Sáng sớm hôm ấy cũng như bao ngày, Sở Tào Biện rời khỏi nhà, vẫn đi học như thường lệ, một bên phụ giúp công ty của cha Uyển Ân, gánh bớt phần nào gánh nặng cho cô ta, còn một bên là đến thăm và chăm sóc Đào Cung Vi.
Hiếm khi có được một cơ hội tốt thế này, Uyển Ân rất nhanh liền lục lọi và tìm kiếm khắp cả căn nhà. Phía sau chính là một cánh cửa, tuy nó được khóa bằng một mật mã kí tự, nhưng Uyển Ân chẳng phải dạng tầm thường, về bản lĩnh cao cường cô ta chẳng thua kém gì Phong Di Châu, mất chút thời gian để phá bỏ, mở tung cánh cửa ấy ra. Đập ngay trước mắt là một lối đi riêng biệt, Uyển Ân híp mắt, dòm ngó cho thật cẩn thận. Dùng đôi mắt tinh tường để ghi nhớ đường đi nước bước một cách nhanh chóng, chỉ cần là một cái thoáng qua cô ta đã có thể sao chép y hệt bản gốc, rất đa năng, tài giỏi.
Nguyên lai đây chính là con đường riêng dẫn tới Tô gia mốc nối giữa căn nhà Phong Di Châu và căn biệt thự căn cứ của họ, bề ngoài giống một ngôi nhà bình thường nhưng đằng sau nó lại ẩn chứa một bí mật thật sự quá khủng khiếp. Nhoẻn miệng cười, Uyển Ân lập tức khóa cửa quay về phòng khách.
Vội vàng rời khỏi nhà, Uyển Ân sẽ mang thông tin này báo cáo cho Trần gia biết, phác thảo nên một bản đồ địa hình dẫn tới căn cứ của Trần gia. Đây sẽ là một thông tin vô cùng có lợi cho họ.
Sau khi bỏ đi quay về thì trời cũng đã chiều tối mất rồi, sao Sở Tào Biện vẫn còn chưa về nhà ?
Mọi chuyện đều đã được cô ta hoàn thành, với con mắt tinh xảo cùng bộ não hơn người, phác họa nên một bản đồ giống y như đúc, giao nộp cho Trần gia.
Thấy thời gian vẫn còn dư dả, Uyển Ân chuyển sang những căn phòng riêng tư của Phong Di Châu. Ba chiếc giường được đặt nằm mỗi góc trong căn phòng ngủ, vừa mới bước vào thì gần cô ta nhất chính là chiếc giường của Đào Cung Vi. Lục lọi chiếc tủ nằm ở đầu giường, kéo ngăn đầu tiên, đập vào mắt là một túi zip ni lông, bên trong cất giữ một món đồ như thể rất quan trọng với chủ nhân của nó vậy, cẩn thận và tỉ mỉ.
Cái vỏ bọc bánh màu hồng xinh xắn cô ta vẫn còn nhớ rất rõ, lật ngược ra sau dưới đáy ghi chễm chệ dòng chữ: Hãy thật hạnh phúc khi bạn thưởng thức nó.
Dòng chữ nguệch ngoạc, xiêu vẹo, đôi khi còn ghi sai chính tả nữa. Ấy vậy mà Đào Cung Vi sau khi ăn xong món bánh liền giữ lại, gìn giữ như một món báu vật, cất thật kĩ lưỡng trong bao bì. Dường như chiếc vỏ đã xuất hiện từ rất lâu, nó cũ kĩ, có chút phai màu, trông vô cùng gợi nhớ.
Uyển Ân một khắc cũng không di dời ánh mắt, đứng bất động như chết lặng, bàn tay đang cầm hiện vật run run, bỗng chốc khó khăn mà kiềm chế cảm xúc.
"Sao chị lại ở đây ?".
Một giọng nói quen thuộc phát ra, là Sở Tào Biện.
Em ấy quay trở về khi nào Uyển Ân chẳng hay biết, mặc dù với bản chất đề cao cảnh giác, phòng trừ rất kỹ lưỡng nhưng đến khi nhìn thấy món vật kia mọi sự tập trung đều đổ dồn vào nó, cư nhiên biến thành một kẻ mất hồn.
