Rốt cuộc cái gì là động dục?
Giáo chủ đang cầm một quyển sách bìa xanh lam, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, mặt hướng lên không trung, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Hữu hộ pháp cố ý lừa bịp nửa ngày, cũng không chịu nói rõ ràng, chỉ cười gian hắc hắc, sau khi đưa cho giáo chủ một quyển sách, nháy mắt mấy cái nói: “Giáo chủ, ngươi cùng vị đại hiệp kia đem này bản bí tịch luyện qua một lần liền biết cái gì là động dục.”
Bí tịch? Giáo chủ nâng sách lên nhìn xem, một quyển mỏng manh, bìa màu lam thực mộc mạc, trên có chữ viết theo lối chữ Khải (*) tinh tế —— cổ truyền thương pháp đồ giải nhất thập bát thiên.(minh hoạ mười tám thức thương pháp cổ truyền)
Mở ra vừa thấy, ách… sao mỗi trang đều là hai nam nhân cởi truồng ôm nhau cùng một chỗ, đây là bí tịch gì a?
Hữu hộ pháp chậc chậc: “Giáo chủ vạn hạnh, thuộc hạ từng còn lo lắng ngài sẽ ngốc đến độ không phân biệt được nam nữ đâu.”
“Phải luyện toàn bộ hình trong sách này một lần sao?” Giáo chủ giở từ thứ nhất trang đến trang cuối cùng. Hữu hộ pháp nắm bả vai giáo chủ, thần bí nói: “Đúng vậy đúng vậy, để thuộc hạ dạy ngài, phải như vậy như vậy, sau đó như vậy như vậy, sau đó hắn sẽ như thế nào như thế nào… Đương nhiên lần đầu thực tập sẽ có người kêu thảm thiết, có thể rất đau một chút, bất quá rèn luyện chăm chỉ là tốt rồi.”
Giáo chủ cảm kích: “Hữu hộ pháp, đa tạ ngươi, bí tịch này thực trân quý đi?”
Hữu hộ pháp lắc lắc ngón tay: “Ngũ văn tiền, chọn bừa ở một hàng vỉa hè, ta dùng để giải buồn khi ngồi xổm trên nóc nhà. Ngài nếu thích, trong phòng ta ở tổng đàn còn cả ngăn tủ a ——“
“Ách…”
Bất quá, giáo chủ nghiêng đầu, nếu như phải cởi sạch đồ, hắn thì không sao, đại hiệp huynh mỗi ngày buổi tối khi ngủ còn mặc nhiều hơn ban ngày, bảo hắn cởi sạch… Đại khái sẽ không đồng ý đi, nếu không đồng ý…
Giáo chủ ngẫm lại, đem sách trả lại cho hữu hộ pháp: “Đại hiệp huynh có lẽ đồng ý luyện, không bằng thôi đi.”
“Giáo chủ a!” Hữu hộ pháp ôm đầu kêu rên: “Ngài như thế nào liền không nhìn ra điểm mấu chốt như vậy! Không đồng ý có gì đáng nói, phải biết rằng ép buộc mới là phong cách của bản giáo!!… Ân, hơn nữa ngài còn chưa hỏi, như thế nào biết người ta sẽ không đồng ý, nói không chừng sẽ thật cao hứng đâu —— mặc kệ thế nào ngài cứ hỏi trước rồi nói sau!”
Đem ‘hoàng thư’ (từ chỉ sách báo đồi truỵ của Trung Quốc) nho nhỏ bìa xanh kia nhét lại vào lòng giáo chủ, hữu hộ pháp liền chạy nhanh như chớp, để lại giáo chủ vẻ mặt mờ mịt.
“Đại hiệp huynh hắn… sẽ rất thích sao?” Giáo chủ lấy ra ‘hoàng thư’ nho nhỏ, cẩn thận học tập, càng xem càng đỏ mặt.
Đại hiệp từ ngoài sân đi vào: “Tiểu huynh đệ, ngươi đang xem cái gì a, mê mẩn như vậy?”
Giáo chủ nhanh chóng đem sách nhét lại trong ngực, đại hiệp chỉ nhìn qua được hai chữ “Thương pháp” trên bìa xanh, không khỏi ngạc nhiên nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng có nghiên cứu với thương pháp?”
Giáo chủ chột dạ, dùng sức lắc đầu: “Không có, chính là không có, đây là sách mua ở hàng vỉa hè, có năm văn tiền, ta… ta chỉ tùy tiện xem thử.”
Đại hiệp cười ha ha: “Ở hàng vỉa hè đều là mấy cuốn chuyên nói hươu nói vượn, sao có thể tin được? Ta có thương pháp các vị tiền bối tu tập, cũng học được một hai chiêu, nếu ngươi có hứng thú, chúng ta cùng nghiên cứu cũng được.”
“Thật… thật sự?!” Giáo chủ mở cờ trong bụng, hai lỗ tai thỏ đều dựng thẳng lên: “Đại hiệp huynh, ngươi thật sự muốn cùng ta nghiên cứu thương pháp??”
“Có gì không thể,” đại hiệp dũng cảm nói: “Chỉ cần ngươi thích, tùy thời phụng bồi.”
“Nga, vậy hiện tại liền tập đi!!!”
“Di?! Hiện tại? Còn chưa ăn cơm trưa đâu tiểu huynh đệ! Hơn nữa ngươi kéo ta vào phòng làm gì? Luyện thương trong phòng không thi triển được chiêu thức a!”
…
Bi kịch cho đại hiệp, tuy rằng không thấy được nội dung không phải lỗi tại ngươi, chính là nếu khi ngươi nhìn đến tên sách, thuận tiện thấy được một hàng chữ nhỏ bên cạnh, ngươi còn có thể thoải mái đáp ứng như vậy sao?
… Dòng chữ nhỏ kia viết: tác giả Long Dương Tử.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thư pháp Trung Quốc có thể chia ra vài loại sau:
Chữ triện. Khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất Trung Quốc, ông đã sai thừa tướng Lý Tư thống nhất văn tự, tức là thống nhất các chữ viết giữa các nước trước đó từ đại triện thành chữ tiểu triện.
Chữ lệ là thư thể thông dụng trong công văn, kiểu chữ này rất phổ biến giữa thế kỷ 3 và 2 TCN.
Chữ khải (khải thư hay chính thư 正書) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III cn. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
Chữ hành (hành thư) là dạng viết nhanh của chữ khải, được dùng trong các giấy tờ thân mật (như thư từ) và đề tranh. Chữ hành bắt đầu phổ biến vào thế kỷ 2. Khi được viết nhanh, chữ khải có thể được giản lược đi một hai nét để tạo thành một thư thể gọi là hành khải (行楷). Cũng tương tự như vậy, chữ hành sẽ biến thành hành thảo (行草). Tác phẩm thư pháp rất nổi tiếng Lan Đình Tập Tự (蘭亭集序) của Vương Hi Chi (王羲之) đời Tấn được viết với chữ hành.
Chữ thảo (thảo thư) là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780)
(theo wikipedia)
Có thể tham khảo thêm tại