Hai Người Ba Bữa

Chương 31: Dành cho mọi người



Đây là phần phát biểu của đại diện nhà gái:

Xin chào mọi người, tôi là Tần Mai Chi. Tôi đại diện cho người nhà nhà gái lên đây nói chuyện.Nếu không phải cậu ấy bảo tôi đến tìm Thẩm Thu Bạch, nói không chừng tôi chẳng thể quen biết cô ấy được.Đúng thế, bạn của tôi là một tên ngốc ngọt ngào thế đấy.

Đáng lẽ việc này phải là của chú tôi, cũng là cha của Thẩm Thu Bạch làm. Nhưng chú bảo cả đời dạy học rồi, sợ vô ý nói khiến mọi người ngủ thiếp đi mất nên mới đặc biệt sai tôi làm.Tôi tự nhận mình chưa bao giờ thua khi đấu tay đôi cả.Lúc cậu ấy khuyên nhủ tôi, tôi có thuận miệng hỏi mục tiêu của cậu ấy là gì.Bởi vậy, duyên phận là thứ khiến người ta thấy kỳ diệu nhất mà.

Vì thế mọi người chừa mặt mũi cho tôi nhé, lát nữa đừng ngủ quên đấy.Đây là phần phát biểu của đại diện nhà trai:

Haizz, thật ra tôi cũng chẳng phải là người có trình độ gì. Tối qua còn lên mạng tra rất nhiều tài liệu, viết ra được vài trang giấy, cuộc đời này chưa bao giờ tôi viết văn mà dài được tới vậy, còn phải tới tìm chú tôi để sửa rất nhiều lỗi chính tả, thế mà trên đường tới đây vô tình làm rơi mất kịch bản rồi, hết cạch, giờ chỉ có thể viết qua loa lại thôi.Cuối cùng thì sao, Thu Bạch thi đậu đại học rồi.Nét mặt của một người không thể lừa được ai, tôi nhìn một chút đã nhận ra vấn đề, sau khi về liền giục Chu Đào gọi điện thoại cho Tạ Hoè An.Đây là bài phát biểu đầu tiên của tôi, tất nhiên, cũng là lần đầu tiên tôi phát biểu.

Đây là bài phát biểu đầu tiên của tôi, tất nhiên, cũng là lần đầu tiên tôi phát biểu.Tôi thấy người nào đó đang cười, có lẽ đã đoán được rồi.Có người hỏi tôi với Chu Đào có quan hệ gì đúng không? Đợi sang năm đến đưa lì xì cho tôi rồi biết. Được rồi đừng ồn nữa, tôi phải nói tiếp!

Nói từ đâu đây?Tôi là một thằng nhóc ngang tàng điển hình, lớn lên trong vòng tay ông nội, không ngoa khi nói rằng từ khi chào đời tới giờ, trừ ông nội ra thì người tôi biết ơn nhất là Tạ Hoè An, tất nhiên, còn có chúng bạn của tôi nữa.

Nói về cô bạn Thẩm Thu Bạch của tôi đi.Mọi người có thể không biết, tôi cũng xem như từng có một tình bạn cách mạng với Thẩm Thu Bạch. Đừng thấy tôi hiện tại đẹp trai gọn gàng thế này, thực ra trước đây cũng là côn đồ trong hẻm đấy.

Thẩm Thu Bạch là người bạn thân nhất của tôi. Nói ra không sợ mọi người cười, trước kia lúc chúng tôi đi học, giáo viên thường nói với chúng tôi thế này: Thẩm Thu Bạch thi toàn đứng hàng thứ 2 từ dưới lên, vì Tần Mai Chi sợ vượt mặt em nên mới đứng hạng đầu từ dưới lên đấy!Lúc đó tôi định thăm dò xem Thu Bạch có liên hệ gì với Tạ Hoè An không, cô ấy bảo cô ấy đã rất lâu rồi không liên lạc với Tạ Hoè An.

Là mối quan hệ bền vững như thế đó.Xin chào mọi người, tôi là Tần Mai Chi. Tôi đại diện cho người nhà nhà gái lên đây nói chuyện.

