*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại Tô gia, Xạ Nhữ Bảo đã theo chiến lược của Đào Cung Vi mà đến van xin Tô Nhật miễn xá tội danh cho Sở Tào Biện, cô diễn xuất còn hơn cả tuyệt vời, thật thật giả giả không biết đâu mà lường, thành công giúp Sở Tào Biện được thả ra ngoài, về phần Tô Ngân ả ta vẫn sẽ bị giam cầm đúng như thời hạn, không hề được hỷ xả.
Đúng như dự đoán, Sở Tào Biện bây giờ người đẫm máu tươi, vết thương thì chằng chịt, đối với một người hành y như cậu ấy mà nói là một chuyện đáng nực cười, nhìn cậu quỷ không ra quỷ người không ra người.
Hai nữ nhân đỡ Sở Tào Biện đi mà xót xa đau đớn, trong lòng còn có căm phẫn, bực tức cho những kẻ đã khiến họ thành ra như vậy.
"Tại sao chứ ? Lão già khốn kiếp, con đàn bà khốn kiếp" Tô Ngân ở trong ngục thấy Sở Tào Biện được đưa đi, mắt trợn tròn, toàn thân vùng vẫy, chống đối lại loạt dây xích khóa tay khóa chân ả, gào thét đòi lại công bằng, ả tức điên và đầy phẫn nộ.
"Khá lắm Phong Di Châu, các người sẽ phải trả một cái giá đắt, Tô gia các người sẽ nhìn thấy giá trị của Tô Ngân này, mãi mãi không ngóc đầu dậy nổi !" Tô Ngân mắng rủa.
Ả ta không phục, hai người cùng nhau phạm tội cư nhiên có một người được thả ra ngoài, lại còn là kẻ ả ghét cay ghét đắng, thù oán không thôi. Tô Nhật tuyệt nhiên bất công trước mặt ả thế này vốn chẳng xem ả ra gì, ả sẽ ghi khắc mối thù đó từ từ trả hết cho bọn họ.
Trước một vài giờ đồng hồ, tại hiện trường vụ án, một nhóm cảnh sát vẫn đang điều tra và suy xét.
"Sếp Tư, dường như không để lại dấu vân tay, thi thể bị súng tàn xác" Tên cảnh sát viên đứng phía bên dưới thông qua bộ đàm báo cáo cho Tư Đồ Thanh Sơn, tựa hồ rơi vào bế tắc, đau đầu nhức óc.
"Có khắc kí tự gì không ?".
"Không thưa sếp".
"Chuyện này không phải do Phong Di Châu, bọn người này quá lộng hành !" Tư Đồ Thanh Sơn khuôn mặt điềm đạm tuấn tú, anh dùng tay xoa xoa vầng thái dương, thần sắc nghiêm nghị, căng thẳng vô độ, từng bước đi vào phòng khách sạn.
Đứng trong căn phòng xảy ra án mạng, Tư Đồ Thanh Sơn thấy một cô gái nằm trên giường bệnh, tức tốc liền kiểm tra, ngạc nhiên vì cô gái này vẫn còn sống sót, Tư Đồ Thanh Sơn cõng cô ta lên lưng mình, điên cuồng chạy đi muốn cứu sống cô ta, nói vào bộ đàm gấp gáp: "Có người còn sống sót, chuẩn bị xe đưa đến bệnh viện gần nhất".
Cô gái này nếu cứu sống được sẽ là nhân chứng tốt nhất cho vụ án, đối với anh rất quan trọng, cô ấy sẽ giúp anh khai ra tên hung thủ giết cha mình.
-----------------
Vậy mà đã một tuần trôi qua kể từ khi mọi chuyện bắt đầu, Sở Tào Biện thì cũng dần bình phục, có điều cô gái bị liệt nửa người kia giờ đang hôn mê ở trong bệnh viện được các y bác sĩ túc trực cứu chữa, bên ngoài là hàng loạt các cảnh sát đứng canh chừng cửa, bảo vệ sự an toàn cho cô ta. Tư Đồ Thanh Sơn cũng thường tới lui ở nơi đây nhiều để kiểm tra tình hình sức khỏe nạn nhân, đêm nay chẳng ngoại lệ, anh cũng ghé đến bệnh viện để thăm dò.
Tư Đồ Thanh Sơn đang đi một cách ung dung nơi tầng trệt thì bỗng phát hiện một vóc dáng quen thuộc xuất hiện tại một phòng khám bất kì.
