Sáng hôm sau, Lưu Ly tỉnh dậy khá sớm và xuống dưới lầu tụ tập cùng người của Sở gia. Vì là bữa sáng đầu tiên nên cô không dám làm gì, mọi sự đều nghe theo sắp xếp của Lan Bách Tinh. Dựa vào khả năng của mình, cô cũng đã tìm hiểu được khái quát về gia đình nhà họ Sở. Người đứng đầu là cha của Lưu Ly, ông ta tên Sở Thiên Minh, tính cách gia trưởng, xem trọng sự nghiệp của gia tộc hơn mọi thứ. Không hiểu lí do thế nào lại có đến hai người vợ, một chính thất là Lan Bách Tinh, người còn lại tên Tử Liên, bà ta sinh ra một đứa con gái là Sở Linh Lung - cũng tức là, cô gái bố láo ngày hôm qua chính là em cùng cha khác mẹ với cô?
Rõ ràng Lan Bách Tinh vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, mà Sở Thiên Minh lại cưới thêm một người vợ mới? Cái gia phả kì quặc khó nuốt gì thế này? Chế độ pháp luật Trung Quốc không phải theo chủ nghĩa một vợ một chồng ư? Đây cũng đâu phải thời cổ đại, chuyện thê thiếp công khai như vậy thật khó hiểu.
Lưu Ly dùng bữa sáng với tâm trạng không mấy thoải mái, cô nhanh chóng ăn xong phần của mình rồi lên phòng. Lan Bách Tinh đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng, nói rằng có thể tùy ý sử dụng mà không cần phải lo lắng bất cứ vấn đề gì. Nghe vậy, Lưu Ly không nghĩ nhiều liền thay đồ ra ngoài mua sắm. Dù gì cô cũng đang mượn danh nghĩa của một thiên kim tiểu thư, phải hóa thân thật giống chứ, trước tiên cứ phải thay đổi vẻ ngoài một chút đã.
Lưu Ly ra đến cổng chính, cô ngỏ lời hỏi người hầu mượn một chiếc xe, nhưng không ngờ câu trả lời nhận lại là:
- Xin lỗi, vì cô không thông báo trước nên chúng tôi không thể sắp xếp xe riêng được.
"..."
Lưu Ly chớp chớp mắt, ngẩn người tầm hai giây sau rồi nói:
- Vậy thì bây giờ sắp xếp đi, tôi có thể đợi.
Thế nhưng người hầu kia lại tiếp tục từ chối:
- Xin lỗi, hiện tại đã không còn xe riêng để di chuyển nữa rồi, cô có thể báo lại với quản gia và đợi đến ngày hôm sau.
"..."
Excuse me? Cô ta đang đùa cô đấy à? Cả một tòa biệt thự rộng lớn này mà không có nổi vài chiếc xe sao? Lấy lí do gì phù hợp hơn đi chứ?
Lưu Ly cau mày, giọng có chút thay đổi:
- Này, tôi nghĩ cô không hiểu ý của tôi rồi. Tôi! Cần một chiếc xe, ngay bây giờ!
Âm điệu của Lưu Ly khiến người hầu kia hơi hoảng, lắp bắp đáp:
- Nhưng, nhưng mà...
- Tôi khá chắc là mình vừa thấy Sở Linh Lung ra khỏi nhà bằng xe và thậm chí có cả tài xế riêng, nhưng bây giờ khi tôi đề cập đến thì các người lại lấy hết lí do này đến lí do khác? Cô rốt cuộc muốn làm gì vậy? Sở Lưu Ly cười nhếch môi, lên giọng chất vấn.
Cô gái kia trong phút chốc cứng họng, không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể không ngừng lắc đầu biểu thị. Lưu Ly không cho cô ta có cơ hội phản bác, tấn công một cách dồn dập:
- Tôi nghĩ cô đã quên rồi, tôi là Đại tiểu thư của Sở gia - Sở Lưu Ly, ở nơi này, không có bất kì ai đủ tiếng nói hơn người mang họ Sở, Lời của tôi... chính là mệnh lệnh, các người chỉ có thể làm theo, không được có ý kiến.
- Lấy xe là một chuyện nhỏ, nhưng cố tình không hợp tác với chủ nhân thì lại là chuyện khác, tôi nghĩ cô đủ thông minh để nhận thức mình là ai, và tôi là ai, đúng chứ?
Lần này, người hầu kia đã tái xanh cả mặt mày, ngay lập tức cúi đầu, rối rít nói:
- Xin lỗi Đại tiểu thư, là... là tôi phút chốc hồ đồ, tôi sẽ mang xe đến cho cô ngay. Xin hãy đợi một lát.
Dứt lời, cô ta liền quay người chạy như bay, tầm vài phút sau, một chiếc xe đã đỗ trước mắt Lưu Ly, cùng với một người tài xế chủ động mở cửa.
Lưu Ly nhìn anh ta bằng nửa con mắt, trực tiếp giật lấy chìa khóa xe, lạnh nhạt lên tiếng:
- Tôi muốn tự mình lái nó, không cần phiền đến anh đâu.
Người đàn ông nghe thế thì đóng cửa xe sau lại rồi nhanh chóng lùi ra, Lưu Ly đi đến mở cửa ghế lái, nhưng cô chợt dừng chân, nhìn về phía người hầu lúc nãy, hơi mỉm cười nói:
- À phải, tôi thích nghe cô gọi tôi là "Đại tiểu thư" đấy, dễ nghe hơn nhiều so với cách xưng hô trống không lúc đầu.
Nói xong, cô liền ngồi vào xe, phóng ga rời đi.
========================================
Đi dạo quanh một vòng trung tâm mua sắm, Lưu Ly mua không ít đồ, cô chất tất cả lên xe, sau đó chở về đến Sở gia thì gọi người hầu mang lên phòng giúp mình. Thấy vừa vặn đã đến giờ ăn trưa, cô ung dung đi vào phòng bếp, Lan Bách Tinh và cả Tử Liên cùng Sở Linh Lung đều có mặt, nhưng cô phát hiện chỗ ngồi hình như có chút kì quái.
Tử Liên và Sở Linh Lung thì ngồi ở đầu bàn, Lan Bách Tinh lại ngồi ở cuối bàn, cách họ một khoảng cực xa xôi. Cả một bàn ăn dài gần mười mét, sao lại ngồi kì quặc thế? Lúc sáng còn gần nhau thân thiết giống như gia đình lắm mà, trưa nay chỉ thiếu một mình Sở Thiên Minh thôi, thế nào lại thành như này?
Lưu Ly khó hiểu ngồi vào chỗ đối diện với Lan Bách Tinh, hết nhìn sang phía hai người kia lại nhìn sang mẹ của mình, ai cũng giữ im lặng, còn chẳng nhìn mặt nhau lần nào.
Gì đây? Chơi trò "anh đầu sông em cuối sông" à?
Lúc này, bữa trưa đã được dọn lên, nhìn thức ăn trên bàn, Lưu Ly dường như không tin vào mắt mình, trong phút chốc câm nín đến mức không nói nên lời.
Cái quỷ gì thế này? Rau luộc, thịt xào, cá chiên với cơm trắng? So với bữa sáng đủ loại sơn hào hải vị thì bữa trưa có phải quá đạm bạc rồi không? Khác nhau một trời một vực đến thế mà.
Nhưng, đây chưa phải điều bất ngờ nhất, khi Lưu Ly nhìn sang phía mẹ con Sở Linh Lung thì phát hiện thức ăn trên bàn của hai người vẫn là các loại xa xỉ, tôm hùm, cua biển, thịt bò loại một... hải sản đắt tiền đếm không xuể.
"..."
Lưu Ly kinh ngạc đến trợn cả mắt, cô quay phắt sang hỏi Lan Bách Tinh:
- Mẹ, hôm nay mẹ ăn chay à?
Người phụ nữ lắc đầu, khẽ đáp:
- Không có.
- Vậy tại sao lại ăn những thứ này? - Lưu Ly bất giác thốt lên.
Nhưng Lan Bách Tinh lại dường như không để ý đến, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Con không quen à? Hay là để mẹ dặn nhà bếp nấu món khác.
"..."
Sở Lưu Ly đến cạn lời, cô há miệng muốn nói gì đó nhưng rồi chỉ lắc đầu:
- Không cần, con không sao.
Cô là đang tức giận đấy biết không? Tức giận thay mẹ đấy! Đây rõ ràng là phân biệt mà.
Lưu Ly dựa người ra ghế, vòng tay liếc nhìn một lượt những kẻ xung quanh. Người hầu tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt, Tử Liên và Sở Linh Lung thì kiêu ngạo dùng bữa, cứ như không để ý đến sự tồn tại của người khác. Nhìn lại Lan Bách Tinh, bà cúi đầu ăn một cách cam chịu, giống như đã quen với việc này nhiều lần rồi vậy.
Hừ..... những kẻ tiện nhân này.
Lưu Ly mím môi, lạnh giọng hỏi Lan Bách Tinh:
- Mẹ bị bắt nạt đấy à?
Phu nhân của Sở gia bị ức hiếp? Tin nổi không?
Người phụ nữ có chút giật mình, theo bản năng lắc đầu đáp:
- Không.. không có.
Lưu Ly cười hắt một hơi, nheo mắt lên tiếng:
- Mẹ có biết mẹ nói dối rất tệ không?
Vừa dứt lời, cô đột ngột đứng bật dậy, nhìn về phía Tử Liên và Sở Linh Lung với ánh mắt lạnh lẽo, rồi quay người rời đi.
Khoan kể đến chuyện vô phép tắc lúc sáng, thì mọi hành động bây giờ của tất cả người trong nhà này đều đang có ý muốn ngồi lên đầu chủ nhân của mình. Được lắm, cô muốn xem xem buổi tối hôm nay sẽ còn có trò gì!
===============================================
Chẳng mấy chốc trời đã tối, Lưu Ly căn thời gian xuống lầu dùng bữa, nhưng không ngờ tình trạng cũ vẫn tiếp diễn. Trên bàn ăn vẫn là "hai người đầu sông một người cuối sông", thức ăn của Lan Bách Tinh so với mẹ con Tử Liên ít ỏi và thiệt thòi hơn rất nhiều. Cô thật sự không hiểu nổi, đường đường là phu nhân của Sở gia, tại sao lại phải chịu cảnh ức hiếp như vậy?
Đồng thời cô cũng nhận ra, chỉ khi không có Sở Thiên Minh ở đây, thì đám người này mới dám lộng hành như vậy. Trụ cột gia đình vắng mặt, gia nhân liền cùng kẻ thấp hèn bày mưu tính kế phu nhân? Motip này cũng cũ quá rồi đấy!
Cô đứng ở phía xa nhìn cảnh đó, trong lòng bất chợt nghĩ về Lưu Ly, có lẽ cô ấy nhờ cô cũng là có nguyên nhân. Tính cách hai người giống hệt nhau, chính vì quá tốt bụng nên mới dễ dàng để người khác áp bức. Nếu là người bình thường, vốn sẽ không bao giờ tha thứ cho tội lỗi của cô, duy chỉ có Lưu Ly... đến chết vẫn có thể bỏ qua mọi chuyện, thậm chí lời nhờ vả cũng đổi lấy một câu cảm ơn.
Cả đời cô chưa bao giờ phạm sai lầm nhưng lại luôn luôn mắc nợ người tốt. Thật là....
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lưu Ly chợt thay đổi, cô đi tới, trước sự chứng kiến của đám người, không nói câu nào cầm lấy khăn trải bàn giật thật mạnh xuống đất.
"Choang"
"Xoảng"
"Toang"
Hàng loạt những tiếng động chói tai vang lên, toàn bộ thức ăn đổ vỡ xuống đất, căn phòng bỗng chốc trở thành một bãi chiến trường. Đám người đứng bật dậy hét lớn, Lan Bách Tinh sợ hãi nhìn cô, lên tiếng:
- Lưu Ly, con làm gì vậy?
Tử Liên và Sở Linh Lung cũng rất kinh hoảng, hét thất thanh:
- Sở Lưu Ly, chị làm cái gì vậy hả?
Cô chậm rãi liếc mắt nhìn từng người có mặt trong phòng, cuối cùng dừng tại vị trí của hai mẹ con kia, nhướn mày nói:
- Câu hỏi đó phải là để tôi hỏi mới đúng. Các người... rốt cuộc là muốn làm cái gì?