Beta: Thu
Nhiệm vụ đầu tiên của bà Lâm là nhanh chóng chuẩn bị một bữa ăn sáng đủ dinh dưỡng cho ông Lâm.
Cái này đối với bà Lâm hơi khó.
Nguyễn Tình tự hiểu bản thân, tài nấu ăn của cô thật sự không tốt, hơn nữa cũng chưa học được mấy ngày, một chút kỹ năng kia cũng chỉ là học được từ phim truyền hình.
Cô đi vào phòng bếp không nhiễm một hạt bụi nào trong nhà Lâm Mặc Bạch chẳng khác gì làm việc vô cùng khó khăn.
Đối tượng đầu tiên Nguyễn Tình xin được giúp đỡ là Giang Mạt Nhiên, lúc này Giang Mạt Nghiên thân là nghiên cứu viên của viện nghiên cứu gửi cho Nguyễn Tình một bản hướng dẫn nấu cháo, bên trong thông qua chọn loại gạo, lượng nước nhiều ít, thời gian nấu nướng dài ngắn, thời điểm nấu lửa lớn nhỏ như thế nào, các phương diện tiến hành cân nhắc cùng lượng biến đổi thí nghiệm tương đối, do đó đến ra kết luận là #¥%@#¥@#¥.
Nguyễn Tình chỉ nhìn thấy con số kéo dài, xem đến như lọt vào trong sương mù, cuối cùng yên lặng mà lựa chọn tắt điện thoại.
Hai người Tần Phong và Giang Mạt Nhiên, hiển nhiên Tần Phong giống người sẽ vào bếp làm cơm cho người khác hơn.
Sau khi bỏ qua Giang Mạt Nhiên, lần thứ hai người cô xin được giúp đỡ hiển nhiên là Nguyễn Vân Diệc.
Trước kia bố mẹ Nguyễn gia nhiều năm ở nước ngoài, cô tuy rằng là chị gái, nhưng đối với việc sinh hoạt lại vô cùng ngốc nghếch, sự việc lớn lớn bé bé đều là do Nguyễn Vân Diệc còn nhỏ tuổi đảm đang.
Nguyễn Tình bên này vừa mới nghĩ ra, Nguyễn Vân Diệc bên kia lập tức gọi điện thoại tới.
Cô không dám nghe, tắt máy, một lúc sau mới nhắn tin qua.
Nguyễn Vân Diệc dứt khoát trực tiếp hỏi: [Chị đã ở trong nhà họ Lâm, còn phải nấu cơm cho người đó ăn?]
[Không phải nấu cơm, là nấu cháo. Anh ấy bị bệnh, ăn cháo sẽ tốt hơn một chút.]
Nguyễn Tình nhanh chóng sửa đúng, thật cẩn thận mà ấn di động, còn nghe lén tiếng vang trong phòng Lâm Mặc Bạch.
Trừ bỏ tiếng ho khan ngẫu nhiên truyền ra thì vô cùng yên tĩnh, ngoài phòng ánh nắng thật ấm, chiếu vào trên sàn nhà phòng khách, làm căn nhà lạnh băng thêm một tia ấm áp.
Trong phòng cách sắp xếp, trang trí... Căn bản không có bất kì thay đổi gì, cùng lắm chỉ là nhiều thêm một người mà thôi.
[Ha ha]
Nguyễn Vân Diệc gửi đến hai chữ, cơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu khinh thường cười lạnh.
[A Vân, xin em, mau dạy cho chị đi.]
Nguyễn Tình mềm mại cầu xin, nhiều năm quan hệ chị em bất bình đẳng, cô đã sớm không có lòng tự trọng của chị gái.
[Trong nhà có cơm không?]
[Không có.]
[Gạo đâu?]
[Chị tìm xem.]
[...]
Con đường phía trước phải từ từ, gánh thì nặng mà đường thì xa.
Một giờ sau, khi ánh càng thêm rạng rỡ, trong phòng thoang thoảng một mùi gạo thơm đậm.
Nguyễn Tình tuy rằng là lần đầu tiên xuống bếp nhưng là có trợ thủ bên ngoài Nguyễn Vân Diệc, từng bước một chỉ đạo, cô làm không sai chút nào, cháo trắng sền sệt trong suốt ở trong nồi sôi sôi sùng sục, hơi nóng.
Chờ Nguyễn Tình bưng cháo trắng bước vào phòng, nhìn thấy hẳn là Lâm Mặc Bạch nằm trên giường, lúc này lại mặc áo ngủ ngồi ở trên sô pha bên cửa sổ.
Anh nhắm mắt lại, trong tay cầm một quyển sách đang mở, như là đọc đến ngủ quên mất.
Trên người anh là áo ngủ tơ lụa màu xám đậm, phản chiếu ngũ quan thâm thúy cứng cỏi, vẻ lạnh băng lại làm người ta không cách nào tới gần. Nhưng mà một bên là cửa sổ sát đất, ánh sáng rực rỡ dừng ở trên người anh, nhu hòa hơi thở lạnh băng, ánh nắng nhàn nhạt phủ khắp người anh.
Làm người đàn ông này đẹp như là thiên thần rơi vào trần gian, mang theo một vầng sáng.
Nguyễn Tình trong lúc nhất thời ánh mắt si mê, phảng phất thấy được học bá Lâm Mặc Bạch đã làm vô số tâm hồn thiếu nữ hướng tới.
Cô lại không biết, ở trong lòng Lâm Mặc Bạch, người mang theo ánh mặt trời, vẫn luôn rực rỡ lấp lánh kỳ thật là cô.
