– Được!
Đầu dây nhanh chóng phát ra một giọng nói, thanh âm trầm khàn lạnh tanh tới đáng sợ, Hạnh mỉm cười hài lòng, lại hỏi tiếp.
– Bao giờ anh về?
– Chưa biết!
– Oh.
Hạnh dài giọng gương mặt có chút thất vọng thốt ra một chữ, Hạnh và người kia không nói nhiều, chỉ dăm ba câu thì cúp máy, sau khi cất điện thoại Hạnh thở phào một hơi đầy thoải mái nụ cười trên môi tươi rói, mặt mũi phơi phới, lẩm nhẩm.
Lưu Triết gia đình anh chuẩn bị trả giá đi là vừa.
[…]
Sáng hôm sau, Tuyết Khê giật mình tỉnh giấc, cô bật dậy nhìn đồng hồ đã là 8h30 phút. Tuyết Khê lật đật chạy ra khỏi phòng, chết thật, đêm qua quá mệt làm cô ngủ không biết trời trăng mây đất là gì luôn, cũng lâu lắm rồi cô có một giấc ngon lành như vậy.
Tuyết Khê đi ra đã thấy cô bảo mẫu.
– Chào cô Khê!
Tuyết Khê nhìn thấy con gái đang được bảo mẫu bế chăm bẵm cho ăn sữa ngoài. Cô bảo mẫu có vẻ sợ bị Tuyết Khê la nên vội vàng giải thích.
– Cô Hạnh thấy cô ngủ ngon dặn tôi không được gọi, tôi sợ bé đói mạo muội pha sữa cho bé ti tạm.
Tuyết Khê gật gật đầu, thái độ cũng không quá khắt khe. Tuyết Khê sực nhớ ra điều gì đó liền ngại ngùng khi cô còn chưa kịp vệ sinh cá nhân đã gấp gáp chạy ra. Cúi đầu nhìn bản thân chắc cũng không nhếch nhác đâu nhỉ.
– Đồ ăn sáng tôi đã chuẩn bị xong, cô ra ăn nhé.
– Vâng.
Tuyết Khê nhã nhặn mỉm cười thưa, hướng mắt ngó nghiêng xung quanh. Cô bảo mẫu dường như biết cô đang tìm ai liền chậm rãi lên tiếng.
– Từ sớm cô Hạnh có việc đã đi trước, khoảng tầm 1 giờ trưa mới xong, cô ấy dặn tôi ở nhà nấu cơm cho cô.
– Dạ vâng!
Tuyết Khê lễ phép đáp lại, xong liền đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, lúc cô đi ra đã thấy có ai chuyển vài thùng hàng tới, Tuyết Khê tò mò hỏi.
– Là gì vậy cô?
– Dạ là máy hút sữa cô Hạnh đặt.
Lúc này Tuyết Khê mới nhớ là hôm qua có bảo ngực bị đau vì tắc sữa. Ôi chao không ngờ Hạnh mua nhanh như vậy, cô bất giác đưa tay sờ lên ngực cảm nhận vẫn còn hơi căng chướng, chắc có lẽ phải dùng chiếc máy này hút sữa thật rồi.
– Phiền cô mang vào phòng giúp con nhé.
– Dạ.
Cô bảo mẫu đi khởi Tuyết Khê cũng ngồi vào bàn ăn sáng, lần đầu tiên sau 2 năm kết hôn cô có thể dùng bữa sáng một cách thoải mái như vậy, không bị càm ràm, không bị soi mói thật dễ chịu.
Đang ăn ngon lành đột nhiên điện thoại Tuyết Khê reo chuông tin nhắn đến, cô dừng đũa cầm điện thoại lên mở ra kiểm tra, sắc mặt ngay lập tức trùng xuống dáng vẻ trầm ngâm nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trong đoạn tin nhắn thông báo thứ hai cô ra tòa giải quyết đơn ly hôn. Tuyết Khê thở dài lấy lại tinh thần hồi đáp đoạn tin nhắn.
Đã đến lúc mọi thứ phải kết thúc!
[…]
Lưu Gia!
Lưu Triết cũng nhận được thông báo y vậy, thứ hai ra tòa, anh não nề. Đã một ngày anh không bước chân ra khỏi thư phòng khiến Đan Nhi bực vô cùng nhưng cô ta vẫn tỏ ra ngoan hiền gõ cửa bưng tách trà vào, vì khói thuốc mà làm cô ta ho sặc sụa.
– Lưu Triết, khụ… anh định tuyệt thực hả?
– Đan Nhi, sao em lại vào đây?
Lưu Triết vội vàng dập điếu thuốc, đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng khí khi thấy Đan Nhi ôm ngực ho. Anh nhanh chân bước tới đưa tay đón lấy khay trà từ cô ta, bộ dạng lo lắng hỏi.
– Em không sao chứ.
– Em… không sao, là em lo cho anh mới vào, đã một ngày rồi anh không chịu ra ngoài có phải lại nhớ tới vợ không?
Đan Nhi giận lẫy, nét mặt hờn dỗi.
– Nếu đã vậy, thế thì em về nhà, em không ở đây nữa, anh đi mà nhớ nhung cô vợ của anh. Con em sẽ nuôi.
– Đan Nhi…
Lưu Triết muốn níu tay liền bị cô ta hất ra, mặt mày tiếp tục diễn trò.
– Anh bảo thương em vậy mà còn nuối tiếc vợ? Anh coi em là gì hả? Anh còn yêu chị ta sao không rước về mà tiếp tục sống chung đi.
– Anh…
– Tôi sẽ đi!
Đan Nhi vùng vằng xoay người bỏ đi, Lưu Triết luống cuống vội vàng níu bàn tay cô ta giữ lại ôm chặt vào trong lòng.
Giọng Lưu Triết thều thào đáng thương.
– Em đừng đi mà.
– Buông ra! Tôi muốn về nhà.
– Anh sẽ ly hôn, em yên tâm.
– Có thật không?
Đan Nhi hỏi lại, gương mặt gian xảo cười cười, vì trái ngược nên Lưu Triết căn bản không thể nào nhìn thấy được cô ta lúc ngày nham hiểm tới nhường nào.
Lưu Triết nhẹ giọng gật đầu.
– Thật! Anh và Tuyết Khê sớm thôi sẽ không còn là gì của nhau nữa, em đừng bỏ anh đi, hiện giờ anh chỉ còn hai mẹ con em thôi.
Lưu Triết nhanh chóng trở mặt quay sang níu kéo cô ta. Cơ bản bây giờ giữ anh ta và Tuyết Khê đã không còn hi vọng. Đan Nhi đáp lại cái ôm, nhẹ nhàng nói.
– Anh không được nhớ chị ta nữa.
– Anh hứa!
Lưu Triết dường như sợ Đan Nhi sẽ không tin liền bồi thêm một câu phũ phàng chua chát.
– Từ khi quen em, yêu em anh đã không còn chút tình cảm gì với Tuyết Khê, anh chẳng qua chỉ đang thương hại mà thôi.
Lưu Triết nhẹ nhàng buông Đan Nhi ra, âu yếm vuốt ve gương mặt cô ta, dáng vẻ hết sức sủng nịnh cưng chiều. Đan Nhi khẽ cười gật đầu.
– Lưu Triết! Anh sẽ cưới em chứ?
– Dĩ nhiên! Đợi ly hôn Tuyết Khê xong anh sẽ tổ chức đám cưới với em.
Dứt lời, Lưu Triết từ tốn cúi xuống đặt lên trán Đan Nhi một nụ hôn, cô ta tỏ ra ngoan ngoãn, bộ dạng như mèo dụi dụi vào lồng ngực anh, trên gương mặt tràn ngập sự đắc ý.
Lưu Triết đâu biết rằng những lời nói nãy giờ đã bị Đan Nhi ghi âm lại hết không sót câu nào. Cô ta định dùng thứ này gửi cho Tuyết Khê, mục đích tấn công tinh thần của cô. Đan Nhi biết phụ nữ sau sinh rất dễ bị đả kích dẫn tới trầm cảm, Đan Nhi muốn trông thấy bộ mặt điên loạn của Tuyết Khê. Eo ôi mới nghĩ thôi đã khiến cô ta sung sướng cả người.
Rời khỏi thư phòng Lưu Triết, Đan Nhi nhanh chóng bước ra phòng khách, ngồi xuống ghế bắt tréo chân thảnh thơi chẹp miệng gửi đoạn ghi âm đi.