*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Cung Vi, Xạ Nhữ Bảo đỡ người cậu trai ở phía dưới dậy, khó khăn đem Trần Phúc vội vã đưa tới bệnh viện.
Chờ cho đến khi Trần Phúc tỉnh táo họ mới tra hỏi thật kĩ càng, còn lấy ra chiếc máy ghi âm, ghi lại toàn bộ lời khai của cậu ấy.
Như sự tình diễn ra, em ấy kể chân thật toàn bộ sự việc từ cuộc hẹn với Sở Tào Biện cho tới đoạn gặp phải người nam nhân khoác trên mình bộ đồng phục khoa y kia. Cậu ấy miêu tả rất rõ, cặn kẽ mọi thứ.
Lấy lời khai đã xong, trời chuyển sang chiều tối hai người họ mới rời khỏi, phái thuộc hạ bảo vệ Trần Phúc, chừa không gian để cậu tịnh dưỡng và nghỉ ngơi, họ cùng nhau trở về căn nhà chung. Đồng thời về phía Sở Tào Biện, cậu bắt đầu cũng trở về nhà.
Tại một căn phòng cách âm kín đáo, bên ngoài gần như có thuộc hạ canh gác nghiêm ngặt. Bên trong Phong Di Châu bọn họ đang ráo riết suy tính, điều tra sự việc.
Đào Cung Vi vẫn là người mở lời trước, cô ta áy náy: "Tiểu Biện, tôi nói có nặng lời quá không ?".
Sở Tào Biện âm trầm, cậu ấy lắc đầu.
"Nếu không phải nhờ khóa huấn luyện diễn xuất của Bảo Bảo thì chúng ta làm sao hợp tác mà diễn xuất sắc một vở kịch thế này" Đào Cung Vi thở phào.
Hóa ra toàn bộ đều là họ bày ra cả, Phong Di Châu kề vai sát cánh bên nhau đã lâu làm sao chỉ trong một khắc mà có thể bị người khác chia lìa. Đối thủ tính bước đi này là hoàn toàn sai, chiến thắng trong vô vọng mà thôi. Bọn họ diễn xuất quỷ bất thần sầu, chẳng một ai nhận ra.
"Bên các cậu có manh mối gì ?" Sở Tào Biện mặt lạnh.
Xạ Nhữ Bảo đặt máy ghi âm lên trên bàn, ngay sau đó đoạn lấy lời khai của Trần Phúc được kể lại chi tiết một cách cụ thể. Bọn họ nhìn ra là có người giở trò, nhưng vẫn không vội vạch trần mà ngầm bày mưu tính kế chờ kẻ đó tự mình bại lộ, vạch ra sơ hở.
Và tuyệt nhiên bọn họ biết hung thủ chính là ai sau khi kẻ đó tự mình xuất đầu lộ diện, mắc kế ngụy tạo của họ. Lê Nghi tuy thông minh nhưng chưa đủ thâm sâu, ngay khoảnh khắc quan trọng nhất ả ta lại tự mình chui đầu vào lưới, làm cho ai cũng biết ả chính là hung thủ.
"Trong chuyện này ai sẽ là người có lợi ?" Sở Tào Biện nói.
"Dĩ nhiên là Lê Nghi, có điều Trần Phúc vì chúng ta mà mới bị liên lụy, ả ta đã xấu xa như vậy e là chúng ta trước mắt phải bảo vệ Trần Phúc cho thật tốt" Đào Cung Vi tinh vi, thông minh bắt thóp được mưu đồ: "Bởi vì chỉ có dùng vật gián tiếp hành động, khả năng cao ả sẽ không bị phát giác, cũng không bị người ngoài truy cứu ! Một lần thành công ả sẽ còn có lần khác".
"Chiêu trò của Lê Nghi..." Xạ Nhữ Bảo cười: "Ả ta làm sao ngờ chúng ta chẳng phải loại tầm thường".
Kế hoạch của Lê Nghi chỉ thật sự đủ thâm sâu khi đối đầu với một người bình thường, và họ là sát thủ, chiêu trò đối với họ là thứ để chơi đùa, phát giác còn nhanh hơn một cái nháy mắt. Đối đầu với không biết bao nhiêu thứ còn đáng sợ và kinh tởm hơn, dĩ nhiên chiêu trò của ả đây chỉ mới là bước đầu mờ nhạt, đối với họ mà nói thì còn quá non tay.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau tuyệt nhiên am hiểm tính cách của nhau, ngoài việc tin tưởng lẫn nhau ra họ còn phải tinh tường, thấu tình đạt lý trong mọi việc để có một cái nhìn đúng đắn về đối phương.
Đúng như lời Đào Cung Vi nói, Sở Tào Biện tuy có mất khống chế khi nghi ngờ kẻ khác nhưng đa phần cậu ấy ra tay đều chỉ khi kẻ kia đã có động thái nguy hiểm, nhằm muốn làm hại. Trần Phúc nhát gan, yếu đuối, đã vậy mấy bữa nay họ còn đi chung với nhau vui vẻ vô cùng, sao đột nhiên cậu ta muốn giết người phòng trừ hiểm họa được, đó vốn không phải tính cách Sở Tào Biện, ngoài mặt thì xa cách nhưng trong lòng lại là một người có lương tâm, ấm áp. Bọn họ mới nhìn sơ qua liền thấy vô lý trăm bề, chọn cách xử lý vô cùng khéo léo và gọn ghẽ, còn thành công dụ rắn ra khỏi hang.
Lúc ba người đụng mặt nhau khi Trần Phúc bất tỉnh, họ còn lén lút dùng tay để làm ký hiệu, ấn từ. Mỗi lần họ ra hiệu như vậy họ sẽ biết mà nương theo lối diễn xuất của người kia, Lê Nghi làm sao có thể ngờ.
Hiện tại Sở Tào Biện như dần mất đi khống chế, tay cậu nắm thành hình đấm, mặt lạnh như tờ, muốn một phát giết chết Lê Nghi. Ban đầu là vì không chắc chắn sự tình nên mới nhẫn nhịn mà để ả ta kéo đi, bây giờ chứng cứ đầy đủ, Sở Tào Biện không việc gì phải chịu đựng, chờ đợi nữa, người như cậu làm sao có thể bỏ qua.
Biết ả ta đã muốn làm hại người thân, hại chàng trai Trần Phúc nguy hiểm tới tính mạng, trước giờ thứ mà cậu ghét nhất chính là kẻ dám động vào người thân cận bên cậu, làm hại họ. Nếu Lê Nghi dám đụng tới một sợi tóc nào của Xạ Nhữ Bảo và Đào Cung Vi, cậu xin thề sẽ dùng dao băm ả ta ra thành trăm mảnh, dùng loại độc độc nhất để dày xéo.
Đại não bất giác truyền tới một loạt suy nghĩ và ý định. Do mãi suy tính hai cô gái còn lại chẳng để ý tới sắc mặt của cậu bạn mình, nơi đó từ khi nào đã dần biến đổi.
------------------
Sáng hôm sau, tại kho trữ có một nam nhân khoác trên mình bộ đồng phục khoa y, trên môi nhoẻn cười, bộ dạng thư thái sau khi trải nghiệm một đêm ăn tối cùng Lê Nghi.
Hắn ta mở cửa lớn bước vào, ngay tức khắc liền thấy một bóng dáng nam nhân ngồi ở đấy, ngồi ở dãy ghế xếp dài ở bên ngoài, ánh nắng chiếu vào nơi u tối, kẻ đó mập mờ, bí hiểm.
Nụ cười trên môi tắt dần khi nhận ra nhân vật ấy, hắn ta giật mình, còn định quay đầu bỏ trốn thì bị Sở Tào Biện ngăn chặn.