"Rùa con, thật trùng hợp quá cậu đang làm gì ở đây vậy ?" Anh cười tươi, thấy người thương của mình dường như bao nhiêu mệt nhọc bởi công việc tan biến đi mất chừa lại sắc thái niềm nở, rạng ngời khôn xiết.
Sở Tào Biện mở cửa bước ra khỏi phòng bệnh, vừa bắt gặp lời chào hỏi đó của anh ta cậu ngán ngẩm không thôi. Còn chẳng biết bản thân xui xẻo tới như vậy, thứ cậu ghét nhất là cảnh sát vậy mà năm lần bảy lượt cứ phải gặp tên cảnh sát Tư Đồ Thanh Sơn này, ông trời quả nhiên biết trêu đùa cậu.
Thấy anh cậu đã mặt nhăn mày nhó, không lườm thì cũng liếc, tỏ vẻ khó chịu, chán ghét: "Hỏi thừa, đến bệnh viện không đi khám bệnh chẳng lẽ đến thăm rùa".
"Cũng...cũng phải" Anh cười trừ: "Cậu bị bệnh à ? Thấy không khỏe chỗ nào ?" Anh lo lắng cho cậu, liền hỏi han quan tâm.
"Việc của tôi không cần bọn cảnh sát các người để tâm" Sở Tào Biện phũ phàng.
Sở Tào Biện đi tới dãy ghế dài đặt ở đằng kia, cậu điềm nhiên ngồi xuống, nghỉ chân giây lát, lơ luôn Tư Đồ Thanh Sơn như thể anh không có mặt ở đó vậy.
Tư Đồ Thanh Sơn xị mặt, nhưng mặt dày chính là thương hiệu của anh ta, bị cậu một phát đâm kim độc còn có thể tiếp tục theo đuổi, đối với mấy câu lạnh lùng cậu nói có là gì so với trước kia. Anh chạy tới bên, ngồi xuống ở bên cạnh cậu. Nhìn vẻ mặt khó ở đó của Sở Tào Biện anh càng cảm thấy đáng yêu càng cảm thấy thích thú, muốn được chọc ghẹo.
"Món quà sinh nhật lần trước tôi tặng, cậu đã mở ra xem chưa ?" Anh ta còn đẩy bả vai cậu, nhướn mày tự đắc.
Sở Tào Biện vừa nghe tới món quà kia trong đầu đã hiện ra một loạt hình ảnh con rùa bông to tổ chảng đó nằm chiếm hết cả chỗ giường ngủ của cậu ta, trông bản mặt con rùa bông chẳng có chút gì là khí khái của tên kiêu ngạo, lạnh băng như Sở Tào Biện, thậm chí con rùa đó còn có hai cái má hồng, mắt to tròn long lanh, Tư Đồ Thanh Sơn đây là muốn chọc điên cậu.
Đường đường là một sát thủ, căn nhà chung dành cho ba sát thủ bố trí cứng nhắc, mạnh mẽ uy vệ, nay lại có thêm con rùa bông nằm giữa phòng, trông chẳng khắc nào là trò đùa.
Sở Tào Biện quay đầu sang híp mắt nhìn anh ta, còn nghĩ đây là một tên cảnh sát biến thái: "Bệnh hoạn".
"Cậu thích lắm phải không rùa con ?" Tay chân anh ta không yên ổn, tự nhiên mà chạm lên đầu cậu ta xoa xoa khiến cậu ấy giật mình.
"Có ông cố tổ mới thích" Hất tay Tư Đồ Thanh Sơn, Sở Tào Biện chau mày.
Vốn dĩ điều trị bệnh ở nhà đã xong, cư nhiên bọn người Di Châu cứ nhất quyết bắt cậu đến bệnh viện có máy móc tiên tiến kiểm tra sức khỏe một lượt, khi đã chuẩn là khỏe mạnh rồi họ mới cho cậu thoải mái mà đi lung tung. Định là ngồi ở đây nghỉ chân, chờ kết quả từ phòng khám sau đó cậu sẽ quay về cùng họ bàn tính chiến sách đấu lại tên hành sát của Trần gia, không ngờ ngồi nghỉ ngơi cũng không bình ổn, đụng mặt tên cảnh sát thần kinh đó, Tư Đồ Thanh Sơn giống như oan hồn cứ đeo bám không buông.
Sau khi tự mình điều trị bệnh tình cho mình, Xạ Nhữ Bảo và Đào Cung Vi đã kể toàn bộ sự việc và nghi ngờ bấy lâu nay cho Sở Tào Biện biết, cậu đã nắm bắt được sơ sơ. Biết Phục Thành Vương chính là hung thủ giết người của vụ án gần đây, thông qua TV còn biết rằng có một nữ nạn nhân trong vụ án vẫn còn sống sót. Tiện thể Tư Đồ Thanh Sơn chính là người tiếp quản vụ án, cậu muốn hỏi han đôi lời, mục đích chỉ vì muốn nắm rõ thêm thông tin, không phải là vì cậu quan tâm anh ta.
"Còn anh ? Đến đây làm gì ?".
"Sao...cậu lo cho tôi à ?".
Sở Tào Biện thở hắt, thầm nghĩ người đàn ông này đúng là một tên ảo tưởng không có tí liêm sỉ.
"Tôi không bị bệnh, chỉ là đang tiếp nhận một vụ án, đến đây để kiểm tra tình hình của nạn nhân" Tư Đồ Thanh Sơn điềm đạm nói.
"Nạn nhân, giờ ổn chứ ?" Cậu từ tốn.
Anh ta lắc đầu: "Vẫn chưa tỉnh, khó lòng mà biết hung thủ là ai".
Nhớ lại đêm đó, lúc ấy anh phát hiện Đào Cung Vi cũng có mặt sau đấy bỏ đi, kì kì lạ lạ, có chút để ý: "Lần đó Cung Vi cũng có mặt" Anh liếc nhìn sang sắc mặt của cậu.
"Vậy à ? Có thể tiện đường đi qua" Cậu tỏ vẻ thẳng thắn.
"Cậu không biết Cung Vi đã ở đó sao ? Tôi còn tưởng cả ba đều ở cùng với nhau".
"Lúc đó...tôi ngủ rồi, cậu ta đi đâu tôi có thể quản ?".
Tư Đồ Thanh Sơn cũng gật gật đầu, không dám đoán mò.
Lợi dụng cậu đang lúc suy suy tính tính, anh ta đặt tay mình lên tay cậu, chầm chậm vỗ vỗ.
Sở Tào Biện bực tức đẩy tay của anh ta ra, lườm nguýt, đôi mắt hình viên đạn muốn một phát bắn chết người.
Chỉ sơ hở chút xíu anh ta liền động tay động chân, Tư Đồ Thanh Sơn chưa bao giờ tử tế, đứng đắn với cậu được một khắc.
Cậu lâu ngày với những hành động quái dị đó lại thành quen mới buồn cười chứ, thái độ của cậu tuy có không cam tâm nhưng dường như đã thả lỏng hơn đôi chút, chẳng còn muốn lao vào đâm cho anh ta chết ngay tức khắc. Lí do là bởi vì...cậu bất lực.
"Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa...tôi đi mua nước cho cậu, tôi đãi, cậu uống gì ?" Tư Đồ Thanh Sơn giọng điệu tựa hồ dỗ dành trẻ nhỏ khiến Sở Tào Biện phát ớn cả người.
"Uống gì cũng được, mau đi đi" Đồng ý đại khái qua loa, cậu chỉ muốn đuổi Tư Đồ Thanh Sơn biến khuất khỏi mắt mình càng sớm càng tốt. Quỷ xui ma khiến giúp tên mặt dày này xuất hiện làm cho bệnh tình cậu muốn trở nặng thêm, đau đầu lại muốn biến chuyển thành thần kinh.
Tư Đồ Thanh Sơn rời đi trong vui sướng, nghe cậu chấp thuận chịu uống nước của anh ta mua, anh ta còn vui hơn vớ được vàng, mừng rỡ biết bao.
Về Sở Tào Biện, cậu nhẹ nhõm hơn ai hết.
Hôm nay trùng hợp gặp Tư Đồ Thanh Sơn ở đây, biết thêm chút thông tin về nạn nhân kia, trái đất thật nhỏ để có thể khiến cậu nhận ra rằng cậu với nữ nhân liệt nửa người ấy khám cùng một bệnh viện.
Ngồi chờ kết quả khám bệnh trong đầu cậu không ngừng suy đi tính lại, bỗng dưng bị một cái vóc dáng lướt qua làm cho nghi hoặc.
Người đàn ông đội nón che mặt, thân hình cao ráo to lớn, đi ngang qua cậu nhanh như chớp. Cảm thấy có điểm bất thường, người này che kín mặt, thần thần bí bí có chuyện ám muội, hành tung không rõ.
Cậu thất kinh bật dậy khỏi ghế, híp mắt.
Người đàn ông lúc nãy không lẽ là hung thủ ? Và còn tới đây để giết người diệt khẩu ?