Lãnh Thế Thiên anh chở cô về tới cổng nhà trọ, dừng xe bước xuống cùng cô đi vào phòng của mình.
Khuynh Đề cô bảo không cần nhưng anh không chịu nghe và đi theo. Bước đến cánh cửa phòng cô, anh nhíu mày. Anh khó khăn cúi người nhìn cô, vì cánh cửa lại nhỏ hơn với chiều cao của mình. Cô vì nhỏ nhắn hơn nên đi qua dễdàng, anh bực mình muốn cạy cánh cửa.
Đường vào dẫy trọ, khôngcó bóng đèn chiếu sáng, lại nhỏ còn tối. Anh và cô bước đi nhờ đèn flash điện thoại rọi sáng. Anh cúi nhìn cô dọn dẹp lại căn phòng, nó thật nhỏ không thể nói hơn là chỉ bằng phòng tolet nhà anh, nhưng góc của cô lại rất gọn gàng, chỉ có một bàn ngồi và chồng sách vở. Một cái giường nhỏđủ để hai người ngủ, một bàn ăn, ánh sáng phòng lại yếu ớt.
LãnhThế Thiên anh đau lòng nhìn cô gái sắp trở thành vợ mình, anh chưa từngnghỉ cô lại chịu cơ cực sống trong nhà trọ tồi tàn, thiếu an ninh thếnày. Anh càng muốn đem cô vào lòng che chở, yêu thương, đem những thứtốt đẹp nhất dành cho cô.
Anh chợt suy nghĩ sẽ đem cô về ở chungvới anh, dù sao khi anh và cô kết hôn xong cũng phải về ở chung, vậy sao anh lại không dung quyền hạn này sớm hơn một tí. Khóe miệng anh kéolên, môi mỏng vì thế càng tuyệt đẹp.
''Khuynh Đề, em và bà dọn về ở cùng anh!''
Cô đang ôm chồng sách dọn dẹp lại, nghe anh nói kinh ngạc muốn làm rơi sách.
''Tại sao? Em và bà ở đây rất tốt mà..'' Cô khó hiểu nhìn anh.
Anh bước vào trong, khoanh tay dựa vào cánh cửa ''Anh không yên tâm khi đểem và bà ở nơi như thế này. Mai anh sẽ kêu người qua dọn đồ.''
''Nhưng.. dù sao em ở đây lâu rồi, cũng đã quen nơi như thế này. Em sợ về nơi nhà mới, không quen a..''
''Không nhưng nhị gì cả. Em chuẩn bị dọn đồ, mai về ở cùng anh.''
''Anh..'' Tại sao anh lại có thể bá đạo vậy a. Cô muốn có thời gian chuẩn bị, dùcô biết khi cưới xong cũng phải về ở cùng anh, nhưng mà cô chưa chuẩn bị tâm lý mà huh u.
Anh như biết được cô suy nghĩ gì, bật cười đi đến bên cô.
''Ngoan, nghe lời anh.'' Anh cúi xuống hôn vào trán cô.
''Nhưng mà Thế Thiên..em..'' em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sống cùng với mộtngười đàn ông là ra sao a.. lời cô muốn thốt ra đã bị nước bọt nuốt hếtvào cổ rồi.
Lãnh Thế Thiên giả vờ buồn bã, bàn tay trên má cô rút lại, nhìn anh lúc này thật cô đơn.
Cô hốt hoảng, tim cô nhói lên, ôm lấy anh ''Thế Thiên, em đồng ý. Em sẽ về ở cùng anh, đừng không nhìn đến em, em rất sợ..''
Trong lòng cô tự trách chính mình. Cô đúng là đứa không có chút quyết tâm nào a, lý trí cuối cùng vì lướt tình anh giăng mà mất hết rồi.
Anh vui mừng, cười nụ cười chiến thắng.
''Anh hứa sẽ luôn nhìn về em, được chưa bảo bối?'' Anh ôn nhu nâng cằm cô lên, hôn vào đôi môi xinh đẹp của cô.
Nụ hôn ngọt ngào của anh như đánh mất tất cả lý trí của cô. Xung quanh dần mờ đi, cô bây giờ chỉ biết còn có anh, khao khát được anh yêu và chechở, những thứ khác chẳng còn quan trọng với cô nữa.
