Edit: Phương Na | Beta: Phương June
***
"Ngày mười lăm tháng sau chúng ta phải trải qua ở sa mạc đấy."
Từ kinh đô Đông Lăng đến Thịnh Kinh Bắc Uyên, dù thúc roi ngựa chạy một mạch thì vừa đi vừa về cũng mất hai mươi ngày. Mà Hoắc Khang Thắng đã sa lưới, mắt thấy ngày Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong chạm vào được kho báu cũng đã không còn xa nữa.
Vậy nên, Nam Tĩnh và Bắc Uyên đã cho ra đời nghệ thuật ngoại giao giữa hai nước ---- đàm phán.
Xét thấy lãnh đạo cấp cao của hai bên vừa mới lên giường với nhau xong, để tránh bị tị hiềm nên Thái tử và Tiểu vương gia chưa trực tiếp tham gia buổi đàm phán này. Phía Nam Tĩnh chọn Dung Đường làm chủ còn Bắc Uyên thì lấy Dịch Khiêm làm chủ. Việc phân bổ báu vật của Tây Hạ đã được điều phối đàm phán kịch liệt hòa bình trong ba ngày.
Nói là 'kịch liệt' thật ra cũng chỉ mỗi Bắc Uyên đơn phương làm dữ. Dịch Khiêm vừa đấm vừa xoa kết hợp nhu cương, hào khí đá bàn nhưng cũng lấy lòng đưa trà sang, còn Dung thái phó Dung Đường từ đầu đến cuối vẫn là bộ dạng thanh lãnh trông không có chút cảm xúc xao động nào, sau đó bình tĩnh nói ra hai chữ: "Năm năm."
Dịch Khiêm: "..."
Dịch Khiêm về lại sứ quán Bắc Uyên, tìm Tiểu vương gia phun nước đắng: "Vương gia, thật sự hạ quan không còn cách nào với Dung thái phó kia nữa rồi. Chi bằng ngài tự thân xuất ngựa, thử nói chuyện đàng hoàng với Nam Tĩnh xem?"
Từ hôm mười lăm kiên cường lên giường với Triệu Miên xong, Ngụy Chẩm Phong ở luôn trong sứ quán bắc Uyên. Giờ phút này hắn còn đang chán chường nằm trên giường, tay cầm cuốn binh pháp, cầm mãi vẫn không lật qua thêm được tờ nào.
Ngụy Chẩm Phong bình tĩnh nói: "Bây giờ bản vương không hợp đi sứ quán Nam Tĩnh."
Dịch Khiêm sốt ruột hỏi: "Vì sao?"
Ngụy Chẩm Phong buồn bực nghĩ, còn vì cái gì nữa, tất nhiên là vì hắn mà thấy Triệu Miên thì sẽ nghĩ ngay đến việc... lên giường với y chứ sao.
Trách hắn tuổi còn quá trẻ, mười tám tuổi dã ăn thịt rồi nên tất nhiên cứ ngủ sẽ mơ thấy. Nếu hắn của hai mươi tám tuổi thì chắc chắn không có loại phiền não như thế này.
Phiền thật, muốn già mau mau quá.
"Tiểu vương gia, ngài thật sự nên nói một câu đấy ạ." Dịch Khiêm vội muốn chết: "Hơn nữa, ngài đừng đọc sách mãi như vậy, không tốt cho mắt đâu."
Ngụy Chẩm Phong bèn từ từ ngồi dậy hỏi: "Thái độ của Nam Tĩnh vẫn quả quyết vậy à?"
"Cũng không hẳn, ngọt nhạt không chịu, dù hạ quan nói gì thì Dung thái phó cũng chỉ nói hai chữ 'năm năm'."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Năm năm' chắc chắn không phải là mấu chốt của Nam Tĩnh."
Đây là lẽ thường của đàm phán, không ai sẽ nói với đối phương điểm mấu chốt của mình ở đâu. Giống như việc mấu chốt của hắn không phải là hai - tám, mà nếu là ba - bảy thì hắn cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng một khi hắn trở thành phía nhượng bộ thì đối phương sẽ được đằng chân lân lên đằng đầu, bám vào chuyện năm năm không dứt.
