Hắc Tình: Âm Thầm Ôm Lấy Em

Chương 12: Bác Gia Đến.



Lưu Ly có chút nghi ngờ rằng mình sinh nhầm thời đại rồi, thế kỉ 21 - hiện đại hóa lên ngôi mà vẫn còn tục lệ xem mắt xong đến nhà dặm hỏi ư? Hư cấu quá vậy??

Lan Bách Tinh thấy nét mặt cô kì lạ, nghiêng đầu hỏi nhỏ:

- Con làm sao vậy?

Lưu Ly cúi đầu, hạ giọng theo:

- Mẹ, thật sự có chuyện đến hỏi cưới sao? Không phải con nghe nhầm đấy chứ?

Người phụ nữ bật cười, lắc đầu giải thích:

- Con không nghe nhầm đâu, mặc dù hiện tại thời thế đã thay đổi rất nhiều nhưng đối với một số gia tộc lâu năm thì vẫn giữ lại các tập tục xa xưa. Đây là đạo kính lễ, các gia tộc thường âm thầm liên hôn bằng cách này, sau đó mới truyền đạt tin tức tới đại chúng.

"..."

Lưu Ly bấy giờ đã ngộ ra, cô bất giác tặc lưỡi cảm thán, đúng là trên đời chuyện lạ không thiếu mà, chỉ là do cô chưa nhìn thấy thôi.

Lan Bách Tinh vỗ vỗ tay cô, dịu dàng nói:

- Con không cần phải ngạc nhiên quá, nghi thức truyền thống Sở gia giữ lại không nhiều, lần này Linh Lung được nhìn đến đối với gia tộc ta cũng được xem là một chuyện tốt. Đời người con gái, may mắn nhất chính là được gả vào hào môn có gia giáo, như thế mới không khổ về sau. Rồi con cũng sẽ được như vậy thôi.

"..."

Lưu Ly nghe xong chỉ cười gượng không đáp, Sở Linh Lung được nhắm đến cô vui mừng còn không hết, lo lắng cái gì chứ? Hơn nữa, cô cũng không cùng quan điểm với Lan Bách Tinh, có thể đối với nhiều cô gái, việc được gả vào hào môn là chuyện rất tốt, nhưng cô chỉ thấy một chữ "khổ" mà thôi.

Điển hình chính là Sở gia, gia thế phức tạp, nội bộ mâu thuẫn, còn không có tự do thuộc về mình. Nếu sau này lấy chồng, cô nhất định sẽ chọn người cô yêu, và anh ấy cũng thực sự yêu cô. Đời người con gái, gả được cho người đàn ông tốt mới là hạnh phúc nhất!

Lúc này, Sở Thiên Minh chợt ho khan, lên tiếng trấn áp:

- Được rồi, mặc dù chuyện này có hơi khó tin sau vụ việc hai con đã gây ra tối qua, nhưng đây lại là sự thật. Vì vậy, trong những ngày tới hay chuẩn bị bản thân thật tốt.

Dứt lời, Sở Linh Lung vui vẻ đáp ngay:

- Dạ, thưa ba!

Lưu Ly thì chỉ gật đầu xem như đã hiểu, cũng không tỏ vẻ quá hứng thú với chuyện này.

Sở Thiên Minh ngồi dựa lưng ra ghế, ông liếc mắt nhìn Linh Lung rồi lại quay sang nhìn Lưu Ly, trong đôi con ngươi không thể đoán được điều gì.

====================================

Mấy ngày sau, không khí trong Sở gia thay đổi vô cùng kì ảo, từ hai mẹ con Tử Liên cho đến đám người hầu đều vui như mở tiệc. Lượng hàng hóa nhập về cũng trở nên nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã làm Lưu Ly ngột ngạt, thường xuyên phải ra ngoài giải tỏa.

Buổi trưa hôm nay cô lại ăn bên ngoài, tùy tiện ghé vào một nhà hàng Nhật rồi gọi món, Lưu Ly ngồi thưởng thức ngay tại quán.

Haizz, đám người ở Sở gia mỗi ngày đều làm trò khiến cô điên đầu, tức tới mức muốn nhai tươi nuốt sống họ. Nhưng nghĩ lại thân phận hiện tại, vẫn là phải nhẫn nhịn, vì vậy ra đây ăn cá sống cho đỡ tức.

Nghĩ xong, Lưu Ly liền cầm đũa lên ăn lấy ăn để.

...

Cùng lúc đó, ở cách chỗ cô không xa, Mặc Khiết Thần cũng có mặt ở đây. Anh cùng với khách hàng đang bàn kí kết hợp đồng một hạng mục, khi nghe đối phương nói về các điều khoản, anh chợt nhìn thấy Lưu Ly từ xa.

Trùng hợp thật, cô ta thế mà lại có thể xuất hiện ở đây.

