Bức thư chuyển đến, trên tay nắm chặt mẩu giấy hiện rõ từng dòng chữ, Đào Cung Vi run run, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Tô gia ra lệnh cho cô lập tức ly hôn, sau đấy giết Tần Thiên Quốc diệt khẩu. Bởi vì hắn ta ngoài những việc đê tiện làm xung quanh thì còn biết được quá nhiều thứ về thân phận của cô, thế nên Tô Nguyệt đã quyết định đưa ra nhiệm vụ đó cho cô thi hành, một nhiệm vụ mà cô chẳng dám tiếp nhận, chẳng dám ra tay.
Không ngờ bị kéo vào một tình huống éo le, khó xử thế này, cô vạn lần chẳng muốn quyết định.
Tổ chức xem cô như một con cờ, khi cần liền bảo cô kết hôn khi không cần liền bảo cô ly hôn, đây đúng là một trò cười đáng để nhạo báng trong thiên hạ mà.
Ngay cả quyền được hạnh phúc, được quyết định theo ý mình cũng không có.
Bọn họ được nhặt về Tô gia đã là một ân tình lớn, phải nhớ mãi, ghi khắc trong lòng. Trả ơn cho họ bằng cách phục tùng, không được có tình cảm với bất cứ ai, nếu không khi tự mình chính tay đảm nhận nhiệm vụ giết chết đối phương lại đau đớn, chẳng nỡ buông xuôi.
"Em đang xem gì đó" Tần Thiên Quốc mở cửa bước vào phòng, cô liền giật bắn mình mà giấu đi bức thư.
"À...không có...không có gì cả" Cô lúng túng.
Tần Thiên Quốc từ phía sau ôm lấy Đào Cung Vi, sau mọi chuyện xảy ra chỉ muốn một phát đem người con gái này chôn chặt vào lòng, thân xác hòa quyện làm một. Dù gì cũng đã là vợ hợp pháp, dù có bị bắt ép hay không thì hiện tại họ đều có cùng chung một nhịp đập, cùng chung một tình yêu dành cho đối phương.
Tần Thiên Quốc đã có một bài học sâu sắc trong cuộc đời, kể từ nay hắn sẽ chân quý và yêu thương cô nhiều hơn nữa, khi bản thân còn có thể.
Tay vòng qua eo người ấy, cằm đặt lên vai cô, nhẹ nhàng mỉm cười.
Đào Cung Vi trong lòng bỗng chốc chột dạ, hổ thẹn với thân phận sát thủ của bản thân. Lôi kéo hắn vào trong một kết cuộc chẳng có lối thoát, một người vô tội chẳng biết gì.
Nhưng nếu kháng cự nhiệm vụ, không ra tay giết chết hắn và ly hôn, ngay tức khắc sẽ phải chịu một hình phạt cực hình, đó là đóng cọc.
Khi đôi bàn chân bị những cái cọc lớn đâm thủng, bị treo ngày đêm, hành hạ. Liệu cô sẽ chấp nhận chịu đựng và làm trái với phép tắc từ trước cho đến giờ vì Tần Thiên Quốc hay không ?
Xoay người, bỗng chốc nghiêm nghị hơn hẳn, nắm lấy đôi bàn tay kia, cô có chút lắp bắp: "Thật ra...công việc làm sát thủ khá khó khăn, ngày mai em phải rời đi...có lẽ một vài ngày nữa sẽ không quay lại".
Chưa dứt lời thì người đó đã ôm cô chặt vào trong lòng, chặt đến mức tựa hồ sẽ đem người đó giấu vào nơi trái tim ấm nóng này vậy, Tần Thiên Quốc sợ sệt: "Đừng đi...có được không ?".
Đào Cung Vi nếu lần này không quay về chịu phạt, tức khắc sẽ có sát thủ khác được phái tới để thi hành nhiệm vụ, chẳng nỡ nhìn thấy cảnh hắn năn nỉ mình thế này, dứt khoác mà rời khỏi cái ôm ấy: "Chờ em nhé ?" Sau đó liền nâng bước.
Đoạn chẳng dám ngoảnh mặt nhìn lại thì Tần Thiên Quốc lại không đuổi theo níu kéo cô, chỉ dặn dò một câu: "Hãy lành lặn trở về, anh sẽ chờ".
