Hai Người Ba Bữa

Chương 3: Kẹo hồ lô



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Vì trời sinh có tính hay lo nên tôi không thích hứa hẹn nhiều, cũng không thích nghe người khác hứa hẹn.Chuyện này đã ảnh hưởng trực tiếp tới quan điểm hôn nhân của tôi. Cộng thêm việc cha tôi tương đối cởi mở, ông thường dạy tôi và anh trai rằng: Đã là con người thì phải ra ngoài trải nghiệm nhiều một chút, nhìn thấy nhiều hơn, hãy phấn đấu vì thứ mà chúng ta yêu thích, nếu không có thì cũng không thể chỉ sống vì người khác được, như thế cả cuộc đời đều uổng phí mất rồi.Mà lúc đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ anh là một kẻ bám đuôi.Sau này tôi nghĩ tới chuyện này, chợt cảm thấy cả hai chúng tôi đều không hiểu phong tình, khiến một câu chuyện đẹp đã  bị lãng phí vô ích rồi.

Chuyện này dẫn đến việc trong một thời gian dài, tôi với Tạ Hòe An như hai người đi cùng hướng nhưng cách một con sông vậy, biết rõ người kia đang ở trước mặt nhưng dường như mãi mãi không có lúc nào thực sự gặp nhau.Rất nhiều năm sau đó, cảnh tượng người vợ mặt mày bẩn thỉu nằm vật ở ngã tư khóc thét đã trở thành cơn ác mộng của tôi, thậm chí tôi còn mơ thấy có một đứa bé đầy máu bò ra từ bụng bà ấy, sau đó bị người chồng ôm vào lòng rồi bật cười…Mãi đến mùa xuân năm đó, người lớn hai nhà chúng tôi hẹn cùng chơi mạt chược với nhau. Anh tôi không muốn dẫn theo tôi nên đã sớm chạy biến đâu mất dạng. Tôi với Tạ Hòe An ngồi cạnh bàn mạt chược trừng mắt nhìn nhau, người lớn không chịu nổi nữa nên cho chúng tôi mỗi người 5 đồng để ra ngoài đi chơi.

Thậm chí tôi còn không nghĩ sẽ có người ở bên cạnh mình khi về già.Lúc ấy tôi đã từng do dự không muốn nhận, nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải một con nhóc thanh cao gì cho cam, vì sự hấp dẫn của một góc tranh được in màu lộ ra mà đã mặt dày nhận lấy.Kẻ bám đuôi kia không biết từ khi nào mà đã đi tới cạnh tôi, không kêu rên gì mà chỉ lẳng lặng đứng đó.

Thật đấy, thời đại của chúng tôi, đa số con gái đều bỏ học sớm rồi ở nhà, sau đó thì nghe lời người thân mà vội vã lấy chồng, bắt đầu cuộc đời giúp chồng dạy con. Tôi không phải người thông minh gì cho lắm, cũng không có quyền chỉ trích cuộc sống như thế, nhưng từ nhỏ tôi đã rất sợ hãi kiểu sống thế này.Có Tần Mai Chi, tôi xem như hoàn toàn không nhìn thấy Tạ Hòe An nữa.Nhưng về sau lúc tôi tự kiếm ra tiền, làm thế nào cũng không thể làm ra được hào khí ngất trời như lúc Tạ Hòe An tiêu 20 hào kia.

Đó cũng là có nguyên do.Khi ấy tôi thích giả vờ thành học sinh ngoan, thấy mẹ của Tần Mai Chi thì lập tức chắp tay ra sau lưng vừa chào bà ấy vừa nói chuyện cha mẹ đang chơi mạt chược ra.Trong mắt mọi người, người chồng kia là một người hết sức thành thật, khác hoàn toàn với bộ dạng lúc ông ta đạp người vợ.

