*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy dung mạo của kẻ trước mặt, nhận ra là ai Xạ Nhữ Bảo mở to mắt, đứng nép nép sang, thì thầm: "Thôi xong cậu rồi, ả ta về rồi".
Đào Cung Vi lùi bước, tấp vào cũng nói nhỏ với cậu: "Sao cậu xui dữ vậy, ả ta như âm hồn bất tán".
"Từ sân bay trở về gấp gáp, chẳng phải anh nên hỏi han tôi một tiếng sao ?" Ả ta bước tới gần, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu căng đắc ý.
Sở Tào Biện trước sau như một, mặt lạnh, vô tình không đáp.
Ả đứng một bên mỉm cười, nhìn thật kĩ gương mặt nam nhân tuyệt hảo tựa hồ được họa sĩ vẽ nên vô cùng hoàn mỹ kia. Đã rất lâu không được nhìn thấy dung nhan ấy, ả ta thật sự rất nhớ, đứng trước vẻ đẹp này vẫn ngây ngất, say mê như lần đầu gặp gỡ.
Cậu càng như vậy ả ta càng thấy thích thú, chính vì thái độ khó gần, lạnh lùng ấy mà ả ta mới điên cuồng, say đắm Sở Tào Biện bấy nhiêu năm nay không từ bỏ.
Nữ nhân bôi son trét phấn lòe loẹt trước mặt có tên là Lê Nghi, con gái độc nhất của gã họ Lê quan chức mà Phong Di Châu bọn họ tiêu diệt cách đây không lâu. Lê Nghi là một nữ nhân thân thế đúng là con ông cháu cha, ả ta ỷ quyền hiếp yếu. Hóng hách, phách lối, ngạo mạn, sinh viên trong trường là vì quyền thế sau lưng ả mà chẳng dám chống trả, nể mặt mặc cho ả bắt nạt, bạo lực.
Số tài sản của gã họ Lê tất cả đều để lại cho đứa con gái duy nhất của gã. Hay tin cha mình qua đời đột ngột Lê Nghi du học từ nước ngoài quay về lo hậu sự, đồng thời tiếp quản cơ đồ của ông ta, thừa hưởng thuận lợi số tài sản chất cao như núi ấy.
Có điều mà chẳng ai lường trước được, đám người Phong Di Châu từ phi vụ cướp giấy chuyển nhượng tài sản đã sửa lại đem trao tiền bạc cho bà con nghèo ở vùng xa, trả hết cho tất cả những người bị lão Lê cướp bóc. Hiện tại gia sản chẳng còn một xu, tất nhiên Lê Nghi chưa biết tới điều này nên mới khẩn trương về nước.
Mặc dù cha mất là thế, ả một chút đau lòng, thống khổ cũng không có. Vừa về nước thay vì tới lễ tang của cha ả lại tới trường để được gặp Sở Tào Biện. Lê Nghi cầu cha mình mất đi càng sớm càng tốt, chỉ có vậy tài sản mới thuộc về ả ngày một nhanh chóng.
Ả ta thâm độc, kiêu căng tiểu thư, tham mê quyền thế. Trước giờ chưa từng bị ai ngó lơ, xem thường. Từ năm ấy khi gặp gỡ Sở Tào Biện, sự lạnh lẽo mà cậu mang lại khiến ả ta bất giác rơi vào lưới tình, mối tình đơn phương vô cùng nổi tiếng mà ai ai trong trường cũng đều biết.
Lê Nghi nổi tiếng yêu Sở Tào Biện đến điên cuồng, người nào dám tranh cậu với ả ả đều dùng thủ đoạn đê hèn để diệt trừ, chẳng cho một ai thầm thích cậu có được ý định tiếp cận. Thế lực ả ta hùng mạnh, chỉ cần nói biến là kẻ đó sẽ biến ra khỏi cuộc đời Lê Nghi.
Nghĩ rằng đã thoát được phiền phức khi Lê Nghi bị gia tộc ép rời xa quê nhà để du học, vì chuyện giết tên họ Lê lần này liền khiến ả trở về bất chợt, nhanh hơn dự tính.
Sở Tào Biện ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn thẳng mặt loại nữ nhân như ả, chán ghét không thèm đếm xỉa, ngoảnh mặt bỏ đi đầu tiên. Đào Cung Vi tỏ thái độ với bọn chúng một cái mới cùng Xạ Nhữ Bảo chịu rời khỏi.