"Bắc Uyên có thể chịu bốn sáu." Ngụy Chẩm Phong nói: "Nhưng chúng ta có điều kiện, Nam Tĩnh nhất định phải giúp Bắc Uyên diệt trừ tên dư nghiệt Hoàng Thành Tư, dù là quá khứ hay tương lai thì chỉ cần là của Hoàng Thành Tư thì đều phải giao cho Bắc Uyên thẩm tra xử lý."
Dịch Khiêm trừng thẳng mắt: "Chuyện này... Nam Tĩnh sẽ đồng ý sao?"
Diệt trừ tàn dư của Hoàng Thành Tư không phải là việc một sớm một chiều là có thể hoàn thành được, những tàn dư đó nằm khắp nơi trên tam quốc, nên việc này chắc chắn sẽ tiêu hao cực kỳ nhiều sức người.
"Thì thế mới phải cho ngươi đi nói chuyện đấy, Dịch đại nhân." Ngụy Chẩm Phong cười vỗ vai Dịch khiêm: "Bản vương có thể cho ngươi thêm một tấm át chủ bài nữa ---- Bắc Uyên đồng ý cho thêm ba mươi vạn bạc trắng, coi như tài trợ cho các huynh đệ Nam Tĩnh đã giúp ta một tay."
Dịch Khiêm hiếu kỳ nói: "Vì sao là ba mươi vạn?"
Ngụy Chẩm Phong đau lòng nói: "Ngươi đừng hỏi chuyện này nữa. Ngươi cứ về đi, bản vương về phòng chợp mắt chút đã."
Cuối cùng câu chuyện cũng có một chút biến số, Dịch Khiêm mang đầy sự chờ mong, thấy Tiểu vương ia mấy hôm nay không có hành động gì cuối cùng cũng có sự thay đổi lớp, cung kính nói: "Cung tiễn vương gia."
Sau khi Dịch Khiêm tiễn Tiểu vương gia đi thì phát hiện trường kỷ mềm mại vẫn còn cuốn binh pháp chưa mang đi của vương gia. Hắn tò mò tiến bên nhìn thử, vừa nhìn đã suýt nữa làm hắn ngất xỉu.
Phía sau binh pháp giấu một cuốn sách, Tiểu vương gia đúng thật là... có chết cũng không đổi!
Dịch Khiêm thương tiếc không thôi, thậm chí còn đang nghĩ Tiểu vương gia nặng chuyện mưa gió như vậy thì hắn phải đành dâng thư vạch tội, để bệ hạ chăm sóc lại đứa con trai này.
Trong lòng Dịch Khiêm bừng bừng lòng căm phẫn cầm cuốn binh pháp làm ngụy trang lên, sau khi nhìn thấy rõ cuốn sách giấu phía sau, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
Còn tạm được, hóa ra nãy giờ Tiểu vương gia đọc không phải là 'Chuyện phong nguyệt' mà là một cuốn... hoàng lịch?
Trong những lần đàm phán sau đó, Bắc Uyên dẫn đầu trong việc nhượng bộ. Nam Tĩnh biết dù có giằng co nữa thì cũng chẳng ai có quả ngọt để ăn nên cũng nương theo thả cho Bắc Uyên một bậc thang. Lại trải qua thêm một loại điều kiện sau đó nữa, cuối cùng song phương cũng đạt được một thỏa thuận chung hài lòng lẫn nhau.
Hiệp ước được ký kết xong, cuối cùng Ngụy Chẩm Phong cũng không cần tiếp tục trốn tránh hiềm nghi nữa. Hắn trở lại sứ quán Nam Tĩnh, định bụng thương lượng với Triệu Miên về kế hoạch tiếp theo.
Lúc hắn tìm tới Triệu Miên thì y đang ăn điểm tâm một mình.
Hôm nay Triệu Miên không phải xuất hành, cũng không có thần tử xin triệu kiến nên y cũng coi như trộm được nửa ngày nhàn rỗi. Nhưng dù là ở một mình, Thái tử điện hạ vẫn ăn mặc rất tôn quý hoa lệ. Y khoác một chiếc áo choàng vàng lông ngỗng với kiểu viền lụa vàng, đường viền cổ áo bằng lông thú trắng mịn màng, đang tao nhã dùng trà bánh tinh xảo của Nam Tĩnh.