Khi nhà tôi chưa dọn tới thành phố Kinh, chúng tôi từng ở một thị trấn tương đối nghèo khổ.Tôi lại khó hiểu quay đầu nhìn Tạ Hòe An.Với sự khởi đầu này, cộng thêm cũng gọi là có quen Tần Mai Chi nên rất nhanh tôi đã hòa nhập được với nhóm trẻ này.Tôi nghĩ thầm trong lòng, đúng là dối trá, sau đó xoay người chạy, kết quả là anh lập tức đuổi theo tôi, tôi chậm lại thì anh cũng từ chạy chuyển sang đi bộ.

Trong thôn có một hộ, người vợ sinh đứa con đầu lòng là con gái và tất cả lần sau cũng là con gái, nhưng kỳ lạ là trừ cái thai đầu tiên ra thì những đứa con gái sau này đều vừa sinh ra đã chết, rất bí ẩn. Sau này có một ngày nọ, người vợ phát điên lên, chạy tới chạy lui trong thôn hỏi mọi người có thấy con gái mình đâu không.Mẹ Tần nghe tôi nói liền cho Tần Mai Chi ở lại, sau đó cũng chạy đi đánh bài.Cái tên hèn nhát này. Nhìn đi, lúc đó anh đã ghét tôi rồi.Thấy bọn tôi, mẹ Tần Mai Chi cười hỏi sao chúng tôi lại ở ngoài.

Năm đó tôi đã lên 5, tận mắt trông thấy người chồng đạp vợ mình bay ra khỏi cửa.Chuyện này phải nói từ cái lần mà Tần Mai Chi kéo tôi ra ngoài kia.

Lúc đó tôi chẳng biết gì hết, chỉ nghe người lớn nói nhà này muốn có con trai, nhưng tiếc là bụng người vợ không được như ý.Những cái kẹp giấy đã bắt đầu hết dần, Tạ Hòe An đột nhiên đi tới trước mặt ông chủ, bảo mình mua một bộ, sau đó không chút do dự mà lấy ra 20 hào trong túi ra đưa cho ông chủ.

Rất nhiều năm sau đó, cảnh tượng người vợ mặt mày bẩn thỉu nằm vật ở ngã tư khóc thét đã trở thành cơn ác mộng của tôi, thậm chí tôi còn mơ thấy có một đứa bé đầy máu bò ra từ bụng bà ấy, sau đó bị người chồng ôm vào lòng rồi bật cười…Tôi đề nghị với Tần Mai Chi ra bờ sông đốt pháo hoa, sau đó cả hai chạy vào phố hàng rong gần đó.

Trong mắt mọi người, người chồng kia là một người hết sức thành thật, khác hoàn toàn với bộ dạng lúc ông ta đạp người vợ.Năm mới nên mẹ anh bắt anh mặc một cái áo bông màu đỏ đậm chất lễ Tết. Lúc đó anh đã bắt đầu trổ mã nhưng vẫn chưa cao thêm, thậm chí còn lùn hơn cả tôi. Da anh trắng nõn, lại mặc thêm bộ đồ màu đỏ mềm mại đứng đó trong đống tuyết, như thể một xiên kẹo hồ lô long lanh ánh sáng vậy.Tôi cố ý nghiêm mặt hỏi anh đi theo tôi làm gì.

Tôi không biết bề ngoài của một người rốt cuộc có thể che giấu được bao nhiêu tính cách, cũng không có cách nào chắc chắn được chuyện mình có thể nhìn thấu lòng người hay không. Tôi cũng chẳng biết mình có phải là một người phụ nữ không chịu thua thiệt không nữa.Anh nhận lấy liên hoàn họa, đưa bức tranh tới trước vẻ mặt sùng bái và ánh mắt sáng lấp lánh của tôi và Tần Mai Chi.Chúng tôi ngồi dưới ngọn đèn dầu nhỏ mượn của ông chủ tiệm truyện ngồi đọc hết liên hoàn họa, xem xong, Tần Mai Chi đột nhiên khóc ầm lên.

Chuyện này đã ảnh hưởng trực tiếp tới quan điểm hôn nhân của tôi. Cộng thêm việc cha tôi tương đối cởi mở, ông thường dạy tôi và anh trai rằng: Đã là con người thì phải ra ngoài trải nghiệm nhiều một chút, nhìn thấy nhiều hơn, hãy phấn đấu vì thứ mà chúng ta yêu thích, nếu không có thì cũng không thể chỉ sống vì người khác được, như thế cả cuộc đời đều uổng phí mất rồi.Vì những lời này mà rất lâu sau tôi không thèm để ý gì tới anh nữa.Đó cũng là có nguyên do.

Vì thế, tôi đã từng cảm thấy bản thân sống một mình cũng rất tốt. Chuyện này cũng đã góp phần phát triển nên tính cách vô tư của tôi.http://5b0988e595225.cdn.sohucs.com/images/20181129/d963db044d0a435186b7e4f79456d89e.jpeg

Tính cách của Tạ Hòe An hoàn toàn trái ngược với tôi, trước đây dù thi thoảng anh sẽ nghịch ngợm, nhưng phần lớn thời gian vẫn rất ít nói, trừ lúc đại hội thể thao ra thì bình thường anh là một người trầm tính, thậm chí có hơi thu mình lại.Trong phố hàng rong tấp nập trẻ con, hóa ra là ông chủ vừa nhập liên hoàn họa* mới.

Rõ ràng chúng tôi không phải là người của cùng một thế giới.Sau này tôi thường than, đó có lẽ là sức mạnh của đồng tiền.

Lúc đầu, thậm chí tôi còn nghĩ hai chúng tôi không thể trở thành bạn bè nữa. Tôi nghĩ thời trẻ anh cũng đã từng nghĩ như thế, dù anh không nói, nhưng tôi nghi ngờ anh đã từng ghét tôi.

Chuyện này phải nói từ cái lần mà Tần Mai Chi kéo tôi ra ngoài kia.Lúc đó tôi chẳng biết gì hết, chỉ nghe người lớn nói nhà này muốn có con trai, nhưng tiếc là bụng người vợ không được như ý.

Với sự khởi đầu này, cộng thêm cũng gọi là có quen Tần Mai Chi nên rất nhanh tôi đã hòa nhập được với nhóm trẻ này.Khi ấy giá rất rẻ, nhưng muốn mua 1 bộ liên hoàn họa phải cần tới 20 hào, đây lại là một số tiền quá lớn so với tụi trẻ con.

Từ nhỏ tôi đã được rèn luyện những kỹ năng như leo cây đào đất ở nông thôn, đủ để bản thân trở thành Đại Vương trong đám trẻ chỉ biết nặn cầu tuyết này.Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để cắt đuôi anh thì Tần Mai Chi đã bị mẹ cô ấy túm ra khỏi một con hẻm nhỏ.Thật đấy, thời đại của chúng tôi, đa số con gái đều bỏ học sớm rồi ở nhà, sau đó thì nghe lời người thân mà vội vã lấy chồng, bắt đầu cuộc đời giúp chồng dạy con. Tôi không phải người thông minh gì cho lắm, cũng không có quyền chỉ trích cuộc sống như thế, nhưng từ nhỏ tôi đã rất sợ hãi kiểu sống thế này.

Kỳ nghỉ đông năm đó, cả đám người chúng tôi chạy qua biết bao con đường, hẻm ngõ, leo lên cây xem có tổ chim hay không, chạy tới bờ sông Thành Tây, đục mở mặt băng để câu cá, sau đó thì ném đá vào chỗ đã đóng băng… Lên trời xuống đất, không gì là không thể.

Mấy ngày đầu tiên, Tạ Hòe An còn đi chơi cùng với nhóm tôi, sau đó anh không tới nữa.Lúc đầu, thậm chí tôi còn nghĩ hai chúng tôi không thể trở thành bạn bè nữa. Tôi nghĩ thời trẻ anh cũng đã từng nghĩ như thế, dù anh không nói, nhưng tôi nghi ngờ anh đã từng ghét tôi.

Một hôm nọ tôi tốt bụng chạy tới nhà tìm anh, kết quả là anh trốn phía sau mẹ mình, bảo tôi là đứa trẻ hoang dại, anh không muốn ra ngoài chơi với tôi.

Cái tên hèn nhát này. Nhìn đi, lúc đó anh đã ghét tôi rồi.

Vì những lời này mà rất lâu sau tôi không thèm để ý gì tới anh nữa.Cô ấy lại bảo tôi còn nhỏ, không hiểu được những chuyện tình éo le buồn bã này đâu.

Mãi đến mùa xuân năm đó, người lớn hai nhà chúng tôi hẹn cùng chơi mạt chược với nhau. Anh tôi không muốn dẫn theo tôi nên đã sớm chạy biến đâu mất dạng. Tôi với Tạ Hòe An ngồi cạnh bàn mạt chược trừng mắt nhìn nhau, người lớn không chịu nổi nữa nên cho chúng tôi mỗi người 5 đồng để ra ngoài đi chơi.Khi nhà tôi chưa dọn tới thành phố Kinh, chúng tôi từng ở một thị trấn tương đối nghèo khổ.Liên hoàn họa rất giống với manga ngày nay, thường được phát hành  thành 1 bộ, trong đó đều là những mẩu truyện ngắn.

Tôi cầm tiền chạy ngay ra ngoài tìm bọn Tần Mai Chi. Định bụng mua pháo hoa để ra bờ sông đốt, kết quả vừa chạy tới đầu ngõ đã nghe có tiếng động phía sau.Tôi nói có gì mà không hiểu, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ không làm gián đoạn việc học của mình như thế đâu.Thậm chí tôi còn không nghĩ sẽ có người ở bên cạnh mình khi về già.

Tôi quay đầu lại, phát hiện Tạ Hòe An đi theo sau mình.

Năm mới nên mẹ anh bắt anh mặc một cái áo bông màu đỏ đậm chất lễ Tết. Lúc đó anh đã bắt đầu trổ mã nhưng vẫn chưa cao thêm, thậm chí còn lùn hơn cả tôi. Da anh trắng nõn, lại mặc thêm bộ đồ màu đỏ mềm mại đứng đó trong đống tuyết, như thể một xiên kẹo hồ lô long lanh ánh sáng vậy.

Thậm chí tôi còn ngửi thấy được cả vị ngọt.(*) Liên hoàn họa là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc. Liên hoàn họa xuất hiện vào đầu thế kỉ 20 và được coi như là tiền thân của manhua.

Tôi cố ý nghiêm mặt hỏi anh đi theo tôi làm gì.Mấy ngày đầu tiên, Tạ Hòe An còn đi chơi cùng với nhóm tôi, sau đó anh không tới nữa.

Đôi mắt to tròn của anh nhìn chằm chằm tôi, bảo mình không hề đi theo tôi.

Tôi nghĩ thầm trong lòng, đúng là dối trá, sau đó xoay người chạy, kết quả là anh lập tức đuổi theo tôi, tôi chậm lại thì anh cũng từ chạy chuyển sang đi bộ.Tôi không biết bề ngoài của một người rốt cuộc có thể che giấu được bao nhiêu tính cách, cũng không có cách nào chắc chắn được chuyện mình có thể nhìn thấu lòng người hay không. Tôi cũng chẳng biết mình có phải là một người phụ nữ không chịu thua thiệt không nữa.

Sau này tôi mới biết được, thời thơ ấu Tạ Hòe An nghĩ tôi đã cướp đi bạn bè của anh nên lúc đó mới tức giận nói thế, sau đó vài ngày, anh thấy khi ấy bản thân không nên nói những lời như thế nên đã hào phóng tha thứ cho tôi, ai bảo tôi chỉ là một con nhóc chỉ biết nổ pháo quanh đống phân trâu chứ.Đúng thế, rõ ràng anh cũng trạc tuổi tôi, thế mà đã bắt đầu phân tích mọi chuyện như thế đấy, đúng là xấu bụng mà.

Đúng thế, rõ ràng anh cũng trạc tuổi tôi, thế mà đã bắt đầu phân tích mọi chuyện như thế đấy, đúng là xấu bụng mà.Ông chủ giơ cái kẹp giấy lên, bảo muốn đọc liên hoàn họa này thì phải nhanh mua đi, nếu không lát nữa sẽ bán hết đấy!

Mà lúc đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ anh là một kẻ bám đuôi.Cô ấy tỏ ra rất sốc, mắng tôi là nữ ma đầu máu lạnh.

Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để cắt đuôi anh thì Tần Mai Chi đã bị mẹ cô ấy túm ra khỏi một con hẻm nhỏ.Vì trời sinh có tính hay lo nên tôi không thích hứa hẹn nhiều, cũng không thích nghe người khác hứa hẹn.

Thấy bọn tôi, mẹ Tần Mai Chi cười hỏi sao chúng tôi lại ở ngoài.

Khi ấy tôi thích giả vờ thành học sinh ngoan, thấy mẹ của Tần Mai Chi thì lập tức chắp tay ra sau lưng vừa chào bà ấy vừa nói chuyện cha mẹ đang chơi mạt chược ra.Thậm chí tôi còn ngửi thấy được cả vị ngọt.http://5b0988e595225.cdn.sohucs.com/images/20181129/d963db044d0a435186b7e4f79456d89e.jpeg

Kẻ bám đuôi kia không biết từ khi nào mà đã đi tới cạnh tôi, không kêu rên gì mà chỉ lẳng lặng đứng đó.Tính cách của Tạ Hòe An hoàn toàn trái ngược với tôi, trước đây dù thi thoảng anh sẽ nghịch ngợm, nhưng phần lớn thời gian vẫn rất ít nói, trừ lúc đại hội thể thao ra thì bình thường anh là một người trầm tính, thậm chí có hơi thu mình lại.Chuyện này dẫn đến việc trong một thời gian dài, tôi với Tạ Hòe An như hai người đi cùng hướng nhưng cách một con sông vậy, biết rõ người kia đang ở trước mặt nhưng dường như mãi mãi không có lúc nào thực sự gặp nhau.

Mẹ Tần nghe tôi nói liền cho Tần Mai Chi ở lại, sau đó cũng chạy đi đánh bài.

Có Tần Mai Chi, tôi xem như hoàn toàn không nhìn thấy Tạ Hòe An nữa.

Tôi đề nghị với Tần Mai Chi ra bờ sông đốt pháo hoa, sau đó cả hai chạy vào phố hàng rong gần đó.Rõ ràng chúng tôi không phải là người của cùng một thế giới.

Trong phố hàng rong tấp nập trẻ con, hóa ra là ông chủ vừa nhập liên hoàn họa* mới.

Tôi cầm tiền chạy ngay ra ngoài tìm bọn Tần Mai Chi. Định bụng mua pháo hoa để ra bờ sông đốt, kết quả vừa chạy tới đầu ngõ đã nghe có tiếng động phía sau.(*) Liên hoàn họa là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc. Liên hoàn họa xuất hiện vào đầu thế kỉ 20 và được coi như là tiền thân của manhua.Lần đầu tiên tôi có cảm giác anh hùng có cùng chí hướng với anh.(*) Liên hoàn họa là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc. Liên hoàn họa xuất hiện vào đầu thế kỉ 20 và được coi như là tiền thân của manhua.Một hôm nọ tôi tốt bụng chạy tới nhà tìm anh, kết quả là anh trốn phía sau mẹ mình, bảo tôi là đứa trẻ hoang dại, anh không muốn ra ngoài chơi với tôi.

