Lưu Ly vẫn tiếp tục lờ đi như không nghe thấy, dựa vào cái gì mà cô phải làm theo lời của cô ta chứ?
Christina từ trước đến nay chưa bao giờ bị công khai xem thường như vậy, liền tức tối hét lên:
- Tôi bảo cô đứng lại đó\, có nghe không?
- Sở Lưu Ly!
Phải đến lần thứ ba gọi thẳng họ, chỉ đích danh tên thì Lưu Ly mới chịu dừng lại, cô thở hắt ra một hơi, mệt mỏi quay đầu nhìn người phụ nữ. Cô ta cũng nhanh phết, mới đó mà đã biết được tên của cô rồi.
Christina ngạo mạn đi tới, nhướn mày hỏi:
- Tôi nghe nói thân thủ của cô rất tốt\, có muốn so tài một chút không?
Lưu Ly dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô ta, nghi hoặc hỏi ngược lại:
- Tại sao tôi phải làm vậy?
- Tôi rất tò mò người phụ nữ được Mặc Khiết Thần cho phép ở nhà mình sẽ lợi hại đến mức nào\, loại vô dụng thì chỉ làm cản đường cản lối thôi\, mà trông cô ốm yếu mảnh mai thế này\, chắc không phải đấy chứ?
Từng câu từng chữ đều mang hàm ý châm chích rõ ràng, khiến Lưu Ly đặc biệt thấy không thoải mái, cô liếc nhìn Mặc Khiết Thần một cái, nhưng anh không tỏ thái độ gì cả cứ như gián tiếp dung túng cho hành động xấc xược này của cô ta.
Lưu Ly thu tầm mắt về, chậm rãi trả lời:
- Tôi không có hứng thú.
Christina nhếch môi khinh thường, không tiếc lời khiêu khích:
- Sao vậy? Cô sợ à?
Ấn đường Lưu Ly càng nhăn chặt hơn, thật không hiểu dựa vào đâu mà người phụ nữ lại lớn lối đến vậy:
- Cô không thấy chiêu khích tướng này rất vô vị sao? Tôi không chấp nhận không phải vì sợ cô\, mà vì tôi cảm thấy chuyện đó không đáng. Không có lí do gì để tôi phải làm theo ý cô muốn cả.
- Tôi thì cảm thấy rất thú vị mà. Đặc biệt khi nhìn những kẻ thất bại dưới tay mình\, hèn hạ và thảm hại đến mức nào. - Christina nở nụ cười đầy ngạo mạn\, công kích dồn dập về phía trước.
Và thực tế, điều đó thành công đả động đến Lưu Ly, với bản tính nóng nảy, cô vốn đã không thể để yên ngay từ những câu đầu. Nếu không phải cô gái này là khách của Mặc Khiết Thần, cô sẽ nghĩ đến việc xẻo cái mỏ của cô ta rồi vứt cho chó ăn.
Cái cảm giác thượng đẳng ở đâu ra vậy chứ?
- Chà đạp kẻ yếu thế hơn mình rồi tự hào với điều đó là sở thích của cô sao?
Nghe Lưu Ly phản kích, Christina càng dương dương tự đắc:
- Đúng vậy\, thắng làm vua thua làm giặc mà. Không lẽ\, đến việc tôi kiêu ngạo vì thắng còn phải nhìn sắc mặt người khác à?
"..."
Lần này, Lưu Ly không đáp lại, chỉ im lặng cúi đầu. Nhưng Mặc Khiết Thần thì đã không thể nghe thêm được nữa, buộc phải lên tiếng:
- Đủ rồi\, Christina!
Người phụ nữ quay đầu nhìn anh, miễn cưỡng thu lại nụ cười của mình, nhưng vẫn tỏ ra luyến tiếc không thôi:
- Àiiii\, thật là nhàm chán quá mà\, còn tưởng cô gái bên cạnh anh tài hoa đến mức độ nào\, không ngờ... cũng chỉ có thế mà thôi
Vừa nói, cô ta vừa nhấc chân định bước về phía Mặc Khiết Thần, thế nhưng đúng lúc ấy, một lực đạo mạnh mẽ đã tóm lấy tay cô ta kéo lại, đồng thời có giọng nói truyền đến:
- Được thôi\, vậy thì chúng ta đấu một trận đi\, tôi và cô!
Christina ngoảnh mặt lại, phấn khích đáp:
- Như thế mới sảng khoái chứ\, tôi thích những người liều mạng. Cô muốn đấu gì đây?
