*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Muốn tránh những con mắt dòm ngó của mọi người, họ đưa Xạ Nhữ Bảo trọng thương về căn nhà chung thay vì Tô gia, gương mặt họ trắng bệch đầy lo toan, căng thẳng và gấp gáp.
Đỡ Xạ Nhữ Bảo lên giường, Sở Tào Biện tích cực chữa trị cho cô, Xạ Nhữ Bảo thì vẫn bất tỉnh, cơ thể cứng đờ, mắt nhắm tịt.
Trong tình huống cấp bách thế này khi nhìn thấy người bạn của mình ra nông nỗi như vậy bọn họ sốt sắng không thôi, vạn lần lo lắng. Đào Cung Vi đi qua đi lại trong phòng, nhìn Xạ Nhữ Bảo nằm trên giường cùng với người hành y là Sở Tào Biện, cô ta hồi hộp cùng cực, bàn tay đan vào nhau xoa xoa, mím môi, chau mày.
Trước mắt đã cầm cự được khí lực cho cô, Sở Tào Biện giúp Xạ Nhữ Bảo bôi thuốc ở ngoài da và châm cứu trị thương từ bên trong.
Lúc này điện thoại reo liên hồi, trong thời khắc căng thẳng Đào Cung Vi gấp gáp bắt máy, sau đó nhận được thông tin cần quay về tổ chức gấp.
Xạ Nhữ Bảo trọng thương nặng không thể đến, bọn họ cố tìm cách giải thích cho cô, cầu xin nhằm miễn tội thất kính.
Sau khi thấy tình hình dần ổn họ mới để cô lại trong tình thế bất đắc dĩ, Phong Di Châu không thể vắng mặt, hai người còn lại đành vội vã bỏ đi.
Trong cơn mê man, đau đớn, Xạ Nhữ Bảo chảy mồ hôi lạnh khắp người, quay qua rồi quay lại, mắt cô nhắm chặt, hai tay bấu vào tấm đệm, khuôn mặt mĩ miều xinh đẹp tuyệt trần bây giờ trắng bệch, xanh xao, cổ họng thì khô khốc, cơn đau kéo tới đại não lan tỏa khắp cả người khiến cô liên tục trở mình mệt mỏi.
Trong chốc lát bóng dáng Phục Thành Vương thấp thoáng vụt qua nơi tâm trí, cái cách hắn tránh né được sự mê hoặc, thôi miên ma mị này của cô. Nhớ về lần mắc kẹt ở ngọn núi, ánh mắt băng hàn tràn ngập mị lực, mạnh mẽ uy quyền, kiên cường trước cám dỗ đó của hắn chống đối huy hoàng trước bản lĩnh tài giỏi của cô.
Không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể thoát được loại mê cung, hư ảo quái ác từ Khuyết Âm ấy, chỉ có những kẻ thần trí tinh tường, minh mẫn và cực kì tỉnh táo, không có nỗi sợ hãi, phải cứng cáp như thế nào thì mới có thể chế ngự được uy lực thôi miên tới vậy.
Đêm ấy, người đàn ông che mặt đã vượt qua thành công thủ thuật thôi miên, Xạ Nhữ Bảo rất sửng sốt, thậm chí còn chẳng tin sẽ có người thứ hai thoát khỏi cạm bẫy, nhưng cái ánh mắt đó, cái ánh mắt màu nâu hằn sâu vằn vện những tia máu hung tợn đối diện với cô lúc ấy, tay hắn ôm chặt lấy cô, nửa như muốn bóp nát giết chết lấy cơ thể này, nửa lại giống như ánh nhìn chất chứa nhiều tạp niệm, mang nặng tâm tình riêng.
Quả thật hai người đàn ông ấy nếu dựa vào ánh mắt sẽ có nhiều điểm giống nhau, cách nhìn Xạ Nhữ Bảo cũng có phần ẩn ý, tràn đầy sự quỷ dị và quyến rũ bức người.
Bật dậy trong hoang mang, thổn thức nơi lồng ngực. Xạ Nhữ Bảo thở gấp, dáo dác nhìn quanh, dường như quên đi đã có chuyện gì vừa xảy ra.
Vết thương truyền tới cơn đau tột độ, cô nhăn mặt, ôm chặt lấy bả vai. Trong đáy mắt ẩn hiện hình bóng Phục Thành Vương, bất giác mà có ấn tượng nhớ về.
Thoáng qua hàng loạt suy nghĩ, nơi đại não lóe lên một sự nghi ngờ cùng cực.
Xạ Nhữ Bảo cho rằng hai người đàn ông chính là một, bản thân nghi hoặc mà muốn điều tra. Vì sự an toàn của Phong Di Châu và còn vì những người đã hy sinh của Tô gia.
Nếu Phục Thành Vương là kẻ đằng sau mà Trần gia phái đến, cô nhất định sẽ tìm cách tra rõ ngọn ngành, nhằm ngăn chặn Trần gia gây họa. Hiện tại việc đầu tiên cần làm là xác định và tiếp cận.
Thông qua một ánh nhìn, một cách né tránh độc chiêu thôi miên liền sinh ra hiềm nghi, chuyện này cô vẫn nên tự mình làm rõ trước, đề phòng nhầm lẫn mang họa cho Phong Châu, vẫn không nên báo cáo cho tổ chức.
Lập tức hành động dù cơ thể đã thật sự suy nhược, cô vội vã lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, Xạ Nhữ Bảo liền thấy mẫu giấy mà Phong Châu để lại, trên đó có ghi chú rất kĩ lưỡng rằng khi tỉnh dậy cô sẽ phải ăn uống món mà họ chuẩn bị, sau đó tịnh dưỡng, nghỉ ngơi, có chuyện gì thì hãy gọi cho họ, còn có cả báo cáo rằng họ đã đi đâu và làm gì để cô không phải lo lắng khi vừa tỉnh dậy.
Chiếc điện thoại của Phục Thành Vương tặng, Xạ Nhữ Bảo cầm trên tay, hồi hộp lướt vào danh bạ, ở đó chỉ có duy nhất một cái tên và một dãy số, tất nhiên chính là hắn - Phục Thành Vương.
Bấm vào dãy số ấy, cô gọi cho hắn trong sự mong chờ.
"Là...anh sao ?" Đau đớn, cô có chút ho khan, kiềm nén.
Hẹn gặp mặt hắn tại một nhà hàng gần cạnh đêm nay, cô khéo léo bịa ra một lí do rằng cô e ngại với việc tặng chiếc điện thoại này, muốn đãi một bữa ăn tối để không phải ngượng ngùng. Ít nhất là muốn gặp gỡ, kết giao bằng hữu với một tên đầy nguy hiểm.
Thân phận Phục Thành Vương vẫn còn là một dấu hỏi đối với cô, lo lắng và bất an đã khiến cô phải một lần tự mình hành động, tiếp cận với ác ma.
Khá bất ngờ khi người nghe máy là trợ lý của hắn ta, đồng ý sự ngỏ lời của cô rất nhanh.
Khi màn đêm buông xuống là lúc Xạ Nhữ Bảo rời đi - nơi nhà hàng sang trọng, cao cấp Xạ Nhữ Bảo khoác trên mình bộ cánh lộng lẫy, quý phái và tuyệt hảo. Dù vẫn còn rất yếu nhưng cô có thể giấu nhẹm được cảm xúc ở bên trong lòng mình, một diễn viên sẽ diễn tròn vai chính, cô cũng thế hoàn mỹ bày ra sự mĩ miều, tự tin trên gương mặt kiêu kì ấy mặc cho bản thân đã thật sự thất thế.
Bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, sức hút này, khí chất này làm tất cả đều phải ngoái nhìn, to tròn mắt.
Thấy Phục Thành Vương ở phía xa, cô nhàn hạ bước tới, từ tốn ngồi xuống ghế.
"Tôi không ngờ anh sẽ chấp nhận lời mời".
"Cô có nhã ý, tôi không ngại".
Phục Thành Vương một thân tây trang cắt may tinh xảo, trông rất anh tuấn, cộng với vóc dáng mạnh mẽ, to lớn và khí chất ngút trời giúp người đàn ông này giữ vững phong độ quyền uy, cao cao tại thượng của mình.
Thấy hắn ta cười khẩy, cô cũng ngại ngần mà cười.
Lúc này đây cảm giác của cô vẫn giống như lần đầu tiên gặp gỡ hắn vậy, bất an và lo sợ. Tuy thế cô vẫn không thể hiện dễ dàng sự yếu thế ấy trên khuôn mặt, đổi lại là sự điềm đạm và bình tĩnh.
"Kể ra thì chúng ta quả thật rất có duyên với nhau" Cô cười mỉm: "May rủi cùng nhau trải qua sinh tử, thậm chí là tương ngộ rất trùng hợp...".
Phục Thành Vương từ đầu tới cuối cứ vậy mà toát ra một cổ ma lực lãnh khốc, băng hàn, hắn chăm chăm nhìn cô không di dời ánh mắt.
Cảm giác lạnh lẽo cả sống lưng, Xạ Nhữ Bảo bắt đầu gượng gạo: "Nếu chỉ biết tên của anh và số điện thoại...vậy thì tôi muốn được biết nhiều hơn về anh...".
"Thật sao ?" Hắn lạnh giọng, cười âm hiểm.
"Phải...tôi và anh rất có duyên với nhau, có thể cùng nhau về một phe" Cô nâng khóe môi, kì bí nói: "Anh là người có mưu lược tôi tin rằng sẽ hỗ trợ nhau thật tốt, vả lại thân phận chúng ta đều có điểm tương đồng".
"Cô đã sai, chúng ta vốn không giống nhau" Hắn nhâm nhi rượu thưởng thức, nói.
Mặc dù lời cô ám chỉ chính là muốn nhìn ra sắc mặt chột dạ, thay đổi của hắn lúc đấy, nhưng Phục Thành Vương cũng là một tên mặt lạnh, chưa bao giờ bộc lộ sự khác thường của mình ra bên ngoài, và chưa từng có ai có thể nhìn thấu biểu hiện thật của hắn.
Điểm tương đồng về thân phận theo nghĩa đen thì chính là họ cùng là người trong giới, đều là những kẻ ẩn mình trong bóng tối, và tất nhiên là đều giết người vì nhiều mục đích khác nhau. Mặt khác nghĩa bóng của nó thì còn là cái thân phận nguy hiểm của hai tổ chức Tô gia, Trần gia, nhưng liệu hắn có thật sự là người của Trần gia hay không thì còn nằm ở sự tài tình và bản lĩnh tiếp cận của cô.
Xạ Nhữ Bảo rất cẩn thận và đề cao cảnh giác, nếu tên ác ma đêm đó là Phục Thành Vương thì khả năng và võ công của hắn là một thứ nguy hiểm, vô cùng đáng gờm. Xạ Nhữ Bảo không thể địch nổi nếu một mình đánh đấu với tên đó.
"Chúng ta không khác nhau, chúng ta đều là những kẻ có năng lực" Cô nghiêng đầu, kiêu kì nói: "Nếu cùng nhau phối hợp, chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại".
"Vậy phải xem nữ nhân như cô mang lại lợi ích gì cho tôi" Nhoẻn miệng, hắn nâng ly rượu lên cao.
Xạ Nhữ Bảo tinh tế tiếp ý, cầm ly lên cùng kính rượu với hắn.
Uống cạn, cô đắc ý: "Người đàn ông như anh quả thật có dã tâm".
Đem lợi ích ra đánh cược cùng hắn, Xạ Nhữ Bảo đang ngấm ngầm bảo hắn hãy cùng cô hợp tác, ở nơi thế giới ngầm có thể tiếp thêm thế lực, tương trợ cho nhau, làm một cánh tay đắc lực.
Về phía Phục Thành Vương, hắn lại biến sự lợi ích ấy trở thành cạm bẫy và là cám dỗ mà nữ nhân kia mắc phải, hắn ta tuyệt nhiên trêu đùa, điều khiển.
Hai người cứ như vậy mà tiến tới vòng xoáy mê cung, từ từ vùi dập và vờn lấy nhau. Lẩn quẩn trong toan tính, mưu kế của chính mình.
Một ly cạn sạch, họ ẩn ý chấp thuận lời đề nghị của đối phương.
"Giờ thì nói cô là ai được rồi chứ ?".
Nếu là hợp tác thì nên hiểu rõ về đối phương một chút, họ còn đang tiến tới một bước đó là bằng hữu.
"Tôi là Xạ Nhữ Bảo, tôi thật sự xuất thân từ cô nhi viện, không thân không thích...ngay từ đầu chưa hề dối gạt anh" Cô thoải mái nói: "Vậy còn anh ?".
"Phục Thành Vương".
"Chỉ vậy thôi sao ?" Người đàn ông như hắn ta thật sự quái dị, thậm chí còn có phần bá đạo nữa: "Còn gia đình của anh, thân phận của anh".
"Tôi không cha, không mẹ".
Cuộc trò chuyện bỗng nhiên đi vào bầu không khí ngượng ngùng, trầm lắng dị thường, cô bất giác khựng lại.
Xạ Nhữ Bảo không ngờ kẻ từng gối đầu lên đùi cô, hoảng loạn trong cơn mê cầu xin mẹ, đau lòng muốn được nhìn nhận này lại vô tình thốt ra mấy từ "Không cha, không mẹ" như vậy.
Nếu xuất thân là trẻ mồ côi, dĩ nhiên hắn không phải người của Trần gia, về mặt khác hắn có khi là đang nói dối, nhưng nói dối thế này thì quả là một người vô tâm, tàn nhẫn.
Nghĩ lại mới cảm thấy có phần hợp tình hợp lý. Lần đầu tiên khi gặp gỡ hắn, lúc đó hắn kích động tới mức nào, siết chặt lấy cổ của cô muốn diệt trừ. Sau khi nghe vài lời van xin của cô, biết Xạ Nhữ Bảo là trẻ mồ côi thì người tàn độc như hắn, giết người không chần chừ lại có thể dễ dàng buông tha cho cô. Trong tình huống đó là vì hắn nghe được hai từ "mồ côi" nên sinh cảm giác đồng cảm hay vì chính cô đã chạm vào nỗi đau nơi sâu thẳm trong trái tim giá băng kia mà khiến Phục Thành Vương lung lay.
Suy suy nghĩ nghĩ, lúc còn ngẩn ngơ thì Phục Thành Vương đã rời ghế từ khi nào. Lướt qua cô một cách bất ngờ, tỉnh táo lại thì đã thấy hắn đứng bên cạnh.
"Cô đang suy tính chuyện gì ?" Thì thầm bên tai, tông giọng trầm thấp cực độ, Xạ Nhữ Bảo quay đầu lại thì đã mặt đối mặt với hắn. Sự áp bức bất chợt này quả thật quá choáng ngợp, cô cứng đờ người, đối diện với đôi mắt đầy quỷ dị kia.
Bàn tay Phục Thành Vương chạm vào đúng vết thương ở bả vai cô, hắn ta bóp chặt.
Đau đớn tột độ, lan truyền cơn tê buốt đến tận đại não, cô kiềm nén mà cắn răng, hít thở ngắt quãng.
"Sao vậy ?".
"K...không có gì" Cố nén khó chịu vào lòng, chỉ sợ bại lộ ra điều gì đó mà thôi.
Buông tay, Phục Thành Vương tựa tiếu phi tiếu: "Hôm nay kết thúc tại đây, lần sau gặp lại, Xạ Nhữ Bảo !".
Nói rồi hắn liền nâng bước đi, cứ thần thần bí bí, lần nữa quái dị mà biến mất trước sự thẩn thờ của cô.