Liên hoàn họa rất giống với manga ngày nay, thường được phát hành  thành 1 bộ, trong đó đều là những mẩu truyện ngắn.Đôi mắt to tròn của anh nhìn chằm chằm tôi, bảo mình không hề đi theo tôi.

Đến giờ tôi vẫn còn nhớ tên bộ liên hoàn họa năm đó, là câu chuyện nổi tiếng “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài”.Năm đó tôi đã lên 5, tận mắt trông thấy người chồng đạp vợ mình bay ra khỏi cửa.

Ông chủ giơ cái kẹp giấy lên, bảo muốn đọc liên hoàn họa này thì phải nhanh mua đi, nếu không lát nữa sẽ bán hết đấy!

Khi ấy giá rất rẻ, nhưng muốn mua 1 bộ liên hoàn họa phải cần tới 20 hào, đây lại là một số tiền quá lớn so với tụi trẻ con.

Tôi với Tần Mai Chi đều là quỷ nghèo, chỉ có thể trưng ra bộ mặt đầy hâm mộ nhìn đám trẻ con mua mất từng bộ liên hoàn họa kia.

Những cái kẹp giấy đã bắt đầu hết dần, Tạ Hòe An đột nhiên đi tới trước mặt ông chủ, bảo mình mua một bộ, sau đó không chút do dự mà lấy ra 20 hào trong túi ra đưa cho ông chủ.Đến giờ tôi vẫn còn nhớ tên bộ liên hoàn họa năm đó, là câu chuyện nổi tiếng “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài”.

Anh nhận lấy liên hoàn họa, đưa bức tranh tới trước vẻ mặt sùng bái và ánh mắt sáng lấp lánh của tôi và Tần Mai Chi.

Lúc ấy tôi đã từng do dự không muốn nhận, nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải một con nhóc thanh cao gì cho cam, vì sự hấp dẫn của một góc tranh được in màu lộ ra mà đã mặt dày nhận lấy.

Sau này tôi thường than, đó có lẽ là sức mạnh của đồng tiền.

Nhưng về sau lúc tôi tự kiếm ra tiền, làm thế nào cũng không thể làm ra được hào khí ngất trời như lúc Tạ Hòe An tiêu 20 hào kia.

Có rất nhiều thứ gọi là bẩm sinh, không thể nào học rồi bắt chước bừa theo được.

Chúng tôi ngồi dưới ngọn đèn dầu nhỏ mượn của ông chủ tiệm truyện ngồi đọc hết liên hoàn họa, xem xong, Tần Mai Chi đột nhiên khóc ầm lên.

Tôi khó hiểu hỏi cô ấy bị làm sao vậy.

Cô ấy lại bảo tôi còn nhỏ, không hiểu được những chuyện tình éo le buồn bã này đâu.

Tôi nói có gì mà không hiểu, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ không làm gián đoạn việc học của mình như thế đâu.

Cô ấy tỏ ra rất sốc, mắng tôi là nữ ma đầu máu lạnh.

Tôi lại khó hiểu quay đầu nhìn Tạ Hòe An.Tạ Hòe An cũng nói với tôi, nếu là anh, anh cũng sẽ chọn cố gắng hoàn thành việc học.

Tạ Hòe An cũng nói với tôi, nếu là anh, anh cũng sẽ chọn cố gắng hoàn thành việc học.

Lần đầu tiên tôi có cảm giác anh hùng có cùng chí hướng với anh.

Sau này tôi nghĩ tới chuyện này, chợt cảm thấy cả hai chúng tôi đều không hiểu phong tình, khiến một câu chuyện đẹp đã  bị lãng phí vô ích rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv