Du Án hỏi xong rồi cau mày nhìn về phía Tống Cẩn.
Tống Cẩn bình tĩnh đối mặt với nàng, thong dong điềm tĩnh hỏi ngược lại: "Phải chăng sư tôn đã quên, khi tu giả có tu vi kim đan trở lên chết thì trời cao sẽ giáng điềm lạ sao?"
Du Án hơi sửng sốt.
Đúng rồi, sao nàng lại quên khuấy chuyện này được nhỉ, khi tu giả kim đan trở lên bỏ mạng thì sẽ căn cứ vào số mệnh khác nhau mà xuất hiện điềm báo khác nhau, đại đa số các tu giả khi chết đều có mây ráng đầy trời.
"Hai ngày trước trên Hợp Tiên Tông nắng đỏ rợp trời, không bao lâu sau thì chủ phong đã phái người tới báo tang, bấy giờ con mới biết chuyện Tông chủ đã quy tiên." Tống Cẩn từ tốn giải thích: "Khi đó sư tôn không có ở đây, vườn hoa lại bị phá, con lo sư tôn gặp nguy nên không thay mặt sư tôn đến chủ phong."
Nghe lời giải thích của hắn, Du Án gật đầu: "Biết rồi, đợi ta thay y phục rồi sẽ lập tức đến chủ phong."
"Đã muộn hai ngày rồi thì muộn luôn hôm nay nữa cũng chẳng sao đâu." Tống Cẩn đỡ tay nàng, thấy nàng nhíu mày vì đau đớn nên nhất thời không dám chạm vào nàng nữa: "Người nghỉ đi đã rồi sáng sớm mai hẵng đến."
Du Án ngẫm lại cũng thấy đúng, nàng còn chẳng biết khi Tông chủ chết có như thế nào, chết ở đâu, trên người có vết thương hay không, những người còn lại liệu có biết chuyện bọn họ đánh nhau không, thế nên nếu tùy tiện đi thì sợ rằng sẽ đưa tới hiềm nghi.
" Ừ, thế về nghỉ ngơi trước đã." Du Án lên tiếng đáp lại.
Tống Cẩn gật đầu, thấy nàng đi đứng khó khăn bèn định dìu nàng nhưng vì không biết vết thương của nàng ở đâu, sợ đụng phải nên trong chốc lát hắn không dám tùy tiện tiến lên.
Du Án ngẩng đầu, thấy dáng vẻ dè dặt băn khoăn của hắn, không nhịn được khẽ cười: "Tay trái của ta không bị thương."
Tống Cẩn nghe vậy mặt mày giãn ra, hắn lập tức đỡ lấy tay trái của nàng, hai người chậm rì rì đi về nhà, thỉnh thoảng có mấy con ốc sên bò ra kiếm ăn còn trườn nhanh hơn họ.
Du Án cứ đi như vậy, cầm lòng không nổi bật cười, Tống Cẩn ngơ ngác nhìn nàng.
"Hai sư đồ chúng ta lúc này có giống người già yếu bệnh tật tàn phế điển hình không?" Du Án nhoẻn cười hỏi.
Tống Cẩn cũng cười theo: "Chữ lão ấy nên bỏ đi, sư tôn không già đâu."
"Lớn hơn con chừng cả trăm tuổi đấy, còn không già hả?" Du Án nhướng mày.
Tống Cẩn giơ tay gỡ lá rụng vướng trên tóc nàng: "Nhưng có lẽ tâm hồn của sư tôn vẫn chỉ như năm mười chín. A Cẩn lại lớn hơn hai tuổi, thế nên trông trưởng thành hơn sư tôn."
"... Còn có thể tính như vậy hở?" Du Án nguýt hắn nhưng cũng không phản bác. Hắn không thể tu luyện nên đành phải trải qua sinh lão bệnh tử như người trần, tuy chưa được bao nhiêu năm nhưng nhìn tướng mạo đúng thật là già dặn hơn cả nàng, còn như tâm trí... hẳn cũng thế, dẫu sao với khuôn mặt non tơ này của nàng thì khó mà tỏ vẻ chín chắn cho được.
Lại chợt nhớ rằng còn chưa lấy được Tâm Đầu Huyết nên A Cẩn của nàng vẫn phải sống tiếp với bệnh tật, trong lòng nàng không kiềm chế được mà sinh nỗi muộn phiền. Tống Cẩn như hiểu được tâm tình của nàng, thản nhiên đổi đề tài.
