Edit + Beta: Team Đậu Xanh
Từng tốp từng tốp tới, người cuối cùng kính rượu Nguyễn Tình và Lâm Mặc Bạch lại là Chu Vân.
Biểu hiện của Chu Vân tối nay cũng vô cùng bình thường, trò chuyện xã giao với mọi người như không có gì xảy ra. Nếu không phải giữa trán cô ta còn vương một chút ưu sầu thì gần như không ai có thể nhìn ra trong lòng cô đang muộn phiền, mượn rượu giải sầu.
Lúc cô ta nâng chén với Nguyễn Tình, cũng chân thành chúc phúc cho hai người.
"Chúc hai người tân hôn vui vẻ, vĩnh kết đồng tâm."
Lời chúc phúc của cố vấn đại học nghe có vẻ cổ hủ lại thô tục nhưng đó là câu duy nhất mà người say rượu như Chu Vân có thể nghĩ tới.
Lâm Mặc Bạch và Nguyễn Tình đồng thanh nói lời cảm ơn, có thể nói là vợ chồng đồng lòng khiến các bạn học xung quanh đều bật cười, trêu chọc hai người ân ái không có điểm dừng, ai ai cũng phải nhanh chóng tránh xa.
Trong lúc ầm ĩ không ai chú ý đến Chu Vân nhẹ nhàng ngồi xuống nói một câu, "Tôi không ngờ Mặc Bạch sẽ kết hôn."
Cô ta làm như đang lẩm bẩm với chính mình, lại như ý vị không rõ mà cố tình nói cho Nguyễn Tình nghe.
Nguyễn Tình nghe thấy vậy cũng buông chén rượu đồng thời thấp giọng trả lời, "Đừng nói là cô, ngay cả tôi cũng không ngờ tới."
Nhớ lại một chút chuyện trước kia, đến bây giờ Nguyễn Tình vẫn cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ vậy.
Chu Vân cẩn thận nhìn gương mặt Nguyễn Tình, dường như muốn từ đó tìm ra được lý do vì sao mình lại có thể thua dưới tay Nguyễn Tình.
Nhưng mà kết quả chỉ là sự chế nhạo.
Cô ta thừa dịp mọi người không chú ý, tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Tình, "Tôi thích Lâm Mặc Bạch 4 năm, cũng theo đuổi anh ấy suốt 4 năm. Đến cuối cùng đừng nói là đạt được ý muốn của mình, anh ấy có lẽ còn chẳng cho tôi một cái liếc mắt."
Chu Vân say rồi.
Ít nhất là bảy phần men say, ba phần còn lại là không cam lòng mới có thể dựa vào men say nói tất cả những tâm sự từ tận đáy lòng ra.
Bản thân Nguyễn Tình cũng từng làm như vậy nên cô có thể đồng cảm cho hành động của Chu Vân.
"Tôi có chỗ nào không bằng cô? Ha ha... Tôi có nơi nào kém cô chứ? Cô mau nói thật với tôi đi, tại sao người cuối cùng Mặc Bạch lựa chọn là cô, thế nhưng lại là cô!" Chu Vân nỗ lực để khống chế âm lượng của mình, các bạn học khác cũng lo uống bia nên mới không chú ý đến hai người họ.
Nguyễn Tình thấy rõ sự ghen tị và bi thương trên nét mặt của Chu Vân. Nhưng chuyện tình cảm thì làm sao có thể nói rõ ràng, lại càng không thể đồng tình với tình địch của chính mình.
"Cô cho rằng 4 năm thì ghê gớm lắm sao?" Nguyễn Tình đuôi mắt sắc nhọn, vẻ mặt cao ngạo nói, "Tôi đã thích anh ấy suốt 9 năm."
"9... 9 năm?" Chu Vân nhất thời ngây người, hai mắt hỗn loạn chớp chớp, phản ứng bỗng nhiên trì độn rồi như nghĩ tới cái gì cả người đột nhiên ngơ ngẩn.
Nguyễn Tình không hiểu tại sao cô ta lại phản ứng như vậy, nhưng cô muốn làm cho Chu Vân triệt để hết hi vọng, tiếp tục nói, "Tôi và A Bạch quen biết lúc còn học trung học."
Chu Vân dường như không nghe thấy lời nói của cô, ngược lại cúi đầu nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong chén rượu mà sững sờ hồi lâu.
Nhưng mà lúc những cảm xúc trong lòng chưa kịp kìm lại, cô ta đột nhiên bật dậy, chỉ vào Nguyễn Tình lớn tiếng nói.
"Là cô! Là cô!... Thế nhưng là cô! Tôi như thế nào cũng không ngờ... Như thế nào cũng không ngờ tới... Là cô nói... Như vậy hết thảy đều hợp lý!"
Cảm xúc của Chu Vân đặc biệt kích động, trong giọng nói tràn ngập sự thống khổ cùng bừng tỉnh đại ngộ, thời điểm nói xong, đáy mắt cũng đỏ hoe.
Các bạn học đang uống rượu cũng đột nhiên im lặng, khó hiểu nhìn về phía Nguyễn Tình và Chu Vân đang la to, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Mặc Bạch cũng giống như vậy, lông mày anh nhíu lại, phản ứng đầu tiên là ôm Nguyễn Tình vào lòng để cô cách xa Chu Vân đang trong tình trạng mất khống chế.
Lúc này Chu Vân không còn quan tâm người khác nghĩ sao về cô ta nữa, cô ta không còn vẻ rạng rỡ xinh đẹp lúc trước nữa mà ngược lại tràn ngập bộ dáng thất bại ê chề.
Cô ta thua...
Hoặc là nói, đến cả tư cách cạnh tranh với Nguyễn Tình cũng không có sao có thể nói đến chuyện thắng thua.
Cuối cùng vẫn là Từ Bách Minh phản ứng nhanh nhất, thân thiện đứng dậy lại gần trêu chọc, "Đây có lẽ là lần đầu tiên chúng ta được nhìn thấy dáng vẻ say khướt của Chu Vân nhỉ, không ngờ cô ấy cũng sẽ có lúc hét lớn, thật muốn chụp lại dáng vẻ mất mặt của cô ấy, chờ tới lúc cô ấy tỉnh lại thì có thể cười nhạo cô ấy rồi."
"Đúng, đúng vậy, đúng là ý kiến hay."
Mọi người đều cười vang lên, việc này cũng xem như bỏ qua.
Nhưng dù thế nào Nguyễn Tình cũng không thể cho qua được.
Trong ánh nhìn không tán đồng của Lâm Mặc Bạch, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, nhỏ giọng nói, "Em và Chu Vân có chuyện muốn nói, anh trước buông em ra đi."
"Hừ, hai người mới gặp nhau được hai hôm, sau này cũng không có cơ hội gặp mặt thì có chuyện gì để nói chứ?" Lâm Mặc Bạch lạnh lùng nói, cánh tay siết chặt không có ý nới lỏng.
"A Bạch." Nguyễn Tình bất đắc dĩ, chỉ có thể dịu dàng làm nũng, "Anh cho em năm phút, em cùng cô ấy nói chuyện trong chốc lát."
Nguyễn Tình giờ có năm phần say, trên mặt với cổ đều là một mảnh hồng nhạt, lúc cô giở giọng nũng nịu nói chuyện liền khiến cho người luôn lạnh lùng và nghiêm túc như Lâm Mặc Bạch cũng bị hoà tan.
Anh ghé vào tai Nguyễn Tình thì thầm một câu.
Sau khi nghe được, mặt Nguyễn Tình không chỉ đỏ mà còn nóng lên, thẹn thùng gật đầu.
Lâm Mặc Bạch ép cô phải ký hiệp định cắt đất đền tiền thì mới buông tay thả cô đi. Trên gương mặt tuấn tú của anh không che giấu được ánh mắt đầy vẻ phong lưu.
Nguyễn Tình lập tức quay về phía Chu Vân, nghi hoặc hỏi , "Cô biết tôi hả? Trước đây chúng ta cũng chưa từng gặp nhau thì sao cô lại biết tôi được?"
"Cô muốn biết không?" Chu Vân liếc xéo Nguyễn Tình một cái, hơi thở tràn ngập mùi rượu, khoảng thời gian ngắn ngủi vừa nãy cô ta uống không ít.
"Ừ."
"Muốn biết thì cũng được thôi, cùng tôi uống rượu, chỉ cần cô uống ba ly, tôi sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho cô nghe." Chu Vân cười, lấy bình rượu rót trước mặt Nguyễn Tình, cười tinh nghịch, hai mắt dán chặt vào Nguyễn Tình như là muốn nhìn thấu người này.
Nguyễn Tình do dự, nhưng mà trước mặt Chu Vân thì cô là tình địch, cũng là người hiểu Lâm Mặc Bạch nhất.
Nhưng lời nói của cô ta có sức dụ dỗ quá mạnh, cuối cùng...
Nguyễn Tình uống ba ly rượu, đặt ly rượu xuống một cách mạnh mẽ, "Bây giờ cô có thể nói."
"Ha ha..." Chu Vân vừa vui vừa buồn mà cười nhẹ, một bên uống rượu một bên chậm rãi kể chuyện, "Tôi biết Mặc Bạch có người trong lòng, từ lúc bắt đầu đã biết rồi. Người khác chỉ thấy anh ấy quãnh quẽ, không gần nữ giới, nhưng tôi thích anh ấy, tôi thích anh ấy hơn bất kì ai khác, vậy nên không bao lâu sau thì phát hiện anh ấy đã có người trong lòng. Lúc đó anh ấy mới chỉ 18 tuổi, tuổi 18 có thể dễ dàng thích một người, và để quên một người cũng vô cùng dễ, cô nói đúng không?"
"Ừm..." Nguyễn Tình nghe cẩn thận từng câu từng chữ một.
Chu Vân tiếp tục rót rượu cho Nguyễn Tình, cụng ly với cô rồi mới tiếp tục nói.