Mọi người đừng cười, nghiêm túc đấy!Cái tên Tạ Hoè An này, trong mắt tôi chẳng qua chỉ là một cây gậy không đánh được rắm, cực kỳ kiệm lời. Cuối cùng thì sao, đụng phải Thẩm Thu Bạch, cậu ấy lại bắt đầu chủ động.Có một khoảng thời gian, Thẩm Thu Bạch đã trở thành trợ thủ đắc lực của tôi.

Cuối cùng thì sao, Thu Bạch thi đậu đại học rồi.Cái tên Tạ Hoè An này căn bản không phải người chỉ biết học hành. Cậu ấy đánh tôi thừa sống thiếu chết. Không sợ mọi người chê cười đâu, lúc đó tôi bị cậu ấy đánh gãy cả 1 cái răng đấy.Vốn dĩ muốn nói rất nhiều, thế mà đứng ở đây đều không nói ra được gì, đúng là tôi chưa đủ trình thật.

Vì thế tôi nghĩ hẳn là Thu Bạch nên cảm ơn tôi, nếu không phải tôi bỏ học thì chưa chắc cô ấy có thể thi lên đại học đâu.Đúng lúc hôm đó tâm trạng của tôi không tốt. Tôi bảo vậy ông thi uống rượu với tôi đi, nếu ông uống thắng thì tôi đồng ý với ông.Tôi kinh ngạc.

Nhắc tới chuyện bỏ học, tôi còn phải cảm ơn Thu Bạch sâu sắc.Mọi người đừng cười, nghiêm túc đấy!

Nhiều người ở đây không biết, năm đó tôi bỏ học là vì mẹ tôi bất ngờ bị tai nạn.Nói về cô bạn Thẩm Thu Bạch của tôi đi.

Tôi và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Bà ấy luôn là một người phụ nữ cực kỳ giỏi giang.Tôi tủi thân quá đi mất.

Trước đây bà ấy là chỗ dựa duy nhất trong lòng tôi, vì thế bà ấy vừa ngã xuống rồi, tôi nghĩ trời cũng sụp đổ.Chúc cả hai khỏe mạnh, trường thọ.Như Tần Mai Chi đã nói, chuyện răng long đầu bạc với họ là hiển nhiên rồi, không cần chúng tôi nói nữa.

Tôi còn nhớ hôm đó người trong hẻm đều đến thăm mẹ, mẹ tôi nói: “Từ trước tới giờ bà ấy đều sống thành thật, sao ông trời cứ muốn tra tấn bà hết lần này tới lần khác như thế. Có phải ông trời nghĩ bà ấy quá mạnh mẽ rồi không.”Có lẽ vì Tạ Hoè An là bạn đồng trang lứa với tôi, hoặc có lẽ lúc đó tôi thấy cậu ấy thực sự ưu tú nên có chút trông mong bản thân sẽ trở thành người như cậu ấy, câu nói đã thực sự thấm vào lòng tôi.Tôi thấy chú rể của chúng ta đang gấp lắm rồi, mau đưa 2 người đi động phòng thôi.

Lúc đó tôi cũng từng chửi ông trời bất công. Sau này, Thu Bạch nói với tôi rằng: “Ông trời biết chúng ta rất yếu đuối. Biết mẹ bà yếu nên mới tạo ra Tần Mai Chi, biết Tần Mai Chi cũng có lúc mềm lòng nên mới tạo ra Thẩm Thu Bạch.”Cậu ấy chẳng nói chẳng rằng liền đồng ý.Đầu tiên, tôi muốn nói về Thẩm Thu Bạch. Nói ra mọi người đừng chửi tôi, thực ra trước kia tôi đã từng theo đuổi cô ấy. Tất nhiên, từ trước tới nay trong mắt cô ấy chỉ toàn có Tạ Hoè An, nào có chứa tôi chứ.

Chính vì những lời này của Thẩm Thu Bạch mà tôi đã có dũng khí để bắt đầu làm việc, mới có tôi của ngày hôm nay.Lúc đó, tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ nói ra một khát vọng gì lớn lao lắm, kết quả cậu ấy quay đầu lại cười ngây ngốc với tôi: “Nói thừa, tất nhiên là Thẩm Thu Bạch rồi.”

Giờ tôi muốn nói thêm một câu: “Ông trời biết Thẩm Thu Bạch rất tốt nên mới tạo ra Tạ Hoè An tài ba.”Cảm ơn ánh mắt đồng tình của mọi người.Để được ở chung với Thẩm Thu Bạch, Tạ Hoè An đã biến một người đứng chót lớp thành một sinh viên, tôi nghĩ cần một tràng pháo tay để hoan hô cậu ấy.Là tôi khinh địch rồi.

Đây có lẽ là người kết nối trong nhóm bạn thân của chúng tôi rồi.Lúc đó tôi chỉ nghĩ nếu không uống thắng được thì thật mất mặt, bắt đầu say khướt, bảo muốn đánh với cậu ấy một trận.Đây là phần phát biểu của đại diện nhà gái:Lại nói về một người bạn tốt khác của tôi, Tạ Hoè An.

Được rồi, không nói nữa, nói nhiều lại như truyền giáo ấy.Bên họ nhà trai chúng tôi chọn người phát biểu không giống với bên nhà gái. 1 tuần trước, nhóm nam chúng tôi đã có một cuộc tranh cử nội bộ để lên nắm quyền với tư cách là người đại diện rồi, xét theo ngoại hình và cách ăn nói, thậm chí còn đấu vật tay nữa, kết quả mọi người cũng thấy rồi đấy, tôi may mắn được đứng ở đây.Vì thế tôi nghĩ hẳn là Thu Bạch nên cảm ơn tôi, nếu không phải tôi bỏ học thì chưa chắc cô ấy có thể thi lên đại học đâu.

Lại nói về một người bạn tốt khác của tôi, Tạ Hoè An.Người bình thường say rồi sẽ say sưa trừng mắt, còn cậu ấy thì ngồi nghiêm túc ở đó.

Tôi biết Tạ Hoè An còn sớm hơn cả Thu Bạch.Trước đây bà ấy là chỗ dựa duy nhất trong lòng tôi, vì thế bà ấy vừa ngã xuống rồi, tôi nghĩ trời cũng sụp đổ.Lúc đó tôi còn nghĩ, mục tiêu này đâu có khó với cậu ấy, dù sao thì Thẩm Thu Bạch cũng thích cậu ấy mà. Ai mà ngờ rằng 2 người này vong vo qua lại mãi, tới hôm nay mới chịu kết hôn.

Cái tên Tạ Hoè An này, trong mắt tôi chẳng qua chỉ là một cây gậy không đánh được rắm, cực kỳ kiệm lời. Cuối cùng thì sao, đụng phải Thẩm Thu Bạch, cậu ấy lại bắt đầu chủ động.Cảm ơn tràng pháo tay của mọi người.

Nếu không phải cậu ấy bảo tôi đến tìm Thẩm Thu Bạch, nói không chừng tôi chẳng thể quen biết cô ấy được.Nếu mọi người nói với tôi đây không phải là duyên phận thì tôi không tin đâu.Lúc đó tôi thấy lạ không biết tên mọt sách này muốn làm gì. Cậu ấy không nói gì thừa thãi, thẳng thắn: “Nói đi, phải làm thế nào ông mới buông tha cho Thẩm Thu Bạch hả?”

Bởi vậy, duyên phận là thứ khiến người ta thấy kỳ diệu nhất mà.Đây là phần phát biểu của đại diện nhà trai:

Để được ở chung với Thẩm Thu Bạch, Tạ Hoè An đã biến một người đứng chót lớp thành một sinh viên, tôi nghĩ cần một tràng pháo tay để hoan hô cậu ấy.Tôi từ một người trong cuộc trở thành một diễn viên quần chúng đứng xem, rất thích chế nhạo cục diện này. Tôi nói: “Người anh em, trông dáng vẻ ngốc nghếch đó của Thẩm Thu Bạch, trừ khi ông nói thẳng chứ không thì khó đấy.”Đây là phần phát biểu của đại diện nhà trai:

Khả năng và sự tự tin như thế, đến nay tôi chưa gặp được người thứ hai.

Nói tới đây, tôi phải cảm thán một câu, ai cũng biết chú tôi là giáo viên, cha chú tôi cũng là giáo viên, cha của dì tôi cũng là giáo viên, giờ Thẩm Thu Bạch cũng gả cho một giáo viên. Đây chính là điển hình cho câu nói, không phải người một nhà thì không vào cùng cửa đấy.

Nếu mọi người nói với tôi đây không phải là duyên phận thì tôi không tin đâu.Nhiều người ở đây không biết, năm đó tôi bỏ học là vì mẹ tôi bất ngờ bị tai nạn.

Giờ đây, 2 người bạn thân nhất của tôi kết hôn rồi. Tất nhiên tôi cũng phải phát biểu một chút cảm nghĩ chứ.

Nhưng cảm giác duy nhất của tôi là, cuối cùng hai người này cũng được ở bên nhau rồi.Quên tự giới thiệu, chào mọi người, tôi là Uông Dương, là đại diện phát biểu của họ nhà trai.

Thật đấy, tôi đã chứng kiến cả quãng đường của họ đến với nhau. Rõ ràng đôi bên đều có tình cảm với nhau, thế mà chẳng chịu thẳng thắn. Người bên cạnh là tôi cũng sốt ruột chết mất.

Khiến người ta nóng nảy hơn nữa là, năm đó cả hai còn suýt chút chia tay.

Lúc đó Tạ Hoè An ra nước ngoài, Thu Bạch thì học đại học trong nước. Tôi với Chu Đào đến trường Thu Bạch thăm cô ấy.Vì thế mọi người chừa mặt mũi cho tôi nhé, lát nữa đừng ngủ quên đấy.

Lúc đó tôi định thăm dò xem Thu Bạch có liên hệ gì với Tạ Hoè An không, cô ấy bảo cô ấy đã rất lâu rồi không liên lạc với Tạ Hoè An.

Nét mặt của một người không thể lừa được ai, tôi nhìn một chút đã nhận ra vấn đề, sau khi về liền giục Chu Đào gọi điện thoại cho Tạ Hoè An.Nói thật thì lúc đầu tôi hơi chướng mắt Tạ Hoè An.

Có người hỏi tôi với Chu Đào có quan hệ gì đúng không? Đợi sang năm đến đưa lì xì cho tôi rồi biết. Được rồi đừng ồn nữa, tôi phải nói tiếp!Từ trước tới giờ cậu ấy chưa từng nghe ý kiến của tôi, thế mà chỉ nghe một câu ngốc nghếch đó thì đã đỏ mắt với tôi, bảo tôi mà còn nói xấu Thẩm Thu Bạch lần nữa thì sẽ đánh tôi đấy.

Tạ Hoè An xem như đã không phụ lòng tôi. Nghe nói vì cú điện thoại đó mà nghỉ hè Tạ Hoè An đã về nước một lần. Quan hệ giữa cậu ấy và Thẩm Thu Bạch cũng trở nên sáng tỏ từ độ đó.Người ta thường nói bạn giỏi sẽ đem lại sự thay đổi tích cực cho mình. Trước đây tôi không hiểu thế nào mới là người giỏi, nhưng hôm nay, tôi muốn nói, bạn của tôi, Tạ Hoè An và Thẩm Thu Bạch, họ là những người giỏi nhất mà tôi biết. Họ không chỉ thay đổi tôi và Tần Mai Chi, còn có Vương Dược, Trần Quốc Chung, Chu Đào, thậm chí là đám côn đồ luôn bắt nạt chúng tôi trong hẻm trước kia nữa.Vì thế chuyện tôi phát biểu hôm nay cũng là thường tình thôi.

Cảm ơn mọi người đã vỗ tay. Ha ha ha, nói như thế, xem như chúng tôi cũng là nửa ông tơ bà nguyệt rồi.

Vì thế chuyện tôi phát biểu hôm nay cũng là thường tình thôi.

Vốn dĩ muốn nói rất nhiều, thế mà đứng ở đây đều không nói ra được gì, đúng là tôi chưa đủ trình thật.Thẩm Thu Bạch là người bạn thân nhất của tôi. Nói ra không sợ mọi người cười, trước kia lúc chúng tôi đi học, giáo viên thường nói với chúng tôi thế này: Thẩm Thu Bạch thi toàn đứng hàng thứ 2 từ dưới lên, vì Tần Mai Chi sợ vượt mặt em nên mới đứng hạng đầu từ dưới lên đấy!

Tóm lại, tôi ở đây, chỉ để thay mặt cho bản thân và toàn thể họ hàng nhà gái để chúc phúc cho hai người, trăm năm hạnh phúc. Tôi nghĩ nói gì cũng là vô nghĩa, thật đấy, xem hai người dính nhau kìa, trừ khi là tận thế, trái đất diệt vong, nếu không cả hai nhất định là nắm tay nhau tới răng long đầu bạc rồi.Khiến người ta nóng nảy hơn nữa là, năm đó cả hai còn suýt chút chia tay.

Vậy chúc hai người mãi mãi vui vẻ nhé.

Nhắc tới chuyện bỏ học, tôi còn phải cảm ơn Thu Bạch sâu sắc.Nhưng có chơi thì có chịu, cộng thêm việc Thẩm Thu Bạch cũng chưa bao giờ để mắt tới tôi, tôi tự giác rút lui.Đây là phần phát biểu của đại diện nhà trai:Nhưng cảm giác duy nhất của tôi là, cuối cùng hai người này cũng được ở bên nhau rồi.

Tần Mai Chi nói quá hay, áp lực của tôi cũng như núi.Sau đó phát hiện tôi mới là thằng ngốc. Cái tên này giấu nghề, uống rượu như uống nước lã vậy. Tất nhiên, sau này quen rồi tôi lại phát hiện tửu lượng của cậu ấy cũng chẳng đặc biệt gì, cậu ấy chỉ đang giả vờ thôi.Lúc đó uống rượu xong, cậu ấy rất thích nói thế này với tôi: “Ông nghĩ đến khi nào Thẩm Thu Bạch mới phát hiện tôi thích cô ấy đây hả?”

Quên tự giới thiệu, chào mọi người, tôi là Uông Dương, là đại diện phát biểu của họ nhà trai.Vậy đi, cảm ơn mọi người.Cảm ơn mọi người đã vỗ tay. Ha ha ha, nói như thế, xem như chúng tôi cũng là nửa ông tơ bà nguyệt rồi.

Bên họ nhà trai chúng tôi chọn người phát biểu không giống với bên nhà gái. 1 tuần trước, nhóm nam chúng tôi đã có một cuộc tranh cử nội bộ để lên nắm quyền với tư cách là người đại diện rồi, xét theo ngoại hình và cách ăn nói, thậm chí còn đấu vật tay nữa, kết quả mọi người cũng thấy rồi đấy, tôi may mắn được đứng ở đây.

Cảm ơn tràng pháo tay của mọi người.

Đầu tiên, tôi muốn nói về Thẩm Thu Bạch. Nói ra mọi người đừng chửi tôi, thực ra trước kia tôi đã từng theo đuổi cô ấy. Tất nhiên, từ trước tới nay trong mắt cô ấy chỉ toàn có Tạ Hoè An, nào có chứa tôi chứ.

Nói cách khác, mối tình đầu của tôi đã kết thúc cụt ngủn thế đấy.

Cảm ơn ánh mắt đồng tình của mọi người.Tôi chọn học lại, sau này thành công thi đậu đại học, vì thế mọi người mới thấy được dáng vẻ của tôi ngày hôm nay.

Mọi người có thể không biết, tôi cũng xem như từng có một tình bạn cách mạng với Thẩm Thu Bạch. Đừng thấy tôi hiện tại đẹp trai gọn gàng thế này, thực ra trước đây cũng là côn đồ trong hẻm đấy.

Có một khoảng thời gian, Thẩm Thu Bạch đã trở thành trợ thủ đắc lực của tôi.Tạ Hoè An xem như đã không phụ lòng tôi. Nghe nói vì cú điện thoại đó mà nghỉ hè Tạ Hoè An đã về nước một lần. Quan hệ giữa cậu ấy và Thẩm Thu Bạch cũng trở nên sáng tỏ từ độ đó.

Sau đó, Tạ Hòe An xuất hiện.Năm lớp 12, Tạ Hoè An ra nước ngoài, Thẩm Thu Bạch thi đậu đại học, còn tôi tất nhiên là thi rớt rồi.Đây có lẽ là người kết nối trong nhóm bạn thân của chúng tôi rồi.

Nói thật thì lúc đầu tôi hơi chướng mắt Tạ Hoè An.

Lúc đó tôi chỉ là một thằng nhóc hư hỏng tự cho mình là đúng, chỉ cảm thấy cậu ấy là tên ngốc biết đọc sách mà thôi.

Mãi đến một ngày, chuyện khiến tôi mở rộng tầm mắt đã xảy ra.

Tôi còn nhớ rõ hôm đó là một đêm mưa, Tạ Hoè An chặn tôi lại trong hẻm. Trước đây đều là tôi chặn người khác như thế.

Lúc đó tôi thấy lạ không biết tên mọt sách này muốn làm gì. Cậu ấy không nói gì thừa thãi, thẳng thắn: “Nói đi, phải làm thế nào ông mới buông tha cho Thẩm Thu Bạch hả?”

Tôi kinh ngạc.

Hóa ra tên ngốc biết đọc sách này cũng giả vờ à.Không có việc gì tôi lại kéo cậu ấy ra ngoài uống rượu, cậu ấy cũng chưa bao giờ từ chối. Bình thường tên này rất ít nói nhưng mục tiêu rất rõ ràng. Thực ra cũng có lúc mơ hồ đấy.

Đúng lúc hôm đó tâm trạng của tôi không tốt. Tôi bảo vậy ông thi uống rượu với tôi đi, nếu ông uống thắng thì tôi đồng ý với ông.Tôi nghĩ, tên mọt sách này.

Cậu ấy chẳng nói chẳng rằng liền đồng ý.

Tôi nghĩ, tên mọt sách này.

Sau đó phát hiện tôi mới là thằng ngốc. Cái tên này giấu nghề, uống rượu như uống nước lã vậy. Tất nhiên, sau này quen rồi tôi lại phát hiện tửu lượng của cậu ấy cũng chẳng đặc biệt gì, cậu ấy chỉ đang giả vờ thôi.Lúc đó Tạ Hoè An ra nước ngoài, Thu Bạch thì học đại học trong nước. Tôi với Chu Đào đến trường Thu Bạch thăm cô ấy.

Người bình thường say rồi sẽ say sưa trừng mắt, còn cậu ấy thì ngồi nghiêm túc ở đó.

Lúc đó tôi nào biết mình đã bị cậu ấy lừa rồi cơ chứ.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ nếu không uống thắng được thì thật mất mặt, bắt đầu say khướt, bảo muốn đánh với cậu ấy một trận.

Tôi tự nhận mình chưa bao giờ thua khi đấu tay đôi cả.

Là tôi khinh địch rồi.Mọi người nghe tới đây hẳn sẽ nghĩ 2 người bạn này của tôi ghê gớm thế nào, xa không với tới được, nhưng thực ra không phải vậy đâu.

Cái tên Tạ Hoè An này căn bản không phải người chỉ biết học hành. Cậu ấy đánh tôi thừa sống thiếu chết. Không sợ mọi người chê cười đâu, lúc đó tôi bị cậu ấy đánh gãy cả 1 cái răng đấy.Đây là phần phát biểu của đại diện nhà gái:

Nhưng có chơi thì có chịu, cộng thêm việc Thẩm Thu Bạch cũng chưa bao giờ để mắt tới tôi, tôi tự giác rút lui.

Đây hẳn là không đánh không quen biết nhau, từ đó trở đi tôi từ từ thân thiết với Tạ Hoè An.Tôi và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Bà ấy luôn là một người phụ nữ cực kỳ giỏi giang.

Không có việc gì tôi lại kéo cậu ấy ra ngoài uống rượu, cậu ấy cũng chưa bao giờ từ chối. Bình thường tên này rất ít nói nhưng mục tiêu rất rõ ràng. Thực ra cũng có lúc mơ hồ đấy.Nhưng một bữa cơm ngon thì không sợ muộn, xem như chúng ta cũng chờ được rồi.

Lúc đó uống rượu xong, cậu ấy rất thích nói thế này với tôi: “Ông nghĩ đến khi nào Thẩm Thu Bạch mới phát hiện tôi thích cô ấy đây hả?”Mọi người có biết mục tiêu của Tạ Hoè An là gì không?

Tôi từ một người trong cuộc trở thành một diễn viên quần chúng đứng xem, rất thích chế nhạo cục diện này. Tôi nói: “Người anh em, trông dáng vẻ ngốc nghếch đó của Thẩm Thu Bạch, trừ khi ông nói thẳng chứ không thì khó đấy.”

Từ trước tới giờ cậu ấy chưa từng nghe ý kiến của tôi, thế mà chỉ nghe một câu ngốc nghếch đó thì đã đỏ mắt với tôi, bảo tôi mà còn nói xấu Thẩm Thu Bạch lần nữa thì sẽ đánh tôi đấy.Tôi đã từng nghe rất nhiều lời đạo lý, nhưng đều là do người lớn nói. Ai cũng bảo tôi phải học cho thật giỏi, phải tận hưởng tất cả mọi thứ trong cuộc sống, nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng bỏ vào tai.

Tôi tủi thân quá đi mất.

Năm lớp 12, Tạ Hoè An ra nước ngoài, Thẩm Thu Bạch thi đậu đại học, còn tôi tất nhiên là thi rớt rồi.

Người ông chăm sóc tôi tức tới mức nằm viện. Lần đầu tiên tôi tự ngẫm lại, thấy bản thân mình đúng thật là thất bại thảm hại mà. Nhờ có Tạ Hoè An, cậu ấy nói thế này với tôi: “Làm người phải có mục tiêu, dù chỉ là suy nghĩ thôi cũng được, không thể ngồi yên cả ngày đâu.”

Tôi đã từng nghe rất nhiều lời đạo lý, nhưng đều là do người lớn nói. Ai cũng bảo tôi phải học cho thật giỏi, phải tận hưởng tất cả mọi thứ trong cuộc sống, nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng bỏ vào tai.

Có lẽ vì Tạ Hoè An là bạn đồng trang lứa với tôi, hoặc có lẽ lúc đó tôi thấy cậu ấy thực sự ưu tú nên có chút trông mong bản thân sẽ trở thành người như cậu ấy, câu nói đã thực sự thấm vào lòng tôi.

Tôi chọn học lại, sau này thành công thi đậu đại học, vì thế mọi người mới thấy được dáng vẻ của tôi ngày hôm nay.Đây hẳn là không đánh không quen biết nhau, từ đó trở đi tôi từ từ thân thiết với Tạ Hoè An.

Tôi là một thằng nhóc ngang tàng điển hình, lớn lên trong vòng tay ông nội, không ngoa khi nói rằng từ khi chào đời tới giờ, trừ ông nội ra thì người tôi biết ơn nhất là Tạ Hoè An, tất nhiên, còn có chúng bạn của tôi nữa.

Người ta thường nói bạn giỏi sẽ đem lại sự thay đổi tích cực cho mình. Trước đây tôi không hiểu thế nào mới là người giỏi, nhưng hôm nay, tôi muốn nói, bạn của tôi, Tạ Hoè An và Thẩm Thu Bạch, họ là những người giỏi nhất mà tôi biết. Họ không chỉ thay đổi tôi và Tần Mai Chi, còn có Vương Dược, Trần Quốc Chung, Chu Đào, thậm chí là đám côn đồ luôn bắt nạt chúng tôi trong hẻm trước kia nữa.Hóa ra tên ngốc biết đọc sách này cũng giả vờ à.