Một lúc sauanh rời đôi môi sưng mọng dễ làm hứng lên dục vọng trong người anh. Ánhmắt của cô mê mang như cuốn hút anh, hơi thở còn chưa ổn định lại làmanh kinh động. Nhịn dục vọng đang muốn trỗi dậy mạnh mẽ, anh giả vờ nhìn đồng hồ.
''Bảo bối, cũng trễ rồi em ngủ sớm đi, mai anh sẽ qua phụ dọn cùng em.''
''Ừm, để em tiễn anh ra cổng.'' Cô gật đầu, đôi má đã phiến hồng.
Anh và cô cùng sánh đôi trên đường bước ra cồng. Cô ngỏ lời cùng anh saukhi cưới cô muốn tiếp tục học đại học, anh gật đầu đồng ý không do dự.
''Anh cũng tính như thế, cứ học xong hết đại học vào công ty anh thực tập. Nhưng, chỉ có điều..'' Anh cười gian.
''Điều gì a?'' Cô ngây thơ nhìn anh.
''Em phải cho anh một đội bóng a.'' Anh nháy mắt với cô.
Khuynh Đề cô như từ từ hiểu được lời anh nói, khuôn mặt cô đỏ ửng.
‘’A, anh lại trêu em đúng không? Ai thèm sinh cho anh một đội bóng chứ, đừng mơ!’’ Cô ngại ngùng đấm vào lòng ngực anh.
Anh cười to, đối với anh những phát đánh của cô chỉ như gãi ngứa. Anh bắtlấy tay cô, ánh mắt dần nghiêm túc ''Khuynh Đề, là anh nói thật. Anhmuốn em sinh con cùng anh.''
''Em..không biết đâu.'' Cô mắc cỡ buông tay chạy đi.
Trời ạ, hôm nay được anh cầu hôn rồi cả muốn cô sinh con cho anh, làm cô từbất ngờ này sang ngạc nhiên khác. Nếu không phải là Lãnh Thế Thiên anh,cô sẽ tưởng đây chỉ là câu nói đùa vui của người đàn ông nào đó đangtrêu ghẹo cô. Cô chẳng biết phải đối mặt hay trả lời câu hỏi của anh rasao, dù sao anh và cô chỉ gặp lại nhau kiếp này chưa được hai tháng, sựyêu thương của anh, cô có vui mừng cũng có sợ hãi.
Bước tớichiếc xe sang trọng của anh, cô thúc ép anh vào xe. Cô tránh né câu hỏikhi nãy của anh, chỉ chào anh lần cuối đã quay người đi vào cổng.
Anh thở dài, có lẽ anh đã quá gắp gáp. Cô vợ anh còn quá thẹn thùng, màchính anh lại yêu thích sự thẹn thùng thành thật không dối trá đó củacô. Có lẽ cần thời gian để cô quen dần với sự bá đạo của anh.
Chiếc xe Ferrari đen lướt đi.
Khuynh Đề bước vào đến nhà trái tim còn đập nhanh, ngồi thẩn thờ một lúc lâu.Lúc bình tĩnh lại cô đi tắm, sáng giờ cô cũng mệt mỏi, nước mát lạnh sẽxóa tan mệt mỏi của cô.
Xong xuôi, cô thoải mái nằm lên giường.Suy nghĩ đến Ngải Lệ, cô liền nhất nút gọi. Cô muốn kể hết cho người bạn thân nghe những việc sáng nay cô trải qua, thật như giấc mơ vậy. Tiếngchuông đầu dây bên kia bắt máy, cô hồ hởi gọi bạn mình.
''Alo, Ngải Lệ.''
''Sao đấy cô nương, có chuyện gì sao mà gọi tớ trể vậy?'' Ngải Lệ lên tiếng.
''Thật sự là có a.'' Cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
''Sao, nói tớ nghe đây.''
''Tớ.. sắp kết hôn rồi. Là tháng cuối tháng sau.'' Cô nói chậm từng chữ, sợ nói quá nhanh Ngải Lệ sẽ không tin.
Ngải Lệ nằm trên giường kinh ngạc, bật dậy ''Cái gì? Cậu nói gì vậy Khuynh Đề?''
''Là..tớ sắp làm cô dâu a.'' Khuynh Đề tưởng tượng đến lúc anh đứng trong nhàthờ, bận bộ vest trắng mỉm cười nhìn cô. Lúc đó cô sẽ rất hạnh phúc.
''Làm cô dâu? Mà của ai?'' Trong đầu Ngải Lệ cô hiện lên bóng dáng người đàn ông đó.
''Là người cậu biết đó a, Lãnh Thế Thiên.'' Nhắc đến tên anh, Khuynh Đề cô lại nhớ đến anh rồi.
Ngải Lệ như thả lỏng được cả người, thật đúng là không phí công cô chạy đếntìm Lãnh Thế Thiên nó ra lẽ một trận. Nhưng lòng cô cũng kinh ngạc, anhta lại muốn cưới Khuynh Đề a, cô là chỉ muốn đến lấy lại công bằng choKhuynh Đề thôi, không ngờ giúp được Khuynh Đề và anh ta lại gần nhau. Cô xem như làm được một việc tốt rồi.
Sau khi biết Khuynh Đề yêuLãnh Thế Thiên, mà anh ta lại làm Khuynh Đề bạn cô đau khổ. Ngải Lệ đãđến công ty Lãnh Phong anh hẹn mãi mới được gặp anh, vì anh hết bậnchuyện này lại cuộc họp khác, cô khó khăn lắm mới nói chuyện được vớianh. Khi cô và anh nói chuyện mới biết được thì ra là Khuynh Đề và LãnhThế Thiên anh là hiểu lầm nhau. Cô đưa địa chỉ chổ làm của Khuynh Đề cho anh, mong anh biết nắm bắt cơ hội cô giúp đỡ này.
Mà hiện tại có lẽ cô đã làm đúng, mỉm cười cô giả vờ không biết ''Là sao a? Cậu kể đầu đuôi hết lại cho tớ nghe!''
Đầu dây bên kia, Khuynh Đề cô đang hạnh phúc ngập trái tim, kể lại hết tấtcả chuyện sáng nay từ lúc anh cầm bó hoa đến tìm cô, đến lúc cầu hôn cô. Mà không biết rằng, Ngải Lệ là người đã giựt dây cho cô và anh.
Một lúc sau.
Khuynh Đề cô và Ngải Lệ chúc nhau ngủ ngon rồi cúp máy. Tay cô vẫn còn cầmđiện thoại suy nghĩ vu vơ, một số điện thoại gọi đến đã nhanh chóng đánh tan suy nghĩ cô.
Số điện thoại này thật lạ, nhưng cô vẫn bắt máy.
''Alo, Khuynh Đề tôi nghe.''
''Là anh đây, Lãnh Thế Thiên. Chồng sắp cưới của em.'' Giọng anh ngập tràn sự trêu ghẹo.
Cô ngạc nhiên, nhìn số điện thoại lần nữa ''Làm sao anh biết được số điện thoại em?''
''Chuyện đó không khó khăn gì với chồng em cả.'' Từ lúc kêu người điều tra cô,thì anh đã có số điện thoại của cô, chỉ là chưa đúng lúc sẽ điện thoại.
''Anh…'' Cô xém quên mất anh là ai, ông chủ của Lãnh hội và là tổng giám đốccông ty Lãnh Phong uy phong cả nước này. Nếu là anh thì chẳng sẽ khókhăn gì điều tra được số điện thoại của cô, nhưng cô vẫn có chút bựcmình, vậy là đâu có tôn trọng cô a.
''Anh lại nhớ em rồi!.'' Anh thì thào, giọng trầm ấm vang vào tai cô.
Vì câu nói nhớ của anh làm cô quên cả giận hờn anh.
''Em..em...cũng nhớ anh..'' vì giọng đàn ông ấm áp của anh mà lòng cô như tan chảy, mà thật lòng cô cũng đang nhớ anh.
Cô ngước nhìn ánh trăng tròn qua ô cửa sổ, ánh trăng đêm nay thật đẹp. Màanh cũng như ánh trăng này, luôn dang đôi cánh lớn ấm áp che chở cho cô. Có lẽ cô đang là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này...