Edit+beta: Team Đậu Xanh
*
Trong lúc nghe cấp dưới báo cáo, Lâm Mặc Bạch miết nhẹ lòng bàn tay phải, vẻ mặt có chút mất tập trung, nhưng anh vẫn nghe hết nội dung không sót một chữ nào, sau đó tổng kết lại bài phát biểu, anh lớn tiếng phê bình rồi lập tức chỉ ra sai lầm của bản kế hoạch đã được cấp dưới chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Lấy về rồi làm lại." Lâm Mặc Bạch lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng, Lâm tổng, tôi lập tức đi làm ngay." Cấp dưới kinh sợ nhanh chóng bỏ chạy, không muốn ở lại đây làm bia đỡ đạn.
Bởi vì tất cả mọi người đều cảm nhận được gương mặt vô cảm giống như mọi khi của Lâm Mặc Bạch đã không còn, thay vào đó là sự tức giận.
Tại sao lại tức giận, người nào có thể làm anh giận dữ như vậy, điều này không một ai có thể biết được.
Toàn thân anh phát ra khí lạnh, khiến người khác run sợ.
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng làm việc to lớn chỉ còn lại Lâm Mặc Bạch, anh gạt hồ sơ sang một bên, lông mày rậm nhíu lại, ánh mắt sắc bén không biết đã nhìn bao nhiêu lần vào chiếc điện thoại được đặt qua một bên.
Đã là ngày thứ ba!
Suốt...ba ngày!
Kể từ ngày Nguyễn Tình im lặng rời đi, Lâm Mặc Bạch không nhận được một chút tin tức gì của cô.
Người thì không gặp, cũng không thấy cô gọi điện thoại hay nhắn tin.
Lâm Mặc Bạch thậm chí còn không tăng ca, đi làm về nhà đúng giờ nhưng bên ngoài nhà anh không còn xuất hiện bóng dáng cuộn tròn đó nữa.
Sáu năm trước, sau khi dụ dỗ được anh, cô tuyệt tình bỏ đi.
Sáu năm sau, cũng chỉ là một ngày, cô lại sử dụng trò cũ? Đến một câu châm chọc nói móc của anh cũng nghe không được?
Hừ.
Muốn đi thì đi, ai hiếm lạ gì!
Lâm Mặc Bạch nghiến răng nghĩ, tay đặt trên bàn không khỏi nắm chặt thành nắm đấm, mu bàn tay gồng lên vì dùng lực quá mức.
Nhưng giây tiếp theo, anh đột nhiên mở một bên ngăn kéo.
Bên trong là ... bản hồ sơ lý lịch của Nguyễn Tình mà Lâm Mặc Bạch đã ném vào thùng rác trước đó.
Hiện tại nó đã được anh đặt ngay ngắn và gọn gàng.
Trên đó có thông tin cá nhân của Nguyễn Tình, bao gồm địa chỉ, số điện thoại người liên hệ ...
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Mộ Bạch nhìn chằm chằm vào nó, do dự, giãy giụa, mâu thuẫn, oán hận... cảm xúc phức tạp đan xen đều khắc sâu trong mắt anh.
Reng, reng, reng ...
Ngay lúc Lâm Mộ Bạch đang ngây người, điện thoại di động của anh đột nhiên rung lên.
Đó là tin nhắn từ một số lạ.
Anh nhẹ liếc mắt nhìn, nguyên bản anh cũng không để ở trong lòng, nhưng ở khoảnh khắc anh định thu hồi tầm mắt, đáy mắt anh bốc lên một tia lửa nóng rực, lập tức duỗi tay nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.
Anh nhấp vào mục tin nhắn mới, từ bên trong nhảy ra... một bức ảnh.
Người trong ảnh quả nhiên là người mà Lâm Mặc Bạch nghĩ đến.
Nguyễn Tình!
Giống như lần đầu tiên gặp nhau vào ba ngày trước, bây giờ cô đang mặc một bộ đồ công sở, áo sơ mi voan trắng, váy chữ A sẫm màu.
Điều này cũng không có gì lạ, nhưng khác biệt lớn nhất ở đây là cô không còn để lộ đôi chân trắng như ngọc nữa mà đi một đôi tất đen.
Tất bị xé rách...lộ ra chiếc quần lót chữ T màu đen...
Bức ảnh được chụp trong nhà vệ sinh, Nguyễn Tình đang ngồi trên bồn cầu, giày cao gót bị ném sang một bên, đôi chân trắng nõn dẫm lên trên nắp được bao lấy bởi một đôi tất màu đen.
Đôi chân khuỵu xuống, hai đầu gối bị tách ra, để lộ những vết rách trên tất chân bị một lực thô bạo xé toạc.
Cô một tay giữ váy, một tay thâm nhập vào dưới vết rách, ngón tay trắng nõn câu lấy chiếc quần lót chữ T mỏng màu đen, cũng không biết đó có phải là cái mà Lâm Mặc Bạch đã chạm vào trước đó hay không.
Vải dệt tinh tế cứ thế bị lôi kéo, một nửa quần lót mỏng như ẩn như hiện dính vào bên trong kẽ mông, nửa còn lại để lộ âm hộ, lông tơ và tiểu huyệt nửa kín nửa hở.
Tiểu huyệt dường như bị người nào đó đùa bỡn qua, hơi hé mở, hai sườn môi âm hộ cũng tách ra trên đó còn có một tầng ánh bạc, nhìn kĩ chính là dâm thủy ướt át.
Vừa đỏ thắm lại ẩm ướt.
Giống như Lâm Mặc Bạch đã tưởng tượng trong từng giấc mơ, đây là cái tuổi mà cô nở rộ đẹp nhất, dáng người tinh tế, hoàn mỹ, quyến rũ.
Lâm Mặc Bạch hoàn toàn đắm chìm trong bức ảnh này, suy nghĩ của anh bỗng trở về với những ký ức của sáu năm trước.
Khi đó, Nguyễn Tình cũng gửi cho anh một bức ảnh hoa huyệt ướt át, vì thế hai người mới chậm rãi ở cùng một chỗ.
Sau sáu năm, dũng khí của người phụ nữ này thật sự càng ngày càng lớn.
Sáu năm trước, cô không dám lộ mặt, một góc quần áo cũng không dám để anh nhìn thấy, chỉ có cận cảnh âm hộ nhỏ nhắn kiều nộn, có thể nhìn rõ từng đường vân trên môi âm hộ. Nhưng hiện tại, cô không chỉ để mặt mộc mà còn tươi cười trước màn ảnh, ánh mắt như muốn hút đi linh hồn.
Là e sợ người khác không biết cô làmột người phụ nữ lẳng lơ, dâm đãng và vô liêm sỉ phải không?
Lâm Mặc Bạch không chỉ bị khơi dậy một trận dục vọng mà còn bị châm ngòi lửa giận mấy ngày nay vẫn chưa dập tắt, ngón tay gắt gao cầm chặt điện thoại, như muốn chính nó siết chặt Nguyễn Tình.
Thay thế cô, hung hăng xé nát chiếc quần lót chữ T mà cô đang mặc...