Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 46



“Kết hôn?” Bạch Dương và Hàm Nhất bị Lí Hưởng dọa sợ, ăn ý hô lên cùng một câu.

Bạch Dương: “Anh nói cái gì cơ?”

Hàm Nhất thấy đề nghị của Lí Hưởng là chuyện vô căn cứ, mấy cha mẹ cũng nhìn nhau đầy hoang mang.

Lí Hưởng buông đôi đũa xuống, “Con không nói đùa đâu, mọi người nghĩ lại xem, nếu hai đứa kết hôn, ông ngoại của con và Bạch Dương đương nhiên sẽ tham dự, đừng quên ông ngoại của bọn con là cựu quân nhân, từ nhỏ Bạch Dương lớn lên ở đại viện quân khu, một nhóm cô chú quân nhân theo dõi quá trình trưởng thành, đến lúc đó các chiến hữu của ông ngoại đều sẽ tham dự hôn lễ, nói không chừng còn có thể được một vị lão làng trong quân đội chơi nhạc cụ biểu diễn bài《 Wedding march 》, các phương tiện truyền thông sẽ lại lôi ra tuyên truyền, với thế trận và tình cảnh này, đến lúc đó phần tử tội phạm nào dám trực tiếp đối đầu với các cựu quân nhân như vậy? Con không tin có người nào lại ngu ngốc đến mức tự gây ra rắc rối lớn như vậy cho mình, cho dù là hắn muốn trả thù thì cũng sẽ cân đo đong đếm chứ, một phút cân nhắc này chắc chắn sẽ trì hoãn hành động của hắn, cảnh sát cũng sẽ tranh thủ thời gian mà phá án.”

Hàm Nhất trợn tròn mắt, không biết cái logic bậc thần này của Lí Hưởng ở đâu ra, “Anh đang dọa trẻ nhỏ à? Người ta là phần tử phạm tội còn có thể sợ mấy cái này sao?”

Lí Hưởng rung đùi đắc ý nói: “Hổ gầm một tiếng, thỏ run ba lần!”

“Người ta không phải thỏ, là cầy sói*!” Bạch Dương không nghe ra những ẩn dụ vô nghĩa này của Lí Hưởng.

*豺狼/ cháiláng/: lang sói, sài lang, cầy sói, được ví với bọn người gian ác

Mặc dù bình thường Lí Hưởng đa phần đều là chúa tể nói lời vô nghĩa, nhưng hôm nay mẹ Bạch lại cảm thấy lời Lí Hưởng nói không phải không có lý, hơn nữa, chính bà và chồng lại thực sự thích đứa nhỏ Hàm Nhất này, thấy cô và Bạch Dương rất xứng đôi, “Mẹ thấy cũng được! Ngựa chết làm ngựa sống cũng là một biện pháp.”

Ba Bạch phụ họa theo, “Tôi thấy làm như vậy cũng được.”

Mẹ Trần rất động tâm trước lời nói của Lí Hưởng, trong lòng ích kỷ thật sự hy vọng Bạch Dương có thể kết hôn Hàm Nhất, nhưng chuyện này dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc của Bạch Dương, có một số việc mẹ Trần biết mình không thể ích kỷ như vậy, cho nên cũng không nhúng tay vào.

“Con thấy không được! Nếu ngựa chết không cứu sống được cũng không thể mang nó đi khám bệnh được, cái này không phải là tiền mất tật mang sao? Không thể vì nguyên nhân của con mà hy sinh sự an toàn của Bạch Dương, kéo cả gia đình mọi người xuống nước, chuyện này về cả tình lẫn lý đều không thích hợp.” Hàm Nhất thẳng thừng từ chối lời đề nghị.

Bạch Dương lại lâm vào do dự, không nói câu nào, cũng không ai biết anh nghĩ gì.

Mẹ Trần nghĩ Bạch Dương không đồng ý, nhanh chóng nói: “Mẹ cũng thấy chuyện này không thích hợp, hôn nhân không phải trò đùa, không thể chỉ vì chúng ta mà liên lụy đến cả gia đình mọi người, hơn nữa, nhỡ đâu mọi người lại xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ rất áy náy.”

Lí Hưởng lại ném ra một quả bom khác, “Cũng không nhất thiết phải kết hôn thật, hai đứa có thể kết hôn giả, làm ra thế trận như vậy trước để tránh khỏi đợt sóng gió này, đợi cảnh sát bắt được hung thủ rồi nói sau.”