Làm việc sai nên khi bị phát hiện liền giật nảy mình, tỉnh táo trở lại, Uyển Ân gượng cười: "À, cái này..." Cất món đồ ấy lại vào tủ, từ tốn nói: "Tin chắc rồi sẽ có một ngày A Vi khỏe mạnh quay trở về, chị muốn làm một chút gì đó cho em ấy, không biết làm gì hơn ngoài việc giữ sạch sẽ cho căn phòng này, tiện thể lau chùi đồ đạc giúp em ấy thôi".
Lí do thật sự quá chính đáng, hay cho Uyển Ân, lúc rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan đầu vẫn có thể suy nghĩ ra một câu bịa đặt tròn trịa để lừa gạt Sở Tào Biện, qua mắt người khác.
"Lần sau có thể gọi người hầu tới làm, chị không tiện đi lại mà" Cậu bán tính bán nghi, nhưng đối diện với lí do hợp lí đó cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều hơn. Có lẽ đó là lòng tốt, thành ý của Uyển Ân - người chị khác huyết thống dành cho Đào Cung Vi.
Chị ấy là cháu gái của bà lão, không thể nghĩ được gì nếu chị ấy cố tình làm hại và gây khó dễ đến mình, bởi lẽ cậu cũng đã từng chăm sóc và yêu thương bà lão thay mặt cho chị ấy, ít nhiều cũng sẽ có sự biết ơn và đồng cảm, không thể tàn độc, xấu xa.
-------------
Cầm ở trên tay là chiếc điện thoại từ một ai đó, từ tốn mà khôi phục lại toàn bộ đoạn hội thoại và nháp nằm ở bên trong. Tư Đồ Thanh Sơn căng thẳng cực độ, chẳng chớp mắt lấy một lần khi đang rất tập trung.
Chiếc điện thoại mà Đào Cung Vi đánh rơi ở hiện trường, sau khi đưa cho bộ phận công nghệ, họ đã mở ra được phần nháp trước đó mà cô định gửi tin nhắn đi.
Vốn dĩ là một thượng sát, tất nhiên sẽ rất cẩn thận mà tiêu hủy chứng cứ trong điện thoại. Có điều mọi biến cố xảy ra vồ vập, còn chưa kịp làm gì thì đã xảy ra án mạng rồi, lần này là do cô thật bất cẩn.
Toàn bộ nội dung bên trong bị lộ rõ trước mắt anh, ngoại trừ việc biết bọn họ là Phong Di Châu ra thì anh còn biết được trong phần nháp có nhắc tới tầng hầm căn cứ Tần gia - nơi cất giữ bí mật có liên quan tới tứ đại cổ đông mà cô điều tra ra được, còn ghi rất chi tiết về cách phá giải mật mã để vào được bên trong.
Chẳng chần chừ nhiều, Tư Đồ Thanh Sơn liên hệ với Tần Thiên Quốc, mượn cớ điều tra vụ án của cha hắn mà khám xét nhà, bởi vì hắn ta chưa từng nghĩ qua đằng sau là một bí mật động trời của tứ đại cổ đông, cũng là người ngoài cuộc, vả lại đây là tìm hung thủ - kẻ giết chết cha hắn, Tần Thiên Quốc đành chấp thuận, sẵn sàng hợp tác.
Tần Thiên Quốc vẫn tin tưởng và cho anh vào một mình, khám xét nhà cửa tùy ý mặc dù bản thân vẫn còn ở bệnh viện để chăm sóc cho Đào Cung Vi.
Sếp Tư Đồ và cảnh sát trưởng là những vị cảnh sát lừng danh, nổi tiếng, đã vậy khi cha hắn còn sống, họ từng qua lại và trò chuyện với nhau, có một mối quan hệ khá tốt, không có lí gì lại khướt từ lời đề nghị đó.
Theo đoạn tin nhắn nêu rõ chi tiết, tìm ra được tầng hầm với lối đi hiểm hóc, mở khóa theo đúng ý cô, một phát đã có thể phá được cửa.
Ngạc nhiên, Tư Đồ Thanh Sơn trợn tròn mắt với những thứ xung quanh, đập vào mắt là một dãy hệ thống đèn màu đỏ, tăm tối, quái dị. Trên những chiếc dây móc nối với nhau có treo lên những bức hình, nâng từng bước chân đi vào, những bức ảnh từ những thiếu nữ khác nhau, đó là một trong những vụ cưỡng hiếp, chụp ảnh ghi khắc lại cảnh tàn bạo và hung hãn của bọn chúng.