Nhưng dường như Thái tử có hơi lơ đễnh, ánh mắt trầm ngâm, lúc y dùng đũa gắp bánh ngọt hạt dẻ mà cũng không phát hiện là mình chẳng gắp được miếng nào, hé miệng ăn không khí.
Ngụy Chẩm Phong thầm cười một tiếng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn đi, bây giờ hắn nhìn Triệu Miên nhưng không hề nghĩ đến việc ngủ với y, vậy nên hắn cũng đâu tính là nghiện nhỉ?
Nhưng mà ngay sau đó Ngụy Chẩm Phong không còn cười nổi nữa, hắn ý thức được vấn đề này đang bị mâu thuẫn.
Mặc dù hắn không nghĩ đến chuyện lên giường với Triệu Miên, nhưng bản thân hắn có nghĩ đến suy nghĩ về chuyện lên giường với y, vậy có tính là không suy nghĩ không?
Triệu Miên không ăn được bánh ngọt hạt dẻ nên lại kẹp một cái nữa cho vào miệng, góc mắt vừa vặn nhìn thoáng thấy có người đứng ở ngoài cửa, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt tiểu vương gia là lạ.
Triệu Miên để đũa xuống, bình tĩnh nói: "Ngươi còn biết tới cơ đấy."
Giọng nói còn mang theo chút oán trách.
Ngụy Chẩm Phong: "..."
Nguy rồi.
Triệu Miên lại nói: "Mấy hôm nay An Viễn Hầu đã không thẩm vấn Hoắc Khang Thắng, nhưng người này bình thường đã kín miệng. Lão hầu gia dùng biết bao nhiêu cách cuối cùng hắn vẫn không nói bất cứ chi tiết nào về mối quan hệ của bảo vật Tây Hạ."
Đề cập đến chính sự, mọi suy nghĩ linh tinh trong đầu của Ngụy Chẩm Phong đều bay biến. Hắn ngồi xuống cạnh Triệu Miên, không hề coi bản thân là khách, còn lấy đũa của Triệu Miên gắp miếng bánh hạt dẻ nếm thử: "Chả phải khi ấy Hoắc Khang Thắng nói một phía về Bắc Uyên và Nam Tĩnh thôi sao."
Với hành động làm như không thấy kia của Ngụy Chẩm Phong, trong lòng Triệu Miên cũng hơi âm thầm đánh giá đôi chút, vốn định mở miệng răn dạy, lại nghĩ mình với Ngụy Chẩm Phong hôn cũng hôn rồi, còn là quan hệ ăn nằm trao đổi nước bọt với nhau. Hơn nửa tháng trước họ còn hôn nữa, bây giờ để ý chút hành động này cũng không cần cho lắm.
Triệu Miên ngầm đồng ý cách làm của Ngụy Chẩm Phong nói: "Đúng vậy, sau đó hắn lại nói, trừ khi hắn tận mắt thấy ta giết ngươi, Nam Tĩnh phản bội Bắc Uyên, nếu không hắn sẽ không nói gì cả."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Thật ra hắn không hề ngốc. Nhưng chuyện này cũng không khó gì, ta tới để nghĩ cách, ngươi đừng vì chuyện này mà khiến khẩu bị ăn uống bị ảnh hưởng."
"Không phải vì cái đó." Triệu Miên khẽ nhíu mày: "Mấy hôm nay Tiểu Nhượng chẳng ăn gì cả, ngày ngày chỉ vùi đầu vào cơ quan số thuật, không buồn ăn uống, thức khuya dậy sớm, đúng là điên cuồng rồi."
Ngụy Chẩm Phong 'hừ' một tiếng, khó chịu nói: "Không phải, sao bây giờ ngươi lại hay gọi là 'Tiểu Nhượng' vậy? Chính ngươi nói chỉ có lúc nhỏ mới gọi Chu Hoài Nhượng như vậy, ngươi nói dối đấy à?"
Triệu Miên giải thích: "Ta vẫn gọi vậy mà, nhưng gọi trước mặt thì cậu ta hơi xấu hổ thôi, nên chỉ gọi trước mặt người khác để bớt nghiện."