Lưu Ly thả lỏng bàn tay, lãnh đạm trả lời:
- Tùy cô chọn.
- Vậy cô giỏi cái gì? Tôi theo. - Người phụ nữ nhếch mày kiêu căng.
Lưu Ly thì vẫn bình tĩnh như nước, lắc đầu nói:
- Không cần nhường đâu\, tôi cái gì cũng giỏi.
"Hahaha" - Một tràng cười vang lên, sự ngay thẳng của cô đã khiến Christina phấn khích đến tột độ, không thể chờ đợi thêm được nữa:
- Tự tin là rất tốt\, tôi thích. Chọn một hình thức đơn giản đi\, tôi nghĩ phi dao không tồi đâu.
Vũ khí sắc bén sẽ có mức độ nguy hiểm nhất định, nhưng nếu cô ta nghĩ thứ ấy có thể hù dọa được cô thì lầm rồi. Lưu Ly nhếch môi, không cần suy nghĩ mà trực tiếp đồng ý:
- Được thôi\, tôi theo cô. Nhưng ở đây có vẻ không đủ rộng\, chúng ta ra ngoài tìm một nơi khác đi.
Christina không có ý kiến, ngược lại còn quay sang nhìn Mặc Khiết Thần, nói:
- Sở tiểu thư đã đồng ý rồi\, anh chắc sẽ không phản đối chứ?
Mặc Khiết Thần mím môi, do dự chuyển qua Lưu Ly nhưng cô không nhìn anh, ánh mắt vẫn đặt trên người Christina không rời:
- Tại sao phải hỏi anh ta? Sàn đấu trước giờ vẫn luôn là nơi dựa vào bản lĩnh để nói chuyện!
...
Cố Thiên Vương vừa về phòng không bao lâu đã nghe có tiếng náo nhiệt từ dưới vọng lên, anh đi đến mở cửa sổ nhìn xuống, phát hiện một đám người hầu trong biệt thự đang tập trung ở bãi đất trống. Chính giữa còn có nhiều thân ảnh quen thuộc, anh không kiềm được sự tò mò, ngay lập tức rời khỏi phòng chạy xuống.
Đến nơi, Phi Điểu cũng đã có mặt, cô thắc mắc không hiểu vì sao Lưu Ly lại tham gia trò chơi này, nó chẳng có nghĩa lý gì cả. Cùng lúc, đám người hầu bên cạnh xì xầm truyền tai nhau:
- Không ngờ thiếu gia lại cho phép hai người phụ nữ làm loạn trong biệt thự của mình\, thật hiếm thấy!
- Đúng vậy đó\, mấy bộ dao trong bếp đều đã đem ra cả rồi\, đều là đồ tốt.
- Nhưng mà\, Sở tiểu thư đối đầu cùng tiểu thư Christina sao? Cô ấy liệu có thẳng nổi hay không đây?
- Tôi nghe nói thân thủ của Sở tiểu thư không tầm thường đâu\, còn nhớ vụ náo loạn lần trước chứ? Tôi nghe nói có người đã tận mắt chứng kiến Sở tiểu thư đánh một lúc mười người đấy!
- Đúng đúng tôi cũng nghe kể vụ đó\, Sở tiểu thư còn là người cứu mạng Cố thiếu gia nữa\, bảo vệ của ngài ấy đều chết sạch cả.
- Dù vậy thì sao chứ? Tiểu thư Christina là con gái của ngài Smith đấy\, trùm buôn vũ khí Bắc Mỹ\, các người nghĩ thử xem\, phải lợi hại đến mức nào đây?
- Tôi đã từng thấy tiểu thư Christina bắn súng rồi\, cực kì ảo diệu\, phi dao đối với cô ấy chỉ là trò con nít mà thôi. Nắm rõ trong lòng bàn tay hết rồi.
...
Tranh luận qua lại, ý kiến trái chiều rất nhiều nhưng đa số đám người vẫn nghĩ Christina nhỉnh hơn Sở Lưu Ly một chút, có lẽ khả năng thắng là cao hơn. Nhưng những chuyện này lọt vào tai Cố Thiên Vương và Phi Điểu thì lại trở thành một câu chuyện hài đến nực cười. Nói cho cùng tất cả chỉ là nghe kể, chỉ có những người tận mắt nhìn thấy mới có thể xác định Sở Lưu Ly lợi hại đến mức nào.
Một kẻ như Cố Thiên Vương từng nghĩ đơn giản cô gái gầy ốm như cô ấy thì có thể làm được gì, nhưng qua chuyện vừa rồi, đại não của anh đã thay đổi toàn bộ. Sở Lưu Ly hoàn toàn có khả năng một mình cân cả tổ chức sát thủ, nếu là đấu tay đôi, cô ấy không hề ngán một ai cả. Chỉ bằng một Christina mà đòi ngang hàng với cô ấy sao?
Các người... đang đánh giá quá thấp năng lực của sát thủ số một thế giới rồi!
Lưu Ly và Christina đứng ở giữa sân đấu, trước mặt cả hai là tấm biển đánh dấu ba vòng tròn tương ứng với ba mức độ theo hướng hẹp và xa dần. Ba tấm biển được đặt ở ba vị trí khác nhau, lần lượt là tám mét, mười bốn mét và hai mươi mét. Đương nhiên, càng trúng hồng tâm ở cự ly càng xa, thì số điểm chắc chắn sẽ cao hơn, thông qua đó sẽ xác định được người thắng cuộc.
- Cô trước đi. - Lưu Ly liếc mắt\, lịch sự lên tiếng với người phụ nữ.
Christina mỉm cười, vô tư đón nhận:
- Được\, vậy tôi không khách sáo.
Dứt lời, cô ta cầm lên con dao đầu tiên, mắt hướng về tấm bia gần nhất, sau khi nhắm chuẩn liền vung tay phi thẳng. Con dao sắc bén vút bay như một cơn gió, và cắm phập vào chính giữa tấm bia tám mét. Đám người xung quanh đồng loạt "Ồ" một tiếng, không ngừng gật gù cảm khái.
Nét mặt Lưu Ly vẫn bình tĩnh không gơn sóng, với mức độ này thì trúng hồng tâm là điều rất cơ bản, nếu đến cả tấm bia gần nhất cũng lệch thì còn cần gì thi đấu nữa.
Christina kiêu ngạo nhìn sang cô, cố ý hỏi:
- Cô đã bắt đầu thấy sợ chưa?
Lưu Ly chỉ nhếch môi, khen lại một cách qua loa:
- Không tồi\, phát đầu tiên đã được mười điểm.
Người phụ nữ cầm tiếp con dao thứ hai lên, cùng với tâm thái cao hứng ném phát kế tiếp, nhát dao một lần nữa cán đích hồng tâm ở tầm xa mười bốn mét. Đám người xung quanh càng hô lớn tiếng hơn, thực sự là màn trình diễn quá tuyệt vời.
Mười điểm tròn trĩnh lần thứ hai!
Christina sung sướng bật thốt lên:
- Nếu lấy được điểm số tuyệt đối thì sẽ thế nào đây. Hahahaha.
Mặc Khiết Thần đứng nhìn Lưu Ly từ phía sau, dù chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của cô nhưng trước áp lực đối thủ tạo cho, liệu Lưu Ly có bình tĩnh đối phó được hay không đây?
Cầm con dao thứ ba trong tay, Christina liếc mắt về phía Lưu Ly, thấy nét mặt cô bình thản như không có chuyện gì, khóe môi càng nhếch lên cao hơn. Tâm thế kiên định là rất tốt nhưng cuộc chơi này là của cô ta rồi.
Nghĩ xong, cô ta hướng mũi dao về tấm biển xa nhất, dùng tất cả năng lực của mình nhắm thật chính xác, một giây sau liền phi nó về phía trước. Con dao bay như một cơn lốc dữ dội và rồi...
"Phập" - Cán đích thành công, mọi ánh mắt đều đổ dồn về tấm bia hai mươi mét nhưng trên chấm đỏ không hề có vết dao để lại, thay vào đó, nó đã cắm vào sát ngay kế bên. Suýt trúng hồng tâm nhưng vẫn là... trượt rồi.
- Ai da\, quả nhiên mức độ thi đấu thì không thể hoàn hảo được\, nhưng có thể chấp nhận là chín điểm chứ nhỉ?. - Christina dù không hài lòng với kết quả của mình vẫn rất ngạo mạn tâng bốc bản thân.
Thú thật tấm bia hai mươi mét là một thử thách cực kì khó khăn, khoảng cách đó có thể đem ra sàn thi đấu lớn và để đạt đến độ hoàn hảo thì người chơi không phải hạng tầm thường rồi. Nhưng mà... trong cuộc đua này, vốn không tính bằng điểm, chỉ có trúng hoặc không trúng mà thôi. Đích đến chỉ có hồng tâm, trật rồi thì làm gì có điểm chứ?
Tới lượt Lưu Ly ra sân, cô với tay cầm lên hai con dao màu bạc với trọng lượng không hề nhẹ, nhân lúc mọi người còn chưa kịp định hình đã không cần nhắm mà phóng đi luôn.
"Phập"
"Phập"
Hai âm thanh truyền đến liên tiếp, tấm bia tám mét và mười bốn mét đã in dấu vết dao của Lưu Ly, cán đích hồng tâm tuyệt đối!
"Oaaaaaaaa" - Tiếng hô hào hùng vang lên như vỡ òa, đám người hầu đều ra sức la hét, tựa như không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy. Thậm chí còn có người kích động thốt thành tiếng:
- Ôi trời ơi\, một lần sử dụng cả hai con dao còn là phi liên tiếp trúng hồng tâm. Quá sức tưởng tượng của tôi rồi.
- Sở tiểu thư\, cô cừ lắm!!!
- Sở tiểu thư!
- Sở tiểu thư!
Tiếng gọi cổ vũ càng lúc càng dày đặc, Cố Thiên Vương và Phi Điểu đều không tự chủ mỉm cười. Quả nhiên là Sở Lưu Ly, chưa bao giờ làm bọn họ thất vọng.
Trong khi ai nấy đều tung hô năng lực của Lưu Ly thì Christina lại im bật, cô ta sững sờ nhìn không chớp mắt, dáng vẻ kiêu ngạo đã biến mất từ lúc nào.
Hai con dao đó, vận tốc đó, hồng tâm đó, liên tiếp... sao có thể chứ? Cô ta làm cách nào?
Lưu Ly chớp đôi mắt lạnh lùng, cô cầm con dao màu bạc thứ ba lên,.một lần nữa không cầm nhắm phóng thẳng về phía trước. Vận tốc nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy đường đi của mũi dao ở đâu, tất cả ánh mắt chỉ dồn về tấm bia hai mươi mét cuối cùng.
"...."
Nhưng không, tấm bia xa nhất của Lưu Ly không hề in lại vết dao, không phải trúng hồng tâm, càng không trúng tấm biển chỉ điểm.
- Cái gì vậy? Tôi không thấy được\, Sở tiểu thư trượt rồi sao?
- Biển hai mươi mét trống trơn\, không trúng dao luôn ư?
- Không thể nào...
Tiếng hô vang đã được thay bằng lời xì xào bàn tán, ai ai cũng đang khó hiểu với mũi dao cuối cùng của Sở Lưu Ly. Đến cả Christina đang sợ sệt cũng nghĩ cô đã trượt rồi. Chính vào khoảnh khắc này, một người đàn ông chợt phát hiện điều gì đó, kinh hãi la lên:
- A\, tấm bia của tiểu thư Christina. Hồng tâm!
Lời nói ấy đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ánh mắt chuyển hướng đổ dồn về một phía khác, chỉ thấy trên tấm biển của Christina từ lúc nào đã cắm thêm một con dao, còn là ngay chính giữa hồng tâm. Và đương nhiên, đó là con dao màu bạc sáng chói nhất, con dao của Sở Lưu Ly!
- Oaaaaaaa
- Trúng rồi!
- Sở tiểu thư thắng rồi!
*Cho những ai chưa biết, bộ môn phi đao này không giống với bắn súng, lực chủ yếu là từ cánh tay của con người nên về tốc độ hay khoảng cách đều không nhanh và xa được bằng đạn. Phải tính toán phụ trừ cả hướng gió và các điều kiện tác động bên ngoài.
*Profile hôm nay là về một số nhân vật phụ không lớn nhưng thúc đẩy các tình tiết của truyện. Mọi người đọc xong cho Tiêu xin một like và bình luận ủng hộ Tiêu với nha*
- Christina: em gái đối tượng hợp tác lâu năm của Mặc Khiết Thần trên thương trường\, con gái ôm trùm buôn vũ khí tại Bắc Mỹ\, từng theo đuổi anh nhưng không thành công\, tính cách ngạo mạn\, tự tin\, có thể nói kiêu ngạo đến tận trời\, chưa có thứ gì là cô ta chưa từng đạt được.
- Rin: Đội trưởng tổ sát thủ của Black, tính cách mạnh mẽ, ích kỉ, vì sự thiên vị của chủ nhân với Black mà rất không cam tâm, luôn muốn tìm cơ hội diệt trừ cô. Một lòng trung thành với Lãnh Hàn Thiên Lâm nhưng chưa bao giờ được hắn ngó tới, chỉ trọng dụng như một con cờ đúng với nghĩa đen.