Nơi vạn dặm xa xôi phương Bắc, thành Vãn Xương toàn bộ đã được gia cố ổn định, các thành lân cận sớm có nghĩa quân Đại Nguyên bảo hộ. Tình hình chiến sự đang nằm ở mức tốt, muôn dân giờ mới được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không còn cảnh ngày ăn chẳng đủ no, đêm ngủ chưa yên giấc, thời thời khắc khắc lo sợ giặc Phạn tập kích. Nay có Hộ Quốc tướng quân trấn thủ cả một vùng biên cương, ngài chu đáo đến mức không bỏ qua bất kỳ huyện nào, ngay cả ngôi làng nhỏ cũng được bảo hộ cẩn thận.
Tướng quân có nói:
"Một con người cũng là mạng người, trong cuộc chiến này sẽ không ai bị bỏ lại."
Vì lẽ đó, ở đây tiếng tăm của Hộ Quốc tướng quân được thần thánh hóa lên rất nhiều lần. Bọn họ tôn sùng, nhất mực tin tưởng vào lá cờ Đại Nguyên.
Cũng không phụ lòng dân chúng, hai tháng từ khi Hộ Quốc tướng quân đến đóng quân ở Vãn Xương, đã thật sự bình định được phản quân.
Lúc này bên trong doanh trại, các vị phó tướng nghiêm túc ngồi hai bên, đến thở cũng không dám thở mạnh. Không khí nặng nề bao trùm, một viên phó tướng hạ thấp thanh âm nói nhỏ:
"Tướng quân lại làm sao vậy?"
Người ngồi bên cạnh là Chu Phúc, sắc mặt hắn giờ cũng không khá hơn là bao.
"Không ổn rồi.."
"..."
Bỗng, một lá thư từ trên cao bị người thẳng tay ném xuống đất, nữ tử hắc y đập bàn quát lớn:
"Chu Phúc! Hoàng Trọng! Bên phía thành Lộ Xương và Hành Xương tiến trình thế nào?"
Chu Phúc cùng viên phó tướng tên Hoàng Trọng đồng loạt đứng ra, trên trán hai người sớm đổ một tầng mồ hôi, run rẩy đáp:
"Khởi bẩm tướng quân, cần thêm hai tuần nữa thì mới ổn thỏa được mọi chuyện. Ngài cũng không phải là không biết, ở thành Lộ Xương và Hành Xương đang rất loạn, muốn đẩy nhanh tiến độ e là hơi khó.."
Hổ phải về với rừng thì mới có thể gầm. Tư Nhã Tịnh bây giờ mới đúng với cái danh tướng quân của y, từ trên xuống dưới đều là bộ dạng hung thần ác sát, nặng nề quát:
"Các người trì hoãn đã mấy lần rồi? Chút chuyện như thế không xử lý xong. Làm chậm trễ biết bao nhiêu là thời gian của ta. Bổn tướng quân muốn nội trong hai tuần nữa phải xử lý xong!"
Chu Phúc trừng mắt nhìn lên, vạn bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
"Tướng quân ngài gấp gáp như thế làm gì, mọi khi chẳng phải đều hành sự chậm rãi mà chắc chắn sao.."
Tư Nhã Tịnh siết chặt nắm tay, thanh âm run run:
"Chậm rãi? Còn chậm được sao? Các người chậm chạp quân vụ hơn ba tuần nay. Đừng tưởng bổn tướng quân không biết khả năng của các người thế nào. Rõ ràng là có thể làm xong trong một tuần."
Chu Phúc thở dài đầy bất mãn:
"Tướng quân.. dục tốc bất đạt!"
Tư Nhã Tịnh trừng mắt nhìn một lượt các vị phó tướng, giận dữ quát:
"Hay cho một câu dục tốc bất đạt. Bổn tướng quân cho các người thêm mười ngày nữa, làm không xong việc thì đừng trách. Hừ!"
Nói rồi y như một thói quen giơ chân đạp đổ hết mấy cái giá treo kiếm, hung hăng liếc mọi người lần nữa. Sau đó mới phất tay đi ra ngoài.
Trong doanh trại các vị phó tướng đen mặt nhìn nhau, Chu Phúc còn cẩn thận lấy ra một cái khăn lau mồ hôi trên trán:
"Thực.. đáng sợ quá.."
Hoàng Trọng ở bên cạnh sớm run rẩy hai vai, sợ hãi nói:
"Đời này ta chưa thấy nữ nhân nào ác liệt như Tư Nhã tướng quân.. Quả nhiên.. mỗi lần đọc thư từ trong cung gửi đến thì người đều có bộ dạng như vậy."
