Lãnh Hàn Thiên Lâm ngồi một mình trong căn phòng tối, bên tay vẫn nắm hai tờ giấy của Cố Thiên Vương và Mặc Khiết Thần. Trầm ngâm một lúc, hắn đột nhiên lên tiếng:
- Nhiệm vụ mật đã tiến hành chưa?
Lúc này, một người ẩn thân trong bức màn tối hiện ra, cúi đầu trả lời:
- Đã có người nhận từ lúc Black bỏ trốn rồi, thưa chủ nhân.
Dừng một đoạn, người đó lại hỏi:
- Hắn sẽ chết sao?
Lãnh Hàn Thiên Lâm chớp đôi mắt lạnh lùng sắc bén, chậm rãi đáp:
- Ta không quan tâm đến tính mạng của hắn, nhưng mà... Black sẽ cạy miệng được thôi, nếu hắn bị cô ấy phát hiện. Ta chỉ lo lắng điều đó.
- Ngài đang lo lắng điều gì, thưa chủ nhân? - Người kia tiếp tục đặt một câu nghi vấn nhưng Lãnh Hàn Thiên Lâm đã không trả lời lại.
Anh ta vứt tờ giấy chứa thông tin của Cố Thiên Vương sang một bên, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào tấm hình của Mặc Khiết Thần, sau vài giây thì vò nát nó. Trong đầu, vô số ý nghĩ đã hiện lên nhưng chỉ duy nhất có một hỏi:
"Tại sao... trong hàng tỷ người trên thế giới này, Black lại có thể gặp được hắn ta?"
=============================================
Mặc Khiết Thần trở về phòng của mình sau khi đã trấn tĩnh lại được bản thân một chút, vừa mở cửa, anh phát hiện Cố Thiên Vương cũng đang ở bên trong. Nhìn thấy Mặc Khiết Thần, anh ta liền đứng phắt dậy:
- A Thần, cậu nghe tôi giải thích, thực ra....
- Không cần đâu. - Không cho Cố Thiên Vương nói hết câu, anh đã trực tiếp cắt ngang.
Thế nhưng người đàn ông vẫn cố chấp nói:
- Dù là vậy thì tôi nghĩ mình vẫn nên cho cậu một lời giải thích hợp lí. Lúc nãy, trong lúc lấy sách tôi không cẩn thận làm ngã đồ xuống, Sở Lưu Ly đã lao đến cứu tôi nhưng do bản thân tôi bất cẩn nên làm cả hai cùng ngã xuống đất. Giữa chúng tôi chẳng có chuyện gì cả, đây chính là sự thật.
Mặc Khiết Thần nghe xong, gật đầu lạnh nhạt đáp:
- Được, tôi biết rồi.
Thực ra anh không để tâm giữa Lưu Ly và Cố Thiên Vương xảy ra chuyện gì, bởi vì từ sâu thẳm trong tim anh tin tưởng cậu ấy tuyệt đối, nhưng mà... hành vi sau đó của Sở Lưu Ly mới là điều khiến anh không thể giải nghĩa nổi. Cô ta cứ nhìn cậu ấy không rời mắt, rõ ràng là đang có suy nghĩ gì đó.
Mặc Khiết Thần không thể hiểu nó là gì, và điều đó khiến anh bực bội một cách kì lạ. Anh không biết tại sao sự khó chịu ấy lại biến thành cơn thịnh nộ và trút mọi tội lỗi lên Sở Lưu Ly, chỉ là... nó là một loại cảm giác rất tệ, cực kì tệ! Tệ đến nỗi anh không thể khống chế bản thân mình...
Mặc Khiết Thần ảo não ngồi xuống ghế, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn chưa đi, anh liền hỏi:
- Cậu còn có chuyện gì sao?
Cố Thiên Vương dè dặt gật đầu, đáp:
- Ừm, vẫn còn một việc nữa.
- Nói đi! - Được sự cho phép của Mặc Khiết Thần, anh ta chậm rãi đưa đến một tập giấy mỏng, trả lời:
- Tôi vừa mới nhận được, là thứ mà cậu nhờ tôi điều tra lần trước. Thông tin liên quan đến Sở Lưu Ly.
Giọng của Cố Thiên Vương dường như đã thay đổi so với lúc nãy, nhìn nét mặt anh trắng bệch, Mặc Khiết Thần lên tiếng:
- Cậu sao vậy, trông cứ như mới bị ai đó dọa sợ?
Vừa nói, anh vừa đưa tay nhận lấy, giây tiếp theo mở ra xem, giọng của Cố Thiên Vương đã thấp hẳn xuống:
- Cậu sẽ ngạc nhiên đấy, bởi vì Sở Lưu Ly... thực chất lại không phải là Sở Lưu Ly.
....
Bên ngoài, một bóng đen khẽ vụt qua lùm cây, thân ảnh người đó nhẹ nhàng như nước, di chuyển không hề phát ra tiếng động, thuận lợi qua mắt được đám vệ sĩ canh gác trước cổng. Thế nhưng ngay khi bước chân vừa chạm vào nền đất trong vườn, một thứ đồ vật đã kề sát gáy hắn lạnh toát.
- Đang tìm ai vậy? - Một giọng nói nữ tính vang lên. Người kia đưa hai tay giơ cao, từ từ quay đầu lại, liền thấy họng súng đen ngòm đang chĩa trước mặt mình:
- Phi Điểu!
Cô gái này không biết từ khi nào đã xuất hiện tại nơi đây, hơn hết còn biết được chính xác con đường hắn sẽ di chuyển. Phi Điểu mỉm cười khả ái, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tôi còn đang tự hỏi tại sao lần hành động này không thấy anh tham gia, không ngờ... anh đã có nhiệm vụ khác rồi.
Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, tỏ ra bình tĩnh đáp :
- Tôi không hiểu cô đang nói gì.
Phi Điểu nhếch môi, không nhanh không chậm trả lời:
- Không sao, anh sẽ sớm phải hiểu thôi.
Dứt lời, cô đoạt lấy toàn bộ vũ khí trên người hắn ta, rồi dùng dây thừng trói chặt hai tay ra phía sau, súng di chuyển lên đến thái dương người đàn ông, ánh mắt cô lạnh lẽo:
- Tôi rất muốn xử lý anh nhanh gọn nhưng mà... vẫn còn một người nữa nôn nóng gặp mặt anh hơn tôi.
Nói xong, Phi Điểu bí mật áp giải hắn đi vào trong nhà. Đến một căn phòng, cô đá một cú vào chân khiến anh ta quỳ rạp xuống đất. Khi ngước mặt lên, đối diện hắn là hình ảnh Lưu Ly đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một đoạn dao sắc lẹm.
Khuôn mặt người đàn ông lập tức tái mét, vô thức gọi:
- Black?
Lưu Ly liếc mắt nhìn hắn ta, trong bóng đêm cô nở nụ cười quỷ dị khiến kẻ khác phải rợn tóc gáy:
- Lâu rồi không gặp, Flash!
....
Mặc Khiết Thần đóng tập tài liệu, ấn đường nhíu chặt lại, toàn khuôn mặt hiện rõ vẻ ưu tư. Cố Thiên Vương ngồi đối diện nhìn anh, lên tiếng:
- Ban đầu thông tin về Sở Lưu Ly không nhiều, vì cô ta vốn bị thất lạc từ nhỏ, tôi phải mở rộng phạm vi điều tra mới biết cô ấy được tìm thấy tại Thẩm Dương, là một cô nhi được viện phúc lợi nhận nuôi dưỡng. Sau này lớn lên một chút, vì muốn giảm bớt gánh nặng đã ra đời bươn chải, không nhiều bạn bè thân quen nên cũng không có mấy thông tin.
- Nhưng tôi đã tìm được một bức ảnh, điều đáng ngạc nhiên là cô gái trong tấm ảnh đó có gương mặt khác hoàn toàn so với Sở Lưu Ly hiện tại, cũng tức là thân phận cô ta đã bị tráo đổi, mà theo tôi nghĩ có lẽ Sở gia cũng chưa phát hiện ra việc này. Sau đó, tôi phải nhờ đến nhiều nguồn tin khác nhau mới có thể tra ra thân phận thật sự của Sở Lưu Ly hiện tại, chỉ là tôi không ngờ, cô ta thế mà lại là một sát thủ.
Không những là sát thủ mà còn là sát thủ giỏi nhất thế giới, anh có thể không run sợ sao? Một kẻ giết người không gớm tay khác nào với sát nhân hàng loạt đâu chứ? Lãng vãng bên cạnh lâu như vậy mà bây giờ mới biết, không muốn sợ cũng khó lắm!
Mặc Khiết Thần mím môi, chậm rãi nói:
- V là tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, tuy chỉ nổi lên mười năm trở lại đây nhưng chất lượng không hề thấp. Là lò đào tạo ra nhiều sát thủ chuyên nghiệp năng lực cao nhất, nhưng tại sao, một sát thủ giỏi như cô ta lại bỗng nhiên trở thành thiên kim Sở gia? Tại sao lại bôn ba từ Thẩm Dương đến tận Bắc Kinh xa xôi? Tại sao phải giả mạo thành Sở Lưu Ly?
