Tống Phỉ có chút không thể hiểu được, nàng có thể làm gì nữ nhân kia, Tra Na tới chất vấn nàng làm cái gì.
"Ngươi có ý gì?" Tống Phỉ tức giận nói.
Tra Na làm bộ rất là phẫn nộ, nàng lớn tiếng hỏi: "Vừa nãy ngươi nói chuyện với Hoàng Đông, nàng lập tức biến thành như vậy, không phải ngươi làm trò quỷ thì ai làm?"
Tống Phí suýt chút nữa tức tới mức bật cười: "Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý, trước tiên đừng nói tới ta có khả năng làm Hoàng Đông bị thương hay không, vốn dĩ hai chúng ta không thù không oán ta hại nàng làm gì?"
Tra Na lại không thuận theo, không buông tha: "Ngày thương ngươi luôn kỳ quái, ai biết ngươi có bản lĩnh hay không, vừa nãy Hoàng Đông tranh chấp với ngươi, mọi người đều nhìn thấy, này còn không phải là động cơ sao?"
Tống Phỉ thật lòng tưởng buột miệng thốt ra, ngươi cho rằng ta cũng lòng dạ hẹp hòi giống ngươi sao nhưng nàng không có xúc động tới mức nói ra những lời này, nếu nàng thật sự nói như vậy, tình huống sẽ trở nên càng tệ hơn.
Phần lớn người xung quanh đều không tin Tra Na ăn nói bừa bãi nhưng cũng có một hai người hoài nghi nhìn Tống Phỉ.
Nàng hít sâu một hơi, bĩnh tĩnh lửa giận, chậm rãi nói: "Tin hay không tùy ngươi, ta không có lý do hại Hoàng Đông. Mà hiện tại cũng không phải là lúc để tranh chấp, bây giờ quan trọng nhất là đi xem Hoàng Đông bị làm sao."
Câu này vừa nói ra, mọi người đều không tự giác gật đầu, Tra Na thấy không ai giúp đỡ nàng, đen tối nhìn thoáng qua Tống Phỉ.
"Vậy chúng ta đi xem Hoàng Đông bị cái gì." Sáu chữ cuối Tra Na gần như rít ra từ kẽ răng.
Khi lại gần hơn, Tống Phỉ gần như ngay lập tức xác định: Hoàng Đông bị trúng độc.
Cánh tay của nàng đã sưng lên hơi to, Tống Phỉ ngồi xổm xuống nhìn, quả nhiên có hai dấu răng.
"Hoàng Đông bị rắn cắn!" Tống Phỉ nói lớn.
Mọi người hét lên một tiếng, giúp nhau xem xung quanh có còn rắn hay không, ở dị thế, bị rắn độc cắn thì gần như là vô vọng. Các dũng sĩ có lẽ còn được tư tế chữa trị nhưng còn nô lệ như bọn họ chỉ có thể chờ chết.
Khuôn mặt Hoàng Đông dần dần u ám xuống, ý thức càng ngày càng không thanh tỉnh, lúc đầu còn có thể hét lên nhưng hiện tại hai mắt không có tiêu cự.
"Có ai có dây thừng không?" Tống Phỉ bóp chặt phía trên vết cắn ở cánh tay phải, quay đầu lại hỏi.
Đám người xôn xao một trận, lập tức đưa qua một sợi dây thừng. Tống Phỉ dùng nó buộc chặt cánh tay Hoàng Đông, máu lưu thông sẽ mang độc tố đi khắp cơ thể, không biết có quá muộn hay không, nhưng luôn phải thử một lần.
Sau đó nàng hái một lá trúc từ cây trúc bị chặt xuống, rìa lá rất sắc bén, rạch miệng vết cắn ra, máu chảy ra là màu đen.
Sau khi xác định trong miệng mình không có vết thương, Tống Phỉ cúi đầu xuống hút máu độc cho Hoàng Đông.
Mọi người lại kêu lên, bọn họ không hiểu Tống Phỉ đang làm cái gì.
Có vài người thắc mắc, không phải Hoàng Đông trúng độc sao, Tống Phỉ làm như vậy, sẽ không bị trúng độc à.
Sau vài lần, máu của Hoàng Đông đã trở lại màu đỏ bình thường. Tống Phỉ nhổ ra mùi máu tanh trong miệng, thấy mọi người đều tò mò nhìn nàng, liền giải thích: "Khi bị rắn độc cắn, mọi người nhớ không được vận động mạnh, nếu không chất độc sẽ phát tán nhanh hơn." Nhìn mọi người vẫn như lọt trong sương mù, Tống Phỉ chỉ có thể lại thêm một câu: "Chính là sẽ chết càng nhanh."
Mọi người đều "Ồ!" một tiếng, hiểu rồi.
"Sau đó phải dùng dây thừng buộc chặt phía trên miệng vết thương, vì lý do cũ, nhưng mà một hồi phải nới lỏng ra, nếu không sẽ càng nhanh chết."
Mọi người đều tròn xoe mắt kinh ngạc.
"Sau đó bóp vết thương xem máu nặn ra là màu đen thì là máu độc, không nặn ra được thì phải dùng miệng hút. Nhưng nếu trong miệng các ngươi có vết thương thì không được hút vì như vậy cũng sẽ bị trúng độc." Tống Phỉ tiếp tục ân cần dạy dỗ.
Mọi người lần lượt gật đầu.
"Lúc sau có điều kiện thì rửa lại bằng nước sạch, cũng có thể bôi thảo dược." Nói tới đây, Tống Phỉ đứng dậy, nàng nhớ rõ lúc nãy khi chặt cây trúc hình như có nhìn thấy cây bảy lá một hoa*.
*Thân rễ bảy lá một hoa chữa sốt, sốt rét cơn, kinh giản, giải độc, nhất là khi bị rắn độc cắn, chữa mụn nhọt, viêm tuyến vú, sốt rét, ho lao, ho lâu ngày, hen suyễn. Dùng ngoài với tác dụng sát trùng, tiêu sung, giã thân rễ đắp lên những nơi sung đau, vết rắn cắn, tràng nhạc, mụn lở, nhọt. (nguồn google)
"Loại cây bảy lá một hoa này, có thể nhổ lên, giã nát, rồi bôi lên miệng vết thương, có tác dụng giải độc rắn." Không có nước để rửa lá, Tống Phỉ chỉ có thể lau sơ qua, sau đó dùng ngón tay nghiền nát, đắp ở trên cánh tay Hoàng Đông.
"Đây là một phương pháp cấp cứu, chưa chắc có tác dụng hoàn toàn nhưng có thể thử xem, nếu không phải rắn quá độc, đa phần đều có thể cứu về một mạng." Tống Phỉ nói xong xem Hoàng Đông một cái, thấy nàng đang nhắm mắt, hẳn là ngủ rồi, chỉ là không biết nàng bị rắn độc nào cắn, hiện tại cũng không có huyết thanh, Tống Phỉ lại không phải học y học, căn bản không biết nên làm gì tiếp theo.
Chỉ hy vọng loại phương pháp cấp cứu này có thể giữ được một cái mạng của Hoàng Đông
"Nhiệm vụ chữa trị tộc nhân bị thương hoàn thành! Thêm 10 điểm giá trị thiện ý! Nhiệm vụ tìm kiếm thảo dược hoàn thành! Thêm 3 điểm giá trị thiện ý!" Tiểu Ngải lại xuất hiện.
Tống Phỉ giật mình, hỏi: "Chưa trị tộc nhân bị thương? Này có nghĩa là tính mạng của Hoàng Đông không gặp nguy hiểm sao?"
Tiểu Ngải cho nàng một câu trả lời khẳng định.
Tống Phỉ suy tư, xem ra cái nhiệm vụ chữa trị tộc nhân này, không chỉ tận tay chữa trị mà còn phải đảm bảo chữa trị có hiệu quả.
Editor: Truyện này chỉ đăng ở wattpad và bhttvn.com thôi nha mn.