Khó xử cùng cực, mở cửa nâng bước rời khỏi, không ngờ cô lại đánh rơi bức thư ở dưới sàn.
Tần Thiên Quốc chưa hết buồn bã, sầu não thì liền hiếu kỳ mà nhặt lên. Đọc từng dòng mệnh lệnh trên đó, hắn như chết chân.
Ném bức thư xuống đất, lập tức đuổi theo, không ngừng tìm kiếm bóng hình cô và gọi tên người ấy: "Cung Vi, đừng đi mà...mau quay về đi, Cung Vi".
Vì không hiểu quy luật trong tổ chức sát thủ, hắn rất bất an, sợ cô sẽ vì hy sinh cho hắn một lần nữa mà bán mạng, một đổi một. Điên cuồng đảo mắt đi kiếm, nhưng tìm như thế nào cũng không tìm thấy.
Đào Cung Vi núp sau bức tường, bịt chặt miệng ngăn không cho bản thân phát ra âm thanh, khóc nức nở mà dõi theo hắn.
Cô không muốn điều mình hy sinh sẽ bị đối phương phát hiện, càng chẳng muốn giải thích rõ với hắn. Tần Thiên Quốc nếu biết được sẽ mang nợ cô và cảm thấy tội lỗi, ân hận suốt đời. Cô không muốn điều đó.
-------------
Tô Ngân và Lê Nghi lại ở cùng một chỗ, được xem như địa bàn thân thuộc của mình.
Tô Ngân tiếp tục đăm chiêu, tìm cách bày mưu tính kế cho chuyện tốt tiếp theo: "Uyển Ân, con khốn đó. Đợi một ngày đánh đổ được Trần gia, tao sẽ cho mày nếm trải từng chút một ! Thù này quyết phải trả".
"Chị à, con ả đó thật có võ công cao cường, lúc trước đến chị còn đánh không lại.." Định nói tiếp thì bị Tô Ngân lườm nguýt tới tóe khói, vội vàng đổi chủ đề: "Người của tứ đại cổ đông bị giết sạch, đến khi nào em mới trả được thù cho cha ? Đoạt lại số tài sản ấy đây !".
Tới tận bây giờ mà Lê Nghi vẫn còn nghĩ tới số tài sản bị mất đi, tham vọng cùng sự ngu ngốc ấy cộng hưởng tạo nên một Lê Nghi như hiện tại.
"Lần trước Uyển Ân có nói qua về tên cảnh sát Tư Đồ, trước mắt hắn bị tên cảnh sát trưởng truy sát, chúng ta cũng đừng nên tốn sức ra tay, về phía Trần Phúc càng không thể được ! Bây giờ mối lo đầu tiên chính là Phong Di Châu, lũ hạ đẳng ấy !" Tô Ngân nghiến răng nghiến lợi: "Nếu chúng còn sống một ngày trên đời, tính mạng của chúng ta sẽ bị đe dọa".
"Tỷ tỷ, mặc dù Lê gia đã bị sụp đổ nhưng em vẫn còn có mẹ, bà là người tiếp quản cổ đông thay cha ! Em có thể kêu người cầu cứu bà".
Cười khẩy, Tô Ngân dõng dạc: "Cái chức vị đó thì làm được gì, lo mà bảo toàn gia tộc ! Phục Thành Vương sẽ không tha thứ cho bất kỳ huyết thống nào của tứ đại cổ đông, ngay cả Lê phu nhân và Lê Nghi tiểu thư đây".
Run lẩy bẩy, Lê Nghi hốt hoảng giữ lấy chân ả, van xin: "Không thể nào, em không thể chết được...Tô Ngân, chị phải giúp em".
Chậm rãi xoa đầu người kia, ả âm hiểm: "Tất nhiên rồi".
Lời thì nói ra là vậy, nhưng suy cho cùng ả vẫn là muốn lợi dụng Lê Nghi trở thành bia đỡ đạn, giúp ả ta tung hoành. Sau khi hoàn thành tất cả, tất nhiên sẽ dứt người như dứt áo, qua cầu rút ván rồi.
"Giúp thì cũng được thôi, có điều em phải làm theo những gì tôi nói đó".
Như một con chó trung thành, Lê Nghi đồng ý, gật đầu lia lịa chẳng chút suy nghĩ.