Lộc Hàm vào phòng bếp, quen thuộc mở tủ lạnh. Lúc hai người còn sống chung, trong tủ lạnh luôn đầy ấp sữa, rau dưa, thực phẩm chín linh tinh các loại, Lộc Hàm đều luôn dự trữ một ít, một là lúc Thế Huân thèm món gì có thể trực tiếp nấu cho anh ăn, hai là thứ bảy chủ nhật khi Lộc Hàm quay về nhà mình, không sợ Thế Huân không có gì để ăn. Nhưng mà hiện tại, Thế Huân đã ăn sạch sành sành những thứ Lộc Hàm để lại, sữa uống hết cũng không có đi mua, rau xanh thực phẩm thì khỏi phải bàn.
Từ lúc Lộc Hàm rời đi, Thế Huân cũng chỉ một hai lần nấu cơm, còn những bữa khác thì tùy tiện đến nhà hàng tìm thứ gì lắp đầy bụng. Cho nên, lúc Lộc Hàm mở tủ lạnh ra, bên trong trống trơn cái gì cũng đều không có.
“Lộc Hàm, dưới… ở dưới còn có con cá trích.” Thế Huân đứng bên cạnh xấu hổ mở ra ngăn tủ dưới cùng, lấy ra con cá trích mà lần đó người bán hàng lựa cho anh.
“Cá này mua hồi nào!? Hình như không còn tươi lắm. Hơn nữa anh không phải bị ho sao, nếu giờ mà uống canh cá trích, cổ họng sẽ càng khó chịu hơn.” Lộc Hàm nhìn con cá trích đông lạnh nhíu mày rồi bỏ trở lại ngăn tủ. Tuy rằng ngoài miệng không có nhắc đến chuyện Thế Huân bị bệnh, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ rõ.
“Kia… Kia… Đúng rồi, còn có chút gạo nếp. Lộc Hàm em nấu cháo gạo nếp được không!? Đã lâu không có ăn, anh mỗi ngày đều muốn nếm thử.” Thế Huân vắt hết óc nhìn xung quanh nhà bếp, nghĩ xem còn có thứ gì có thể đem nấu không. Anh không chỉ muốn Lộc Hàm trong ngày sinh nhật của mình ở lâu thêm chốc lát, mà là thật sự muốn ăn cơm hắn nấu. Lộc Hàm rời đi cho đến nay, Thế Huân ăn món gì cũng không thấy hợp khẩu vị, cũng là bởi vì đã quen hương vị cơm Lộc Hàm nấu, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội, cho dù chỉ ăn một chén cháo gạo nếp, anh cũng sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Ân.” Lộc Hàm gật đầu, lưu loát lấy tô và gạo ra, sau đó vo gạo, động tác nhanh nhẹn lưu loát, cũng không cần hỏi Thế Huân những thứ này cất ở đâu, vật dụng đều là tùy tay mở là thấy, quen thuộc như thể ngày nào cũng ở đây nấu cơm, cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi.
Cảnh tượng này lúc trước Thế Huân mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, khi đó không có cảm giác gì, Thế Huân đã quen thuộc với việc mỗi ngày Lộc Hàm đều bận rộn nấu cơm, quen rồi những ôn nhu của cậu, thậm chí đem tất thảy đều này trở thành đương nhiên. Thẳng đến khi Lộc Hàm rời đi, đừng nói đến những bữa cơm nóng hổi mỗi ngày, Thế Huân ngay cả một chén cháo thơm dẻo cũng chưa từng được ăn, lúc này mới hiểu được cuộc sống bình thường trước kia mới là hạnh phúc biết bao.
Được nhìn lại những hình ảnh quen thuộc trước đây, trong lòng Thế Huân vừa đau đớn vừa sợ hãi, cuộc sống từng hạnh phúc như vậy đã bị chính mình hủy đi rồi.
"Lộc Hàm, Lộc Hàm…” Thế Huân bước qua, từ phía sau đem Lộc Hàm ôm vào trong lòng ngực, ôm chặt “Hạnh phúc” của chính mình không muốn buông tay.
“Thế Huân!” Lộc Hàm bị hành động đột ngột của Thế Huân dọa sợ, liền bắt đầu hơi hơi giãy dụa, muốn thoát khỏi cái ôm của anh.
“Lộc Hàm đừng nhúc nhích, anh sẽ không làm gì đâu, chỉ muốn ôm em một lúc, chỉ một lúc mà thôi, xin em, đừng rời bỏ anh…” Cánh tay Thế Huân lại càng siết chặt, giống như muốn đem Lộc Hàm tiến nhập vào thân thể của mình, trong lời thỉnh cầu đã nghe ra có chút nghẹn ngào.
Cảm giác được nước mắt ấm áp chảy xuống cổ mình, Lộc Hàm không giãy dụa nữa, yên lặng để Thế Huân gắt gao ôm lấy. Trong nồi, cháu gạo nếp bắt đầu tỏa ra hương khí, hai người cứ vậy duy trì tư thế ôm cho đến tận khi cháo nấu chín.
“Cháo được rồi, tôi giúp anh múc cháo.” Lộc Hàm nhẹ giọng nhắc nhở người ở phía sau.
Thế Huân buông ra Lộc Hàm, đứng ở một bên.
Lộc Hàm múc cháo xong, mở tủ lấy ra một ít đường trắng mà lúc trước đã mua thả vào trong cháo, rồi mới bưng lên đưa cho Thế Huân.
“Lộc Hàm, ăn với anh đi.” Thế Huân lấy một cái chén khác, múc thêm một chén cháo, học Lộc Hàm lấy đường trắng bỏ vào rồi đưa đến trước mặt cậu.
Vốn đã đáp ứng mừng sinh nhật Thế Huân, vậy ăn xong cháo rồi về nhà cũng được. Lộc Hàm bưng cháo cùng Thế Huân đi đến bàn ăn, đối mặt nhau ngồi xuống.