Chu Phúc đảo cặp mắt nhìn một vòng, nói nhỏ:
"Lần này e là không đơn giản, tướng quân đốc thúc chúng ta như vậy, mọi người có nhìn ra được gì không?"
Vài phó tướng lắc lắc đầu:
"Thực khó hiểu, chúng ta xưa nay chưa từng thấy tướng quân gấp như vậy."
"Hành sự có hơi lỗ mãng rồi."
"Chu Phúc đại ca có phát hiện gì sao?"
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía lá thư đáng thương bị người ném xuống đất kia. Im lặng hồi lâu, Chu Phúc ngập ngừng nói:
"Ta đoán hơn chín phần là tướng quân muốn nhanh chóng trở về Hoàng thành.. nguyên do nằm ở trong lá thư kia."
Hoàng Trọng cẩn thận chạy ra ngoài doanh trướng quan sát một hồi, thấy tướng quân đã đi khuất bóng phía xa. Lúc này mới dám nhặt lá thư kia mở ra xem.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên lá thư, nguyên do khiến thái độ của tướng quân thay đổi đến chóng mặt. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì suýt nữa là hét lên:
"Cái gì? Hoàng hậu nương nương mang long thai?"
Chu Phúc vội bịt miệng Hoàng Trọng lại, "Suỵt! Nói nhỏ thôi, cẩn thận tướng quân nghe thấy."
Một viên phó tướng khó hiểu nói, "Chuyện này là hỷ sự, tại sao tướng quân lại tức giận?"
Hoàng Trọng cũng gật đầu đồng tình:
"Đúng vậy, mấy chuyện Hoàng cung xa xôi này thì có liên quan gì đến chúng ta."
Chu Phúc lắc lắc đầu, ý vị thâm trường thở dài:
"Mấy người thực có mắt như mù.. tướng quân vì chuyện này mà tức giận như thế.. Còn không phải là do rất để tâm Hoàng hậu sao."
"Hả? Rốt cuộc là thế nào?"
Chu Phúc là người hiểu rõ tướng quân nhất, nhưng lại cũng không dám nói nhiều. Chỉ đành nói một câu đầy thâm ý:
"Thiên cơ bất khả lộ!" Rồi nhấc chân chạy theo hướng đi lúc nãy của tướng quân.
Nếu hắn nhớ không lầm thì mỗi khi trâm trạng tồi tệ, tướng quân thường vùi mình vào việc luyện bắn cung.
Giữa thao trường khí thế bừng bừng, thân ảnh nữ tử khoác giáp sắt áo choàng đỏ chầm chậm đi đến, sắc mặt phải nói là khó coi đến cực điểm.
Tiếng giáp sắt va vào nhau vang thành tiếng "lạch cạch", Tư Nhã Tịnh tháo xuống cung bạc trên giá treo. Y nặng nề thở hắt ra một hơi để điều chỉnh tâm tình, ngón tay kéo căng dây cung nhắm đến hồng tâm chính giữa.
Mũi tên như chim ưng cất cánh, chuẩn xác đâm xyên qua hồng tâm, lực đạo mạnh đến đâm lủng cả bia bắn.
Lúc Chu Phúc ra tới thao trường đã thấy một màn như vậy. Hắn lắc đầu thở dài, cũng tháo xuống một cây cung đi đến cạnh y.
"Tướng quân."
Tư Nhã Tịnh không nhìn hắn, đợi tiểu binh sĩ thay tấm bia mới thì tiếp tục công việc luyện cung của y.
Chu Phúc thấy người không thèm quen tâm mình, chỉ đành nhún nhún vai học theo y luyện bắn cung. Từng mũi tên liên tục được bắn ra, Chu Phúc len lén liếc nhìn người bên cạnh, dò hỏi lần nữa:
"Tướng quân.."
Tư Nhã Tịnh không quay sang nhìn hắn, tiếp tục giương cung lên cao:
"Tập trung mũi tên của ngươi, lực đạo chưa đủ."
Chu Phúc "a" một tiếng, rồi cẩn thận điều chỉnh lại tư thế bắn cung của mình. Cho tới khi hắn bắn đến rã rời ngón tay, mới thấy người bên cạnh chịu dừng lại động tác.
Tư Nhã Tịnh liếc mắt nhìn qua, mất kiên nhẫn mở miệng:
"Được rồi, có gì thì mau nói."
Những mũi tên cứ như là bắn bay đi tâm tình khó chịu của y. Giờ trông sắc mặt có vẻ tốt hơn được chút.
Chu Phúc đúng là rất hiểu tính cách của y, hắn le lưỡi nhún nhún vai, giờ mới dám lên tiếng hỏi chuyện:
"Tướng quân có chuyện buồn sao?"
Tư Nhã Tịnh lấy ra chiếc khăn tay màu lục để lau một tầng mồ hôi trên trán, mệt mỏi nói:
"So với buồn, thì ta cảm thấy bất an và lo lắng nhiều hơn."
Chu Phúc gật đầu: "Tướng quân muốn chúng ta nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, là vì khẩn trương trở về Hoàng thành?"
Tư Nhã Tịnh im lặng hồi lâu, ánh mắt thoáng xẹt qua tia ưu thương, nói:
"Ta không thể ngồi yên như thế này nữa. Ta muốn trở về xác nhận một chuyện."
Chu Phúc thu lại dây cung, rồi chợt bật cười:
"Nếu như tướng quân là bậc nam nhi thì quả thực có thể tranh đấu một phen."
Tư Nhã Tịnh nhướn mày, nắm đấm đã tới bên tay, không chút khách khí nện lên ngực của Chu Phúc, "Bổn tướng quân có chỗ nào giống nữ nhân?"
"Ách.." Chu Phúc xuýt xoa ôm ngực, đáng thương hề hề nói:
"Đời này ta cũng chỉ phục mỗi một nữ nhân là tướng quân. Nam tử trong thiên hạ liệu có ai so được với ngài."
Tư Nhã Tịnh cúi đầu nhìn lại chính bàn tay của mình, rầu rĩ nói:
"Có những chuyện.. ta lực bất tòng tâm."
Chu Phúc gật đầu xem như đã hiểu, lúc này tự dưng muốn hỏi một câu:
"Tướng quân.. ngài làm như vậy có thực sự là đúng không?"
Sắc mặt Tư Nhã Tịnh hơi đổi, y ngờ vực hỏi lại:
"Ngươi cho rằng ta đang làm chuyện sai trái?"
Chu Phúc im lặng hồi lâu, khóe môi giật giật, lắp bắp cả nửa ngày cũng không dám nói, "Cái này.."
Tư Nhã Tịnh thấy hắn có vẻ do dự, y bình tĩnh phất tay:
"Bổn tướng quân cho phép ngươi nói."
Chu Phúc hơi ngập ngừng, hít sâu một hơi để lấy can đảm, rồi mạnh dạn nói lớn:
"Mạt tướng biết tướng quân đối Hoàng hậu nương nương như thế nào. Nhưng ngài làm như vậy là trái với luân thường đạo lý. Từ cổ chí kim, luôn là bậc mẫu nghi thiên hạ chỉ xứng với thiên tử trên cao. Còn chúng ta là phận tôi tớ, bề dưới luôn luôn phải cúi đầu. Mạt tướng nói thế này.. chỉ mong tướng quân sớm từ bỏ mọi vọng tưởng.."
Tư Nhã Tịnh lâm vào trầm tư, những chuyện này không phải là y không biết. Dù Chu Phúc không nói thì y cũng đã nghĩ đến từ lâu.
Y thở dài thườn thượt, ngẩng đầu nhìn trời cao, nét mặt nhiều hơn tia trầm buồn.
"Ngặt một kiếp phù sinh
Khép bức màn điêu linh
Hương tình chưa phiêu tán
Thân tàn chốn phiêu linh."
Nhưng mà.. tình cảm không phải là thứ nói buông là buông, muốn bỏ là bỏ.
Y thực ra không dám vọng tưởng cái gì nhiều. Thiên hạ rộng lớn, được mấy người thật sự nhìn đến y.
Lần này gấp rút muốn trở về, cốt chỉ mong nhìn thấy người kia vẫn còn bình an là đủ.
Y biết, người đã chân chính trở thành nữ nhân của Hoàng thượng. Những chuyện này y sớm thấu hiểu từ lâu.
Cũng chấp nhận.
Thực ra chỉ muốn đứng từ xa nhìn người một cái thôi là được, tâm tư hèn mọn chưa từng có ý nghĩ quá phận.. Càng khó nói đến những thứ như vọng tưởng gì đó.
"..."
Bỗng, một tiếng la thất thanh vang lên làm cắt ngang mạch suy nghĩ của y:
"Báo!"
Tiểu binh sĩ hớt hải chạy thẳng đến giáo trường, tay còn mang theo một bức mật thư in con dấu của Hoàng thất Phạn Quốc.
Giữa giáo trường rộng lớn, thanh âm của tiểu binh sĩ vang vọng khắp nơi, chính thức mang đến cho trận chiến này hồi chuông kết thúc:
"Khởi bẩm tướng quân! Phạn Vương buông cờ đầu hàng!"
-
Dịch thơ:
Cuộc đời trôi nổi
Khép lại sự khổ sở
Tình cảm chưa tan rã
Thân tàn tạ chốn phiêu lãng lênh đênh.