Nghe được tiếng bước chân Nguyễn Tình, Lâm Mặc Bạch không quay đầu lại, hơi hơi mở mắt ra, nhìn bên ngoài không trung nói một câu, "A Nguyễn, hôm nay thời tiết thật tốt, ánh mặt trời cũng rất đẹp."
Như là một năm kia trên sân thể dục, lúc khi cô chạy vội tới, ánh nắng vàng rực rỡ dừng trên cái cổ trắng nõn của cô, tóc đuôi ngựa đong đưa, làn váy bay bay... Còn có, nụ cười ngọt ngào.
Lâm Mặc Bạch không còn nhớ được đã bao lâu rồi anh không có cảm nhận qua ánh mặt trời ấm áp, thời gian nhàn tản thoải mái.
Hiện giờ Nguyễn Tình đã trở lại, ánh nắng cũng chiếu vào trong lòng ẩm ướt âm u của anh trở nên một mảnh rõ ràng.
Nguyễn Tình bưng khay, nhìn ánh nắng bên ngoài, cũng nhìn người đàn ông dưới ánh mặt trời, ngẩn ngơ tại chỗ.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Mặc Bạch gọi cô tỉnh.
Anh hỏi: "Cháo của tôi vẫn chưa xong sao? Em là muốn nhân cơ hội tra tấn người bệnh như tôi à?"
"À, em nấu xong rồi." Nguyễn Tình vội vội vàng vàng hoàn hồn tiến lên, cô đặt khay trên bàn, dặn dò, "Sao anh lại tùy tiện rời giường, đến quần áo cũng không mặc nhiều lắm, nếu là lại bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ."
"Mới đăng ký kết hôn được ngày đầu mà em đã có thể làm ra dáng của vợ hiền." Lâm Mặc Bạch giống như là bị nhiễm ánh dương ấm áp bên ngoài cửa sổ, trên mặt tươi cười cũng phá lệ rõ ràng.
Nguyễn Tình bị anh trêu chọc sắc mặt đỏ lên, lại thực sự khá ra dáng vợ hiền.
Cô nghiêm túc nói, "Cái gì ngày đầu tiên hay ngày hôm sau, về sau mỗi ngày em đều sẽ là như thế này, anh không quen cũng phải quen."
"Được." Lâm Mặc Bạch đáp ứng một cách sảng khoái.
Nguyễn Tình căn bản không nghĩ tới cô sẽ được câu trả lời khẳng định đến như vậy, nhìn mặt Lâm Mặc Bạch đầy ý cười gật đầu, thế nhưng cũng nở nụ cười theo.
Dựa theo yêu cầu của Nguyễn Tình, Lâm Mặc Bạch mặc thêm một cái áo khoác, trong tay cầm thêm một chén cháo trắng.
"Em ấy nói khi cảm mạo phát sốt không thể ăn đồ ăn khẩu vị nặng, cho nên bên trong cháo trắng em không có thêm muối mà thả một ít gừng, có tính nóng có thể bài độc, cũng làm cháo trắng có thể thêm hương vị. Lần đầu tiên em nấu, anh nếm thử xem, nếu là cảm thấy không thể ăn em sẽ làm lại."
"Rất ngon." Lâm Mặc Bạch nếm một ngụm, gật gật đầu, lại mẫn cảm bắt giữ câu đầu tiên, "Cậu ta là ai?"
"Cậu ấy là... Người dạy nấu nướng trên mạng, em xem video học làm." Nguyễn Tình suýt nữa làm lộ ra Nguyễn Vân Diệc.
"Phải không?" Lâm Mặc Bạch chú ý tới Nguyễn Tình trên mặt chợt lóe qua hoảng loạn, nhưng lúc này tâm trạng anh không tồi, trước buông tha lời nói dối của cô gái nhỏ này một lần, chỉ là dặn dò nói, "Tí nữa đưa video em xem cho tôi, tôi cũng học. Lần sau em nếu bị bệnh, tôi nấu cho em ăn."
"Thật không?"
Nguyễn Tình đầu tiên là một trận hưng phấn, rốt cuộc phần lớn đàn ông đều có tâm lí cho rằng phụ nữ chính là nên làm cơm giặt quần áo phụ trách việc nhà, mà đàn ông chỉ cần kiếm tiền, cái gì cũng không cần làm.
Lâm Mặc Bạch là người đàn ông thành công trong sự nghiệp, càng hẳn phải là nghĩ như thế.
Nhưng chính miệng anh đáp ứng, làm Nguyễn Tình vô cùng vui vẻ.
"Vui như vậy sao?" Lâm Mặc Bạch nhìn trên mặt cô hưng phấn.
"Đúng đúng." Nguyễn Tình gật đầu không ngừng, bên môi tươi cười đều phiếm vị ngọt.
"Vậy đừng quên mang video cho tôi." Anh lại một lần dặn dò.
"...Những thứ cậu ấy dạy, em đã học xong, vẫn là em tới dạy anh đi, nhất định dạy so với trong video càng rõ ràng hơn." Nguyễn Tình nhanh nghĩ ra biện pháp lừa gạt.
Lâm Mặc Bạch một muỗng một muỗng ăn cháo trắng, hắn chú ý trong chén cháo, trước không truy cứu.
Trong chốc lát, cháo trắng Nguyễn Tình nấu thế nhưng đều bị Lâm Mặc Bạch ăn hết.
Cô nhìn bát trống rỗng mà vui vẻ, cũng hơi tiếc, cô cũng chưa chính miệng nếm một chút tay nghề chính mình lần đầu tiên xuống bếp.
Lâm Mặc Bạch đã nhìn ra ý nghĩ về điểm này của cô, duỗi tay ôm eo cô, đem người ôm vào trong lòng ngực, Nguyễn Tình ngồi ở trên đùi anh đồng thời môi mỏng anh cũng hôn lên...