Sau khi nghe tin Thẩm Thu Bạch nổi tiếng học dốt thi đậu đại học, tên đó đã rửa tay gác kiếm, đi học lớp ban đêm, sau này mở một cửa hàng nhỏ ở thành phố Kinh rồi.Tôi biết Tạ Hoè An còn sớm hơn cả Thu Bạch.

Mọi người nghe tới đây hẳn sẽ nghĩ 2 người bạn này của tôi ghê gớm thế nào, xa không với tới được, nhưng thực ra không phải vậy đâu.Cuối cùng, tôi đại diện cho tất cả người thân bên đàng trai gửi lời chúc phúc tới 2 người.Haizz, thật ra tôi cũng chẳng phải là người có trình độ gì. Tối qua còn lên mạng tra rất nhiều tài liệu, viết ra được vài trang giấy, cuộc đời này chưa bao giờ tôi viết văn mà dài được tới vậy, còn phải tới tìm chú tôi để sửa rất nhiều lỗi chính tả, thế mà trên đường tới đây vô tình làm rơi mất kịch bản rồi, hết cạch, giờ chỉ có thể viết qua loa lại thôi.

Mọi người có biết mục tiêu của Tạ Hoè An là gì không?Giờ đây, 2 người bạn thân nhất của tôi kết hôn rồi. Tất nhiên tôi cũng phải phát biểu một chút cảm nghĩ chứ.

Lúc cậu ấy khuyên nhủ tôi, tôi có thuận miệng hỏi mục tiêu của cậu ấy là gì.

Tôi thấy người nào đó đang cười, có lẽ đã đoán được rồi.

Lúc đó, tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ nói ra một khát vọng gì lớn lao lắm, kết quả cậu ấy quay đầu lại cười ngây ngốc với tôi: “Nói thừa, tất nhiên là Thẩm Thu Bạch rồi.”

Đúng thế, bạn của tôi là một tên ngốc ngọt ngào thế đấy.

Lúc đó tôi còn nghĩ, mục tiêu này đâu có khó với cậu ấy, dù sao thì Thẩm Thu Bạch cũng thích cậu ấy mà. Ai mà ngờ rằng 2 người này vong vo qua lại mãi, tới hôm nay mới chịu kết hôn.Tóm lại, tôi ở đây, chỉ để thay mặt cho bản thân và toàn thể họ hàng nhà gái để chúc phúc cho hai người, trăm năm hạnh phúc. Tôi nghĩ nói gì cũng là vô nghĩa, thật đấy, xem hai người dính nhau kìa, trừ khi là tận thế, trái đất diệt vong, nếu không cả hai nhất định là nắm tay nhau tới răng long đầu bạc rồi.

Nhưng một bữa cơm ngon thì không sợ muộn, xem như chúng ta cũng chờ được rồi.Tần Mai Chi nói quá hay, áp lực của tôi cũng như núi.

Cuối cùng, tôi đại diện cho tất cả người thân bên đàng trai gửi lời chúc phúc tới 2 người.

Chúc cả hai khỏe mạnh, trường thọ.Giờ tôi muốn nói thêm một câu: “Ông trời biết Thẩm Thu Bạch rất tốt nên mới tạo ra Tạ Hoè An tài ba.”

Như Tần Mai Chi đã nói, chuyện răng long đầu bạc với họ là hiển nhiên rồi, không cần chúng tôi nói nữa.Lúc đó tôi nào biết mình đã bị cậu ấy lừa rồi cơ chứ.

Haizz, nếu cứ nói tiếp thì tôi sẽ bốc mùi giấm nồng nặc mất.

Vậy đi, cảm ơn mọi người.

Tôi thấy chú rể của chúng ta đang gấp lắm rồi, mau đưa 2 người đi động phòng thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv