Mặc Khiết Thần và Phi Điểu ngồi đợi trước cửa phòng, nét mặt cả hai đều hiện rõ sự lo lắng. Một người đàn ông mặc áo vest đi tới, quỳ xuống bên cạnh anh, cẩn trọng hỏi:
- Thiếu gia\, ngài vẫn chưa ăn uống gì cả ngày nay rồi\, hay là để tôi cho người chuẩn bị một ít?
Ánh mắt Mặc Khiết Thần thờ ơ, lạnh nhạt đáp:
- Ta không đói.
- Dù là vậy ngài cũng phải ăn chút gì đó cầm cự chứ. - Người đàn ông tiếp tục thuyết phục thế nhưng Mặc Khiết Thần không quan tâm đến\, chỉ im lặng quay sang chỗ khác..
Anh ta bất lực thở dài, đúng lúc này Cố Thiên Vương từ đâu chạy vào, thở hồng hộc lên tiếng:
- Sở Lưu Ly thế nào rồi?
Người đàn ông vội đứng lên, cúi đầu trả lời anh:
- Cố thiếu\, bác sĩ Quan đang phẫu thuật cho cô ấy\, mới vừa bắt đầu không lâu lắm.
Cố Thiên Vương gật đầu một cái xem như đã hiểu, anh liếc mắt nhìn Mặc Khiết Thần, nhẹ nhàng ngồi xuống vỗ vai anh:
- Không sao đâu\, Quan Thục Di giỏi như vậy\, nhất định sẽ cứu được Sở Lưu Ly thôi.
Mặc Khiết Thần vẫn lạnh lùng không nói gì, anh đã đồng ý phẫu thuật thì đương nhiên sẽ tin tưởng cô ta, chỉ là... tại sao trong lòng cứ canh cánh hoài không yên? Nhớ lại giây phút Sở Lưu Ly ngã xuống, ho ra máu trong vòng tay mình, cảm giác đó thật khó diễn tả thành lời. Tim anh như quặn thắt lại, hơi thở cũng chậm hơn một nhịp, anh thậm chí còn nghĩ trong khoảnh khắc đó lồng ngực mình đã không đập một lần.
Hơn hết, việc cô ấy đỡ cho Cố Thiên Vương một nhát dao cũng làm Mặc Khiết Thần bận tâm không ít, suốt quãng đường trở về đây anh không quên được hình ảnh đó. Sở Lưu Ly thật sự để tâm đến cậu ta vậy sao? Cô ta đã có tình cảm ư? Nhiều đến mức có thể không màng sống chết bảo vệ cậu ta? Tại sao? Tại sao anh nhìn thấy lại khó chịu như vậy? Vừa khó chịu... vừa đau lòng...
Cố Thiên Vương an ủi xong, ngước mặt nhìn Phi Điểu cách đó không xa, cô đang ngồi bệch ra đất, khuôn mặt xanh xao không huyết sắc, ánh mắt lơ đãng vô hồn. Chợt thấy lòng bàn tay của cô chảy máu, anh liền chạy đến, cau mày hỏi:
- Cô làm gì vậy? Sao không băng vết thương lại?
Phi Điểu cũng lãnh đạm như Mặc Khiết Thần, không chút cảm xúc trả lời:
- Tôi không sao.
- Không sao cái gì mà không sao? Máu vẫn đang chảy ra kia kìa. - Cố Thiên Vương nhăn mặt\, cầm tay cô đầy xót xa.
Anh tặc lưỡi, lôi cô đứng dậy nói:
- Không được\, mau đi theo tôi.
Dứt lời, Cố Thiên Vương kéo Phi Điểu rời đi, trước lúc đó vẫn không quên dặn dò người đàn ông kia chăm sóc cho Mặc Khiết Thần.
....
Bên trong, đám người đã chuẩn bị xong mọi thứ, Quan Thục Di từ trong phòng vệ sinh đi ra, sau khi rửa tay sạch sẽ thì mặc đồng phục phẫu thuật vào. Một y tá vừa giúp cô vừa lên tiếng:
- Bác sĩ Quan\, cô từng làm phẫu thuật như thế này lần nào chưa? Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào nghề tôi nhìn thấy trường hợp do độc rắn hổ mang chúa gây ra cho người đấy.
Người phụ nữ chớp mắt, bình thản đáp:
- Ở Trung Quốc không thường xuất hiện loại rắn này nên không có mấy trường hợp\, nhưng đừng lo\, khi tôi ở Mỹ đã từng thực hiện phẫu thuật vài lần rồi.
Nhìn về phía Lưu Ly, ánh mắt Quan Thục Di hơi sâu lại, nhỏ giọng nói:
- Cô ấy sẽ không chết đâu\, ít nhất ngày hôm nay sẽ như vậy.
Dứt lời, cả hai người cùng tiến đến gần bàn phẫu thuật, ánh đèn bật sáng, con dao trong tay cô uyển chuyển cử động...
\==================================================
Tùy tiện mở cửa một căn phòng, Cố Thiên Vương lục tìm hộp y tế sau đó ấn cơ thể Phi Điểu ngồi lên giường, bắt đầu kiểm tra các vết thương. Hơn cả Lưu Ly, cô là người chiến đấu hết sức lực nhất, một mình đánh với cả đoàn sát thủ, vừa chặn đường chúng vừa kéo dài thời gian cho anh chạy trốn. Nhưng trái với dự liệu của Cố Thiên Vương, trên người cô ấy không bị thương nhiều như anh tưởng.
Ngoài quần áo có chút tơi tả, khắp thân cũng chưa đến mười vết bầm tím, vài chỗ xây xát nhẹ không đáng kể, chỉ riêng ở lòng bàn tay là nặng hơn một chút. Cố Thiên Vương không nhịn được, âm thầm cảm thán:
- Tổ chức sát thủ gì đó cũng thật giỏi\, đào tạo ra được mấy người trâu bò như cô. Năng lực như thế này chắc chắn không thua kém Sở Lưu Ly là bao.
Anh mở hộp y tế, lấy một ít bông và nước muối sát trùng vết thương cho Phi Điểu, sau đó bôi thuốc rồi quấn băng lại cho cô. Suốt cả quá trình, cô không hề kêu than một tiếng, Cố Thiên Vương ngước nhìn lên, lại phát hiện trên trán Phi Điểu có một vết xây xát nhỏ, anh ngó nghiêng một hồi thì lấy bông tăm lau bớt máu cho cô.
Vừa đưa tay lên, một dòng lệ đã chảy dài xuống má Phi Điểu. Giọt nước mắt rơi xuống chạm phải tay Cố Thiên Vương khiến anh giật mình, nhìn lại mới thấy cô gái đang khóc, anh luống cuống hỏi:
- Này\, cô làm sao vậy?
Mũi Phi Điểu cay xè, hai mắt cũng đỏ cả lên, nấc một tiếng nói:
- Cậu ấy sẽ không sao chứ?
"..."
Cố Thiên Vương rất bất ngờ, dường như không nghĩ đến cô sẽ bày ra vẻ mặt này, lúng túng đáp:
- Chắc là không sao đâu.... Quan Thục Di là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất Bắc Kinh\, từng đi du học ở nước ngoài\, cô ấy nhất định sẽ cứu được Sở Lưu Ly thôi.
Người đàn ông vừa nói xong, Phi Điểu lại càng khóc lớn hơn, cô òa lên như một đứa trẻ, giọng nức nở:
- Là tôi không bảo vệ được cậu ấy\, tôi sai rồi. Lưu Ly không thể chết được\, cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi\, cậu ấy không thể xảy ra chuyện được.
"..."
Ế, anh mới vừa bảo sẽ không sao rồi mà, tại sao cô ta vẫn khóc chứ? Nghe không lọt tai hả?
Cố Thiên Vương cuống cuồng nhìn cô, không biết phải làm như thế nào mới tốt. Phi Điểu đã rủ bỏ vẻ ngoài mạnh mẽ thường ngày, không ngại thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh, nhìn cô khóc lóc thương tâm, anh ngập ngừng vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm thân thể cô vào lòng, với hi vọng xoa dịu được phần nào nỗi đau này.
- Không phải lỗi của cô\, tin tôi\, Sở Lưu Ly sẽ không xảy ra chuyện gì đâu\, tin tôi đi.
Phi Điểu nắm lấy một góc áo của người đàn ông, cả khuôn mặt đều vùi sâu vào trong lồng ngực anh, nước mắt không ngừng tuôn như mưa. Là cô đã thuyết phục Lưu Ly ở lại, là cô hứa sẽ bảo vệ cậu ấy an toàn, nhưng mà.... cô đã không làm được. Cô thật sự rất vô dụng, rất vô dụng mà...
Cố Thiên Vương siết tay, nghe tiếng khóc của Phi Điểu mà tim vô thức quặn thắt lại. Nếu suy xét lỗi của ai, thì đó phải là lỗi của anh mới đúng. Là Lưu Ly đã che chắn cho anh, cô ấy cứu anh một mạng. Vô dụng sao? Để một cô gái cứu mạng mình, anh mới là người vô dụng nhất.
....