“Kết hôn giả?” Hàm Nhất rơi vào hoang mang, cảm giác thế giới của mình đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bây giờ thấy ba chữ này giống như tảng đá lớn đè lên ngực.

Mẹ Trần thấy sắc mặt hai đứa con đều không tốt lắm, đành nói, “Chuyện này dừng lại ở đây trước đi, kết hôn thật cũng tốt, kết hôn giả cũng vậy, không thể quyết định trong ngày một ngày hai, mọi người còn phải quay về biệt thự đúng không? Về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Mẹ Bạch cũng thấy được sự ngượng ngùng của hai người, “Về trước đi, chuyện này không vội, để sau rồi nói.”

Bạch Dương và Hàm Nhất đứng dậy kéo theo Lí Hưởng vẫn chưa ăn no rời đi.

Sau khi bọn trẻ đi khỏi, mẹ Bạch lại nói về chủ để vừa rồi, “Mẹ Hàm Nhất, bà nghĩ sao về việc để hai đứa nó kết hôn?”

Cảm xúc trong lòng mẹ Trần lẫn lộn, nói: “Thành thật mà nói, những lời Lí Hưởng nói thật sự khiến tôi động tâm, nhưng như Hàm Nhất nói, bởi vì chúng tôi đặt gia đình mọi người vào tình huống nguy hiểm, điều này không thích hợp. Cho dù là kết hôn thật hay kết hôn giả, riêng thân phận của hai đứa chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của dư luận, kéo theo đó là áp lực đối với hai đứa trẻ sẽ vượt quá người thường, hôn nhân vốn dĩ là vì yêu mà thành, nếu hai đứa trong lúc đó không có tình cảm, thì việc này đối hai đứa chẳng khác gì tra tấn, tôi không thể cứ ích kỷ như vậy khiến Bạch Dương vì Hàm Nhất mà mất đi quyền được yêu.”

Mẹ Trần nói ra những lời này, hai trưởng bối Bạch gia cũng lâm vào trầm mặc, dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc Bạch Dương, tuy rằng mẹ Bạch thấy Bạch Dương đối xử với Hàm Nhất không giống với những cô gái khác, nhưng Bạch Dương rốt cuộc nghĩ như thế nào, mẹ Bạch cũng không cách nào xác định, lỡ như hôn lễ lần này không như ý muốn của Bạch Dương, về sau hôn nhân cũng sẽ không hạnh phúc, con người đều ích kỉ như vậy, trước một số nguyên tắc, đứa con ruột của mình có hạnh phúc hay không chắc chắn là điều mà mẹ Bạch lo lắng nhất.



Lí Hưởng lái xe đưa hai người về đến nhà, trước khi đi nói với Bạch Dương và Hàm Nhất: “Sáng mai Hạnh Nhi sẽ xuất viện, anh tới đón hai đứa cùng đi bệnh viện.”

Bạch Dương: “Được.”

Bạch Dương đi theo Hàm Nhất vào nhà, Hàm Nhất đi vào phòng ngủ không nói một lời, khóa cửa lại, Bạch Dương cũng không biết nói gì, lượng tin tức ngày hôm nay thật sự có chút lớn suýt khiến anh không tiêu hóa nổi, thậm chí không biết phải làm sao.

Màn đêm dần buông xuống, hai người cách nhau hai cánh cửa đều không chìm vào giấc ngủ, mà lẳng lặng nằm ở trên giường suy nghĩ, ai cũng không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với đối phương như thế nào, như thể sau một ngày mọi thứ đều trở nên xa lạ.

Sáng sớm hôm sau hai đôi mắt gấu trúc xuất hiện trước mặt Lí Hưởng.

Lí Hưởng ngạc nhiên hỏi: “Hai đứa em đã làm gì? Hai quầng thâm mắt rõ như vậy.”

Bạch Dương sẽ không nói ra mấy chuyện khiến mình mất ngủ này trước mặt Trần Hàm Nhất đâu, “Đừng nói nhảm nữa, lái xe, nhanh nhanh đến bệnh viện.”

Tới bệnh viện rồi, Hạnh Nhi đã thu dọn xong đồ vật, mặc một chiếc váy hoa màu lam nhạt ngồi ở bên giường lướt điện thoại, thấy Hàm Nhất và Bạch Dương cùng nhau đến đón xuất viện, có chút ngạc nhiên, “Chị Hàm Nhất, anh Bạch, sao hai người lại tới đây?”

Hàm Nhất đưa hoa cho Hạnh Nhi, “Em xuất viện đương nhiên muốn tới xem em, lát nữa đưa em đi ăn một bữa lớn.”

Bạch Dương nhìn một chút phát hiện chỉ có một mình Hạnh Nhi, “Có mỗi mình em à?”

Hạnh Nhi: “Bố em đi công tác, mẹ em đang đi làm thủ tục.”

Lúc này, ở cửa xuất hiện một người khác, Hạnh Nhi quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy, “Cảnh sát Lâm, sao anh cũng đến đây?”

Lâm Viễn mặc cảnh phục, ôm một bó hoa bách hợp đi vào, “Nghe nói cô xuất viện, tôi thay mặt cảnh sát đến chúc mừng cô.”

“Cám ơn!” Hạnh Nhi nhận lấy bó hoa.

Lâm Viễn không ngờ thật sự có thể thấy Trần Hàm Nhất, vốn thầm nghĩ thử vận may, nên mới xung phong nhận việc đến bệnh viện thăm, “Không ngờ cô cũng ở đây, Trần tiểu thư.”

“Ừm, tôi tới đón Hạnh Nhi xuất viện.” Hàm Nhất mới là người thật sự không ngờ tới sẽ gặp cảnh sát Lâm.

Bạch Dương càng thấy kỳ lạ, cảnh sát đột nhiên lại còn biết tới chúc mừng một người bị hại xuất viện, nhìn Lâm Viễn đột nhiên có cảm giác thù địch.

Không thể không nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã hay, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, từ cách nói chuyện và cử chỉ vừa rồi mà Lâm Viễn đối với Trần Hàm Nhất, Lí Hưởng liền phát hiện ra điều khác thường, không khỏi thay Bạch Dương đổ mồ hôi, lại một tình địch nữa xuất hiện, cuộc sống của Bạch Dương cũng không dễ dàng, mỗi ngày trừ việc ứng phó với Trần Hàm Nhất còn phải dọn sạch chướng ngại vật, nghĩ lại vẫn thấy mình dễ dàng hơn.

Lâm Viễn đột nhiên nói với Hàm Nhất: “Trần tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”

“Được.” Hàm Nhất hơi bất ngờ nhưng vẫn theo Lâm Viễn ra khỏi phòng bệnh.

Hai người đi tới cuối hành lang mới dừng lại, Hàm Nhất nói trước ” Cảnh sát Lâm, xin hỏi có chuyện gì không?”

Lâm Viễn quan tâm hỏi: “Gần đây cô khỏe không? Có chuyện gì xảy ra không?”



Hàm Nhất lắc đầu, “Không có, không ngờ chuyện của tôi lại khiến cho cảnh sát Lâm lo lắng .”

“Thật ra không có gì, quan hệ hai nhà chúng ta coi như là thế giao, bố tôi và bố cô là đồng nghiệp cũ, lúc nhỏ chúng ta cũng đã từng gặp nhau, khi đó cô còn rất nhỏ, có thể cô cũng không nhớ rõ, cha mẹ còn đính ước cho chúng ta .”

Lâm Viễn làm như vô tình nói ra chuyện hôn ước, lại khiến Hàm Nhất sửng sốt, “Chúng ta? Đính ước?”

Lâm Viễn có chút ngượng ngùng gãi đầu, “Thì ra là cô không biết, thật ra lúc nhỏ chúng ta đã bị định hôn ước rồi.”

Không hiểu sao trong một hai ngày Hàm nhất lại có đến hai đối tượng kết hôn, thật sự là nhất thời khó có thể chấp nhận, hơn nữa, trong đó có một cái là bản thân chưa có nhận thức, lại bị hứa hôn từ trong bụng mẹ, Hàm Nhất cười giả tạo nói: “Thực xin lỗi, tôi thật sự không biết, từ lúc nhỏ đã là chuyện lâu lắm rồi, hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt, chuyện hứa hôn đã lỗi thời, tôi không thể chấp nhận một hôn ước như vậy, nếu cảnh sát Lâm không có việc gì khác thì tôi đi trước.”

Lâm Viễn không ngờ tới chuyện mình chủ động nói ra, chủ đề vô ý được nhắc đến vốn định kéo gần khoảng cách của hai người, tự nhiên lại biến khéo thành vụng, bị Trần Hàm Nhất bài xích. Thật ra bản thân Lâm Viễn cũng không thích mấy chuyện hứa hôn như vậy, chỉ là từ lần đầu tiên gặp đã có ấn tượng rất tốt với Trần Hàm Nhất, bộ dáng lúc đó vẫn ghi tạc trong lòng, có thể chính là cái gọi là nhất kiến chung tình kia, thế cho nên sau khi nghe được vài chuyện từ cha lại thêm tâm động không thôi.

Cuộc nói chuyện không vui của hai người đã bị hơn hai người nghe thấy, Bạch Dương đi theo phía sau Hàm Nhất trốn ở góc phòng nghe được toàn bộ nội dung, lần đầu tiên nghe được mối quan hệ mà Lâm Viễn đề cập đến càng ngạc nhiên hơn, hoàn toàn không nghĩ tới quan hệ của hai người là như thế, tim như thắt lại, đến khi Hàm Nhất thẳng thừng từ chối mới thở phào một hơi. Sau khi hai người kia rời đi, Bạch Dương mới từ trong góc đi ra, nhìn bóng lưng hai người xa dần, mới chậm rãi đi theo.

Sau khi tạm biệt Hạnh Nhi, Lâm Viễn đi về trước, trong lúc Hạnh Nhi nằm viện phải ăn kiêng, rất nhiều đồ đều không được ăn, bây giờ xuất viện có thể giải phóng bản thân, năn nỉ đi ăn thử các món ăn kiểu Hồng Kông ở Thúy Hoa, Hàm Nhất thoải mái đáp ứng tâm nguyện của Hạnh Nhi, cả nhóm đến một nhà hàng cao cấp để dùng bữa.

Sau khi ăn xong, Hàm Nhất phải về công ty một chuyến, Bạch Dương và Lí Hưởng cũng có việc khác phải lập tức rời đi, Hạnh Nhi bị Hàm Nhất lệnh cưỡng chế phải ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.

Bạch Dương vội đi không kịp đưa Hàm Nhất, “Tự đi thật sự không sao chứ?”

Hàm Nhất cười nói: “Yên tâm đi, ban ngày cũng không dám điên cuồng ngang ngược như vậy đâu, tôi sẽ bắt taxi đến công ty, lúc về thì nhờ đồng nghiệp trong công ty đưa về.”

Bạch Dương nghĩ thấy cũng có lý, “Vậy được rồi, đến công ty thì gọi điện thoại cho tôi.”

Bạch Dương nhìn theo Hàm Nhất lên taxi, nhớ kỹ biển số xe rồi mới cùng Lí Hưởng rời đi, Hạnh Nhi và mẹ cũng gọi taxi về nhà.

Hàm Nhất lên xe, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại cảm giác xe cực kỳ không ổn định, liên tục chuyển làn, “Bác tài, bác có thể đi chậm một chút không, tôi có chút say xe.”

“Xin lỗi tiểu thư, tôi chỉ là cảm thấy chiếc xe đằng sau kia vẫn luôn đuổi theo xe của tôi, tôi muốn chuyển làn xem có đúng không? Cảm giác hình như thật sự có vấn đề.”

Hàm Nhất vội vàng quay đầu lại phát hiện có một chiếc xe sedan màu đen đang chạy theo sau, tình hình không ổn lắm, “Bác tài, bác cố gắng chạy trên đường lớn, tránh càng xa càng tốt.”

Bác tài: “Được, tôi sẽ cố.”

Hàm Nhất đã chú ý đến hướng đi của xe phía sau, không biết vì nguyên nhân gì, hôm nay trên đường xe rất ít, muốn kéo khoảng cách cơ bản là không có khả năng, Hàm Nhất mở điện thoại ra gọi 110, “Alo, xin chào, tôi muốn báo cảnh sát, tôi đang bị một chiếc xe ô tô màu đen bám theo, hiện tại đang ở trên đường Trương Dương, biển số xe taxi của tôi là HU A33——- A -“

Cuộc gọi khẩn cấp bị ngắt đột ngột, nhân viên tổng đài đã nhanh chóng thông báo cho bên Giao thông để theo dõi.

Bạch Dương đang ở trung tâm thương mại làm đại ngôn của thương hiệu Trạm Đài, nhưng trong lòng vẫn hoảng, Hàm Nhất vẫn chưa gọi điện thoại tới, cho đến khi kết thúc sự kiện, Bạch Dương vội vàng bấm điện thoại, nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, Bạch Dương nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, đổi sang gọi vào máy mẹ Trần.

Điện thoại vừa thông, Bạch Dương liền vội vàng hỏi: “Alo, di ơi, Hàm Nhất có gọi cho dì không?”

Đầu dây bên kia vang lên những tiếng khóc nức nở, “Bạch Dương, Hàm Nhất bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv