*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xạ Nhữ Bảo đi bộ một mình, trời trở gió lạnh, mặc chiếc áo khoác rộng cô đút hai tay vào trong túi sưởi ấm.
Không biết phía Đào Cung Vi như thế nào, sợ khi quay về Đào Cung Vi sẽ chịu phạt nặng hai người họ đành chia nhau ra đi tìm.
Với tính khí của cậu ấy thấy người gặp hoạn nạn mà không giúp thì là bất nhân, muốn ngăn cũng không được. Tình hình trước mắt phải sớm tìm ra cậu ta, nếu không quay về trong đêm nay Tô Nguyệt sẽ nỗi đóa.
Đêm đã khuya, đường lại vắng lặng chỉ có mình cô bước từng bước trên đường. Chợt nhớ tới căn nhà sách, có khi họ lánh nạn ở đó rồi cũng nên. Nghĩ tới cô liền một mạch chuyển hướng.
Đứng trước nhà thấy đèn vẫn tắt, cửa thì khóa chốt kĩ càng suy ra họ chưa từng ghé qua.
Lúc này phía sau bỗng xuất hiện tiếng bước chân, nghe thoáng cô liền phỏng đoán có tầm hai ba người. Tiếng giày da va chạm trên nền gạch chắc chắn là đàn ông, như vậy thì tất nhiên không phải là Đào Cung Vi.
"Ai đó ?" Xạ Nhữ Bảo bình tĩnh.
Quả nhiên không sai, trước mắt hai tên đàn ông mặc vest đen cao to vạm vỡ, mặt cứng ngắt tựa bức tượng đá đứng chắn trước cô.
"Chúng tôi là ai không quan trọng, hôm nay chính là ngày tàn của cô".
Có vẻ chúng mai phục ở đây khá lâu, kì lạ thay căn nhà này ít có ai biết tới.
Cười khẩy vài tiếng mê hồn, Xạ Nhữ Bảo nhếch mép: "Các người theo mệnh lệnh ai phái đến ?".
"Ông chủ cho cô một di nguyện cuối cùng, chi phiếu vẫn còn hiệu lực chỉ cần cô ngoan ngoãn chịu chết tiền tức khắc sẽ chuyển về cho người thân, ông chủ sẽ chu toàn cho bọn họ một cách chu đáo".
Hai từ "chi phiếu" giúp cô nhận ra kẻ chủ mưu ở đằng sau. Quả nhiên chúng tới được đây đều có lí do cả, ngoại trừ hắn ra thì còn có ai biết tới căn nhà sách ?
Hắn muốn lấy oán báo ơn, trừ khử nhằm bịt miệng một kẻ đã biết quá nhiều chỉ vì sợ sẽ bại lộ chuyện cơ mật. Thủ đoạn độc ác, đê tiện như vậy cô chưa kịp lường trước.
Lấy trong túi tấm chi phiếu Xạ Nhữ Bảo giơ nó trên không trung: "Thứ các người nói là cái này ?" Cô cười khinh sau đó thô bạo xé nát tấm chi phiếu ra thành từng mảng, lạnh lùng vứt nó lên trời "Nói với ông chủ các người tiền tôi đây không thiếu, còn các người muốn giết tôi ? Thật không tự lượng sức".
Lấy ra món vũ khí quái lạ, cây gậy có kích cỡ ngắn chỉ bằng một gang tay thuận tiện cho việc cầm nắm, trên đó khắc đầy hoa văn tinh xảo, cộng với loạt cái chuông đồng nhỏ đính kết ở xung quanh, khi bấm nút cây gậy sẽ biến thành chiếc roi thừng với lực quất cực kì thô bạo. Ngoài là vũ khí tấn công, những cái chuông đồng nhỏ ấy còn là công cụ hỗ trợ giúp cô thôi miên và mê hoặc đối thủ. Nó có tên Khuyết Âm.
Chẳng nói nhiều cô chấp luôn cả hai, lao đến tấn công chúng, roi quật tứ tung làm rách da thịt đối phương. Một tên trong số đó phản ứng kịp bắt được phần roi, Xạ Nhữ Bảo chẳng để cho chúng có chút cơ hội nào, lộn một vòng trên không cô dùng chân đá lên người chúng, xoay chuyển tình thế thật chuyên nghiệp.
Hai tên đàn ông vung lực đấm, cô dùng roi hất lên phản vệ. Bị đánh trọng thương, người chúng giờ đầy thương tích, ấy vậy mà một cọng tóc của Xạ Nhữ Bảo chúng còn không lấy được. Đứng thành hai phía chặn cô, tính tạo thành vòng vây để chế ngự.
Từ bé cho tới giờ luôn tuân thủ theo quy tắc không giết người vô tội của tổ chức, thế nên lần này cũng không ngoại lệ.
Lắc lắc tay cầm, chuông theo đó mà kêu hình thành loại âm thanh ma mị và đầy quái gở.
"Các người có nghe thấy âm thanh êm ái này không ?" Xạ Nhữ Bảo kéo căng phần roi, đi vào quá trình thôi miên chúng: "Gió xôn xao thổi, lắng nghe liên khánh kêu âm vang rộng mở, ta chấp niệm một dư âm. Mãi mãi chẳng thể thoát ra".
Một tiếng chuông, hai tiếng rồi lại ba. Âm thanh leng keng leng keng xâm chiếm vào tiềm thức. Hai tên đàn ông như rơi vào cõi mơ.
Từ từ buông tư thế phòng thủ, ánh mắt chúng bắt đầu lờ đờ, hồn phách tựa hồ bị rút cạn, tâm trí bay bổng, thân thể nhẹ tênh trên tầng mây.
Mọi khung cảnh trước mắt xoay chuyển đảo điên, chừa một hố sâu màu đen vô tận không thấy đáy. Bên tai giờ chỉ toàn là lời sai khiến.
"Mệnh lệnh của ta, các người bây giờ có thể trở về nơi xuất phát rồi".
Chúng như con rối bị cô điều khiển, nói lời nào chúng liền nghe răm rắp, xoay người như xác sống rời đi.
Xạ Nhữ Bảo vốn lo lắng cho Đào Cung Vi nay gặp thêm chuyện xui xẻo làm cô vô cùng bứt rứt, thở hắt bực dọc. Đoạn điện thoại reo, màn hình chớp tắt hiển thị một cái tên quen thuộc cô mới lấy lại tinh thần, vội vã nghe máy.
Sở Tào Biện báo tin Đào Cung Vi đã trở về, kêu cô mau chóng quay về tổ chức.
Xem ra nơi đây đã không còn là điểm an toàn, không thể trú ngụ ở đây mãi, ngày mai cô sẽ lo hậu sự sắp xếp dời đi. Trước mắt cô tính là thế.
-------------
"Tô phu nhân" Người hầu đi tới đỡ tay bà.
Với chiếc khăn lông chồn đỏ bà bước đi thanh cao, quý phái. Khuôn mặt Tô Nguyệt nghiêm nghị, ánh nhìn toát đầy mị lực. Mái tóc ngắn uốn xoăn, vóc dáng cao ráo cân đối.
"Đọc điều năm cho ta nghe".
Đào Cung Vi quỳ gối, cúi đầu, vầng thái dương đã chảy mồ hôi lạnh: "Điều thứ năm là...là giết người vô tội, giết người tốt sẽ bị giam vào lao dùng đá đập nát từ chân đến tay, giết người xấu sẽ...sẽ rạch gối quỳ hai ngày hai đêm".
"Chức vị cao như ngươi mà cũng mắc phải sai lầm cỏn con" Bà ngồi xuống ghế nhàn nhã, tay nâng tách trà nhấp một ngụm thưởng thức.
Xạ Nhữ Bảo tính bước lên trước cầu xin thì bị tay Sở Tào Biện giữ lại, anh lắc đầu ra hiệu "không nên".
"Những tên đó đều xứng đáng phải chết, vì sao con phải nhận tội ? Nếu không cứu thì những cô gái vô tội kia phải làm sao ?" Đào Cung Vi nhịn không được.
Đúng vậy, những người dân vô tội đang chịu đủ mọi loại dày vò, bất công của lũ người cặn bã. Chỉ vì tiền tài và danh vọng thua kém họ liền bị người đời khinh thường, xem là vật rẻ mạt. Đúng là tội ác của chúng không nhiều bằng những đối tượng mà họ giết, nhưng nếu ngày hôm nay Đào Cung Vi không cảm thấy đồng cảm mà ra tay tương trợ thì có ai dám chắc chúng sẽ không tái phạm lần 2, lần 3 ?
Động tác Tô Nguyệt dừng lại, đôi mắt sắc bén chiếu lên thân hình Đào Cung Vi: "Nghĩa khí lắm, dũng cảm lắm".
Nói rồi bà ném tách trà xuống chân cô, âm thanh đổ vỡ chói tai vang vọng khắp phòng, Tô Nguyệt tức giận đến đỏ cả mặt.
"Tô gia sống phải có phép tắc, làm việc phải theo quy củ. Ngươi xem ta là ai ? Ta nắm giữ luật lệ nơi đây chính là đưa mọi thứ đi đúng vào khuôn khổ, trừng trị những kẻ láo xược như ngươi".
"Tô Châu phạm tội chúng con cũng có một phần trách nhiệm, nếu không phải dễ dãi cho cậu ấy tùy tiện thì mọi chuyện đã không tới nước này" Sở Tào Biện thấy bà nóng giận cũng bước lên nói giúp: "Xin Tô phu nhân xem xét".
"Đúng vậy, Tô Châu không cố ý cậu ấy chỉ là..." Xạ Nhữ Bảo cũng sốt sắng giải thích, có điều chưa dứt câu bà đã đưa tay lên ý bảo cô ngừng.
"Nếu đã muốn giúp như vậy thì các người cùng chịu tội với nó. Người đâu, đem chúng nó đi" Tô Nguyệt hất tay, không một chút khoan nhượng nào, bà vô tình mà bỏ đi không nhìn lại dù chỉ một khắc.
Thật chất những hình phạt này chưa hẳn là họ chưa từng trải qua, gia nhập vào tổ chức từ nhỏ nên cũng trải đủ mọi hình phạt tàn bạo. Có khi khổ luyện khiến họ trở thành thói quen, những hình thức phạt tội ấy chỉ là một trong số những cực hình man rợ mà họ từng nếm trải mà thôi.
Nguyên lai Đào Cung Vi không có ý định chống đối Tô Nguyệt, biết bà từ trước tới nay hà khắc, lạnh lùng. Trong vài khoảnh khắc, cô cảm thấy bất bình cho những điều mình làm nên mới lỡ lời, nào ngờ lại liên lụy đến hai người họ.
"Không được, một mình con làm sai thì một mình con chịu tội, đừng bắt bọn họ chịu chung" Đào Cung Vi hốt hoảng xoay người nói lớn.
Chỉ còn là cái bóng lưng mờ nhạt của bà, tuy là mẹ bà lại lãnh cảm, vô tâm chẳng ngoái đầu nhìn lại, chẳng nói một câu cũng chẳng hề khựng bước nao núng. Cứ thế hình bóng Tô Nguyệt dần dần khuất xa.
Tô Nguyệt muốn dạy dỗ cho cô biết mọi hành động lỗ mãng đều sẽ làm hệ lụy đến người khác, cô cứu được một người thì chưa chắc đã không ảnh hưởng đến nhiều người. Làm tốt bổn phận của mình và đừng bao đồng mà chuốc lấy tai họa.
"Mời thiếu gia, tiểu thư" Lão quản gia tuy không đành lòng nhưng vẫn phải tuân theo phép tắc chìa tay lên trước mời bọn họ. Chứng kiến chúng lớn lên, đích thân góp phần chăm sóc đây có lẽ là lần hiếm hoi ông thấy chúng phải chịu phạt như thế này kể từ khi chúng trưởng thành, phải chăng Tô phu nhân thật sự vì lời nói nghĩa khí đó của Đào Cung Vi làm cho giận dữ ?
Ba người cam lòng đi theo, đi đến sân sau - một bãi đất sân rộng lớn của tòa biệt thự. Ngoài rìa chắn bức tường cao kiên cố, thêm một lớp hàng rào về độ bảo mật phải nói là đệ nhất.
Bước tới chiếc bàn gỗ, bên trên thuộc hạ chuẩn bị khăn và ba con dao sắc nhọn. Xung quanh họ đều có người canh chừng, quỳ gối đúng hai ngày hai đêm tức khắc sẽ được thả.
Mỗi người cầm một con dao trên tay, nhìn bạn bè của mình mà Đào Cung Vi thấy áy náy vô cùng. Giờ cô cũng hiểu nguyên lý trên đời đâu phải cứ hễ phân đúng sai, phân lý lẽ là sẽ đúng. Ngay thẳng, chính trực có khi thành hại người.
Đặt bàn tay lên vai cô, Xạ Nhữ Bảo an ủi: "Sống cũng phải sống cùng, chết cũng phải chết cùng. Mấy hình phạt này đâu phải chúng tôi chưa từng thử qua, đừng tự canh cánh trong lòng nữa".
Đào Cung Vi bất lực: "Thật sự xin lỗi".
Sở Tào Biện là người ít nói nhưng chứng kiến cảnh này cũng có phần áy náy, không cam mà đưa ánh mắt sang chỗ khác, anh dứt khoát dùng dao rạch hai đường chéo trên gối, máu tươi chảy dọc xuống chân. Hành động vội vã của anh làm hai nữ nhân kia có chút bàng hoàng.
Đặt tình cảm, cảm xúc cá nhân vào công việc là một sai lầm lớn. Đối với sát thủ lạnh lùng, vô tình mới là thiết yếu. Đại cuộc không cho phép những kẻ yếu đuối, vị tha chen vào. Xuất hiện tâm tư quá nhiều họ chính là những kẻ thất bại.
Anh nói: "Người như chúng ta không có quyền lay động, tốt nhất cậu nên học cách tàn nhẫn hơn".