Mặc Khiết Thần ngồi đợi trước phòng phẫu thuật rất lâu, cuối cùng cũng chờ được đến lúc cánh cửa mở ra. Quan Thục Di bước về phía anh, cởi khẩu trang lên tiếng:
- Phẫu thuật rất thành công\, cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi.
Chỉ với một câu nhẹ nhàng như vậy, tảng đá trong người Mặc Khiết Thần đã có thể được dỡ bỏ, anh thở dài một hơi, hỏi:
- Tôi có thể vào trong đó không?
- Bên trong vẫn còn mùi thuốc khử trùng... - Cô còn chưa kịp nói xong\, Mặc Khiết Thần đã trực tiếp lướt ngang qua đi vào\, hành động của anh khiến Quan Thục Di sững người.
Cô quay lại nhìn anh, mím môi thu những lời vừa rồi vào trong. Mặc Khiết Thần nhìn Lưu Ly trên giường, sắc mặt cô đã khá hơn nhiều, chứng minh những lời Quan Thục Di nói là thật.
Cô ấy sống rồi!
Những người trong phòng vì phẫu thuật kéo dài hàng tiếng đồng hồ đã mệt mỏi đến rã rời, sau khi thu dọn xong dụng cụ thì liền rời đi. Quan Thục Di đến bên cạnh anh, chậm rãi giải thích:
- Độc rắn này thật sự rất mạnh\, cũng may cô ấy đủ kiên cường để chống chọi\, trong lúc phẫu thuật đã mấy lần tôi nghĩ cô ấy sẽ không qua khỏi\, sẽ bỏ cuộc giữa chừng nhưng mà không\, tôi phải công nhận một điều ý chí sống của cô ấy vô cùng mạnh mẽ. Dù đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải điều trị thêm khoảng nửa tháng nữa mới khôi phục hoàn toàn được.
- Tôi sẽ kê thuốc và đến kiểm tra tình hình của cô ấy hằng ngày\, anh hãy sắp xếp người chăm sóc đi.
Mặc Khiết Thần chớp mắt, lạnh nhạt đáp:
- Tôi có thể chăm sóc cô ấy.
"..."
Quan Thục Di kinh ngạc nhìn anh, cô há miệng như muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng. Nhìn ánh mắt của người đàn ông hoàn toàn đặt trên Sở Lưu Ly, cô cúi đầu cắn môi, hai tay để trong túi áo khẽ siết chặt.
- Một người đàn ông chăm sóc một cô gái sẽ có nhiều thứ rất bất tiện. Anh tốt hơn vẫn nên sắp xếp một nữ hộ lí.
Nói rồi, cô quay phắt người đi, giống như không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thêm nữa. Trong chốc lát, căn phòng ấy chỉ còn một mình Mặc Khiết Thần cùng Sở Lưu Ly, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi người cô.
Thật may mắn vì đã không có chuyện gì xảy ra, thật may mắn... vì cô vẫn ở lại đây.
...
Sáng ngày hôm sau, ánh nắng lung linh chiếu xuống mặt đất, len lỏi qua khung cửa sổ nhảy múa trên chiếc giường nhỏ. Cô gái đang nằm ở đó bỗng nhăn mặt, chầm chậm mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ dần sáng rõ hơn, cô khẽ nhích người ngồi dậy.
Mới cử động một chút lồng ngực đã truyền đến cơn đau nhói, Lưu Ly cau mày, theo bản năng đưa tay lên ôm ngực, há miệng thở mạnh.
A, cái quái gì thế này, đau quá. Có cảm giác như mới bị người ta tra tấn xong vậy, xương cốt cũng rã rời hết rồi.
Đang thầm than vãn, một hình ảnh đột nhiên lọt vào mắt cô. Lưu Ly nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện Mặc Khiết Thần đang gục đầu ngồi bên giường mình.
“...”
- Cái gì đây? Sao anh ta lại ở chỗ của mình chứ? - Lưu Ly chớp chớp mắt\, bất giác thốt lên.
Ngó nghiêng xung quanh căn phòng không có một ai, cô lại nhìn về người đàn ông, thắc mắc tự hỏi:
- Đây là đâu chứ? Anh ta ngủ rồi hả?
Vừa nói, cô vừa đưa tay ra muốn chạm vào anh, thế nhưng khi những ngón tay mới sờ đến mái tóc đen dày thì đã bị bắt lại bởi một lực đạo. Lưu Ly giật nảy mình, vô thức nhìn Mặc Khiết Thần từ từ ngẩng đầu lên, chốc lát bốn mắt nhìn nhau, hai người tay trong tay nắm chặt như thể sẽ không bao giờ xa rời.