"Hai con ả đó" Lê Nghi khó chịu chau mày, ghen tức nghiến răng: "Lần nào cũng đi cùng Biện ca sao ?".
"Chị à, có khi nào Biện ca không để ý tới chị là vì mấy con nhỏ đó không. Em thấy nam nhân nổi trội như anh ấy dĩ nhiên sẽ có những thành phần đeo bám mãi không buông rồi" Người của ả bước lên đốc thêm vài lời.
Đắn đo, ả đăm chiêu nhìn về bóng hình đã khuất xa từ lâu kia, sau đó nở một nụ cười nham hiểm: "Lúc ta không có ở đây họ vẫn đi chung ?".
"Phải, lúc nào cũng đeo bám dai như đỉa. Nghe bảo bọn họ là cùng viện mồ côi bước ra, tình cảm sâu sắc, gắn bó vô cùng đó tỷ tỷ".
Lê Nghi năm đó vốn dĩ thấy Xạ Nhữ Bảo, Đào Cung Vi đã chướng tai gai mắt. Có điều đó là năm đầu tiên gặp gỡ Sở Tào Biện, chưa kịp hành động gì gia tộc đã bắt ả đi, bắt ả phải rời xa người ả yêu sâu đậm.
"Vậy thì, làm chúng nghi ngờ nhau, tách chúng ra là được thôi" Lê Nghi đắc ý.
------------------
Về phía Phong Di Châu, cậu trai trẻ được họ tương trợ đem đến chỗ y tế mà băng bó vết thương.
Thấy Xạ Nhữ Bảo bên cạnh mà cậu ngưỡng mộ khôn xiết, mắt sáng rực.
Ở khoa điện ảnh ai mà không biết Xạ Nhữ Bảo chính là một sinh viên có tiềm năng và đầy tài giỏi. Mặc dù chưa ra trường nhưng cô đã chễm chệ nhận về cho mình hàng tá bộ phim điện ảnh đình đám, nổi bật làm nên tên tuổi, nổi tiếng nhất khoa. Cậu ấy cũng học cùng khoa với cô, năm nay là năm đầu cậu ta vào trường, xem cô như tiền bối, thần tượng ngành nghề mà mình yêu thích, càng có động lực học tập hơn.
Ngoài tài năng, chị ấy còn tốt bụng. Bằng chứng hôm nay cho thấy cô ấy là một người tốt, cứu giúp người, không kiêu căng chảnh chọe như những người khác.
"Tỷ...tỷ tỷ Nhữ Bảo, có thể xin bút danh được không ạ ?" Cậu ta lúng túng lắp bắp, run rẩy e dè nhìn cô.
Cô ngạc nhiên, nhưng rồi cũng niềm nở đồng ý kí cho cậu ta một chữ, gửi tặng cả lời chúc cho tân sinh viên ở bên trên nữa, nhiệt tình, thân thiện.
"Lần sau không được để chúng bắt nạt nữa, lần này may mắn có người tới giúp nhưng lần sau phải tự mình vùng dậy" Xạ Nhữ Bảo căn dặn.
Cậu ta sợ hãi không dám cho Sở Tào Biện bôi thuốc, nhát cấy rục người. Trên đời này cậu ta sợ nhất là đau rát da thịt đó, sợ cùng cực.
"Này nhóc, cậu cứ nhát như thỏ đế, yếu đuối thế này thì chúng sẽ lại tìm đến đó. Chúng tôi không phải lúc nào cũng xuất hiện che chở cho cậu đâu" Đào Cung Vi nói.
"Cậu đừng la em ấy, dù gì em ấy bản tính hiền lành, nhút nhát. Rõ là không thích hợp cùng chung một môi trường sống với chúng" Cô xoa xoa đầu cậu ấy: "Chúng là người sai trước, cậu trách chúng mới phải".
"Đ...đau" Cậu ta cảm thán một tiếng.
"Nào, mạnh mẽ lên. Chẳng phải em đam mê làm diễn viên sao ?" Xạ Nhữ Bảo nhỏ nhẹ: "Vậy thì phải nỗ lực hơn thế này rồi".
"Cảm...cảm ơn mọi người vì đã cứu giúp. Nhữ Bảo tỷ tỷ, em...em có thể làm bạn với tỷ không ?".
"Tất nhiên, vậy thì tốt quá rồi" Xạ Nhữ Bảo cười nhu mì: "Cậu tên gì ?".
"Trần Phúc, tỷ tỷ cứ gọi là A Phúc" Cậu mừng rỡ.
"Cậu...họ Trần sao ?" Cô hỏi lại một lần nữa thì nhận lại cái gật đầu hồn nhiên của cậu.
Phong Di Châu lặng thinh, bọn họ đanh mặt nhìn nhau.
Cô như thiên thần tỏa sáng trong mắt cậu, từ trong phim bước ra đến đời thực cô ấy đều xinh đẹp, ấm áp. Cảm kích đã đành mà sự tốt bụng, nhiệt tình này của cô ấy còn làm cậu cảm thấy cô là một người gần gũi, không khoảng cách, thể hiện đẳng cấp ngôi sao, là một đàn chị trong khoa đáng ngưỡng mộ, noi theo.
Màn đêm buông xuống, xung quanh im lặng như tờ, nghe cả tiếng gió thổi, tiếng điều hòa kêu. Tại phòng họp nhỏ, Phong Di Châu ba người căng thẳng đối diện với nhau.
Đào Cung Vi chau mày: "Cậu ta mang họ Trần".
"Trên đời này có rất nhiều người mang họ Trần nhưng không phải là người của Trần gia, có khi chỉ là trùng hợp" Xạ Nhữ Bảo suy nghĩ tích cực.
Mối thù giữa Trần gia và Tô gia là ân oán truyền kiếp, mọi giá cũng phải sống chết cùng với nhau, đối đầu nhau cho bằng được. Đoạn nghe thấy nam nhân đó nói mình mang họ Trần, ba người họ mới đột nhiên gượng gạo, nảy sinh hiềm nghi.
Dạo gần đây người của Trần gia âm thầm nhúng tay vào các nhiệm vụ của Tô gia, anh chị gia tộc của họ bị hãm hại mà bất thành nhiệm vụ, chúng làm rối loạn nội bộ, bố cục người bên trong. Sở Tào Biện rất cẩn trọng: "Thân phận của chúng ta em ấy hoàn toàn không có khả năng biết, vậy thì muốn tiếp cận là điều không thể".
"Tô Phong nói chí phải, theo tôi nhìn nhận cậu ta chỉ là một người bình thường yếu đuối, nhút nhát, loại trừ được khả năng ý đồ bất minh của cậu ta" Xạ Nhữ Bảo nói.
Họ bàn luận thao thao bất tuyệt, bầu không khí trở nên căng thẳng. Mà chuyện này họ cũng không tiện bẩm báo cho cha mẹ, chỉ có thể tự mình suy xét.
Đào Cung Vi: "Nhưng nếu lỡ cậu ta là con của kẻ thù chúng ta thật thì sao ?".
"Nếu là thật thì chỉ trách em ấy xui xẻo sinh vào một gia tộc quá bảo thủ, tàn độc mà thôi. Tính cách em ấy lương thiện, hiền lành chưa chắc với người nhà là cùng một giuộc" Xạ Nhữ Bảo nói ra quan điểm: "Và có thể em ấy chỉ là trùng họ mà thôi !".
"Dù gì chúng ta cũng nên tránh xa kẻ đó ra, nếu một ngày mang lại tai họa thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng" Đào Cung Vi nhắc nhở.
Sở Tào Biện suy nghĩ, cẩn thận mà chắc chắn: "Kết bạn thì có thể, chỉ là chúng ta nên đề phòng đừng để lộ thân phận. Người họ Trần không ngu ngốc tới độ dùng đúng họ của mình để tiếp cận đối thủ đâu, chuyện này ắt chỉ có trùng hợp".
Đào Cung Vi thầm tính toán: "Nói phải, nếu bây giờ tránh né có khi sẽ bứt dây động rừng, nếu quả thật cậu ta là người của Trần gia cậu ta sẽ sinh nghi khi chúng ta tỏ ra bất thường !".
Ý nghĩ này của Đào Cung Vi đúng là nhìn xa trông rộng, tỉ mỉ tinh tế biết tính cả đường tiến đường lui, suy nghĩ thấu đáo.
Trần gia đã ra tay, người của Tô gia ngoài lo lắng còn có bất an, hao tâm tổn lực, dốc sức phòng bị.