Họ chỉ thấy anh đứng trên đỉnh cao, hưởng thụ vinh quang vô hạn, nhưng họ đâu biết sau lưng anh đã trải qua những gì, họ chỉ thấy một mặt trong đó.
——
Lâm Mặc Bạch nói ra tất cả ngọn nguồn sự việc cho Nguyễn Tình nghe, anh biết rõ điều gì sẽ xảy ra.
Người phụ nữ đa sầu này nhất định sẽ đau lòng, thương hại anh, nói không chừng hốc mắt sẽ đỏ, lộ ra dáng vẻ còn bi thương hơn cả anh.
Nếu là trước kia, đây sẽ là điều Lâm Mặc Bạch không muốn nhìn thấy nhất, anh từ chối tất cả sự quan tâm và đồng cảm của mọi người, cái này chỉ khiến anh cảm thấy châm chọc.
Vì thế anh tự trang bị cho mình dáng vẻ lạnh lùng, không để cho người khác đụng vào thân thế của mình.
Nhưng lúc mà anh quyết định nói sự thật cho Nguyễn Tình, đã chuẩn bị thật tốt, cam tâm tình nguyện nhận lấy tấy cả phản ứng của cô, cho dù là những giọt nước mắt làm anh thống khổ.
Lâm Mặc Bạch nhìn về phía Nguyễn Tình, sự thật không khác trong tưởng tượng của anh lắm, cô gái trước mặt, mắt đỏ hoe, đôi mắt sáng rưng rưng nước mắt, nhưng mà những thứ anh cho là “Đồng tình” “Thương hại” thì hoàn toàn không phải, ngược lại là… Tức giận.
Mắt Nguyễn Tình hồng hồng, cố nén nước mắt, đôi tay dùng sức nắm chặt thành quả đấm nhỏ, nhẹ nhàng run rẩy.
Trong lòng cô đầy căm phẫn mà nói, “Quá đáng giận, A Bạch, ba mẹ anh còn cả bác anh, sao họ có thể tùy ý quyết định cuộc sống của anh, tùy ý làm bậy, chỉ nghĩ đến bản thân, không được sự đồng ý của anh, sinh ra anh trong một mối quan hệ hỗn loạn như vậy.”
Lời này người ngoài nghe thấy, có lẽ cảm thấy tính trẻ con buồn cười. Nhưng mà trên thực tế, lại là Nguyễn Tình thay Lâm Mặc Bạch bày tỏ sự không cam lòng.
Lâm Mặc Bạch chưa làm sai gì cả, thậm chí so với người khác còn làm tốt hơn, anh nghe theo yêu cầu của mẹ Lâm nỗ lực học tập, thi đỗ đại học Thanh Hoa; nghe theo mệnh lệnh của ba Lâm, tiến vào công ty và phát triển nó.
Anh như vậy, vì sao vừa bắt đầu sinh ra đã phải gánh chịu ân oán của bọn họ, chấp nhận sự không công bằng.
Lâm Mặc Bạch nhìn chăm chú sắc mặt đang đỏ lên của Nguyễn Tình, một phút trước còn cảm thấy trong lòng nặng trĩu, bây giờ lại cảm thấy thoải mái, tự tại chưa từng có.
Anh cong khóe môi, cười khẽ mở miệng, “Đồ ngốc, chúng ta không thể lựa chọn sinh ra.”
“Em biết.” Nguyễn Tình dùng sức gật gật đầu, “Chúng ta đúng là không thể lựa chọn sinh ra, không thể lựa chọn ba mẹ, nhưng mà Lâm Mặc Bạch có thể lựa chọn cuộc sống của mình, tình yêu mà anh muốn ——”
Cô chớp mắt, lông mi mảnh dài như cái móc câu, làm xao xuyến trái tim người đàn ông trước mặt.
“Ví dụ như em.” Nguyễn Tình thò tay chỉ chỉ ngực mình, cười xinh đẹp, “A Bạch, em yêu anh, em rất yêu anh, em vĩnh viễn chỉ yêu một người là anh.”
Lời tỏ tình đến bất chợt.
Ngay cả Lâm Mặc Bạch luôn trầm ổn bình tĩnh, đối mặt với Nguyễn Tình đột nhiên phát ra tình cảm nồng cháy, cũng không hề có chuẩn bị, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cho nên lúc Nguyễn Tình giang hai tay ra, cười chạy về phía anh, giây phút cô ôm chặt lấy anh, anh bị đẩy lùi về sau hai bước, rồi mới ôm lấy người phụ nữ mềm mại trước ngực, ổn định lại thân thể lảo đảo.
Nguyễn Tình cố gắng nhón chân, mới câu được vóc dáng 1 mét 8 mấy của Lâm Mặc Bạch, đôi tay ôm thật chặt, nói đi nói lại.
“Yêu anh, A Bạch, em rất yêu anh, cả đời sẽ luôn yêu anh.”