Cố Thiên Vương nghe đến rối não, lắc đầu đáp:
- Tôi không biết, cũng thể suy đoán được điều gì. Trong chuyện này rõ ràng có quá nhiều nút thắt, rất khó xác định được chỗ đúng chỗ sai, nhưng A Thần, điều quan trọng bây giờ là làm sao để giải quyết Sở Lưu Ly, đám sát thủ đã đuổi giết cô ta nói không chừng có lẽ là do tổ chức V phái người truy sát, chúng ta sẽ bị kéo vào việc này nếu tiếp tục chứa chấp cô ta.
Mặc Khiết Thần giương đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh trả lời:
- Nếu đúng như cậu suy đoán thì việc thả Sở Lưu Ly đi chẳng khác nào để cô ta tự sinh tự diêt với những kẻ muốn giết mình ngoài kia? Hơn nữa, ở cùng với chúng ta mấy ngày nay hai người bọn họ chưa từng có ý niệm ác độc, có lẽ chỉ là muốn nương nhờ một nơi an toàn. Chúng ta đã cứu Sở Lưu Ly một mạng, cũng không thể chính tay đẩy cô ta ra chỗ chết!
Cố Thiên Vương nghe đến đây, cau mày một cách khó hiểu:
- Tại sao lại không thể? Mặc Khiết Thần, từ khi nào cậu từ một kẻ không thích xen vào chuyện người khác biến thành người tốt vậy? Bây giờ không phải lúc để chúng ta phân định Sở Lưu Ly là người tốt hay xấu, có ý niệm ác độc hay không mà là an nguy của chúng ta đang dần gặp nguy hiểm. Cô ta là sát thủ, cậu có biết hậu quả nếu để một sát thủ ở bên cạnh là như thế nào không?
- Nó giống như một quả bom hẹn giờ vậy, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, và cả hai chúng ta sẽ bị hệ lụy đến không còn một manh giáp. Cậu phải suy nghĩ lại đi, V không phải một tổ chức đơn giản, nếu vào tầm ngắm của bọn họ, với thực lực hiện tại của cậu không thể nào giao chiến trực tiếp. Vậy nên bằng mọi giá, không thể để Sở Lưu Ly ở lại đây được nữa.
....
Ở một diễn biến khác, có một người đàn ông đang đối diện với nỗi ám ảnh đáng sợ nhất cuộc đời mình. Anh ta nhìn Lưu Ly trước mặt, giọng bắt đầu có chút run run:
- Black... từ khi nào... cô đã nhận ra tôi?
Lưu Ly xoay con dao trên tay, chậm rãi trả lời:
- Từ khi tôi đến đây.
- Cái gì? - Người đàn ông bất giác thốt lên, dường như có chút không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Cô ta đang nói cái gì vậy chứ? Từ khi đến đây ư?
Lưu Ly nở nụ cười mỉm, nhẹ nhàng giải thích:
- Tôi là một sát thủ, Flash, anh nghĩ rằng tôi không nhận ra hơi thở của kẻ lạ mặt trong chính lãnh thổ của mình sao? Anh đã ẩn thân rất tốt, nhưng vẫn có sơ hở, đó là lí do anh không bao giờ qua mặt được tôi.
Sáu chữ "sát thủ giỏi nhất thế giới" không phải đơn giản chỉ là một cái danh, để có được tiếng tăm như thế đòi hỏi sự toàn diện về mọi mặt. Flash là tia chớp sét của tổ chức, được biết đến là kẻ di chuyển nhanh như gió, kĩ thuật ẩn thân đỉnh cao nhưng trong các bài kiểm tra định kì chuyên môn, người đứng nhất không phải anh ta, mà chính là Black.
Lí do cô ấy trở thành viên đạn bạc bất bại của tổ chức cũng là vì như vậy, luôn giỏi nhất ở mọi mặt, luôn hoàn hảo từ năng lực cho đến tinh thần, viên đạn bạc duy nhất có thể bay nhanh hơn cả tia sét chớp nhoáng, chính là cô ấy!
Người đàn ông toát mồ hôi hột, mặt tái mét không còn một giọt máu. Nếu Black đã biết trước hắn ẩn nấp ở đây, vậy thì tại sao không vạch trần sớm hơn?
Một tia suy nghĩ lướt ngang trong đầu, hắn trợn tròn mắt, chợt lên tiếng:
- Không lẽ....
Lưu Ly nhếch môi cười quỷ dị, âm thanh phát ra từ cuống họng của cô đáng sợ như đến từ địa ngục, từng chữ từng chữ một âm vang bên tai anh ta:
- Đúng vậy, tôi chờ anh đã rất lâu rồi Flash, chờ anh... tự mình dấn thân bước đến trước mặt tôi.