Tô Nhật nắm lấy tay cô chậm rãi nâng từng bước chân, ông dắt cô đi trên tấm thảm đỏ sang trọng và lộng lẫy. Hai bên chính là trăm đóa hoa lung linh, đa màu sắc được xếp thành hàng. Người người ngồi ở ghế chứng kiến khoảnh khắc tuyệt hảo, quan trọng nhất trong cuộc đời của Đào Cung Vi.
Trong lòng là cảm xúc mờ nhạt, vô vị và nhàm chán. Đây là lần đầu và cũng là điều trọng đại đối với một nữ nhân. Lễ cưới của cô được diễn ra trong âm thầm, không phô trương lại càng không có người ngoài, cánh báo chí xuất hiện. Tuy đây là ngày mà cô phải rời xa gia đình để kết hôn cùng một người đàn ông, nhưng chính vì là người hiểu rõ nhất kế hoạch của Tô gia, hiểu rõ toàn bộ chỉ là một màn kịch được sắp đặt, Đào Cung Vi làm gì có tư vị hạnh phúc, nức nở xa nhà, vui vẻ và yêu thương như bao cô gái khác ? Thậm chí Tô gia thật sự còn chẳng phải người thân của cô. Đây là một hoàn cảnh vô cùng éo le.
Khoác cho mình chiếc váy cưới lộng lẫy, trang hoàng và diễm lệ, mái tóc cô được thắt tinh tế và gọn gàng ra sau, đội trên đầu chiếc khăn voan trắng tinh xinh đẹp, kiều diễm. Đối với Đào Cung Vi, đây là lần xuất hiện đẹp nhất ở trong đời người. Hôm nay quả thật cô tuyệt hảo vô đối, vốn dĩ ngũ quan xinh xắn, ưa nhìn, còn có vóc dáng mảnh khảnh, vừa vặn với chiếc váy, cô tựa như tuyệt sắc giai nhân, sánh đôi với nam nhân có số phận hào nhoáng, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, người người ngưỡng mộ muốn lấy lòng kia. Trên tay ôm bó hoa tam sắc, Đào Cung Vi bắt mình phải trưng ra điệu bộ tươi tắn, mỉm cười đầy hạnh phúc để diễn xuất trước mặt mọi người.
Cô cùng Tô Nhật tiến về phía sân khấu, nơi có chú rể là Tần Thiên Quốc đứng ở kia. Chủ tịch Tần gia - cha của hắn cùng các vị quan khách quý không quá 20 người đang chứng kiến cảnh tượng có tính chất trọng đại này của hai người.
Đến nơi, Tô Nhật trao cô cho Tần Thiên Quốc với ánh nhìn trìu mến, ông đặt bàn tay cô lên bàn tay hắn, dù không thể hiện rõ ràng nhưng trong đôi mắt lạnh như băng kia, ông như muốn giao toàn bộ sự tín nhiệm, trọng trách và gánh nặng cả Tô gia đè lên trên vai Đào Cung Vi, cô có thể nhận ra.
Ngoài mặt là một người tiếp quản công ty Tô thị có nhiều tiếng tăm, đằng sau vỏ bọc bên ngoài liệu có ai biết được ông lại là một Tô Nhật điều hành hàng trăm sát thủ đi giết người, điều tra chứ. Sự che giấu thân phận của ông người bình thường sao có thể nhìn nhận, chỉ có thể là người trong thế giới ngầm mới thấu được hết sự nguy hiểm từ danh phận của ông.
Tần Thiên Quốc rất vội buông bàn tay của cô, gương mặt bộc lộ rõ sự chán chường, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng, tư thái vô cảm để đối diện với người con gái mà chỉ vài phút sau liền biến thành người vợ hợp pháp, chính thức của hắn.
Đào Cung Vi am hiểu tính cách của nam nhân ngang ngược, phách lối này nên cũng không để tâm, thầm mong hắn ta đừng phá hoại chuyện tốt, biết điều một chút đừng để hai gia tộc đôi bên phải mất mặt là được.
Khi họ tháo đôi nhẫn đính hôn xuống, cởi bỏ đi danh hiệu định đoạt từ trước thay bằng cặp nhẫn cưới sáng chói, lung linh và rực rỡ. Như một tục lệ vậy, bọn họ miễn cưỡng đeo nhẫn cho đối phương và cùng nhau đổ rượu trên tháp ly kính mừng.
Đêm nay Tần Thiên Quốc thật tuấn tú, dưới ánh đèn chiếu soi tường tận bóng hình người, hắn cư nhiên rạng ngời trong bộ vest đã được đặt may riêng, gương mặt góc cạnh nam tính, nam nhân trẻ tuổi như hắn mang theo cho mình sự trẻ trung, hút hồn nhưng khí chất lại mang chút háo thắng.
Sau đêm nay cô chính thức biến thành đối thủ của các cô tiểu thư, bởi lẽ người bọn chúng cuồng si, mê đắm lại chính là Tần Thiên Quốc, nay biến thành người chồng cùng chung chăn gối, dưới một mái nhà với cô.
Với bản chất cá tính, có chí khí, Đào Cung Vi trong lễ đường chẳng dám phát ngôn lời nào, im lặng và ngoan ngoãn làm tròn bổn phận, không dám làm hỏng chuyện tốt và nhiệm vụ lần này. Tô gia tín nhiệm cô, an nguy của gia tộc trên dưới cũng phụ thuộc vào nhiệm vụ Đào Cung Vi đảm nhiệm, Phong Di chờ cô trở về, hoàn thành thật tốt, bình an vô sự.
Cùng nhau làm mọi thứ, hành động đồng lòng nhưng trái tim chẳng đồng tâm. Là vì cả hai đều do số phận bắt buộc, định mệnh đã bắt họ phải rơi vào tình huống như thực tại mà lại không có chút tình cảm nào. Bài xích và đối đầu.
Tần Thiên Quốc ngang nhiên cầm lấy chiếc micro từ tay MC, giữa quan khách và người thân, chẳng nể nang hay sợ sẽ tổn thương cô, hắn dõng dạc tuyên bố.
"Thủ tục đã xong, các người ra về được rồi".
Nói rồi liền bỏ Đào Cung Vi lại, Tần Thiên Quốc nâng bước chân mở cửa rời đi trong biết bao nhiêu sự ngỡ ngàng của mọi người.
Đào Cung Vi chết chân tại chỗ, ngước nhìn bóng hình người kia ngày một xa dần. Mới đây vẫn còn vang vang giọng nói kiêu ngạo, cao cao tại thượng của hắn, nay đã biến mất biệt tâm.
Một mình Đào Cung Vi đứng trên sân khấu với biết bao ánh mắt đổ dồn về mình, nơi trái tim bỗng chốc thổn thức, sự buồn bã cùng bẽ mặt một lượt kéo đến.
Ngày cưới của nữ nhân chính là một dịp vô cùng quan trọng trong đời, dù chỉ là giả vờ nhưng đối với một người con gái nó hoàn toàn không thể sơ sài hay tùy tiện.
Tần Thiên Quốc lựa chọn cách này để muốn cô từ bỏ và rời khỏi cuộc hôn nhân, nhận lấy sự nhục nhã và đau đớn.
Giờ thì mục đích đó của hắn đã được toại nguyện, hình ảnh hôm ấy sẽ mãi đọng lại trong kí ức của cô. Trong tiềm thức và trí nhớ, Đào Cung Vi thấy được sự dè bỉu của xã hội, vóc dáng nhỏ bé của nữ nhân khi bị người khác ruồng rẫy và chế nhạo. Từ khi sinh ra mẹ cô đã mất và rời bỏ cô, cha lại bán cô đi cho một nơi dành cho gái bán hoa, thậm chí cho đến khi lớn lên bị bắt phải lấy một người chồng thì người đó cũng ngang nhiên xem thường cô. Tất cả mọi thứ đều đánh sập đi lòng tự trọng và hy vọng của Đào Cung Vi, ngày hôm nay trong lễ đường này, Đào Cung Vi thật sự bị tổn thương và cô hoàn toàn thất vọng.
Nếu như người thân của cô còn sống hoặc còn yêu thương cô và tồn tại trên cuộc sống này, liệu họ khi nhìn thấy đứa con gái mình bị người chồng của chính nó bỏ đi giữa lễ đường, vào ngày cưới lại làm nhục nó. Họ sẽ thấy xót xa cho cô không ?
Chặng đường sẽ rất khó khăn và gian nan, để lấy được lòng tin từ Tần Thiên Quốc cô bắt buộc chịu đựng thêm nhiều giày vò khác mà bản thân chưa thể lường trước.
Đào Cung Vi mỉm cười cay đắng, không làm ầm lên hay la lối đòi lại công bằng như thường trực, thấy Tô Nhật ở phía dưới khuôn mặt lạnh toát đầy đáng sợ, cô chỉ có thể cúi đầu, từ từ nhẫn nhịn.
Xung quanh bốn bề là lời xì xầm bàn tán, có người chỉ chỉ trỏ trỏ, có người thì bịt miệng mà cười chê, dèm pha. Tay còn lại bất giác chạm vào chiếc nhẫn cưới vẫn còn mới kia, nhẹ nhàng xoa nắn.
May mà Sở Tào Biện và Xạ Nhữ Bảo không có mặt, nếu không họ sẽ rất đau lòng và cảm thấy bực tức thay cho cô, Đào Cung Vi không muốn họ phải nhọc lòng vì mình dù chỉ một chút.
Còn về tên tiểu tử đó, rồi sẽ có một ngày cô thật sự giáo huấn được hắn ta.