Hai Thụ Gặp Nhau Ắt Có Một Công

Chương 6: Cho nhau một cơ hội



Trần Thiên Tường thấy cảnh này khoé miệng liền giật giật, thầm nghĩ tráng thụ như cậu đừng nên học thói đá lông nheo của mấy người hay bung lụa chứ, vừa nhìn là nổi gai ốc toàn thân. Lại nhìn cậu ta bị mình quăng lên giường, tay còn bị mình cưỡng chế không thể cử động, nhưng hai cái đùi kia lại cọ quẹt điên loạn, cọ làm sao quần gần như rớt xuống đầu gối, lộ ra quần lót vuông đen.

“Giỏi thật, cậu đúng là ngứa mông muốn nện, lát nữa đừng khóc!” Trần Thiên Tường tức giận đến đau đầu, thầm nghĩ không lẽ mình còn không trị được nó? Nếu ngứa mông, tôi sẽ nện đến khi mông nở hoa, để xem cậu còn dám tìm đến cửa nhà tôi đòi nện hay không!

Cho nên anh lại nhớ đến cái gậy rung hai đầu, lập tức dữ dằn nói “chờ đó cho tôi”, sau đó giận dữ đi vào phòng khách lấy cái gậy màu hồng vứt trên so pha.

Bất quá anh vừa xoay người, Tề Hải Dương liền mau mắn ném cả quần trong lẫn ngoài đi, còn móc ra một lọ thuốc nhỏ mắt, nhanh chóng nhỏ mỗi bên một giọt. Vừa nhìn thấy Trần Thiên Tường đem gậy rung trở lại, cậu vội vã nằm sấp xuống, chớp mắt vài cái ra dáng mờ sương thổn thức, bờ mông trần trụi khoe cả bộ ấm chén, rên rỉ như mèo động xuân: “A, anh Tường…… A a, đừng mà……”

Trần Thiên Tường dùng lực vỗ vỗ trán mình, động tác lén lút nhỏ thuốc vào mắt của Tề Hải Dương còn chọc tức anh. Thật sự là bị cậu ta làm cho tức đến hồ đồ, không tính anh có lấy gậy rung nện cậu hay không, cho dù anh có thực sự nện cậu cũng sẽ vui vẻ cho xem. Cho nên sao có thể để cậu toại nguyện chứ, cho cậu thứ cậu muốn, sau này cậu lại dính mình như sam.

“Giỏi lắm, còn nhỏ lệ nữa, dù vậy cũng không khơi được tính chinh phục của đàn ông đâu.” Trần Thiên Tường hừ một tiếng, nhặt lên áo sơmi mà Tề Hải Dương vừa quăng đi, ném đến che cái mông trần của cậu. “Mau mặc quần áo rồi cút đi!”

Tề Hải Dương bĩu môi, nhìn chằm chằm gậy rung trong tay anh rồi âm thầm buồn bực. Thầm nghĩ chỉ còn một chút nữa, vì sao anh ta lại đổi ý chứ? Cho dù chỉ là dùng đồ chơi, nhưng nếu thành công thì mối quan hệ của hai người không phải đã tiến thêm một bước hay sao, chẳng lẽ đúng là do các bước quyến rũ của cậu không hiệu quả? Nhưng trong GV thì thụ chỉ cần nước mắt lưng tròng một mực cầu xin tha thứ, công không phải sẽ biến thành sói ngay hay sao?

“Anh Tường, en thật sự thích anh mà, vì sao anh không cho em dù chỉ một cơ hội chứ.” Tề Hải Dương than ngắn thở dài, run run đứng dậy khoác áo sơmi. Lại nhìn Trần Thiên Tường vẫn là bộ dáng bất vi sở động, cậu liền dứt khoát ngồi ở góc giường giả bộ lau mắt.

“Là do em quá tham lam sao? Nhưng em trời sinh thích đàn ông, từ nhỏ đã không dám nói. Trước khi vào đại học rồi rời khỏi gia đình, em chỉ có thể lén lút nhìn đàn ông, ảo tưởng sẽ có một người, thích em như em thích người đó. Trong trường đại học lại chỉ có vài nương thụ theo đuổi thôi, nhưng em chỉ thích người như anh Tường. Khó khăn lắm mới có một đàn anh hợp ý, nhưng hắn nói nếu hắn có bạn gái thì chuyện hai người chúng em liền dừng lại, hai đứa bên nhau hai năm, thành ý của em hắn không muốn nhận, còn coi em là thằng ngu mà đùa bỡn…… Hức, em sai ở chỗ nào, em gặp được người mình vừa mắt, em muốn theo đuổi, vậy cũng là sai hay sao!”

Tề Hải Dương lải nhải, vừa lau nước mắt vừa thầm quan sát vẻ mặt của khối băng bên kia giường. Trần Thiên Tường tuy rằng vẫn trưng cái mặt lạnh, nhưng anh nhìn cậu lại nghĩ về mình, lòng đã sớm chua cay không tưởng. Ai dám nói cậu sai, thích đàn ông là trời sinh, thích làm 0 cũng là trời sinh, lại không có ý định bẻ cong thẳng nam phá hư gia đình người khác, làm 0 ưu tú như anh vì sao lại không thể có một người đàn ông tốt thuộc về mình chứ!

“Anh Tường, em vốn cũng không ôm hi vọng, chỉ nghĩ tuỳ tiện tìm một người, cho nên em mới đến quán rượu kia, chuẩn bị sống buông thả một phen. Ai ngờ em gặp anh, Anh Tường, khoảnh khắc em thấy anh, em cảm thấy đời em như sáng lại, thật đó! Hôm nay em vì nghĩ đến anh mà cười ngu cả ngày, vừa tan học là tìm anh…… Em biết em làm không đúng, nhưng em thật sự rất thích anh, cho nên mới trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận anh. Sau này em sẽ không vậy nữa, em, … em sẽ qua hàng xóm của anh để xin lỗi! Em không nên dối gạt dì Trương, không nên nhận em là em họ của anh!”

Tề Hải Dương càng nói càng kích động, vừa mặc quần vừa vội vã đứng xuống đất, nhìn như thật sự muốn qua nhà hàng xóm của anh quấy rầy.

“Khỏi, không cần.” Trần Thiên Tường thầm thở dài một hơi, thằng ngốc này lại còn cho rằng anh tức giận là vì chuyện cậu giả làm em họ anh hay sao. Cậu quên ai là người cố chấp đưa cho anh cái gậy rung à? Aiz, lại nói, bị anh Kính nhìn thấy mình giữ thứ đó cũng chỉ là lý do ngoài ý muốn, anh đổ hết lỗi lên đầu cậu có hơi vô lý.

Lại nhìn tay mình còn cầm gậy rung, anh liền ném qua trả cậu.“Được rồi, thứ này cậu cầm lại đi, chuyện tới đây là đủ rồi, chúng ta không thích hợp.”

“Không thử một chút, làm sao biết không thích hợp.” Tề Hải Dương nhận lại vật kia, ủy khuất lau nước mắt, lại phát hiện cái giọt nước mắt đó đã khô lâu rồi. Cậu xấu hổ hắc hắc cười hai tiếng, ưỡn mặt ra nói: “Tính vẻ bề ngoài, đại khái em cũng là dạng anh Tường thích mà …… Cho nên cho em một cơ hội không được sao, em sẽ cố gắng, biến bên trong thành dạng anh Tường thích luôn!”

“Sao? Ngay cả việc làm 1 à?” Trần Thiên Tường nhíu nhíu mày, thằng nhóc này quả thật rất hợp khẩu vị của anh, lại có cảm giác đồng bệnh tương liên, nghe cậu tố khổ, tức giận cũng tan hơn phân nửa. Thêm nữa có người thích mình như vậy, tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác được theo đuổi rất thỏa mãn, khó tránh khỏi tâm tư có chút buông lỏng.

“Em chưa từng làm qua 1, chỉ sợ làm không tốt. Không bằng……” Giọng điệu của Tề Hải Dương liền biến chuyển, lại thấy soái ca đối diện lập tức nhíu mày, liền nhanh chóng chuyển tiếp: “Không bằng chúng ta lấy việc yêu không tình dục làm tiền đề, tập trung bồi bổ tình cảm!”

Trần Thiên Tường nhíu mi tỏ vẻ nghi ngờ, lấy yêu không tình dục làm tiền đề? Thật ra không phải là không được. Chỉ là đàn ông thường xuyên ưu tiên dùng nửa người dưới suy xét vấn đề, cho nên nam đồng chí chỉ cần kết giao thì việc củi lửa kia thật tránh không được. Cái thằng ngốc này rõ ràng là kiểu hùng hục như trâu, cậu thật có thể nhịn được, không động tay động chân với mình sao?

“Anh Tường, em thích anh! Em không muốn chỉ là bạn chơi qua đường với anh, em thật sự muốn cùng anh tính chuyện yêu đương!” Tề Hải Dương thực nghiêm túc, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào anh. “Nếu anh Tường cũng thích em, chúng ta lại cân nhắc vấn đề hôm nay xem, có lẽ khi đó nước chảy thành sông, căn bản lại không còn là vấn đề nữa! Cho nên anh Tường, cho em một cơ hội đi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv