Cậu lập tức kinh hoảng trợn to hai mắt, người kịch liệt run rẩy, thậm chí hàm răng cũng run cầm cập, trong ánh mắt biểu lộ cực độ hoảng sợ và khiếp đảm, còn có thêm sự tuyệt vọng vô lực. Tôi dám cá, nếu hiện tại cậu có dù chỉ một chút sức lực thì nhất định sẽ nhanh chân bỏ chạy, nhưng nhìn cậu sợ hãi thành như này, e là sẽ bị run chân chạy cũng chạy không nổi.
Tôi trưng ra một nụ cười mỉm nhã nhặn nhất đáng tin cậy nhất thân thiện nhất và có mị lực nhất với cậu, hơi dùng sức nắm chặt khớp tay gầy như cái ống tre của cậu để cậu có thể cảm giác được nhiệt độ của tôi, nhưng lại nhận thấy người đối diện chợt căng cứng lại, thậm chí run rẩy cũng mất đi tiết tấu, cứ như đang co giật, sợ người khác đụng chạm vào người? Cũng khó mà trách được.
Tôi tiếp tục duy trì nụ cười này và cũng không buông tay ra, từ tốn nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm chuyện gì tổn thương cậu. Tôi là bác sĩ, ban nãy đi trên đường thì gặp được cậu, tôi vừa xử lý vết thương rồi, đã không còn gì quá lo lắng, bây giờ cậu cần phải cố ngủ một giấc, ngay mai sẽ khá hơn.” Trong ánh mắt của cậu ta vẫn tràn ngập sự không tín nhiệm và căng thẳng sợ hãi, đôi môi trắng bệch run run như chiếc lá lắc lư trong gió thu, song mệt mỏi ập tới cộng với thể lực vốn không chống đỡ nổi đã làm cậu dần dần khép mắt lại, chỉ một lúc sau rơi vào hôn mê.
Tôi sợ tư thế ngủ bất nhã của mình sẽ khiến cậu đau càng thêm đau, nên tôi tặng cho cậu luôn chiếc giường hai người, còn mình thì đi ra sofa ngoài phòng khách ngủ.
Lần thứ hai cậu tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau. “Chiều vui vẻ!” Tôi mỉm cười chào cậu. Cậu không nói gì, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, ánh mắt có phần né tránh, môi mím mím cũng nói lên cậu khuyết thiếu cảm giác an toàn, có điều ít nhất không phản ứng kịch liệt như hôm qua, hẳn là cơ thể chuyển biến tốt hơn nên cậu bắt đầu phần nào tin tưởng tôi. Tôi bưng chén cháo yến mạch vừa nấu để lên bàn, cậu lập tức không chớp mắt nhìn chằm chằm nó, hầu kết cũng hơi hơi chuyển động. Tôi cách qua lớp chăn ôm lấy cậu, nhận thấy cậu cứng đờ như khúc gỗ. “Đừng sợ, tôi chỉ giúp cậu ngồi dậy thôi.” Tôi vừa nói vừa đắp chăn kín lại, cả lót thêm một cái gối sau lưng cho cậu. Sau khi cậu ngồi yên ổn rồi tôi bưng chén cháo lên, múc một muỗng nhỏ đưa đến bên miệng cậu, cậu nhìn tôi bằng ánh mắt rất phức tạp, ngầm cảnh giác lại lộ ra chút thăm dò, khá giống với tác phong của con nít, đến khi nhận được một nụ cười thân thiện cậu lập tức há miệng ngậm muỗng cháo nuốt xuống, “Khụ, khụ…” [kuroneko3026.wordpress.com]
“Đừng vội, cứ từ từ thôi kẻo nghẹn.” Trời ạ, tôi không thể hình dung nổi ngữ điệu của mình dịu dàng cỡ nào nữa. Có lẽ vì ho nên gương mặt vốn không chút huyết sắc của cậu khẽ đỏ ửng, thậm chí mắt còn ươn ướt, sáng lấp lánh rất ưa nhìn. Cậu gần như ngấu nghiến nuốt hết cháo, cuối cùng trên mặt cũng xem như có chút hồng hào.
“Đói bụng rất lâu?” Trong ánh mắt của cậu lướt qua sự thống khổ, gật gật đầu. “Dạ dày nếu quá lâu không hoạt động thì không thể lập tức tiếp thu lượng lớn đồ ăn hoặc đồ ăn khó tiêu hóa, cho nên trước cứ ăn chút đồ thanh đạm đã, chờ mấy ngày nữa tôi chuẩn bị bữa tiệc lớn cho cậu, để cậu ăn cho đã ghiền, nhé?” Mặt cậu lại ửng đỏ, lộ ra nụ cười ngại ngùng, gật gật đầu. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu cười, nụ cười nhạt ấy lại có thể khiến hai gò má hóp sâu không chút ánh sáng trở nên rạng rỡ hơn nhiều. “Không sợ tôi nữa à?” Tôi trêu cậu. Rồi hài lòng nhìn cậu đỏ mặt lắc đầu. Thì ra là một cậu trai thẹn thùng đáng yêu, tại sao lại gặp phải chuyện bất hạnh như vậy?
“Tôi tên Hạ Duẫn, cậu tên gì?” Môi cậu ta mấp máy mấy lần, mặt ảm đạm, ánh mắt vừa ổn định giờ đây lại để lộ sự thống khổ, cậu chỉ lắc lắc đầu.
“Không sao, nói tên cho tôi tôi mới gọi cậu được chứ, cậu không muốn nghe tôi gọi tên của cậu sao? Lẽ nào tên cậu rất khó nghe? Không phải vậy chứ?” Tôi chỉ là muốn nói vài câu đùa mà thôi, không ngờ cậu cắn môi sắp rớt nước mắt. “Đừng khóc đừng khóc, tôi đùa thôi mà.” Ây da, tôi sợ nhất là thấy người ta khóc, tay chân luống cuống an ủi cậu, lại chợt nhớ ra từ lúc tỉnh dậy đến giờ, tôi không nghe thấy cậu nói một chữ nào, lúc hoảng sợ tột đỉnh cũng không nghe thấy cậu la “Đừng tới đây, đừng chạm vào tôi, cứu mạng!”, tất cả tâm trạng và suy nghĩ của cậu đều truyền đạt thông qua vẻ mặt và gật đầu, lắc đầu. Lẽ não… Tôi dùng ánh mắt hoài nghi cộng với thăm dò nhìn cậu, cậu gật đầu, nước mắt vẫn chực trào trong viền mắt cuối cùng cũng chảy xuống.
Cậu ta không thể nói chuyện.
Tôi nhìn giọt nước mắt chảy dọc qua chiếc cằm nhọn, đôi vai mang đầy vết thương lộ ra ngoài chăn khẽ run run, thật yếu ớt, bộ dạng vô cùng đáng thương này làm tôi đau lòng. Tôi giơ tay lên lau nước mắt cho cậu, cảm nhận da dẻ khô ráp cùng xương gò má của cậu lồi lên, tôi kéo chăn, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, “Ngoan, đừng khóc…”
Thấy cậu dần dần bình phục lại, tôi buông ra, cậu rùng mình một cái. Tôi điều chỉnh nhiệt độ của hệ thống sưởi ấm lên cao, rồi ra nhà bếp hâm một ly sữa cho cậu. Không thể nói chuyện cũng không sao, có thể dùng chữ viết để giao tiếp mà, có điều với tình trạng hiện tại của cậu sợ không có sức viết chữ, chờ 2 ngày nữa rồi tính vậy.