"Hôm qua cậu đã ở đâu ?" Giọng cậu lạnh như tảng băng hình thành vạn năm, dù bằng mọi giá cũng không tan chảy, không một vết nứt, cùng cực đanh thép, cứng rắn. Đặc biệt sắc thái của cậu ta có phần quỷ dị vô cùng, bỗng chốc làm cho tên nam nhân kia sởn gai óc, rùng mình.
Hắn ta làm việc xấu, mà nạn nhân của việc xấu đó lại chính là Sở Tào Biện, cậu ta bây giờ đang đứng trước mặt hắn, muốn vạch trần ra cái xấu ấy, hắn vừa chột dạ vừa có tật giật mình.
"Biện....Biện ca" Hắn lắp bắp: "...em em...hôm qua vừa hay có chuyện gia đình quan trọng...em em mới trở về gấp".
Mọi thứ biện cớ của hắn ta đối với cậu đều không nghe lọt tai, ánh mắt cậu tràn ngập sự sôi sục, bên ngoài lạnh lẽo, nhưng bên trong đang hừng hực lửa giận: "Cậu gài bẫy chúng tôi ?".
"Anh...đang nói gì vậy...em không hiểu cho lắm" Hắn cười gượng gạo.
"Có hay không ?".
"Biện...Biện ca à anh bình tĩnh đi ! Chuyện...không như anh nghĩ đâu" Hắn hoang mang, lúng túng.
"Tao bảo là có hay không ?" Thanh âm bỗng dưng trầm thấp cực độ, bộ dạng này quá đáng sợ, làm tên đó không rét cũng phải run.
"Không...không có đâu anh...".
Ném máy ghi âm lên trên bàn, Sở Tào Biện bắt chéo chân, cao cao tại thượng.
Âm thanh của chiếc máy như vậy mà phát ra, giọng của Trần Phúc rõ rõ ràng ràng, lời kể cụ thể, chân tướng chính xác.
Có được nhân chứng trong tay, Sở Tào Biện vạch trần tại trận thế này sao có thể chối bỏ.
Tay chân run rẩy, hắn nghe đoạn thanh âm đó mà mặt tái mét, sợ hãi.
Trần Phúc là do hắn ta nhốt lại, lúc thần trí vẫn còn tỉnh táo Trần Phúc biết rõ chỉ có mình hắn ta ở bên ngoài, còn nghe cả tiếng khóa cửa, tình ngay lý gian.
Hắn run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả tấm lưng, nuốt một ngụm nước bọt lớn, tim đập mạnh. Sở Tào Biện đã nhìn thấu tim đen.
Chẳng lẽ hắn sẽ bị Sở Tào Biện tố cáo, bắt hắn ta vào tù sao ?
Quá hoảng loạn, nam nhân đó liền quỳ xuống, bò lết nắm lấy chân Sở Tào Biện, ôm nơi đó khư khư, ánh mắt tội nghiệp, van xin.
"Không phải em đâu Biện ca, là...là Lê Nghi...ả ta mới chính là kẻ chủ mưu...không phải em làm, em vô tội. Cô ta lợi dụng người khác làm việc xấu xa...bày mưu tính kế".
Cười khinh bỉ, Sở Tào Biện hất chân thật mạnh, tên đó liền văng ra sau, mình mẩy đau điếng.
Máy ghi âm vừa hay đã thu được đoạn lời khai này, hài lòng cậu bắt đầu mới hành động.
Sở Tào Biện đè lên người nam nhân ấy, liên tục đấm vào mặt hắn ta thật nhiều nhát chẳng nể nang. Vốn dĩ biết nơi đây vắng vẻ, mà mỗi lần trực ca thì giờ này tên đó đều sẽ xuất hiện một mình, thời cơ quá thích hợp.
Đấm đến độ mặt mũi hắn ta tứa máu mà vẫn không ngừng, Sở Tào Biện điên tiết, mất khống chế.
"Đi chết đi, chết đi".
"Cứu,...cứu mạng..." Hắn yếu ớt nói.
Đứng dậy, Sở Tào Biện nắm lấy cánh tay hắn lôi đi dưới sàn, đi tới mở cửa kho trữ.
Hắn ta mờ mịt thấy nơi khí lạnh băng hàn ấy mà trợn tròn mắt, kinh hãi tột độ, phản kháng, cố chống cự bò ngược về sau, nhưng chẳng hiểu vì sao sức lực của một nam nhân có vẻ ngoài công tử như Sở Tào Biện lại mạnh mẽ, chắc chắn tới thế, chống đối đều là trong vô vọng.
Ném hắn ta vào trong kho trữ, Sở Tào Biện nhanh tay đóng cửa lại, sau đó khóa chặt, lắng nghe thật kĩ tiếng hắn ta đập cửa, cầu xin và kêu gào.
Cậu muốn cho hắn ta nếm trải cảm giác lạnh lẽo, tê buốt mà Trần Phúc phải chịu đựng, sự sợ hãi mà Trần Phúc trải qua, cái cận kề đau đớn với sống chết. Sở Tào Biện đây chính là thay mặt Trần Phúc mà trả thù.
Lê Nghi từ khi nào đã xuất hiện ở gần đó, ả nấp đằng sau bức tường, tay chân thì run rẩy, miệng há hốc, mắt đờ đẫn chẳng chớp.
Tuy chưa nghe rõ sự tình phía xa ra sao, nhưng thấy tên tay sai kia bị Sở Tào Biện đánh đấm, hành hạ nhốt vào kho trữ, đoán sơ bộ thì đã biết mọi chuyện dường như đã bại lộ. Ả ta nhìn Sở Tào Biện trong bộ dạng điên tiết, tức giận mà kinh hãi, đứng chôn chân tại chỗ, cơ thể thì đông cứng.
Đoạn chứng kiến cậu tàn bạo, hung tợn như thế Lê Nghi rất hoảng sợ, quả thật cái bộ dạng nóng giận làm người ta chết khiếp, như thể ra tay tàn sát người xung quanh bất kỳ lúc nào, mà ả ta còn là đồng phạm, là chủ mưu của tên đó, khiến ả ta tựa hồ như bị rút sạch sinh khí, đánh mất bảy hồn chín vía.
Sở Tào Biện sẽ đến hành hạ ả như vậy hay sẽ chán ghét, né tránh ả ?
Lê Nghi không dám tưởng tượng, càng không dám đoán trước kết cuộc của mình.
Cùng lúc ấy Xạ Nhữ Bảo và Đào Cung Vi kịp thời chạy tới, thấy Sở Tào Biện hôm nay tự tách riêng, thầm biết đã có chuyện nên mới chạy đi tìm kiếm. Hóa ra bắt gặp ở đây, mà khi tìm thấy rồi thì mọi chuyện ắt hẳn đã chẳng còn đơn giản.
Hai nữ nhân họ kích động chạy đến gần cậu, đoạn tiếp theo thì nghe thấy thanh âm đập cửa rầm rầm và lời xin tha của người bên trong. Biết rằng Sở Tào Biện đã làm gì hai nữ nhân ấy mới tìm cách mà mở cửa cứu người, nếu không đây sẽ là một vụ án mạng.
Sở Tào Biện mặt lạnh chẳng nói, không can ngăn hai nữ nhân mà đứng một bên điềm đạm bỏ máy ghi âm vào túi.
Sau khi cứu người ra rồi thì hai người họ mới liên tiếp khuyên can, trấn an để cho Sở Tào Biện bình tĩnh.
Thấu hiểu và cảm thông cho bản tính của Sở Tào Biện, họ không có trách cứ, cũng không muốn truy cứu, chỉ biết cố gắng khuyên nhủ, cảm hóa mà thôi.