Tế Vũ vừa hái trái cây vừa nói chuyện với Tống Phỉ: "Lúc ấy ta vừa mới đi đến cửa lều trại Lạc Đề đại nhân, bọn họ đã dẫn người vọt vào, ta ngăn không được ngược lại bị họ đẩy ngã xuống đất. Khi mặt ta đầy máu vội chạy vào trong thì Lạc Đề đại nhân đã bị kéo lên, bên ngoài còn có người kêu trừ tà sói, trong lúc hỗn loạn ta bị đẩy ra khỏi lều trại, vừa lúc nhìn thấy Phùng Cầm đại nhân chạy tới."
Tế Vũ nhớ lại, sờ đầu: "Ta chỉ nghe được Lạc Đề đại nhân ở trong lều trại kêu cút, mới đầu ta tưởng nói với Lạc Vi, sau nghe tiếp mới biết được là bảo Phùng Cầm đại nhân cút. Phùng Cầm đại nhân rõ ràng tới hỗ trợ, ta cũng không hiểu tại sao lại làm vậy với nàng."
Tống Phỉ suy tư: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó sắc mặt Phùng Cầm đại nhân không tốt đi ra ngoài, nhìn thấy ta ngã trên mặt đất, mang ta đi theo. Tới lều trại của Phùng Cầm đại nhân xong, nàng gọi người tới giúp ta xử lý miệng vết thương, liền lại vội vã chạy ra ngoài."
Nói xong, Tế Vũ lại bỏ thêm một câu: "Phùng Cầm đại nhân là người rất tốt, Tống Phỉ, ngươi đừng trách nàng."
Tống Phỉ đình chỉ tự hỏi, nhướng mày: "Tiểu Vũ, ta phát hiện ngươi biện giải cho Phùng Cầm không chỉ một lần, là vì nàng giúp ngươi giải vây sao?"
Khuôn mặt Tế Vũ đỏ bừng, hai mắt lập lòe, một lúc sau nhỏ giọng nói: "Không phải, là vì Phùng Cầm đại nhân thật sự là người tốt."
___
"Ngươi, cái ánh mắt gì thế này?" Lạc Đề nhìn vẻ mặt oán trách của bạn tốt, cảm thấy rất bất đắc dĩ: "Nếu trong tình huống đó mà ta không nói như vậy thì làm sao bọn họ có thể thả ngươi đi."
Phùng Cầm nhàn nhạt đáp: "Ta không muốn đi."
Lạc Đề cảm thấy tâm mệt: "Ngươi không đi thì ai đi tìm Minh Không đại nhân lại đây, ta không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì, lần này thật sự cảm ơn ngươi."
Phùng Cầm nói chậm rãi: "Nhưng Minh Không đại nhân không phải do ta gọi tới, lúc ta tới trong lều trại đã không còn ai, vì thế còn đi tìm một vòng trong bộ lạc."
Lạc Đề nghĩ nghĩ, nói: "Mặc kệ dù như thế nào vẫn cảm ơn ngươi."
Lạc Đề cười: "Bời vì lần này ngươi thật sự đã giúp đỡ rất nhiều."
Lúc này sắc mặt Phùng Cầm mới tốt hơn một chút, nàng nghĩ, vào tình huống khẩn cấp như vậy, Lạc Đề phó thác cơ hội duy nhất được trợ giúp cho nàng, ở trong lòng Lạc Đề, mình vẫn là quan trọng nhất.
Về phần nô lệ nhỏ kia, khi xảy ra chuyện vậy mà lại không ở bên cạnh Lạc Đề, xem ra cũng chỉ là nhất thời mê luyến mà thôi.
"Nô lệ của ngươi tên là Tống Phỉ nhỉ, sao lại không ở bên cạnh chăm sóc ngươi, nếu nàng không nghe lời như vậy, lần sau cho nàng khóc.
Lạc Đề hình như nghĩ đến gì đó, tươi cười nơi khóe miệng càng sâu: "Đã khóc rồi. Ngươi cũng đừng trách nàng, nàng đi tìm Minh Không đại nhân, đúng rồi, có chuyện này ta muốn nói với ngươi..."
