"Trần thiếu gia, hiện tại Bạch tiểu thư đã được dời lại ngày xét xử, vượt qua thời kì nguy hiểm rồi" Tên thuộc hạ âm trầm báo cáo.
"Ta biết rồi, lui xuống đi".
Trần Phi ngồi trong căn phòng trống, không hiểu vì cớ gì sau khi nghe thông tin báo cáo ấy lại vui mừng ra mặt, trong lòng bỗng chốc nhẹ nhõm hơn hẳn. Mặc dù đáng lý hắn ta phải buồn bực, khó chịu vì ả nữ nhân ấy chưa bị tiêu diệt kia chứ ? Chẳng phải cô ta là một cái gai trong mắt, làm phiền tới cuộc sống của hắn hay sao ?
Thói quen là một thứ gì đấy rất đáng sợ, dù không phải là thật, nhưng ở bên cạnh nhau nhiều năm trời, tình sinh nảy nở đó là điều hiển nhiên.
Kể từ ngày mà Bạch Uyển Ân phát hiện sự thật, lúc ban đầu hắn quả thật có chút vui mừng, bởi lẽ sẽ không cần phải đóng giả vở kịch phiền phức này nữa, nhưng sau một thời gian, thiếu vắng đi hơi ấm, những lời trấn an, yêu thương, vì hắn mà thốt lên biến mất hết chừa lại những cử chỉ căm phẫn, ánh mắt thù hận, lời lẽ chất vấn. Trong tim bất giác có một cỗ giày xéo quái lạ, hụt hẫng cùng lúc xuất hiện.
Đến khi đánh mất rồi mới nhận ra Bạch Uyển Ân chính là thứ quan trọng nhất, nhiều ngày qua những khung cảnh hạnh phúc khi xưa cứ ùa về, ngang nhiên làm cho hắn cắn rứt tận tâm can.
Cái cách mà họ trao cho nhau niềm tin, yêu thương. Mọi thứ chân thành, nhẹ nhàng nhưng ấm áp. Giữa chốn thương trường, tranh đấu chẳng đơn thuần kia họ lại bên nhau bất chấp, thuần khiết và rất thật tình. Vượt qua bao gian truân, khó khăn. Bạch Uyển Ân chấp nhận bị sai khiển, lao lực phục tùng cũng chỉ vì hắn ta mà thôi. Thanh xuân của một nữ nhân bị chôn vùi, vậy mà vẫn không hề tủi thân, kiên cường mạnh mẽ. Mỗi khi như thế cô ta đều đến lao ngục để chăm lo cho hắn, không hề oán than.
Nửa ấm ức ở trong lòng, nửa lại mông lung. Trần Phi nhâm nhi ly rượu, trầm tư nhìn vào không trung, tay nắm chặt tấm hình thời còn đi học, bức ảnh hắn choàng tay lên vai Bạch Uyển Ân, trên môi họ đồng điệu một nụ cười thuần khiết, dưới ánh nắng chan hòa, vô lo vô nghĩ.
-------------
Vụ án được khai quật lên sau bao nhiêu năm giấu giếm, tội ác cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng. Với đầy đủ các bằng chứng, nhân chứng và vật chứng. Tên cảnh sát trưởng bị kết án với các tội danh: Hối lộ, đồng phạm vận chuyển chất cấm, buôn bán mại dâm, xét xử sai lệch vụ án, bắt người vô tội thế thân, giết người bịt miệng,...
Xét xử với hình án tù chung thân, nhờ có Tư Đồ Thanh Sơn mà cha mẹ Sở Tào Biện giải được mối oan ức bấy nhiêu năm nay, đã phải gánh tội danh giết người, kể từ nay người đời sẽ không còn coi họ là kẻ giết người nữa. Anh đã vén màn bức tranh tàn khốc ấy, tỏ tường minh bạch.
Dùng toàn bộ khả năng của mình, Tư Đồ Thanh Sơn đã chứng minh cho chính phủ thấy Phong Di Châu là những người tốt, tuy giết người là sự thật nhưng nhiều năm qua họ đã lấy công chuộc tội, giết chết không biết bao nhiêu kẻ ác, giúp đỡ cho người dân, mọi bằng chứng đều có đủ cả. Nhờ nỗ lực ngày đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng thành quả được báo đáp. Dựa vào tài năng cùng đức tính thiên bẩm, thay vì phán xét tử hình, chính phủ muốn dùng họ chiếm làm riêng, biến thành những chiến lực truy bắt tội phạm, lấy công giúp xã hội điều tra, giải mã vụ án, giúp đỡ người dân thì sẽ được miễn xá cái chết, để đổi lại cái mạng nhỏ này họ sẽ phải phục tùng và làm việc tốt suốt đời.
Trước mắt mọi chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây, kẻ thù không đội trời chung với bọn họ chính là Trần gia, chúng vẫn còn tồn tại ngày nào thì sẽ cố tìm cách giết chết họ ngày đó, phía Trần gia vẫn còn có Lê Nghi, Tô Ngân và tên thiếu gia Trần Phi. Không khéo léo sẽ lại một lần nữa mắc bẫy của chúng, khó khăn lắm mới vượt qua kiếp nạn này, giờ thứ duy nhất cần làm đó là đối diện với người Trần gia, giải quyết mọi ân oán hận thù, kết thúc tại đây, không thể để nhiều người phải mất mạng vô tội được nữa, đây là do Tô Nhật quả quyết.
Ngày đầu tiên được thả ra ngoài, Tần Thiên Quốc là người rảnh rỗi nhất, đứng chờ từ lâu trước cổng, chào đón Đào Cung Vi trở về nhà.
Đào Cung Vi vẫn còn uể oái lắm, đang mắt nhắm mắt mở bước đi thì từ đâu có một người lao tới như tên bay, ôm chặt lấy cô không buông, chặt đến mức thở không nổi.
Bạch Uyển Ân đang đi bên cạnh chỉ cảm thấy mủi lòng, không hiểu sao lại buồn bã, tủi thân tới vậy nữa. Bên môi mỉm cười vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa sầu thảm, có lẽ hạnh phúc là vì nhìn thấy Đào Cung Vi được đáp nhận một đoạn tình cảm xứng đáng, còn sầu thảm là bởi vì bản thân cũng từng có lúc được như vậy...đáng tiếc đó chỉ là một màn kịch giả dối mà thôi.
Bạch Uyển Ân nắm tay Phong Di kéo đi, chừa lại bầu không khí mùi mẫn cho cặp vợ chồng son vừa mới chớm nở mà không khỏi cười cười ẩn ý.
Tư Đồ Thanh Sơn vì họ mà tổn hao không ít sức lực, sau khi giải vây liền được tín nhiệm vô đối, bây giờ đã tiếp nhận chức vụ cảnh sát trưởng, quay trở về đồn bận bịu với mớ công việc mới, không có cơ hội để đón Sở Tào Biện về nhà. Về phía Phục Thành Vương, việc dẫn mẹ của mình đi làm nhân chứng đã nổi lên một trận phong ba bão táp lớn đến từ phía Trần gia, không khỏi náo loạn, hắn cùng bà quay trở về tổ chức, giải quyết một mớ hỗn độn mà mình bày ra.
"Vợ à..." Tần Thiên Quốc có chút lạ lẫm với cách xưng hô mới, nhưng mà phải tranh thủ cơ hội, nếu lỡ sau này gặp phải chuyện bất trắc gì không thể ngỏ lời nữa, chắc hẳn hắn sẽ ân hận lắm.
Đào Cung Vi nghe thấy mà tỉnh cả ngủ, cô bắt đầu cảm thấy bầu không khí trở nên ngượng ngùng hơn hẳn, ấp úng: "Sao...sao nay lại gọi như...thế ?".
Đem hộp bánh ngọt chìa đến trước mặt cô, Tần Thiên Quốc ngần ngại: "Biết em rất thích ăn...nên là...nên là anh đã mua nó".
Thấy đồ ngon thì mắt không khỏi sáng rỡ, cô như bừng tỉnh, lâu lắm rồi không được thưởng thức mùi vị như thế này. Đào Cung Vi giựt nó từ tay hắn, bỏ vào miệng nhai chóp chép, cười thích thú: "Giỏi lắm, chồng tốt của ta !".
Thấy cô vui vẻ hắn cũng vui vẻ theo, chỉ là xúc cảm mong manh lướt qua nhưng sao lại hạnh phúc tới thế này, tim hắn đập nhanh liền hồi, mắt không ngừng dõi theo cô.
Chờ cho chiếc bụng nhỏ kia được lắp đầy rồi thì Tần Thiên Quốc mới ngỏ ý muốn đem cô tới bệnh viện để kiểm tra toàn diện. Trải qua nhiều chuyện, sức khỏe cùng vết thương vẫn còn đó, tốt nhất là điều trị cho khỏi hẳn.
Đào Cung Vi cũng rất nghe lời, nhờ vào món ăn vặt mua chuộc.
Đứng ở bên ngoài chờ đợi Đào Cung Vi, ở bên trong phòng khám kiểm tra từng chút một, cô gặp lại vị bác sĩ lúc trước.
"Là cô sao ?".
Cô mỉm cười lịch sự: "Vâng".
"Cô hôm nay đến đây cùng ai thế ?" Ông từ tốn thăm hỏi.
"À...là chồng của tôi, tên ngốc ngồi ở ngoài kia".
Ông gật gật đầu cười thầm, sau khi có kết quả, liền đưa tới: "Mọi thứ đều bình thường, chỉ cần uống thuốc bổ và vitamin, mọi thứ sẽ ổn thỏa thôi".
Đoạn kéo ghế chuẩn bị rời khỏi thì ông ấy lại cất lời.
"Chàng trai ấy, là chồng của cô" Vị Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, hòa nhã: "Tôi vẫn còn nhớ rất kĩ, ấn tượng của cậu ta để lại trong tôi vô cùng ghi khắc...".
Đào Cung Vi có chút tò mò, đứng lại mà nghe tiếp.
"Vào ngày mà cô gặp nguy kịch phải cấp cứu đem đến bệnh viện, nghe tin chuẩn đoán là sẽ bất tỉnh một khoảng thời gian dài, cậu ấy đã rất sốc. Không ngừng đi qua đi lại ngoài hành lang, nhiều ngày trời ở bên cạnh giường của cô để chăm sóc. Lúc ấy tôi còn nghĩ rằng cậu ta đúng là một người chồng có một không hai, vô cùng tử tế".
"Lúc ấy...anh ta đã thật sự lo lắng tới vậy sao ?".
Vào thời điểm ấy cô và Tần Thiên Quốc vẫn còn xích mích, mâu thuẫn rất nhiều. Ngay lúc cô vì hắn mà đỡ một nhát dao của Tô Ngân, Tần lão gia vì bị tấn công mà qua đời.
Không ngờ Tần Thiên Quốc cũng có lúc biết lo nghĩ, vì người khác tới như vậy. Cô còn chẳng tin vào những lời mà vị bác sĩ ấy kể, miêu tả giống như một người hoàn toàn khác biệt.
"Phải đấy, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, tên thiếu gia trẻ này dù được tôi khuyên nhủ tới mức nào đi nữa thì cũng không chịu rời khỏi giường bệnh của cô, cứ rời đi khi có cuộc điện thoại, làm việc tất bật liền tới lui bệnh viện, bộ dạng trông vô cùng tội nghiệp đó".
Đào Cung Vi trầm mặt cúi đầu, suy suy nghĩ nghĩ, bất giác tựa đầu vào cánh cửa, nhìn qua ô kính nhỏ - nơi có người chồng tận tụy, ngốc nghếch với bộ mặt xấu xa ở bên ngoài.
"Một người chân thành và thủy chung như vậy người làm nghề y lâu năm như tôi mới thấy lần đầu đấy, cô hãy trân trọng cậu ấy".
Đào Cung Vi đã hiểu được những lời này, hàm ý rõ rõ ràng ràng, bản thân biết nắm bắt. Gập người cúi đầu cảm tạ ông, sau đấy liền mở cửa vội vã bước về phía người kia.
Tần Thiên Quốc ôn nhu nhìn cô, cất lời: "Mọi thứ đều ổn rồi chứ ? Em...".
Lời chưa kịp nói hết thì bị một nụ hôn bất chợt từ đâu kéo đến, Đào Cung Vi khẽ nhắm mắt lại, trao cho hắn một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng tựa như gió hạ.
Tần Thiên Quốc hốt hoảng mở to mắt, hắn không có phản kháng hay gì, chỉ ngồi yên cho cô hành động.
Lần đầu tiên Đào Cung Vi vì hắn mà chủ động thế này, lòng sung sướng cuồn cuộn, tim đập mạnh, tay theo bản năng mà đưa tới chạm vào khuôn mặt xinh xắn, tuyệt đẹp kia, hắn đáp lại tấm chân tình ấy.