Cơn gió ở ngoài cửa sổ bỗng chốc lùa vào, lạnh buốt đến run rét người. Trăng ẩn mình sau lớp mây đen bao phủ, không sáng chói, không đẹp đẽ. Đêm nay, mình Đào Cung Vi ngồi cạnh ô cửa sổ, nhâm nhi ly trà buồn tủi, cô độc một mình.
Ngôi nhà rộng lớn mà cô đang ở hiện tại chính là nơi ở chung với người chồng vô vị kia. Đã dọn qua được một tuần, nhưng vẫn không thể làm quen với lối sinh sống tẻ nhạt, u uất này.
Tần Thiên Quốc thường xuyên bỏ đi vào ban đêm, như thể nguyện thề chết cũng không muốn nằm chung một chiếc giường với cô vậy, nhưng Đào Cung Vi làm gì thèm đến tha thiết điều đó ? Tuyệt nhiên chỉ thấy bản thân bị hắn ta coi thường, khinh rẻ dẫn tới bực tức mà thôi.
Ban ngày hắn có xuất hiện theo sự ép buộc và tai mắt của Tần gia, nhưng chí ít một cái nhìn không trao tặng cho cô, huống hồ là một câu chào buổi sáng theo phép tắc lịch sự.
Không còn được ở cái nơi gọi là căn nhà chung của Phong Di Châu nữa, Đào Cung Vi cảm thấy rất nhớ nhung. So với nơi đây, rõ ràng là ấm áp hơn nhiều.
Ở một chốn giàu sang, phú quý tiền tài bạt ngàn nhưng chẳng có chút bóng người xuất hiện. Đào Cung Vi thà chết đi cho rồi, buồn chán muốn phát rồ.
Suy suy nghĩ nghĩ, nhìn mây nhìn trời nhìn đất một cách mông lung. Đoạn nghe thấy bên ngoài là tiếng động va đập thật mạnh vào cửa phòng, Đào Cung Vi mới lấy lại bình tĩnh mà đề cao cảnh giác nhìn ra.
Cánh cửa được mở tung, một đôi nam nữ ôm ấp quấn quýt lấy nhau làm chuyện đồi bại, tiếng thở dốc vẫn còn rõ rệt ở ngay đó. Tên khốn nam nhân kia không ai khác chính là Tần Thiên Quốc, hắn ngang nhiên đem người con gái khác về chính căn phòng chung sống của vợ chồng, một chút nể mặt cũng không có.
Tuyệt nhiên làm chuyện khó coi trước mặt Đào Cung Vi, chưa kể ả tiện nhân kia còn chẳng sợ hãi hay ngại ngùng khi thấy người vợ chính thức của hắn đang đứng đấy nhìn xem trò tiêu khiển của bọn họ, đã vậy còn hất mặt, kênh kiệu với cô như ra oai.
Họ đẩy nhau nằm xuống chiếc giường ở trong phòng cô, Đào Cung Vi tức giận đến run rẩy cả người, đôi bàn tay nắm chặt lại thành đấm, nghiến răng nghiến lợi.
"Cút đi cho tôi !" Cô đanh giọng.
Tần Thiên Quốc tiếp tục để ngoài tai, làm tiếp công việc hắn cho là đại sự.
Đào Cung Vi trong bóng tối uất ức đến khó thở, chẳng thể bộc lộ rõ cơn thịnh nộ lúc này, nơi đại não chính là một loạt câu nói trấn an, buộc mình phải giữ lấy bình tĩnh, phải giữ lấy lý trí. Đại loại: Không được nổi nóng, không được gây mất lòng đối phương, vì tổ chức, vì đống thông tin cần điều tra, phải nhẫn nhịn.
"Nếu muốn làm thì sang phòng khác, đây là phòng ngủ của tôi" Trầm giọng, nhắm mắt cho qua, chấp nhận người chồng của mình cùng người phụ nữ khác làm chuyện trời đánh.
Tần Thiên Quốc đẩy nữ nhân trên giường xuống, nhếch môi: "Đây là nhà của Tần gia, cô lấy cái quyền gì để bảo tôi đi ? Người đi phải là cô chứ ?" Kẻ này ngông cuồng cười nhạo: "Không lẽ người vợ mới này của tôi muốn chứng kiến cách chồng của mình ân ái với nữ nhân khác sao ? Cũng được thôi, tôi không ngại nếu cô đứng đó xem".
Những lời đê tiện, hèn hạ được thốt ra mà không đắn đo, suy nghĩ.
Tất cả mọi điều hắn ta làm dĩ nhiên là nhằm vào cô, phun ra những lời đê tiện, dơ bẩn, muốn làm cho cô tức đến phát điên, tự mình bỏ đi, tự mình chấp thuận ly hôn, nhưng Đào Cung Vi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, bao nhiêu đây thủ đoạn mà muốn nữ nhân cứng rắn như cô thất bại sao ? Ngu xuẩn.
Đào Cung Vi thở hắt ra một hơi, đẩy ánh mắt sang nơi khác, lẳng lặng trấn tĩnh lại bản thân.
Xem như lần này mình nhu nhược, tệ bạc với chính mình. Nếu Tần Thiên Quốc đã không chịu đi, thì người ra đi tuyệt nhiên phải là cô.
Chẳng những ngoan ngoãn nghe theo lời hắn bỏ đi ra ngoài, thậm chí còn giúp Tần Thiên Quốc đóng cửa cho kĩ lưỡng, không nói một lời.
Thái độ này khác với sự mong đợi của tên nam nhân ấy, tưởng người vợ của mình sẽ nổi đóa đòi ly hôn ngay lập tức, chửi rủa mắng nhiếc. Chẳng ngờ sức chịu đựng của cô to lớn tới mức hơn người bình thường, mặc cho hắn phóng túng, trăng hoa mà không ý kiến.
Thay đổi sắc mặt với ả nhân tình, Tần Thiên Quốc ném đống tiền trong ví vào người ả, mất hứng mà rống một câu: "Giờ thì biến được rồi".
Ả ta cảm thấy không thỏa đáng, cuộc vui với nam nhân giàu có, thượng lưu, tuấn tú này đột nhiên bị bỏ dở, ả nũng nịu, lay lay cánh tay hắn: "Quốc à, em không chịu đâu, chúng ta...tiếp tục đi chứ".
"Cô bị điếc hả ? Không nghe thấy gì sao ? Cút đi" Bỗng nhiên lại nổi đóa với ả, quả nhiên sự ảnh hưởng này nằm ở Đào Cung Vi, bởi vì mục đích đạt không được, Tần Thiên Quốc cảm thấy khó chịu, bực bội vô cùng.
Thấy thế ả ta liền sợ đến phát hoảng, cúi người vội vàng thu nhặt tiền giấy, sau đó tức tốc bỏ chạy, có chết cũng chẳng dám quay đầu.
------------------
Ngủ cả một đêm ngoài phòng khách, Đào Cung Vi đau nhức mình mẩy, cổ cũng căng cứng, đầu óc choáng váng.
Mặt trời đã chiếu sáng soi rọi vào bên trong căn nhà, ở một nơi choáng ngợp, áp lực thế này chẳng chút dễ chịu. Quyết định hôm nay sẽ ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, không phải loại người ngược đãi bản thân, nếu có thể làm được gì cho chính mình Đào Cung Vi chắc chắn sẽ làm.
Thay cho mình bộ trang phục vừa xinh xắn vừa mộc mạc, đơn giản không cầu kì, Đào Cung Vi sau khi vệ sinh cá nhân và nếm qua bữa ăn sáng, bắt đầu lên xe cùng tên tài xế riêng của Tần gia, một mạch chạy đến trung tâm thương mại lớn bật nhất thành phố.
Mấy ngày qua thông tin về Tần gia thì chưa lấy được mà tổn thất về tinh thần thì đếm không xuể, nhẫn nhục không phải bản chất thường lệ, nó như một việc quá sức khiến bản thân cảm thấy khó khăn.
Quyết tâm sẽ đi ăn vặt cho thỏa mãn, chỉ có trải qua một bữa ăn đầy đủ mĩ vị thế gian Đào Cung Vi mới được xoa dịu cõi lòng nứt nẻ của mình.
Đi qua các tầng lầu, hết tới quầy này rồi tới điểm ăn khác, Đào Cung Vi mắt lóe sáng rực rỡ, nhét món này rồi đến món khác vào trong miệng, mặc dù đã ăn sáng trước đó nhưng bộ dạng nữ nhân nhỏ bé lúc này chẳng khác gì sở hữu một cái dạ dày không đáy, đôi đồng tử to tròn, đen láy tràn ngập sự hạnh phúc, miệng thì nhai chóp chép mà vẫn cố phát ra những từ thân thuộc như "ngon quá", "ngon quá đi mất".
Lần này có một chút khác, cô đã đổi nó thành từ "ngon tuyệt cú mèo".
Tần Thiên Quốc theo dõi ở phía sau, đội nón, đeo kính, khẩu trang để che đi dung mạo, bộ dạng lén lút. Vì nghi ngờ nữ nhân này đang cố tình muốn chiếm đoạt gia sản Tần gia, ý đồ bất minh, thâm độc hiểm ác nên mới đi theo xem cô ta sẽ làm trò gì mập mờ, lén lút. Nào ngờ chứng kiến được một cảnh còn vượt xa sức tưởng tượng của mình.
Chẳng có nữ nhân nào mới đêm qua thấy chồng mình ngủ cùng nhân tình mà hôm sau vui vẻ đi ăn uống như Đào Cung Vi cả, đã thế bộ dạng còn y chang đứa trẻ con, ăn vội tới dính thức ăn khắp khóe miệng mà vẫn cười cười, dù có là cuộc hôn nhân giả thì lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của kẻ xuất thân từ danh gia vọng tộc phải có chứ, đằng này lại mạnh mẽ, kiên cường tới không tưởng, chịu đựng, giả vờ như chưa thấy, bỏ mặc, nhắm mắt làm ngơ.
Tần Thiên Quốc chẳng hiểu bản thân vì cái gì mà lại bất giác mỉm cười, không giấu nổi sự tập trung nhìn vào người con gái phía xa.
Người như Đào Cung Vi hắn ta chưa từng gặp, xung quanh toàn là mỹ nữ quyến rũ, biết nghe lời và biết lấy lòng. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, thấy bất bình đã ra tay tương trợ cho cô gái khác mà mặc kệ có đối đầu với ai, khí thế đó quả nhiên có một không hai.
Tần Thiên Quốc nhận thấy chính mình đã mất cảnh giác, lắc lắc đầu, cố lấy lại chút thần sắc cao ngạo, khinh bỉ vốn có.
"Trời trời, đó có phải là người vợ mới của đại thiếu gia Tần gia không ?".
"Là ả ta hả ? Sao quê mùa, ngốc nghếch, trẻ con như thế này. Còn làm tôi tưởng là người cao quý, tuyệt sắc tới mức nào".
Đám tiểu thư đứng ngay cạnh Tần Thiên Quốc luôn miệng phỉ báng Đào Cung Vi, vì ngụy trang quá kín đáo nên chẳng ai nhận ra hắn, tuyệt nhiên ở một bên nghe rõ từng lời bàn tán, đánh giá của chúng.
"Sao có thể là ả ta ? Tần thiếu gia đáng ra phải thuộc về tôi, nó chính là hồ ly tinh mà, mẹ kiếp".
"Hay mình dạy cho nó một bài học đi tỷ tỷ" Sự ganh ghét, đố kỵ làm chúng cảm thấy nóng giận. Vì Tần Thiên Quốc từ lâu là người mà chúng mê muội, yêu quý, giờ thì rơi vào tay cô gái khác, chúng không cam lòng.
Đào Cung Vi ăn xong nâng bước tới nhà vệ sinh, khi đi vào trong cô đi đến bồn rửa tay ở cuối mà rửa sạch miệng, còn dùng khăn giấy lau khô, sau đó đánh lại lớp son mới, tư thái tự tại, ung dung.
Quả nhiên chỉ có thức ăn mới có thể vực dậy được tinh thần của cô, sau một lúc đã cảm thấy thư thái hơn nhiều rồi.
Lúc bấy giờ một đám nữ nhân từ đâu mở cửa bước vào, khoanh tay trước ngực, bày ra bộ mặt đanh đá, dữ tợn.
Khóa chặt lại cửa nhà vệ sinh, một vài người đứng ngoài cửa như canh chừng, một vài người khác ở bên trong, mắt sắc bén chỉa vào cô.
"Mày là Tần tiểu thư mới của Tần gia sao ?".
Đào Cung Vi giả ngốc, gật gật đầu chân thật: "Đúng rồi, các cô kiếm tôi có chuyện gì hả ?".
Ả ta cười khẩy: "Tao nói cho mày biết, loại con gái như mày Thiên Quốc sẽ không đếm xỉa đâu, tao thật sự khuyên chân thành, mày mau cút khỏi Tần thiếu gia, nếu nghe lời, tao còn tha cho mày thoát ra khỏi đây. Thể loại quê mùa như vậy, không xứng đâu".
"Ồ, vậy sao ?" Đào Cung Vi bĩu môi, trên gương mặt xinh xắn không đọng lại một chút sợ hãi nào, cao cao tại thượng: "Tôi không xứng, vậy thì làm sao các cô xứng đây !".
Khiêu chiến công khai, Đào Cung Vi với nhiệm vụ thì có thể chịu đựng bởi vì đó là trách nhiệm, nhưng đối với người khác thì làm gì có khả năng đó.
Ngồi luôn lên bệ có bồn rửa, Đào Cung Vi chống hai tay xuống, đu đưa chân: "Ngoan ngoãn cút đi thì lão bà đây sẽ khoan hồng độ lượng cho, chứ không lại mất mặt lắm".
"Mày nói cái gì !".
"Tỷ à hãy nhìn thái độ của nó xem kìa, rõ láo xược".
"Còn cần chúng bây nói à, còn không xông lên cho nó một bài học".
Một đám ranh nhào tới muốn ra tay với Đào Cung Vi, chẳng ngờ kẻ đối diện với chúng là một sát thủ kì cựu trong thế giới ngầm.
Đang ngồi trên cao cô dùng chân đá thật mạnh vào gáy một tên trước mặt, sau đấy xoay một vòng trên bệ rửa tay, lướt qua đòn đánh của kẻ địch một cách thuần thục, một tay tóm tóc ả này, tay kia bắt lấy cánh tay ả khác bóp chặt tới độ nghe răng rắc.
Múa may với võ thuật nhẹ tựa lông vũ, Đào Cung Vi như chơi đùa trên cao, không một lần nhảy xuống mặt đất, nhanh chóng dẹp sạch lũ ngông cuồng.
Đánh cho chúng tơi bời hoa lá, đầu bù tóc rối, mặt mày bầm tím, đầy vết thương.
Bên ngoài nghe thấy tiếng động liền mở cửa chạy vào, những kẻ lành lặn còn lại chứng kiến bãi chiến tích mà Đào Cung Vi để lại không khỏi hốt hoảng, sợ đến cặp chân run run chẳng đứng vững.
Ở dưới sàn là đám tiểu thư kênh kiệu, khó ưa nằm sõng soài, khóc lóc chấp tay van xin cô tha mạng.
"Chúng tôi sai rồi tỷ tỷ, đừng đánh, đừng đánh nữa".
"Cút đi, nếu dám hó hé chuyện ngày hôm nay lão bà đây sẽ mang dao đến tìm các người, băm các người thành trăm mảnh" Đào Cung Vi trừng mắt, giọng dọa nạt.
Bọn chúng kinh khiếp vô cùng, lật đật đứng dậy gật đầu lia lịa, sau đó là bỏ chạy mà không quay đầu.
Cô phủi phủi tay, được một phen cười hề hề thích thú.
Tần Thiên Quốc bên ngoài nghe được tất cả sự tình, còn thấy đám nữ nhân bị đánh thảm thương chạy ra ngoài, bất giác bịt miệng mà cười, như vừa được xem một trò tiêu khiển, còn khá thích thú khi biết Đào Cung Vi sở hữu võ công tinh thông, cao cường mặc dù chưa thể thấy qua, nhưng khi nghe tiếng động quả nhiên như phim kiếm hiệp vậy.