Nghe Lạc Đề nói xong, Phùng Cầm nhất thời thấy có chút sững sờ: "Cái gì, ngươi nói nô lệ nhỏ kia sau này sẽ trở thành tư tế?"
Lạc Đề cười chỉ ra chỗ sai của nàng: "Sẽ nhanh chóng không còn là nô lệ nữa, Minh Không đại nhân sẽ giúp nàng thoát ly thân phận này."
Phùng Cầm lại hừ lạnh một tiếng.
"Nàng rất quan tâm ta, lần này cũng ít nhiều nhờ nàng, vẫn luôn đứng ở trước ta, rõ ràng là nhỏ yếu như vậy, lại liều mạng bảo vệ ta..."
Nhìn nụ cười say đắm trên mặt Lạc Đề, Phùng Cầm chỉ cảm thấy hết sức chói mắt, nàng trực tiếp ngắt lời: "Lý do ngươi đuổi ta đi là sợ chuyện không giải quyết được sẽ liên lụy đến ta, vậy sao lại không sợ liên lụy đến nô lệ nhỏ của ngươi?"
Nói đi, nói ngươi không thích nàng, nói ngươi không để bụng đến an nguy của nàng, Phùng Cầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Nụ cười trên mặt Lạc Đề sâu hơn, ám quang lưu chuyển trong ánh mắt xanh biếc của nàng: "Nếu một ngày nào đó ta chết đi, nô lệ nhỏ của ta nhất định phải đi cùng ta, ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta."
Hai người đều không có tâm trạng hái quả dại, chỉ thô sơ giản lược hái một ít đủ no bụng là được, khi trở lại bộ lạc, họ lại thuận đường đi bờ sông lấy nước.
Tống Phỉ nhịn không được hỏi Tế Vũ: "Sau này ngươi định làm sao bây giờ, chuyện hôm nay truyền ra ngoài, khẳng định có người phát hiện ngươi giúp đỡ Lạc Đề, lúc trước còn lén lút được, hiện tại muốn giấu cũng giấu không được, Darren biết được, nô lệ của hắn biết được, khẳng định sẽ có ý kiến với ngươi, ngươi phải làm sao bây giờ?"
Tế Vũ nhúng chìm ống tre vào giữa sông, động tác múc nước như thường, nàng lắc đầu tỏ vẻ không sao: "Ta chịu đựng một chút là xong rồi, ngươi không cần lo lắng cho ta."
Sao Tống Phỉ lại không lo lắng cho được, nếu không phải tại nàng thì Tế Vũ làm sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
"Là ta hại ngươi, ta sẽ không để ngươi..."
Tế Vũ dùng một mảng da thú nhỏ bao lấy ống tre, cột xong dây cỏ cẩn thận treo lên hông, nghe thấy Tống Phỉ nói, nàng ngẩng đầu nghiêm túc đáp lại: "Không phải ngươi làm hại ta, là ta tự mình muốn đến giúp ngươi. Tống Phỉ, nếu trông phải nhiều năm qua ngươi giúp đỡ ta, khả năng ta đã không sống tới ngày hôm nay, ngươi không cần cảm thấy có lỗi với ta, là ta tự nguyện. Chúng ta không phải bạn tốt sao?"
Tống Phỉ ngơ ngẩn một chút, trước khi xuyên qua nàng sống nhiều năm như vậy lại không có một người bạn, không có người thích nàng, không nghĩ đi tới dị thế lại có được cả hai.
Không, Lạc Đề còn chưa nói thích nàng...
Tống Phỉ nhịn không được ôm lấy Tế Vũ một chút: "Hiện tại ta là đệ tử của Minh Không đại nhân, Minh Không đại nhân đồng ý thay ngươi đi nói chuyện với Darren, nếu Darren đồng ý thả ngươi ra thì tốt, nếu hắn không chịu..."
Tống Phỉ nhìn Tế Vũ nhỏ xinh đáng yêu một cái, cắn răng nói: "Nếu hắn không chịu, ta nhất định sẽ tìm được một dũng sĩ khiêu chiến Darren."
Tế Vũ khiếp sợ: "Tống Phỉ, ngươi trở thành đệ tử của Minh Không đại nhân từ bao giờ....Ngươi lợi hại như vậy rốt cuộc cũng có người nhìn thấy!"
Còn chưa chờ Tống Phỉ kể ra cẩn thận, nàng nhạy bén cảm giác được có người đang tới gần, cơ hồ trong nháy mắt, có một cây giáo đá bị ném về phía bọn họ, chỉ là độ chính xác kém, dừng ở chỗ khá xa.
Nhưng hai người vẫn bị hoảng sợ.
Hoàng Đông đang hung tợn đứng ở nơi xa.
"Sao ngươi lại không chết?" Hoàng Đông bước từng bước về phía bọn họ, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Phỉ, âm độc trong mắt làm Tống Phỉ cảm thấy chán ghét.
"Tại sao ta lại phải chết?" Nhìn thấy chỉ có một mình Hoàng Đông, nàng thở dài nhẹ nhõm trong lòng.
Nghĩ đến chính người trước mặt này tạo nên thị phi nói bộ lạc có tà sói xâm lấn, làm hại Lạc Đề đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Tống Phỉ liền giận sôi máu.
Lúc trước nếu không nhờ nàng, Hoàng Đông đã sớm bị rắn độc cắn chết, không cần nàng biết ơn thì cũng đừng lấy oán trả ơn chứ. Chỉ có thể nói người này lòng dạ thật sự ác độc.
"Vì sao ngươi lại còn sống!" Hoàng Đông đột nhiên bạo nộ, cách xa như vậy Tống Phỉ đều có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán nàng.
Hoàng Đông hét lên: "Ngươi hại ta biến thành cái dạng này, lại sống tốt như vậy, còn biến thành đệ tử của Minh Không đại nhân! Người ác độc như ngươi làm sao xứng!"
Tống Phỉ không biết nên khóc hay cười, Hoàng Đông thế nhưng còn mặt mũi nói người khác ác độc? Bất quá những lời này thật ra làm nàng chú ý tới tay phải của Hoàng Đông, đúng là cánh tay lần trước bị rắn cắn, phần lớn da trên đó đã bị hư thối chảy mủ, khuỷu tay còn bị co rút rất nhiều, hiển nhiên đã phế đi.
Thảo nào cây giáo vừa rồi ném kém thế.
Tống Phỉ cười lạnh nhìn nàng: "Ý của ngươi là, tay của ngươi biến thành như vậy đều là do ta làm?"
Lúc này Hoàng Đông rốt cuộc cũng bình tĩnh một ít, nàng đúng tình hợp lý nói: "Chẳng lẽ không phải sao, nếu không phải do phương pháp của ngươi lúc đó, tại sao tay của ta lại không dùng được?"
"Ta tưởng ngươi không hiểu tình huống ngày đó." Tống Phỉ rất cạn lời: "Ngươi bị rắn độc cắn còn rơi vào hôn mê, là phương pháp cấu cứu của ta giúp ngươi hiện tại còn mạng để đứng đây lải nhải oán trời trách đất, hiểu không?"
Tiểu Ngải đều tính nàng hoàn thành nhiệm vụ, có thể nói mạng của Hoàng Đông là do nàng cứu trở về. Sao bây giờ nàng ngược lại biến thành đầu sỏ gây tội?
Sự thật chứng minh, nói đạo lý với mấy người vừa ngu ngốc vừa độc ác là không khả thi, bọn họ chỉ chăm lo cho lợi ích của bản thân, hơn nữa còn oán hận người khác không trả giá tất cả vì bọn họ. Hoàng Đông nói: "Vậy tại sao ngươi không chữa khỏi tay cho ta luôn, rõ ràng ngươi có khả năng, là ngươi ghen ghét ta cho nên mới cố ý làm như vậy!"
Tống Phỉ không muốn lại cãi cọ với nàng, không nói đến việc ngay lúc đó nàng thực sự không có khả năng này, lùi lại một bước, nàng cũng không biết tay Hoàng Đông sẽ trở thành như bây giờ.
Chỉ là tình huống có chút quá tệ: "Có phải ngươi trở lại bộ lạc xong còn tự lén chữa cho mình không, nếu không sao tay ngươi lại hư thối như này?
Hoàng Đông giống như bị bậc lửa, lại nổi trận lôi đình: "Tại ngươi! Đều do ngươi làm hại ta!"
Xem ra không cần nói cũng biết đáp án.
Tống Phỉ kéo Tế Vũ muốn rời đi, không muốn quan tâm tới kẻ điên này nữa.
Động tác của các nàng lại càng chọc giận Hoài Đông, nàng hét lên một tiếng rồi đột ngột lao về phía hai người họ, Tống Phỉ vẫn còn đang chú ý tới Hoàng Đông, lập tức toàn thân đề phòng.
Tuy thể chất Hoàng Đông mạnh mẽ hơn hai người nhưng bởi vì tay phải bị phế nên động tác cũng không còn linh hoạt như trước. Rắc rối duy nhất là trạng thái tinh thần hiện tại của Hoàng Đông rất tồi tệ, gần như mất trí, hành động không cân nhắc đến hậu quả và dường như quyết tâm giết chết Tống Phỉ.
Tống Phỉ và Tế Vũ tốn rất nhiều sức mới khống chế được nàng, Hoàng Đông lại giãy giụa vài cái, dần dần minh bạch bản thân không tạo nổi bọt sóng gì nữa. Thần sắc trên mặt nàng biến hóa, một đôi mắt tham lam nhìn Tống Phỉ: "Tống Phỉ, muốn ta tha thứ ngươi cũng được, chỉ cần ngươi làm Minh Không đại nhân giúp ta chữa khỏi tay thì những gì ngươi thiếu t a toàn bộ bỏ qua."
Tống Phỉ quả thực là tức muốn cười rồi, nàng thật muốn biết trong đầu Hoàng Đông chứa cái gì, đều là cùng một bộ lạc, trong dũng sĩ có Lạc Vi, Lạc Đề khác nhau, trong nô lệ cũng có Tế Vũ, Hoàng Đông đối lập.
Thế giới nhờ vẻ nhiều màu nhiều sắc của con người mà trở nên vô cùng xinh đẹp.
Nhìn bộ dáng Hoàng Đông, liền biết trước đó nàng khẳng định đã đi tìm Minh Không đại nhân, nếu Minh Không đại nhân không có chữa thương cho nàng thì nhất định có nguyên nhân này.
Và thành thật mà nói, người như Hoàng Đông cũng không đáng để Minh Không đại nhân lãng phí tinh lực.
Tống Phỉ vừa định mở miệng, Tế Vũ mắt sắc đột nhiên hô to: "Trong tay nàng có gì đó!"
Nhân lúc hai người chưa chuẩn bị, tay trái Hoàng Đông thoát ra, một đạo ám quang lóe lên, Tống Phỉ còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Tế Vũ đẩy ra, nàng gần như lập tức ngửi thấy mùi máu tanh.
"Tiểu Vũ!"
Tống Phỉ chỉ kịp hô to một tiếng, nàng sợ Hoàng Đông lại có động tác nên dùng tay đánh vào gáy nàng rồi giật lấy thứ trên tay nàng. Không nghĩ tới thể lực của người ở dị thế tốt như vậy, tay Hoàng Đông đều sắp hư thối, còn bị đánh mạnh vào gáy như vậy mà vẫn chưa hôn mê.
Hiện tại Tống Phỉ cũng trong trạng thái bạo nộ, hai người lăn xả chém giết nhau, dần dần lăn đến bờ sông, chỉ nghe Hoàng Đông thê lương kêu thảm một tiến, tiếp theo đó là "Rầm", mặt sông nổi từng vòng gợn sóng.
Hoàng Đông rơi xuống sông.
Tác giả có lời muốn nói: Thế giới nhờ vẻ nhiều màu nhiều sắc của con người mà trở nên vô cùng xinh đẹp.. Nguyên văn không biết là gì cũng không biết là ai nói, đại khái là như vậy.
Ta rất thích câu nói đấy, muốn viết thêm nhiều vai chính hoặc các vai phụ tuyệt vời hơn nữaa, cố lên ~