Ngụy Chẩm Phong hơi giận: "Tự ngươi ngẫm lại xem hành vi của mình có hợp lý không, ngươi đứng trước mặt hắn thì gọi tên của hắn, còn ở trước mặt ta thì gọi nhũ danh của hắn --- ngươi cố ý muốn kích thích ta đúng không?"
Triệu Miên không hiểu lắm: "Ta gọi hắn là 'Tiểu Nhượng' thì kích thích ngươi à?"
Ngụy Chẩm Phong ngẩn người, lập tức bình tĩnh lại. Từ từ nói: "Cũng không đến mức kích thích, nhưng ta không có thói quen nghe như vậy."
Triệu Miễn vẫn cứ thờ ơ: "Không quen thì ngươi chịu đi chứ, miệng Cô đây quen rồi."
Ngụy Chẩm Phong: "."
Triệu Miên không phải người duy nhất lo lắng cho Chu Hoài Nhượng, người im lặng kiệm lời như hộ vệ Thẩm cũng dành sự quan tâm đặc biệt cho Chu Hoài Nhượng.
Thẩm Bất Từ đích thân xuống bếp để nấu những món mà Chu Hoài Nhượng vẫn thích ăn. Sau khi Triệu Miên biết được còn nói: "Cô đi cùng với ngươi sang đó nhé."
Ngụy Chẩm Phong hơi mất hứng: "Bản vương cũng đi."
Ba người đi vào sở viện của Chu Hoài Nhượng, cửa bên trong đã đóng chặt, không cảm giác được nhân khí hay sinh cơ, giống như từ lâu rồi đã không còn có người ở.
Triệu Miên cùng Thẩm Bất Từ liếc nhau, nói: "Ngươi đi tiếp đi."
Thẩm Bất Từ gật đầu, nâng tay không xách hộp đồ ăn lên, đang định gõ cửa thì đột nhiên cửa được mở ra từ bên trong.
Chu Hoài Nhượng 'biến mất' mấy ngày nay xuất hiện trước mắt, quần áo xộc xệch, đầu tóc rồi mù, đôi mắt tê dại và đờ đẫn, giống như một xác chết biết đi.
Triệu Miên thầm nghĩ không ổn. Lần cuối cùng y thấy bộ dạng chật vật của Chu Hoài Nhượng đã là mấy năm trước khi cậu chơi với em trai mình nửa ngày.
Triệu Miên ngập ngừng gọi: "Chu Hoài Nhượng?"
Nghe thấy giọng của Thái tử điện hạ, đôi mắt dại ra của Chu Hoài Nhượng như được bốc cháy thêm lần nữa. Đầu tiên là cậu thấy Thẩm Bất Từ đứng ngay trước mặt, đột nhiên phát ra tiếng kêu kỳ quái rồi ôm chầm lấy hắn.
"Uhuhu Lão Thẩm ơi ----!" Chu Hoài Nhượng la lên: "Ta thành công rồi! Ta đã giải mã thành công cơ chế ngọc bích do Cố Như Chương để lại rồi!"
Thẩm Bất Từ hơi sửng sốt, sau đó vỗ nhẹ vào lưng Chu Hoài Nhượng: "Chúc mừng."
Triệu Miên đứng một bên, nhìn hai người ôm nhau mà lông mi khẽ run
Y không biết rằng, lúc mình đang nhìn Thẩm Bất Từ và Chu Hoài Nhượng cũng là lúc Ngụy Chẩm Phong đang nhìn mình.
Ngay sau đó, Triệu Miên liền cảm giác được trên vai trầm xuống —— Cánh tay Ngụy Chẩm Phong tì thẳng lên bờ vai y.
Động tác của Ngụy Chẩm Phong rất tùy ý không mang theo một chút mờ ám lơ đễnh nào, giống như thiếu niên tiên y nộ mã, thân cận như thể bạn bè thân thiết với nhau.
Trái tim Triệu Miên chợt lỗi mất một nhịp.
Làm xong động tác này, Ngụy Chẩm Phong không nhìn y mà nói với Chu Hoài Nhượng: "Không thấy điện hạ nhà ngươi cũng đang ở đây à?"
Chu Hoài Nhượng vội vàng quay sang xoay tay Triệu Miên, hào hứng đến mức nói lắp: "Điện hạ... thần, thần tìm được rồi, thần thành công rồi!"
Triệu Miên nở một nụ cười nhạt: "Vất vả rồi."
"Không vất vả, không vất vả," Giọng Chu Hoài Nhượng khàn khàn, vui mừng như sắp khóc: "Thần có thể làm tốt vì điện hạ, thần... huhuhuuu."
Triệu Miên: "..."
Sao tự dưng lại khóc mất rồi, bé ngọt ngào này đúng là...
Chu Hoài Nhượng luôn tự ý thức được. Cậu biết rất rõ sự 'thông minh tài chí'' của bản thân, còn lâu cậu mới có thể sánh bằng với Thái tử. Cậu luôn cho rằng việc bản thân được bệ hạ chọn làm thư đồng của Thái tử, cùng lắm chỉ là kề cạnh để làm điện hạ vui mà thôi.
Cậu không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lúc giúp điện hạ làm được những việc quan trọng như Thẩm Bất Từ hay giúp.
Chu Hoài Nhượng xấu hổ nói: "Điện hạ thứ lỗi, thuộc hạ thất thố rồi ạ."
Giọng Triệu Miên khó được hôm dịu dàng lạ: "Không sao."
"Được rồi được rồi." Ngụy Chẩm Phong cắt ngang tình cảm chủ tớ sâu đậm của hai người: "Rồi cuối cùng, cơ chế mà Cố Như Chương để lại là gì?"
Chu Hoài Nhượng bỏ lại một câu 'Tiểu vương gia chờ chút' rồi quay về phòng, lật tung cả một chồng sách cao bằng nửa người xong thì thấy một bản ký hiệu vẽ vời kỳ lạ: "Mời tiểu vương gia xem qua."
Ngụy Chẩm Phong mất kiên nhẫn nhìn lướt qua một cái, sau đó tiện tay đưa nó sang cho Triệu Miên: "Phức tạp quá không xem đâu, ngươi tóm tắt lại đi."
Chu Hoài Nhượng nói: "Kiểu ký hiệu kỳ lạ này là của đại mạc Tây Hạ..."
Ngụy Chẩm Phong hơi nhướng chân mày lên: "Cẩn thận lời nói đấy Chu đại nhân."
Chu Hoài Nhượng vội vàng chỉnh lại câu từ: "...Vốn là đại mạc Tây Hạ, đây là một số đồ đằng của nền văn minh trước đó. Cố Như Chương dựa vào đây và thay đổi một chút. Thuộc hạ cảm thấy đây chính là "chìa khóa" để mở."
Triệu Miên nhìn những khối tam giác kỳ dị trên bản vẽ rồi hỏi: "Vào thời kỳ nào vậy?"
"Cỡ khoảng 500 đến 800 năm trước."
Theo như ghi chép trong sách cổ mà Chu Hoài Nhượng đã ghi lại, dân tộc tại sa mạc này là Hĩ tộc, từng lập ra một nền văn minh huy hoàng nhưng sau đó do khí hậu khắc nghiệt và xâm lăng cướp bóc liên tục từ các quốc gia ở Trung Nguyên, người Hĩ tộc cuối cùng cũng đã biến mất trong biển trời cát vàng.
Mặc dù nền văn minh đó đã không còn nhưng những phế tích vẫn còn lưu lại ở nhân gian, có lời đồn cho rằng trong ngự hoa viên ở hoàng thất trồng đầy hoa hồng, gạch lát nền là những miếng vàng khổng lồ. Kẻ cầu tài đổ xô đến đó bất chấp cả góp cát sa mạc chỉ để truy điểm thứ ánh hào quang của hàng trăm năm trước.
Tiếc thay, phần lớn những người họ đều đã không về nữa, tin tức hoàn toàn biệt tăm. Cuối cùng phế tích của người Hĩ tộc còn tồn tại hay không, dưới mặt đất có vàng đang bị lớp cát che phủ đi hay không, đó cũng là một bí ẩn chưa thể giải thích.
Hiện giờ đại mạc đã trở thành địa bàn của Bắc Uyên, Bắc Uyên có hàng vạn đại quân đóng ở đó, bộn họ muốn tìm phế tích của người Hĩ tộc nhưng mãi vẫn không tìm ra con đường như ý.
Triệu Miên hỏi Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi có quen thuộc với sa mạc không?"
Ngụy Chẩm Phong nói: "Không tính là quen, mới sống có nửa năm thôi."
"Sa mạc quá đớn nên di tích của Hỉ tộc khó mà xác định được." Vẻ mặt Chu Hoài Nhượng buồn bã: "Nếu không biết được vị trí cụ thể của di tích đó thì chìa khóa của chúng ta cũng vô dụng."
"Chuyện đó không cần phải lo." Ngụy Chẩm Phong thản nhiên nói: "Chẳng phải chúng ta có dẫn đường sao?"
Trong lòng Triệu Miên khẽ động: "Ý ngươi là, Hoắc Khang Thắng sao?"
Ngụy Chẩm Phong nói: "Đúng vậy. Cứ mang hắn đến Hồng Hải sa, ta có rất nhiều cách để hắn phải nói ra."
Triệu Miên do dự.
Hồng Hải sa là nơi Bắc Uyên đóng quân, tới nơi đó rồi thì hoàn toàn thuộc lãnh thổ của Ngụy Chẩm Phong.
Tuổi trẻ Ngụy Chẩm Phong xốc nổi tùy hứng, ở Đông Lăng đã dám kiêu ngạo làm ra biết bao nhiêu chuyện bất kính với Đông cung Nam Tĩnh rồi. Nếu hắn về lại được địa bàn của mình nói không chừng sẽ hoàn toàn trấn áp luôn cả y.
Chỉ tưởng tượng hình ảnh Ngụy Chẩm Phong cao lớn hơn mình thôi, trong lòng Triệu Miên đã thấy không vui vẻ gì rồi. Nhưng chuyện quan trọng là bảo vật của Tây Hạ, sao y có thể khoanh tay đứng nhìn đây.
Triệu Miên nói: "Được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta thu dọn để hai ngày sau xuất phát."
Nghe thấy hai chữ chúng ta khiến Ngụy Chẩm Phong hơi kinh ngạc: "Ngươi cũng đi à?"
"Rõ ràng."
"Trước ta có cảnh cáo rồi đấy, nắng của sa mạc không đùa được đâu." Ngụy Chẩm Phong nhấn mạnh: "Nướng da Thái tử đen nhẻm ra đấy."
Trán Triệu Miên giật giật: "Câm miệng."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Vậy đi cùng nhau nhé. Tuy khí hậu sa mạc khắc nghiệt thật nhưng cũng không ít thứ hay ho đây, ví dụ như cảnh đêm đầy sao và rượu ngon, thứ mà Trung Nguyên khó mà có được." Giọng điệu của chàng trai mang đầy những khát vọng: "Ta có thể cho ngươi cưỡi lạc đà này, còn mang ngươi đi xem mỹ nhân da đen thật thì như thế nào nữa."
Triệu Miên hỏi: "Từ kinh đô đi đến sa mạc Hồng Hải mất bao lâu?"
Ngụy Chẩm Phong nói: "Nếu đi cả ngày lẫn đêm thì ít nhất cũng mười ngày."
Triệu Miên như nói bâng quơ: "Vậy thì, ngày mười lăm tháng sau chúng ta phải trải qua ở sa mạc rồi đấy."
Ngụy Chẩm Phong bỗng chốc sững người, trong đầu như mất khống chế hiện ra một hình ảnh.
Bầu trời sao mạc mênh mông biển cát dài đến vô tận, một ánh trăng sáng, một túp lều, hắn và Triệu Miên.
Ngụy Chẩm Phong không kìm lòng được phải che mặt. Hắn cười nhẹ nói: "... Thua rồi."
Triệu Miên để ý tai Ngụy Chẩm Phong hình như hơi đỏ lên một chút, xong cũng ngơ ra: "Ngươi..."
"Khó lắm mới không nghĩ tới nó nữa mà ngươi lại nhắc đến." Ngụy Chẩm Phong bất đắc dĩ nói: "Có thể đừng nhắc cho ta nữa được không, Thái tử điện hạ."