Hai người cứ đi rồi lại dừng nghỉ, mất một khắc mới về đến phòng.
Du Án được dìu tới ngả người xuống giường, nhoẻn cười nhìn Tống Cẩn đang đứng bên giường: "A Cẩn, con cũng đi nghỉ đi, mấy ngày vừa rồi hẳn con đã sợ hãi nhiều rồi."
"Vậy sư tôn nghỉ đi cho khỏe." Tống Cẩn vừa nói vừa dém chăn cho nàng.
Du Án lẳng lặng nhìn hắn rời đi, khi hắn sắp đi đến cửa thì chợt nghĩ ra một vấn đề: "Ta nhớ những cây hoa hồng ở vườn kia là con trồng, trước kia con có từng phát hiện có gì đó không bình thường không?"
Tống Cẩn dừng lại, vẫn đưa lưng về phía nàng, hỏi: "Có gì đó không bình thường sao?"
"Lần này ta suýt nữa đã bỏ mạng, là chúng đã đỡ thay ta một kiếp, chợt nghĩ chắc là hoa cỏ rất có linh tính, chứ đã lâu vậy rồi mà ta không hề nhận ra chút dấu vết nào." Du Án không đề cập rằng Tông chủ làm nàng bị thương, chỉ nói đến chuyện về hoa hồng: "Bình thường vườn hoa đều do con chăm sóc, chẳng lẽ con không phát hiện ra điều gì lạ sao?"
Tống Cẩn bình tĩnh quay đầu, ánh mặt trời bị dáng hình của hắn chặn lại, tụ thành một đường sáng viền quanh thân mình hắn, khiến người đối diện không thể nhìn ra vẻ mặt.
"Con tuy thường đến vườn hoa nhưng chưa bao giờ nhận thấy điều dị thường nào." Hắn chậm rãi trả lời: "Loài hoa ấy là ngày trước sư tôn tặng con, sư tôn còn nhớ chăng?"
Du Án ngẩn người, chợt nhớ lại đúng là có chuyện như vậy. Mười năm trước, khi ấy A Cẩn vẫn còn là một đứa con nít, lục ra những loài hoa cỏ này từ trong túi Càn Khôn của nàng, trông thích thú quá chừng. Vì không muốn đứa nhỏ cứ ru rú mãi trong nhà nên nàng bèn đưa luôn cho nó.
... Bây giờ nghĩ lại, xưa kia cha mẹ nàng trảm yêu trừ ma, đã thu thập được không ít kỳ trân dị bảo, tà tính hay linh tính có cả. Mà thứ cất giữ trong túi Càn Khôn càng đương nhiên là vật phẩm cao cấp, dù là hoa thì cũng chẳng phải loại bình thường.
Chỉ có điều không biết thứ này là linh hay yêu, trước kia không phát hiện thì thôi, còn giờ đã nhận ra chuyện kỳ lạ thì vẫn nên tìm hiểu kỹ càng hơn, ngộ nhỡ làm A Cẩn bị thương thì hỏng.
Du Án quyết định xong rồi mỉm cười với Tống Cẩn ở cửa: "Được rồi, con đi nghỉ đi."
"Vâng."
Cánh cửa chầm chậm đóng lại theo bước chân rời đi của Tống Cẩn, khắp phòng ngủ trở nên yên tĩnh. Mấy ngày nay Du Án luôn thấp thỏm lo lắng về Tống Cẩn, lại còn dưỡng thương không ngừng bất kể ngày đêm nên đã sớm mệt mỏi cực độ, lúc này khép mắt lại rất nhanh, ý thức dần dần mơ màng.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức thì đột nhiên nàng sinh ra một ý nghĩ...
A Cẩn vốn chỉ hơi tức giận là sẽ sốt cao, thế mà lần này nóng lòng kiếm tìm nàng suốt ba ngày, ngoại trừ hơi tiều tụy tái nhợt ra thì trông chẳng mệt mỏi rã rời lắm, chẳng lẽ đã khỏe hơn rồi?
Khi nàng chìm vào giấc nồng thì Tống Cẩn đã quay về sương phòng phía Tây, giây phút đóng cửa lại thì thình lình hộc ra một lượng lớn máu tươi, trên làn da cũng nhanh chóng hiện lên các đường vân như cành hoa.
Những dấu vết ấy lan ra rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã nổi đầy người, ngay cả khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ cũng lằn ra từng đường vân.
Mặt hắn vô cảm cởi áo, đập vào mắt là vết thương trải rộng, nếu nhìn kỹ thì có thể nhận thấy phần bị thương gần như giống hệt với vườn hoa.
Du Án ngủ một mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, nhìn mặt trời bên ngoài đã cao tới ngọn sào, vội vàng đứng dậy xuống núi.
Nàng lưu tâm nên không trực tiếp lên núi mà đi dò la tin tức trước.
Tông chủ tạ thế lúc đang bế quan bên linh tuyền, tất cả mọi người đều cho rằng ông ta thọ chung chính tẩm (*). Du Án ngẩn người, trong lòng bỗng dưng cảm thấy kỳ dị.
(*) Thọ chung chính tẩm: sống thọ và chết tại nhà
Với tính cách của Tông chủ, trong tình huống biết rõ tuổi thọ của mình không còn nhiều, chẳng lẽ lại không tận dụng khoảng thời gian cuối cùng để lùng tìm nàng sao? Sao có thể dễ dàng từ bỏ hy vọng sống mà thẳng bước đi về linh tuyền chờ chết được chứ?
Du Án thậm chí còn cảm thấy tin tức Tông chủ thọ chung chính tẩm là do có người cố ý tung ra, cố ý chờ nàng mắc câu.
Chỉ xoắn xuýt không thì cũng chẳng có ích gì, muốn biết chân tướng ra sao thì vẫn phải đến xem thử. Du Án ngẫm nghĩ xong bèn che giấu hơi thở đi lên núi, vòng vèo một lượt để chắc rằng hết thảy bình thường, bấy giờ mới sải bước về phía chính điện. Chưa đi được mấy bước thì đã nghe vẳng tiếng khóc sụt sùi của Chu Nhân Nhân.
Du Án dừng lại, chà chà mặt rồi mới nức nở vọt vào, mà bởi thân đang mang thương tích nên khi mới đi vào đại điện thì đã ngã rạp xuống, mọi người trông thấy còn tưởng là nàng đang hành đại lễ với Tông chủ.
Du Án bị ngã đau hết cả mình mẩy, thế là thôi không đứng lên nữa, rạp mình xuống đất khóc hu hu: "Du Án khốn nạn, khi Tông chủ bế quan lại chạy đi tìm linh thảo, thành ra muộn thế này mới hay tin Tông chủ đã về cõi tiên. Tông chủ! Du Án tạ tội với ngài!"
Chu Nhân Nhân và mấy phong chủ khác vốn cực kỳ bất mãn về việc nàng ta chậm trễ không tới chia buồn, đang nín nhịn để tạo phiền phức cho nàng ta, thế nhưng chẳng ngờ rằng nàng ta vừa vào đã hành đại lễ như vậy, trong chớp mắt tất cả đều ngẩn ra.
Khi đã bỏ lỡ thời cơ mà lại so đo nữa thì có vẻ hà khắc.
Trên đại điện còn có người của những tiên môn khác, không thể để nàng ta quỳ quá lâu được. Triệu Hòa Bình húng hắng giọng, bi thương nói với nàng: "Du phong chủ hãy đứng dậy đi, trộm nghĩ nếu Tông chủ dưới suối vàng mà biết thì hẳn cũng sẽ không trách tội ngươi đâu."
"Nhưng ta hổ thẹn trong lòng." Du Án ngẩng đầu, mắt đỏ bừng nhìn lão ta nhưng thật ra là do lúc nãy ngã đau.
Triệu Hòa Bình thấy nàng không chịu đứng lên bèn ra vẻ khuyên bảo thêm đôi câu nữa, định bụng nếu nàng không muốn đứng lên thì cứ để cho nàng quỳ tiếp. Ai ngờ vừa mới nói xong thì nàng liền nghiêng ngả đứng dậy rồi.
Chu Nhân Nhân nhìn nàng đầy căm hận, Du Án thầm cả kinh, đang tưởng rằng nàng ta đã nhận ra manh mối gì thì nàng ta chỉ liếc xéo một cái rồi tiếp tục đau xót khôn nguôi.
... Ừ, không phát hiện là được.
Du Án chắc chắn bản thân đã an toàn bèn lấy tay áo rộng che khuất mặt, núp sau đó len lén nở nụ cười. Người ngoài chỉ thấy nàng lấy tay áo che kín mặt, bả vai thỉnh thoảng run lên còn tưởng rằng đang che mặt khóc rấm rứt, không kiềm được thầm khen một câu tâm tính tốt đẹp.
Du Án diễn kịch một lúc lâu, khi người của những tiên môn khác đến càng lúc càng nhiều thì tầm mắt của mọi người mới dần dời bớt đi, khi ấy nàng mới được chui vào góc vắng nghỉ ngơi.
Trên đại điện đã nhanh chóng kín người đứng, Du Án trốn ở nơi yên tĩnh, lặng lẽ nhìn mọi người biểu diễn.
Nói thật, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa cảm thấy chân thực chút nào, cứ mãi cảm thấy Tông chủ có thể nói là y như kẻ ác trong thoại bản, thế mà lại chết quá dễ dàng.
Nhưng sự thật là ông ta đã dễ dàng toi mạng như thế đấy.
... Rốt cuộc là sai khác ở đâu nhỉ? Du Án mím môi, như có điều suy nghĩ nhìn về phía quan tài.
Trên đại điện người cứ ít rồi nhiều, lại nhiều rồi ít, đấy là chuyện của hồi lâu sau. Trong chúng tiên môn thì tuy Hợp Tiên Tông chỉ là một môn phái nhỏ nhưng nhân duyên cũng khá tốt, trong chớp mắt đã có rất nhiều người đến chia buồn.
Cả người Du Án đau như muốn đứt rời vậy, bèn lủi theo một đoàn người nhỏ rời đi.
Khi trở lại Điểu Ngữ Phong, trong sân không có một bóng người, cửa sương phòng phía Tây cũng đóng chặt. Du Án nghĩ là Tống Cẩn đang ngủ bèn định vào phòng hắn xem thử thế nào, thế mà vừa vào cửa đã nhận thấy hắn không có ở trong phòng.
Đi đâu rồi? Du Án dùng thần thức rà một vòng, tìm thấy hắn đang đến vườn hoa thì ngừng lại, rồi nhăn mày đi ra sau núi.
Lúc nàng chạy tới thì thấy Tống Cẩn đang đưa lưng về phía nàng, đứng lặng giữa vườn hoa. Bụi hoa hồng xinh đẹp trước kia nay chỉ còn lại từng mảng cháy xém. Hoa lá cành đã bị đốt trụi nhưng lại rỉ ra sắc đỏ tựa như máu thịt của con người vậy.
Vườn hoa này quá tà tính, thật chẳng giống linh thảo gì hết.
Du Án cau mày, lo lắng gọi: "A Cẩn."
Tống Cẩn cứng người lại một chốc, gương mặt đang khuất đường nhìn của nàng mất dần những đường vân, đến khi nàng đi vòng lên đứng trước mặt hắn thì làn da đã sạch sẽ như ban đầu.
Có điều sắc mặt lại kém đến đáng sợ.
"A Cẩn, con tới đây làm gì?" Du Án nghi ngờ.
Tống Cẩn nhìn thấy nỗi lo âu nơi sâu trong mắt nàng, một lúc lâu sau bỗng ôm choàng lấy nàng. Du Án chẳng hiểu ra sao, hỏi: "Sao thế?"
"Sư tôn." Giọng Tống Cẩn khàn khàn khe khẽ.
"Có chuyện gì ư?" Du Án không rõ nên vuốt vuốt lưng hắn.
Đường vân trên mặt Tống Cẩn như ẩn như hiện, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: "Không có gì đâu, chỉ là muốn ôm sư tôn một cái thôi."
Du Án bật cười: "Bao lớn rồi mà còn nhõng nhẽo thế hả..."
Lời còn chưa dứt đã định lui về sau, nhưng lại bị hắn siết chặt vào lòng.
Lực đạo ấy, có phần vượt quá quy củ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Cẩn: Khó chịu lắm, muốn sư tôn ôm một cái.
Du Án: Hở?
Nhân vật chính sẽ trở nên mạnh mẽ ngay đây, các học trò cũng sẽ tỉnh tò nhanh thôi, tôi sẽ tận lực đẩy nhanh tình tiết.
P/S: trước có edit sai tên của Triệu Bình, tên đúng là Triệu Hòa Bình.