Cuối cùng Trình Hoài đã kết thúc 7 ngày đi công tác.
Vừa xuống máy bay hắn đến thẳng nhà cha mẹ Khương Quân một chuyến.
“Ba, mẹ…” Trình Hoài ngồi trên sopha, trao đổi với ba mẹ Khương Quân về việc phẫu thuật cho anh, “Ca phẫu thuật tạm thời lên lịch vào tuần tới, con đã sắp xếp xong xuôi công việc sau đó rồi, con sẽ đi Anh với Khương Khương để làm phẫu thuật khôi phục thị lực.”
Khương Quân vốn đang ở thư phòng, một lúc thì ung dung thong thả đi ra, trong tay ôm một túi khoai tây chiên, một lúc thì đi ra rót nước uống, anh không thèm nghe lén đâu.
Khương Quân chẳng muốn nghe ba người kia nói chuyện, mấy năm nay, ba người họ đã sớm đứng chung chiến tuyến với nhau rồi, Khương Quân không có quyền lên tiếng. Nhưng liên quan đến phẫu thuật khôi phục thị lực cho mình, anh vẫn thấy căng thẳng và tò mò.
“Tiểu Quân! Con cứ đi tới đi lui làm mẹ hoa cả mắt rồi!” Mẹ Khương than phiền nói.
“Con rèn luyện thân thể.” Khương Quân nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trình Hoài cười trộm, tay phải nắm lại cố nín khóe môi đang cong lên. Hắn biết Khương Quân đang ám chỉ chuyện gì, từ lúc hắn về nhà đến giờ đã 2 tiếng trôi qua rồi, Trình Hoài vẫn cứ ngồi nói chuyện với cha mẹ Khương Quân, bỏ quên bé ngốc kia.
“Khương Khương, qua đây ngồi đi.” Trình Hoài gọi nhũ danh của anh.
“Ò.” Khương Quân đáp nhẹ, chậm rãi đi đến khu vực phòng khách, mới rồi nghe hướng giọng nói của Trình Hoài, anh đã biết Trình Hoài đang ngồi ở trên ghế sopha đơn một cách dễ dàng.
“Khương Khương, đưa tay cho em.” Khương Quân nghe theo Trình Hoài, ngoan ngoãn đưa một tay qua, Trình Hoài đón lấy tay anh. Tay Khương Quân được Trình Hoài nắm lấy, ôm túi khoai tây chiên, ngồi trên đùi hắn.
“Bà xem con trai bà được chiều quen rồi kia kìa, còn biết lễ phép hay không, tiểu Trình vì chuyện con trai bà mới bay về từ Anh, chạy luôn tới nhà chúng ta đấy…”
“Lúc này thì lại con trai tôi rồi hả, tiểu Quân không phải con ông chắc.”
Cuộc đấu khẩu thường ngày của cha Khương và mẹ Khương bắt đầu.
Thế này là đã khắc chế lắm rồi, Khương Quân nói nhỏ trong lòng. Một tay Trình Hoài cầm tài liệu y học, tay kia ôm chắc lấy eo Khương Quân, còn nghịch ngợm bóp thịt eo của anh mấy cái.
Hai người xa nhau một tuần lễ, vừa đến gần nhiệt độ và cái ôm quen thuộc, nỗi nhớ nhung như cào tim xé phổi cuộn trào mãnh liệt. Trình Hoài ôm lấy Khương Quân đặt lên bàn sách trong phòng, cúi đầu tìm kiếm môi anh.
...
Khương Quân bị hắn hôn đến xây xẩm mặt mày, nửa người trên không ngừng ưỡn ra sau, cuối cùng thật sự không đỡ nổi khí thế hùng mạnh kia nữa mới tủi thân kêu một tiếng trong lòng Trình Hoài. Trình Hoài cười khẽ, một tay vững vàng đỡ lấy lưng Khương Quân, tay kia bóp nhẹ gáy anh, cười hôn lên mắt Khương Quân.
Ngũ quan anh trời sinh đã đẹp, khóe mắt có một nốt lệ chí, mỗi lần hôn đến cuồng nhiệt, Trình Hoài rất thích hôn lên nốt lệ chí kia, hôn đến mức Khương Quân vừa thấy nhột vừa thấy thoải mái.
“Một lúc nữa phải ăn trưa rồi…” Tay Khương Quân ngăn lấy Trình Hoài, hít thở không thông.
“Ăn anh trước.”
“Nhà chúng ta cách âm không tốt lắm, nên là… ngoan nào.”
Kết quả đương nhiên là Khương Quân bị làm đến nỗi không còn sức ra ngoài ăn trưa, uể oải mặc Trình Hoài ôm lên giường, đắp kín chăn chỉ chừa lại cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận đối diện về phía Trình Hoài.
Trình Hoài hôn chóp mũi Khương Quân một cái, “Còn lườm nữa, mai anh đừng hòng rời khỏi giường.”
“…” Khương Quân làm mặt lạnh, trở mình thật mạnh, đưa lưng về phía Trình Hoài.
Cha Khương Quân gõ cửa bên ngoài, thúc giục hai đứa mau ra ngoài ăn cơm, Trình Hoài đắp kín chăn lại cho Khương Quân xong thì ra khỏi phòng, “Ba, Khương Khương đang hơi khó chịu, chút nữa con mang thức ăn lên phòng ăn cùng anh ấy.”
Mẹ Khương nghe vậy, vội vàng ló người từ trong phòng bếp ra, “Không sao, cứ kệ nó, tiểu Trình hiếm có dịp đến đây, không ăn với ba mẹ thì không được đâu, thằng Quân chỉ biết gây thêm phiền phức cho con thôi! Sáng còn khỏe còn nhảy loạn như rồng như hổ, con vừa về một cái thì trong người nó lại không thoải mái, đúng là được chiều nó quen rồi!”
Trên đời này người mẹ nào cũng giống nhau, khẩu xà tâm phật. Ngoài miệng dù có lẩm bẩm Khương Quân không tốt ra sao, nhưng mẹ Khương vẫn giúp hai người chuẩn bị mâm, lấy thức ăn ra đĩa, đưa cho Trình Hoài mang lên phòng.
Lúc Trình Hoài bê thức ăn về phòng, hắn nhẹ nhàng gọi “Khương Khương”, nhưng không được lời đáp lại như trong tưởng tượng. Hắn đặt tạm mâm cơm lên bàn sách, đi tới bên giường, ngồi xuống, cúi người nhìn Khương Quân, không nghĩ tới anh lại ngủ thật, còn ngáy nhỏ nữa, tiếng không lớn, phải cách thật gần mới nghe thấy được.
Tướng ngủ của Khương Quân rất đẹp, anh nằm nghiêng, hai tay chắp lại, mí mắt đóng nhẹ. Ngay cả Trình Hoài người luôn cộng chẩm với anh, mỗi lần thấy hình ảnh này cũng cảm thấy đẹp không thể tả. Hắn nhéo nhẹ má Khương Quân, “Khương Khương, dậy ăn cơm nào.”
“Ừm…” Khương Quân vốn ngủ không sâu, anh vô thức nỉ non một tiếng, như đang oán trách Trình Hoài quấy rối giấc ngủ của mình. Anh dụi mắt một cái, vẫn đang lim dim buồn ngủ, “Lại nhìn lén rồi.”
Trình Hoài không lên tiếng, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên mặt Khương Quân, xem như ngầm thừa nhận. Hắn được voi đòi tiên, hôn chụt một cái lên môi Khương Quân.
Không chỉ mỗi nhìn lén thôi đâu, hắn còn muốn hôn trộm nữa.