Lần đi Chiêu Lai tự này cũng dây dưa đến hơn nửa tháng, đến khi Viêm Liệt và Hách Liên trở lại hoàng cung thì cũng đã vào lập xuân, khí lạnh cuối đông đã bị xua tan hết, chỉ còn lại gió xuân ấm áp.– " Liên nhi." – Viêm Liệt lên tiếng gọi người đang lười biếng ngồi trong đình viện.
Hách Liên quay đầu lại, đối với xưng hô thân mật này cũng chỉ đành cam chịu. Từ khi bị Viêm Liệt nửa kiên quyết nửa nài nỉ cùng hắn lễ bái trước bài vị của mẫu hậu thì người này bắt đầu gọi như thế, mà y biết dù bản thân có phản đối cũng vô ích nên đành mặc kệ hắn.
Hách Liên thoáng nghiêng đầu, nhìn ra bầu trời xanh lam không biết suy nghĩ gì, Viêm Liệt vừa nhấc mắt bèn thấy thân ảnh người nọ ngược sáng, khoé miệng phác thành một đường cong nhợt nhạt, trong lòng mỹ mãn. Liếc mắt thấy trên bàn bày biện một ít điểm tâm tinh xảo, vươn tay gắp một chiếc mai hoa cao đưa đến trên môi Hách Liên, tiện thể dựa sát vào người nọ một chút, cố ý dùng thanh âm trầm thấp tràn ngập mị hoặc nói ( Vũ mụ mụ: >O< này là có con sói nào đó đang xài nam nhân kế):
-" Liên nhi, há mồm nào."Hách Liên quay đầu, khựng lại một chút. Nhìn nam nhân đang cười đến ôn nhu trước mắt, lại nhìn đến ngón tay thon dài, tay áo màu đen thêu ẩn vân làm cho bàn tay phảng phất mang theo xa hoa cùng thanh nhã, theo đầu ngón tay ngước lên, sẽ thấy một đôi mắt thâm thuý cùng ôn nhu không hề che lấp.
Hách Liên khẽ mím môi, vẫn không hề nhúc nhích. Viêm Liệt mỉm cười, Hách Liên giật mình như cảm thấy dương quang trong phút chốc liền trở lên ảm đạm thất sắc khi gương mặt không có tỳ vết nào của người nọ chậm rãi hướng sát về phía mình, ngữ khí trầm thấp mê hoặc khẽ vang lên bên tai:
-" Liên nhi, há miệng....."Hách Liên liếc nhìn chiếc mai hoa cao trước mặt, nhận thấy nam nhân kia không có ý tứ rời đi bèn mở miệng đem chiếc bánh nhỏ một ngụm ăn hết.
Viêm Liệt cười cười, lại thuận tay gắp một chiếc khác, Hách Liên nhìn một bàn điểm tâm tinh xảo trước mặt, thoáng hạ mi. Từ khi từ Chiêu Lai tự trở về, tinh thần trở lên tốt hơn, thế nhưng lại không muốn ăn thứ gì. Đồ ăn có ngon đến đâu, ăn vô cũng cảm thấy nhạt nhẽo, dần dần càng không còn cảm giác đói bụng. Hách Liên biết, đã đến lúc. Sau này rồi sẽ như viên đá lăn xuống dốc, càng lăn càng nhanh... cho đến một ngày mà bản thân không có cách nào khống chế.
Miễn cưỡng ăn gì đó, mà Viêm Liệt lại đang hưng trí bừng bừng uy cho y ăn không biết mệt. Đến khi Viêm Liệt lại một lần gắp đồ ăn đưa đến trước môi Hách Liên, thì bị đẩy ra, Hách Liên quay đầu đi thấp giọng nói:
-" Ta ăn no..."Viêm Liệt nhìn điểm tâm trên mặt bàn mới động được vài miếng, lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi không nén được của Hách Liên, dưới đáy lòng lén lút thở dài, chậm rãi buông đũa.
-" Ăn ít như vậy, là không hợp khẩu vị, hay là..." – Viêm Liệt vươn tay sờ lên trán người nọ -" Có chỗ nào không thoải mái."– " Ta không sao." – Hách Liên tránh đi bàn tay của người nọ, không để ý nói -" Có lẽ do không có thói quen "Viêm Liệt thở dài một hơi, kéo tay người kia ôm y vào lòng, khẽ kề cằm vào hõm vai y, nói:
-" Ta biết mình không có tư cách bên cạnh ngươi, cho dù bây giờ có bù đắp cho ngươi thế nào, cũng không thể chối cãi là toàn bộ thương tổn của ngươi là do ta gây ra."Hách Liên rũ mắt nhìn nam nhân đang ôm mình, trong lòng nổi lên khoái cảm ác ý.
-" Ta không cần ngươi bù đắp, trước kia không, bây giờ không, tương lai cũng không." Viêm Liệt trong lòng chua chát, hai bàn tay nắm chặt. Hách Liên khẽ cười rồi nói tiếp:
-" Ngươi không cần vì thấy hối hận mà ở bên ta, ta không cần."-" Không, không phải vì hối hận, không phải" Hách Liên thấy thanh âm người nọ ẩn ẩn đau lòng cùng hối hận, trong lòng càng thoải mái.
Viêm Liệt ám ách nói:
-" Ta đã biết, đã biết, là ta uỷ khuất ngươi, là ta mắt mù mới thành như thế." -" Không cần, ngươi nói ngươi yêu ta, vậy ngày xưa đối với ta như thế, là vì cái gì? Vì khi đó chưa yêu ta sao? Không yêu thì có thể đối với ta như thế? Nghĩ muốn sủng ta thì sủng, chán ghét thì chán ghét sao?"Viêm Liệt hai mắt hồng rực, chuyện cũ từng đoạn từng đoạn hiện lên trong đầu, có rất nhiều đau đớn đã bỏ lỡ, muốn nói xin lỗi nhưng yết hầu cứ nghẹn lại, suy nghĩ cũng đình chỉ, trước mắt mơ hồ hiện lên nụ cười của người nọ, nụ cười ấy, rốt cuộc đã che dấu bao đau thương?Viêm Liệt nhắm chặt hai mắt, trong đầu là ánh mắt tịch mịch của người nọ, là cảnh tượng đêm tân hôn năm đó, là lúc người nọ ly khai hoàng cung, hay lúc thân mang thương tích trên chiến trường trở về... Còn rất nhiều, rất nhiều thương tổn không nói thành lời.
-" Ta biết, ngươi không cần ta chuộc lỗi, cũng không cần ta bù đắp, nhưng ta sẽ đeo sự hối hận này đến khi giã từ thế gian này. Ta không thể giống ngươi, thứ gì cũng không cần. Ta là chân chân thực thực yêu ngươi, không phải vì quá khứ, cũng không phải vì chuộc lỗi, chỉ đơn giản là ta yêu ngươi. Viêm Liệt yêu Liễu Hách Liên."Hách Liên khẽ cứng người, dù đã từng nói không trọng yếu, nhưng khi nghe được câu mà nửa đời trước khuynh tẫn tất thảy để cầu được...
Y biết, có một số việc là do chính y tình nguyện, nên đến bây giờ mới có thể dễ dàng buông tay. Kỳ thật có rất nhiều chuyện cũ, đã bị bụi bặm thời gian làm cho phai nhạt. Những ưu thương, uất ức, cùng không cam lòng từ lâu đã trở lên mờ nhạt không rõ. Như là, đã qua một đời.
Không biết từ khi nào, đã không còn hi vọng, dù đối với thứ trước kia từng xa cầu, nay đã dễ dàng đạt được cũng trở nên thờ ơ.
Nhớ trước kia, trong một đêm trăng, y đã từng nói " kiếp trước quá lâu ta nhớ không rõ, kiếp sau quá xa ta chờ không được, chỉ có kiếp này...." Mà cái kiếp này khi đó, đã bị vùi lấp nơi Thệ Vấn Hồ rồi.———————————Hách Liên bệnh, cả người như trầm tẩm trong mộng yểm, không cách nào tỉnh dậy.
Thái y nói: " Thân thể đã đi đến tận cùng, dù cho có uống tiên dược, thì cũng không thể cứu được."Viêm Liệt điên cuồng, không phải cả thái y lẫn đại sư ở Chiêu Lai tự đều đã nói rằng thân thể y không có việc gì hay sao. Một thân phong trần bụi bặm lao đến Chiêu Lai tự, Viêm Liệt lại nghe được một tin hắn không muốn nghe nhất:
-" Lão nạp khi chưa gặp vị công tử kia, còn tự tin nắm chắc vài phần cứu người. Nhưng đến khi gặp mặt mới biết bản thân không thể làm gì."-" Tại sao, không phải lúc đó nói thân thể y không có gì đáng ngại sao?"Vị đại sư ngừng niệm phật châu, ngẩng đầu chăm chú nhìn Viêm Liệt nói:
-" Sở dĩ nói thân thể y không việc gì, là vì nước đổ khó hốt, chính y cũng rõ ràng thân thể mình đã đi đến hồi cuối. Có điều dưỡng hay không thì kết cục chỉ có một. Thí chủ đó đã tâm tồn tuyệt niệm. Bần tăng vô kế khả thi...."Viêm Liệt nghe xong, không tự chủ mà lảo đảo rời đi...
Tâm tồn tuyệt niệm sao....
Hắn cứ nghĩ hắn sẽ có thời gian một đời để bù đắp, nhưng ngay từ đầu đã sai rồi, bởi vì hiểu lầm nên ngay từ đầu đã sai đường, người đáng ra hắn nên phủng trong lòng bàn tay mà che chở, bởi vì sai lầm nên mới phải nhận quả đắng. Thân thể đau đớn do Hách Liên tiếp nhận, nhưng tâm linh thống khổ thì do chính hắn thừa thụ. Người kia một thân thương bệnh, một đầu tóc bạc, đều do chính hắn gây nên, hắn có tư cách gì.... Tư cách gì mà cầu xin người nọ tha thứ....
Viêm Liệt một đường lao về hoàng cung, trong tâm lại không thể khống chế mà run rẩy, người kia sẽ lại rời bỏ hắn sao. Lần này sẽ là chân chân thực thực rời đi sao? Từ nay thiên nhân vĩnh cách không ai nợ ai.... Thân thể không ức chế được mà nhè nhẹ run rẩy. Chưa bao giờ hắn tuyệt vọng và hối hận như thế, hận không thể tự tay giết chết chính mình...
-"Tại sao lại thành ra như vậy.... " – thanh âm khàn khàn ẩn nhẫn phẫn nộ, đau lòng cùng với tuyệt vọng vang lên trong căn phòng hoa lệ. Nam nhân chật vật suy sụp ngồi bên giường nhìn người đang nằm, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, một đầu tóc bạc phi tán.——-Viêm Liệt không buông bỏ hi vọng, đem theo Hách Liên một đường kiên trì, vội vàng chạy đến Lạc Diệp Cốc. Khúc Vô Dung sau khi thấy nghĩa đệ như vậy bèn không khách khí mà cho Viêm Liệt một trận. Viêm Liệt để mặc cho hắn đánh, chỉ lẩm bẩm cầu xin người này cứu Hách Liên một lần nữa. Khúc Vô Dung nhìn nam nhân bị mình đánh cho toàn thân thương tích đầy mình đang cố cường chống tỉnh táo mà van xin hắn kia, lạnh lùng nói:
-" Nếu biết có ngày này, cớ gì ngày xưa không cho y một đường sống?"Viêm Liệt kịch liệt ho khan, lẩm bẩm nói:
-" Khi đó là ta sai, ta sai, là ta phụ y"Khúc Vô Dung nhìn Viêm Liệt, thở dài nói:
-" Kẻ tâm như đã chết, ngươi nói, ta cứu như thế nào?"Viêm Liệt hai mắt lãnh liệt nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt:
-" Chỉ cần cứu được y, muốn ta làm gì ta sẽ làm."-" Kể cả mạng của ngươi?"-" Đúng."——————————-Hách Liên lần thứ hai tỉnh lại, nhưng so với hôn mê lại càng không ổn, mỗi ngày thời gian thanh tỉnh chỉ có vài canh giờ, thế nhưng khi thanh tỉnh lại chỉ thản nhiên nhìn hai nam nhân đang lo lắng trước mặt, mặc cho Viêm Liệt hay Khúc Vô Dung nói gì cũng không phản ứng, như một con rối vô tri vô giác hoàn toàn không có cảm xúc.
Không nói, không oán hận, không giận dữ, bất động vô ba... Thậm chí bất kì thứ gì ăn vào, chỉ trong chớp mắt lại nôn ra sạch sẽ. Cả người không có một tia nhân khí, khi thanh tỉnh càng gầy yếu hơn so với lúc hôn mê. Khúc Vô Dung đã nói, y tâm tồn tuyệt niệm, cho nên khối thân thể này với y đã không còn ý nghĩa.
Viêm Liệt vô lực nhìn ái nhân trong lòng như lưu tinh mất đi ánh sáng, một ngày một ngày tiến dần đến tử vong.
Mỗi ngày bồi bên cạnh y, giúp y ăn cơm, giúp y tắm rửa, thay đồ trò chuyện, một bên hầu hạ một bên trò chuyện, Viêm Liệt một lòng bên người nọ, chưa hề gián đoạn. Kể cả khi ngủ cũng không bỏ qua, vẫn thì thầm vào tai y, có khi là những lúc vui vẻ ngắn ngủi, khi thì một vài cố sự chốn giang hồ, khi thì là chuyện xưa của chính hắn... Không cần biết Hách Liên có nghe hay không, chỉ cần hắn nói một chút, chung quy người nọ sẽ không tịch mịch.
Tối nay, như thường lệ, Viêm Liệt sau khi kể một cố sự mới trên giang hồ xong, nhìn sang người bên cạnh không hề phản ứng, cũng thói quen mà huy tay thổi tắt nến. Nhẹ nhàng nắm tay người nọ, hôn nhẹ một cái chúc ngủ ngon mới an tâm nằm xuống. Nhìn gương mặt hốc hác, thậm chí nhìn thấy cả mạch máu ẩn hiện, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng khép mở, hô hấp nhẹ đến mức làm người ta không biết khi nào sẽ đình chỉ của Hách Liên, Viêm Liệt khẽ thở dài... Ta không lưu được ngươi nữa sao?... Nghĩ vậy, tay không tự chủ mà nắm chặt.
Viêm Liệt cảm thấy tâm như bị thứ gì đó gắt gao buộc chặt, một giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt rơi xuống, nhanh chóng biến mất trong đệm chăn. Từng ngày từng ngày, bản thân như nâng trong tay một nắm cát, dù có cẩn thận cỡ nào, cũng chỉ có thể bất lực nhìn từng hạt cát len lỏi qua kẽ ngón tay không cách nào níu kéo được.
Nhẹ nhàng sâu kín mà thở dài một tiếng, trong bóng đêm khẽ mỉm cười yếu ớt, chậm rãi ôm người nọ vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve thuỵ nhan của y, ôn nhu nói:
-" Liên nhi, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, ngươi xem, trong một thời gian ngắn mà ngươi đã gầy đến mức nào rồi, ngươi là đang trách ta đúng không? Là trách ta đã khiến ngươi ra thế này đúng không? Ngươi biết không, tâm ta rất đau, rất khổ sở.... Ngươi nói ta phải làm gì đây?? Thực xin lỗi, là ta không đúng, ta không nên giữ ngươi lại, có lẽ để ngươi đi thì giờ ngươi không thống khổ thế này. Năm xưa, là ta không nắm tay ngươi, vậy giờ cho ta theo ngươi được không, không thể cùng sinh, vậy chúng ta đồng tử, được không."Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu tựa như đang trò chuyện bình thản, Viêm Liệt khẽ ở cổ tay vạch một nhát, máu tươi lập tức trào ra, thấm đẫm đệm chăn. Dùng bàn tay chưa bị thương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt nọ, mang theo vô hạn ôn nhu, quyến luyến cùng nồng đậm thoả mãn.
Bất chợt, người vốn đã ngủ say chợt mở mắt, từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, ánh mắt không phải là vô thần nữa mà mang theo bi thương. Viêm Liệt khinh hách vội vàng ôm người nọ, mặc cho vết thương nơi cổ tay vẫn không ngừng chảy máu.
Hách Liên vẫn không ngừng rơi lệ, biểu tình mê võng như thể mang một đời đau xót hoá thành nước mắt mà phát tiết ra ngoài, toàn thân phảng phất mang theo hơi thở tuyệt vọng, thì thào nói:
-".... Ta không cam lòng"Thanh âm tràn ngập tuyệt vọng kia khiến cho Viêm Liệt thấy ngực như bị ai hung hăng đâm một đao, đau tận xương tuỷ, ôm chặt người trong lòng, vụng về vuốt ve tấm lưng đơn bạc của y, hắn biết hiện tại dù hắn có yêu người này bao nhiêu cũng không đủ trở thành động lực khiến người này muốn sống sót, chỉ hi vọng có thể cho y một chút an ủi.
Hách Liên vẫn không ngừng khóc, mang theo thanh âm ám ách nghẹn ngào:
-" Không cần chết!"Viêm Liệt mở to mắt nhìn người nọ, hai mắt tỏ sáng, run rẩy cầm tay y, nói:
-" Được, chỉ cần ngươi không rời đi. Cho phép ta bên ngươi, được không?" – Viêm Liệt nhìn thẳng vào mắt người nọ, trong lòng lo lắng.
-" Ngươi yêu ta?" – giọng nghi hoặc –" Ta mệt mỏi rồi, mệt chết đi được, ta không muốn tiếp tục chơi đùa cùng ngươi nữa..."-" Ta yêu ngươi" Viêm Liệt chăm chú nhìn ánh mắt của người nọ, tha thiết nói.
Hách Liên nhìn vào người trước mặt, một cặp mắt thanh tuý mang theo nồng đậm không tha cùng với đau thương, còn có vô hạn ôn nhu. Hách Liên thấy nội tâm chợt chấn động, cặp mắt này, nhiều năm trước không phải chính mình cũng vậy sao... Khẽ quay đầu, khẽ nói:
-" Ta biết."-" Ta yêu ngươi, thật sự yêu ngươi."-" Ta sẽ không bao giờ có loại cảm tình này nữa."– Hách Liên nhẹ giọng thở dài -" ta vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi."-" Ta không cần ngươi phải yêu ta" – Viêm Liệt vẫn ôn nhu nói, không cần y yêu hắn, chỉ cần để cho hắn bên y là đủ rồi, nhẹ hôn lên khoé mắt còn vương lệ của người nọ –" Không cần phải yêu ta, để ta yêu ngươi là đủ rồi."Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng vẫn không khỏi có một chút tuyệt vọng đau thương, nhìn người nọ mấy ngày này thâm trầm tuyệt vọng, hắn mới rõ thương tổn hắn tạo ra cho y lớn cỡ nào.
Hách Liên nghi hoặc hỏi lại:
-" Không cần ta yêu ngươi?"-" Không cần, không cần yêu ta." – Viêm Liệt khẽ cười, người này, đây là đáp ứng hắn phải không.... Hách Liên khẽ mỉm cười, hai tay cố sức nắm chặt nơi cổ tay đang chảy máu của người nọ, ngăn chặn huyết tiếp tục chảy:
-" Hàng năm thả hoa đăng, ta đều chỉ có một nguyện vọng, đó là muốn bản thân sau này không có gì để tiếc nuối nữa." Hách Liên vươn tay chạm vào da thịt ấm áp của hắn, chậm rãi cong khoé miệng.
Hoàn chính văn