Trong ngực Lâm Mặc Bạch từng trận tê dại, giống như bị Nguyễn Tình đánh trúng, hoặc cũng có thể bị lời nói của cô lây nhiễm, trên mặt tuấn lãng không dấu được nụ cười.
Ánh sáng của anh nhào vào trong lòng ngực, trước mắt là một mảnh xán lạn.
Giờ khắc này, bọn họ quên mất bản thân đang ở trong trường đại học, chung quanh đều là học sinh lui tới.
Huýt ——
Bên người truyền tới tiếng huýt sáo, một tiếng lại một tiếng, hết đợt này đến đợt khác.
Không ít bạn học trẻ tuổi dừng chân, ánh mắt tò mò đổ dồn vào cặp vợ chồng cảnh đẹp ý vui.
Thậm chí có không ít học sinh nam xem náo nhiệt không chê việc lớn, hét lớn về phía Lâm Mặc Bạch, “Soái ca, bạn gái anh đã trực tiếp thổ lộ rồi, anh không trả lời sao?”
Bạn gái gì chứ, đây là vợ của tôi!
Lâm Mặc Bạch chửi thầm trong lòng, nhưng trước mắt tất cả đều thiên thời địa lợi nhân hoà, anh cũng không thèm để ý chi tiết nhỏ như vậy, trong ngực kích động, đang chuẩn bị mở miệng.
Nguyễn Tình trong ngực anh lại ngẩng đầu trước, nói với đám nam sinh vừa hét lên, “Chỉ có tôi mới được nghe câu tả lời của anh ấy, không cho các người nghe.”
Cô mắc cỡ đỏ mặt, nhưng lại hét rất vang dội.
Nói xong, khuôn mặt càng đỏ, vội vàng kéo cánh tay Lâm Mặc Bạch, rời khỏi tầm mắt chú ý của mọi người, cũng mặc kệ tiếng cười phía sau.
Đi về phía trước được một khoảng, hai người đi chậm vào con đường nhỏ yên lặng, tay nắm tay, chậm rì rì đi tới.
Lâm Mặc Bạch hỏi cô, “Vì sao vừa rồi lại kéo anh đi?”
“Chẳng lẽ A Bạch, anh muốn trả lời trước mặt mọi người sao?” Nguyễn Tình kinh ngạc nâng mi, lại cười nói, “Không có việc gì, em không thèm để ý mấy cái đó, hơn nữa em biết anh thích em.”
Cô nói rất tự tin, đuôi mắt nhếch lên, hoàn mỹ che giấu tiếc nuối trong lòng.
Lâm Mặc Bạch kéo cô dừng chân, hơi hơi cúi đầu, để sát vào trước mặt Nguyễn Tình, giọng nói từ tính câu hồn nói, “Em thật sự không muốn nghe?”
“Anh…” Anh thật sự nguyện ý nói?
Môi đỏ Nguyễn Tình khẽ nhếch, đồng tử đen nhánh mở to, nhìn khuôn mặt tuấn lãng gần trong gang tấc, vô cùng quen thuộc, nhưng trái tim vẫn nhảy bang bang.
Giống như nai con chạy loạn, bùm bùm, bên tai cũng có thể nghe thấy tiếng vang.
“Nguyễn Tình, anh yêu em, từ 6 năm trước đã yêu em, đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi, sẽ tiếp tục như vậy cho đến ngày anh chết.”
Lâm Mặc Bạch quả thực là Lâm Mặc Bạch không lãng mạn, lời tỏ tình cũng bị anh làm cho nghiêm trọng.
Nhưng Nguyễn Tình rất vui vẻ, trong mắt nóng bỏng chua xót.
“A Bạch, em tưởng… Em tưởng là cả đời này… Sẽ không được nghe những lời này…”
Cô hiểu tình cảm của Lâm Mặc Bạch, cô có thể cảm nhận từng chi tiết đó khi hai người ở chung. Nhưng khi chính tai nghe, cô vẫn cảm thấy chấn động, kinh ngạc.
“Chỉ cần em muốn nghe, chỉ cần sau này em ở bên cạnh anh, anh sẽ nói cho em mỗi ngày.”
“Được! A Bạch, nhất định em sẽ làm được!”
Nguyễn Tình gấp gáp nắm lấy cổ áo Lâm Mặc Bạch, kéo người đàn ông cao lớn xuống dưới, có thể trực tiếp hôn mà không cần kiễng chân.
Mạnh mẽ chiếm lấy môi mỏng của anh, đầu lưỡi nhanh chóng thâm nhập, vội vàng muốn cùng lưỡi anh quấn quýt.
Lâm Mặc Bạch hé môi, hoan nghênh cô tiến vào, mắt híp lại, vẻ mặt suиɠ sướиɠ, thậm chí ngay lúc này ngoan ngoãn hưởng thụ, nhường hết quyền chủ động giao cho Nguyễn Tình.