Không ngờ Tần lão gia còn là một kẻ thú tính, lưu giữ những thứ dơ bẩn, hèn hạ, làm ra những chuyện đồi bại phía sau lưng như thế này. Biết bao nhiêu năm trời trôi qua, trên từng bức ảnh còn đề rõ ngày tháng năm, như thể đó là một chiến tích cần được đề cao, trân trọng. Mọi thứ mà lão ta làm suốt bao năm qua tại sao chẳng một ai hay biết ? Những chuyện đồi bại mà lão ta làm cớ sao lại chìm vào quên lãng, khiến cho những cô gái bị oan ức ngoài kia thôi đi một đời tủi nhục.
Trong căn hầm ngoài các bức ảnh ấy còn có một chiếc hộp được đặt ở giữa, lập tức cầm nó lên và mở nó, Tư Đồ Thanh Sơn như chết chân tại chỗ, anh bàng hoàng.
Bên trong là những bức ảnh còn ghê tởm hơn so với những thứ được treo ở bên ngoài, trong bức ảnh có sự xuất hiện của tứ đại cổ đông, họ xoay quanh một cô gái, trên tay chính là dụng cụ hành hạ, trên những nét mặt ấy chính là sự ngạo mạn, hả hê và thích thú, đối nghịch với cô gái trẻ ấy, sợ hãi và hoảng loạn.
Ngoài bốn người bọn họ hợp tác với nhau thì vẫn còn có một tên lạ mặt xuất hiện, nếu nhớ không nhầm thì tên đàn ông này đã chết cách đây từ nhiều năm về trước qua một vụ án cũng được xem là bí ẩn. Năm tên đàn ông cùng một cô gái, chúng rất bại hoại, đê tiện, bỉ ổi.
Lục tìm trong hộp thiếc, Tư Đồ Thanh Sơn không thể biết trước mắt mình sẽ còn là những bí mật khủng khiếp, ghê sợ tới mức nào, lòng anh hồi hồi hộp hộp, bên trán đã xuất hiện mồ hôi lạnh.
Cầm trên tay một tờ hợp đồng đã ngã ố vàng, có lẽ từ rất nhiều năm về trước. Lướt mắt từ trên xuống, đọc chúng một lượt. Anh liền tá hỏa, bất giác mà run tay.
Trong tờ hợp đồng, kẻ thông đồng với tứ đại cổ đồng còn có tên cảnh sát trưởng đứng phía sau lưng anh. Chúng hợp tác với nhau để giấu nhẹm đi các vụ án hãm hiếp và giết người, kinh điển nhất chính là vụ án bạo hành tập thể một cô gái, có mặt trong bức hình vừa nãy.
Nếu xâu chuỗi lại tất cả, vậy thì hung thủ đứng đằng sau giết chết tứ đại cổ đông chắc hẳn phải có mối thù chẳng đội trời chung với họ, là một trong những cô gái bị hãm hại tại đây, hay là huyết thống máu mủ quan trọng của họ ?
Đây là một chuyện trọng đại, Tư Đồ Thanh Sơn lấy hết tất cả tấm ảnh, hợp đồng, bằng chứng quan trọng bỏ vào balo, mau chóng rời khỏi. Vì kẻ đứng sau còn có tên cảnh sát trưởng, nếu không cẩn thận chính mình sẽ bị diệt khẩu.
Rời khỏi Tần gia trong sự thấp thỏm, Tư Đồ Thanh Sơn tự hứa với lòng, rồi sẽ có một ngày anh bắt chúng phải chịu tội, bước ra ngoài ánh sáng để cho người dân thấy rõ bộ mặt thật dơ bẩn chỉ biết núp sau ánh hào quang cùng quyền thế một tay che trời kia, một sự thông đồng, bản kế hoạch hoàn mỹ.
Trời đã khuya, trên đường thì vắng vẻ. Cảm giác như phía sau đang có người theo dõi, đi theo anh.
Tư Đồ Thanh Sơn nâng bước vội vã hơn nữa, tiếng bước chân người kia ở phía sau cũng gấp gáp theo.
Rút súng, quay đầu. Trước mắt chẳng có một ai, kẻ theo dõi ngang nhiên ẩn nấp.
Biết được kẻ theo sau là người của lão cảnh sát trưởng, việc anh đến điều tra ngôi nhà của Tần gia tuyệt nhiên đã tới tai ông ấy, còn ngần ngại gì khi biết bí mật đã bị đe dọa, một người luôn liêm chính, minh bạch, thường phá hoại chuyện tốt của ông sao có thể không đứng ra tố cáo khi biết một chút gì đó.
Chỉ có giết người diệt khẩu, bí mật sẽ mãi chìm sâu trong bóng tối mà thôi. Quả nhiên rất thâm độc và tàn ác, đây là cách mà một vị cảnh sát cao cấp đối xử với cấp dưới của mình.
Đến đoạn đường này thì Tư Đồ Thanh Sơn đã cảm thấy người kia đuổi theo càng lúc một vội vã hơn, bên cạnh chẳng có một ai để tin tưởng mà giao phó, ngay cả đồng nghiệp cảnh sát anh còn phải dè chừng, bởi lẽ rất có thể một trong số họ chính là đồng lõa âm mưu.
Trên tay cầm điện thoại gọi đến cho cậu, nhờ sự giúp đỡ, người mà anh quý trọng, yêu thương và cả tin nhất, không ai khác chính là cậu, chỉ một mình cậu mà thôi.
Ở bên đầu dây, Sở Tào Biện sau khi nhìn thấy tên của anh ta hiện lên và gọi tới, chẳng chần chừ, vô tình tuyệt nghĩa liền cúp máy.
Bản thân đã muốn trốn tránh, ngàn vạn lần trong tình thế hiện tại không thể chạm mặt. Dù cho anh gọi tới bao nhiêu lần cũng vậy, cậu đều không bắt máy. Ngay từ đầu đã muốn một phát cắt đứt quan hệ, sẽ chẳng còn dính líu gì tới nhau nữa. Lần này cậu chẳng thể mềm lòng.
Tư Đồ Thanh Sơn gấp gáp vô đối, khi thấy mình bị từ chối cuộc gọi, trong lòng vừa có tổn thương cũng vừa có tuyệt vọng. Đây là bước đường cùng của anh rồi, chẳng còn một chốn nào an toàn để đi nữa.
Tên sát nhân thừa cơ lựa chọn đoạn đường vắng vẻ nhất mà ra tay, gã ta nổ phát súng đầu tiên, rất may anh né tránh kịp thời.
Hai người chạm mặt nhau, xô xát đánh đấm, Tư Đồ Thanh Sơn rất muốn áp chế người đó dưới thân, ngược lại tên đó lại muốn cướp lấy túi balo của anh, đấu võ đầy kịch tính và máu lửa. Nếu kéo dài sẽ không ổn, chỉ còn cách cuối cùng là giết chết anh, gã ta mới có thể đoạt lại vật chứng.
Đoàng
Bóp cò, một phát súng thô bạo bắn xuyên qua lồng ngực anh, cảm giác từ lớp da thịt, xương cho đến tế bào bị nứt toát, xuyên thủng, máu tuôn ra ào ạt, đau đớn đến nhăn mặt.
Quyết tâm dù có chết cũng phải bảo vệ được manh mối, dùng phát súng của chút sức lực cuối cùng mà bắn chết tên sát nhân, kết thúc đi mọi chuyện.
Hất văng xác của tên đó sang một bên, anh không thể đứng dậy, bò từng chút từng chút một rất thảm hại dưới mặt đất, máu tanh bê bết ướt đẫm một thân tàn ma dại.
Dùng điện thoại của Đào Cung Vi, anh gọi đến cho một người, chỉ có cách này Sở Tào Biện mới có thể bắt máy.
Vừa thấy điện thoại reo vang, hiển thị tên Đào Cung Vi, cậu đã thất kinh. Chỉ sợ nó đã rơi vào tay của một kẻ xấu, rất nhanh chóng mà bắt máy.
"Rùa...rùa con à, mau...đến cứu tôi" Tư Đồ Thanh Sơn hít thở khó khăn, giọng nói khàn đặc.
"Là anh ?".
Nghe thôi thì cũng đủ biết giọng nói đó phát ra thuộc quyền sở hữu của ai, trong lời nói có mấy phần khó nhọc, có mấy phần chân thật kia, bất giác làm cho cậu lo sợ: "Nói rõ anh đang ở đâu ? Đã có chuyện gì xảy ra ?".
Bỗng dưng người bên kia im bặt, có lẽ đã ngất xỉu mà chưa tắt máy.
Cậu gào thét tên anh điên cuồng: "Thanh Sơn, có nghe tôi nói không ? Tư Đồ Thanh Sơn ?".
Vội vàng cúp máy, Sở Tào Biện liền bật định vị trên máy Đào Cung Vi, may mà họ là Phong Di Châu, luôn để kết nối định vị với nhau, nếu không thì dù có tìm ở chân trời, cậu cũng lực bất tòng tâm.