- Không có? Thật sự không có hả? - Cố Thiên Vương kinh ngạc khi nghe câu trả lời của Lưu Ly. Cô quay lại nhìn anh ta, nhạt nhẽo hỏi:
- Tôi nhất định phải thích ai bây giờ sao?
Người đàn ông vểnh môi, tỏ vẻ không thuyết phục:
- Trông cô cũng không còn nhỏ mà, ở độ tuổi này thì thường phải yêu đương mãnh liệt lắm chứ.
Lưu Ly cau mày, cảm thấy thật nực cười:
- Anh quản được chắc!
Nói rồi, đám người lại tiếp tục trò chơi, con quay xoay vòng trên mặt đất, Lưu Ly như nhớ ra cái gì đó, quay sang nhìn Mặc Khiết Thần, nhỏ giọng hỏi:
- Lúc nãy anh nhìn tôi là có ý gì?
Thế nhưng người đàn ông không trả lời cô, chỉ im lặng nhìn đi chỗ khác. Lưu Ly bị ăn bơ đến ngốc nghếch, trong đầu cô hiện lên rất nhiều chấm hỏi.
"..."
Gì vậy chứ? Lên cơn à?
Lần này, mũi tên chỉ vào ô màu đen, hiển nhiên đã đến lượt của Cố Thiên Vương. Lưu Ly đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, ngay lập tức chớp lấy:
- Đến lượt anh rồi, chọn thật hay thách?
Cố Thiên Vương cười cười, tỏ vẻ sảng khoái chấp nhận:
- Đã chơi thì phải chịu chứ, chọn nói thật đi!
"..."
Chấp nhận chịu chơi còn chọn nói thật, rõ là lươn lẹo.
He he, nếu chọn thử thách, Lưu Ly tống cho anh một đống rượu thì sao? Anh vẫn còn khôn lắm.
Những tưởng đã thoát khỏi móng vuốt tử thần nhưng Lưu Ly nào dễ dàng cho thoát như vậy, cô nhếch môi ẩn ý, hỏi:
- Anh đã từng yêu ai thật lòng chưa? Nếu chưa thì giải thích vì sao?
"..."
Một câu hỏi nhưng lại khiến người đàn ông như Cố Thiên Vương lần đầu tiên im bật, anh đảo mắt, vài giây sau mới đáp lại:
- Khoan đã, cái này là hai câu hỏi rồi, không tính!
- Không hề, đó chỉ là dự phòng thôi, nếu như anh trả lời chưa có thì chúng tôi xứng đáng được biết vì sao chứ. Mau nói đi.- Lưu Ly liền chặt đứt đường lui của anh, không cho cơ hội trốn thoát.
Thấy Cố Thiên Vương vẫn còn lưỡng lự, cô gõ tay cảnh cáo:
- Anh đã chọn nói thật đấy nhé.
Nghe vậy, không còn cách nào khác người đàn ông chỉ đành trả lời:
- Chưa từng.
- Vì sao? - Hai cô gái ngay lập tức lên tiếng, ánh mắt tò mò đổ dồn về phía anh.
Cố Thiên Vương liếc nhìn hai người, mím môi thật lâu mới đáp lại:
- Tôi đã quen rất nhiều cô gái rồi nhưng không ai trong số họ cho tôi cảm giác muốn yêu cả. Nếu nói không thích thì cũng không hẳn, bởi vì tôi thật sự có hứng thú mới quen những cô gái ấy, nhưng mà... đến mức độ yêu thì chưa từng.
Vừa dứt lời, Lưu Ly và Phi Điểu bên cạnh không hẹn mà cùng đồng thanh nói:
- Tra nam!
Cố Thiên Vương ngốc luôn, trợn mắt hỏi:
- Cái gì chứ? Tôi rất nghiêm túc trong từng mối quan hệ đấy, tôi cũng thích họ nữa mà.
Lưu Ly tặc lưỡi, dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh:
- Anh không yêu nhưng lại hẹn hò với họ, như vậy sẽ làm tổn thương con gái nhà người ta đấy. Hơn nữa, "thích" mà anh nói chỉ là cảm giác hứng thú nhất thời thôi, vụt qua thì sẽ không còn gì nữa. Đó không phải thích thực sự đâu.
Cố Thiên Vương nghe vậy, cứng họng không thể chối cãi, chỉ căm hận nhìn cô than vãn:
- Sở Đại tiểu thư, cô còn chưa có người mình thích mà đi dạy tôi cách thích một người à?
Lưu Ly lè lưỡi trêu chọc, sau đó vươn tay ra xoay con quay một vòng, lần thứ ba mũi tên đã trúng ô màu trắng. Ba người đồng loạt quay về phía Mặc Khiết Thần, đến lượt anh rồi!
Người đàn ông an tĩnh nhất từ nãy đến giờ, chỉ ngồi nhìn bọn họ chứ không làm gì cả. Cố Thiên Vương chớp chớp mắt, gãi đầu lên tiếng:
- Tôi quá hiểu cậu ấy rồi nên không có gì để hỏi hết, nhường cơ hội cho hai người đấy.
Phi Điểu nhún vai, cô mới gặp anh ta thì biết hỏi gì chứ, liền đẩy sang cho Lưu Ly:
- Lưu Ly, cậu hỏi đi.
Cô mím môi, cũng phân vân không biết phải hỏi gi, cuối cùng đành ra đề bừa:
- Anh từng có bao nhiêu người bạn gái rồi?
"..."
Mặc Khiết Thần vẫn giữ im lặng, nhưng Cố Thiên Vương sau khi nghe câu hỏi lại như bị chột dạ, tức khắc ngăn lại:
- Bỏ qua vấn đề này đi, cậu ấy không trả lời được đâu.
Phi Điểu chớp mắt, nghi hoặc đáp:
- Tại sao không? Ai cũng đã trả lời câu hỏi về phương diện tình cảm cả rồi mà. Phải tuân thủ luật lệ trò chơi chứ?
Cố Thiên Vương lắc đầu, xua tay lia lịa nói:
- Không được, không được, vấn đề nào cũng có thể hỏi nhưng trừ cái này, cậu ta sẽ không trả lời đâu.
Ngay lúc dường như tất cả đều nghĩ Mặc Khiết Thần sẽ im lặng đến cuối cùng thì anh lại đột nhiên lên tiếng:
- Một người.
"..."
Cả ba đồng loạt nhìn Mặc Khiết Thần thêm một lần nữa, chỉ thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh rất bình thản, trong đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng. Cứ như người vừa mới trả lời câu hỏi ấy không phải là anh vậy.
Nói xong, anh đứng dậy rời khỏi chỗ, để đám người còn lại ngơ ngác nhìn nhau. Không khí có chút chùng xuống, Phi Điểu đảo mắt, chợt thốt lên:
- À phải, hình như anh ta vẫn chưa chọn nói thật hay thử thách mà?
Vậy là bọn họ không thể biết câu trả lời ấy liệu là thật hay là giả nữa.
Chỉ riêng Cố Thiên Vương nhìn về phía Mặc Khiết Thần rời đi, trầm ngâm suy tư một lúc lâu. Anh... cũng không hẳn là không biết....
===============================================================
Sau khi Mặc Khiết Thần rút lui, trò chơi cũng kết thúc, mỗi người mang theo một tâm trạng trở về phòng của mình. Cố Thiên Vương vừa tắm xong đi ra, một người hầu đã gõ cửa phòng anh, đưa đến mấy cây nến thơm:
- Cố thiếu gia, đây là đồ cậu chủ chuẩn bị cho ngài. Bởi vì ở đây không có cột hương cậu cần nên mong ngài hãy dùng tạm thứ này.
Người đàn ông nhìn mấy cây nến thơm, khóe miệng bất giác nhếch lên. Anh nhận lấy nó, gật đầu đáp:
- Cảm ơn.
Đóng cửa lại, Cố Thiên Vương đốt một cây nến lên, mùi trầm tích bỗng chốc lan tỏa khắp căn phòng. Anh nhắm mắt lại và hít vào một hơi thật sâu, cả thân thể như được thư giãn gấp ngàn lần.
Xem ra, tối nay có thể ngủ ngon được một chút rồi.
Mặc Khiết Thần ơi là Mặc Khiết Thần, biết rõ tôi đang cần cái gì, cậu đúng là hay thật đấy!
...
Lưu Ly loanh quanh trong phòng một chút thì nhàm chán, cô ra ngoài đi dạo tình cờ lại lạc vào một căn phòng. Bên trong, sách chất rất nhiều trên các tủ, mắt cô sáng lên vươn tay chọn một cuốn để đọc.
Không bao lâu sau, cánh cửa đột nhiên mở ra, Cố Thiên Vương đi vào, nhìn thấy Lưu Ly bên trong, anh bất ngờ lên tiếng:
- Sao cô lại ở đây?
Lưu Ly liếc mắt lên nhìn anh, thản nhiên trả lời:
- Không thấy sao, tôi đang đọc sách.
- Nhìn cô chẳng giống người thích đọc sách một chút nào. - Người đàn ông không bao giờ bỏ qua cơ hội trêu chọc cô.
Lưu Ly không tức giận, nhưng vẫn đáp trả một phát:
- Còn anh thì trông không giống người sẽ vào phòng đọc sách!
Cả hai không ai chịu nhường ai nhưng lại vui vẻ hòa hợp đến kì lạ. Cố Thiên Vương đi lướt qua chỗ cô, đưa mắt nhìn một lượt giá sách, dáng vẻ như thật sự sẽ lấy một cuốn để đọc. Giây phút khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, thính giác của Lưu Ly đã ngửi thấy thứ hương thơm thoang thoảng bám trên trang phục của người đàn ông.
Cô theo bản năng nhìn sang anh, ánh mắt kinh ngạc kì lạ. Nhìn bóng lưng Cố Thiên Vương cao lớn thẳng tắp, cô lẩm bẩm:
- Mùi hương này.... hoàn toàn giống hệt với người đàn ông đó.
Là trầm tích!
Mấy cuốn sách trước tầm mắt Cố Thiên Vương đều đã đọc qua, anh ngước nhìn lên tìm thứ gì đó mới lạ, phát hiện ở bậc trên cao có một cuốn sách mình chưa thấy bao giờ. Giơ tay với lấy nó, không ngờ cuốn sách ấy lại ở một nơi cao hơn anh tưởng, Cố Thiên Vương phải nhướn người lên thêm một chút nữa mới rút được nó ra ngoài.
Điều trùng hợp hơn là, việc anh dùng quá sức đã khiến chiếc giá ấy lung lay, vô tình làm nhưng chiếc hộp rỗng trên cùng xê dịch khỏi chỗ ban đầu, thậm chí có chút hướng xuống dưới. Đứng ở góc nhìn của Lưu Ly, cô dường như thấy những chiếc hộp đó có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Khoảnh khắc cuốn sách được rút ra, quả nhiên những chiếc hộp ấy đã mất cân bằng và rơi xuống, Lưu Ly ngay lập tức hét lên:
- Cẩn thận!
Đồng thời, cô lao người về phía trước, ôm lấy Cố Thiên Vương di chuyển qua chỗ khác. Thế nhưng không có dự tính nào là hoàn hảo, bởi hành động bất ngờ của cô mà tay chân anh luống cuống, vấp phải giá sách ngã xuống đất, tay thuận thế vô tình kéo theo Lưu Ly.
Cuối cùng, Cố Thiên Vương tiếp đất bằng lưng của chính mình, còn trên người anh là thân thể của Lưu Ly, cả hai tạo thành thế người trên kẻ dưới trong truyền thuyết.
"Bịch bịch" - Tiếng va chạm vang lên, Cố Thiên Vương chợt nhận ra mình mới vừa được cứu thoát, liền sốt sắng hỏi:
- Sở Lưu Ly, cô không sao chứ?
Bấy giờ, Lưu Ly lại không để ý đến chuyện đó, với khoảng cách chỉ vài centimet này, cô đã có thể ngửi thấy mùi trầm tích rất rõ. Nó thật sự là tỏa ra từ người của Cố Thiên Vương.
Ấn đường cô cau lại, trong đầu chỉ hiện lên một câu hỏi duy nhất:
- Anh chính là....
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, vài giây sau, cánh cửa căn phòng một lần nữa mở ra, nhưng người bước vào... không phải ai khác chính là Mặc Khiết Thần.