Ánh mắt Mặc Khiết Thần hơi sáng lên, bên tai chỉ còn nghe văng vẳng tiếng của người đàn ông, còn mọi sự chú ý của anh đều đã hướng về cô gái phía đối diện. Nhưng mà.... cô ta đang làm cái gì vậy?

...

Lưu Ly vốn không có thói quen ngó nghiêng khi ăn nên không để ý đến Mặc Khiết Thần, tuy nhiên, lúc cô uống nước lại nhìn thấy chuyện rất kì lạ.

Có một người đàn ông ăn mặc kín mít đang lén lút nhìn ngang ngó dọc, điệu bộ như sắp làm chuyện xấu vậy. Cách anh ta không xa thì có một cô gái vừa đi từ nhà vệ sinh ra, vội vàng gọi phục vụ tính tiền rồi rời đi. Người đàn ông thấy vậy liền tiến tới chỗ ngồi của cô ấy, chỉ lướt qua một giây thôi nhưng cũng đã hoàn thành được mục đích của mình rồi.

Mặc dù hành động rất nhanh nhưng cử chỉ lộ liễu như vậy muốn Lưu Ly không nhìn ra được cũng khó, cô khẽ cười, cầm khăn lên nhẹ nhàng lau miệng.

Xung quanh không gian có chút ồn ào, người người bận rộn, đúng là hoàn cảnh tốt để làm việc xấu nhưng mà... dù gì đây cũng là nhà hàng lớn, kẻ to gan kia thật sự đã xem thường quá rồi.

Người đàn ông nhanh chóng chạy đi, đúng lúc lại bắt gặp cô gái lúc nãy hối hả chạy vào, anh ta khựng lại một chút, cúi thấp đầu kéo thấp mũ xuống nhằm tránh đi sự chú ý. Cô gái liền lướt qua anh ta chạy đến chỗ ngồi của mình, lục lọi khắp bàn như đang tìm thứ gì đó.

Người đàn ông thấy vậy bước thêm một bước lớn, thế nhưng chưa kịp chạm chân ra khỏi cửa thì bất ngờ bị một vật nặng đập vào đầu. Theo bản năng la một tiếng, anh ta đưa tay lên ôm đầu, đồng thời thứ trong tay hắn cũng rơi xuống đất, cùng tiếng muỗng inox vang lên âm thanh chói tai.



"Choong" - Tiếng động thu hút sự chú ý của những người trong nhà hàng, bao gồm cả cô gái lúc nãy. Mà Lưu Ly ở đằng sau thì cuộn chặt tay lại, lên tiếng đầy vui vẻ:

- Trúng phóc!

Hóa ra cô chính là người đã ném chiếc muỗng về phía tên kia, mà lúc này hắn đã quay lại nhìn cô, Lưu Ly nở nụ cười nhạt, bình tĩnh nói:

- Xin lỗi, tôi lỡ tay.

Người đàn ông nghiến răng tỏ ra căm tức, nhưng không làm gì cô cả, cúi người nhặt đồ phía dưới lên rồi định chạy thoát, nhưng thật không may, cô gái lúc nãy đã chạy đến, la lớn:

- Khoan đã, anh đang cầm.... ví của tôi sao?

Câu hỏi của cô gái khiến hắn chột dạ, lắc đầu chối lia lịa:

- Không phải, thứ này là của tôi.

Cô gái kinh ngạc trợn mắt, ngay lập tức quát:

- Anh đang nói cái gì vậy, chiếc ví đó rõ ràng là của tôi. Tôi đã để quên nó trên bàn ăn.

- Tôi không biết cô đang nói gì. - Người đàn ông quay mặt trốn tránh, trong đầu hắn bắt đầu hiện lên ý định bỏ chạy.

Nghĩ là làm liền, hắn nhấc chân hướng về phía cổng lớn, thế nhưng còn chưa kịp dùng sức thì đã bị một lực đạo kéo ngược lại, đến khi nhận ra thì đã thấy Lưu Ly tới từ lúc nào.

Cô túm lấy cổ hắn ta, nhìn đôi mắt lộ ra sự hoảng sợ, nhếch môi hỏi:

- Anh không được dạy rằng "nhặt" đồ của người khác thì phải trả lại sao?

Người đàn ông hóa thẹn, liền hô lớn:

- Đã bảo đây là đồ của tôi rồi mà.

Cô gái kia nghe vậy, tức giận hét lên:

- Chiếc ví ấy là của tôi, mau trả lại đây.

- Nó ở trong tay tôi là của tôi. Cô có gì để chứng minh chiếc ví này là của cô hay không? - Người đàn ông cương quyết khẳng định.

Hai người cãi cọ qua lại khiến mọi người xung quanh bàn tán, nhân viên phục vụ phải ra sức trấn an thực khách của mình đồng thời liên lạc với bảo vệ. Lưu Ly không có ý xen vào, cô nhẹ nhàng đưa tay chỉ lên trên, mỉm cười nói:

- Này, anh có biết, trên đầu ba thước... có thần linh không vậy?

Người đàn ông theo tay cô nhìn lên, bấy giờ mới nhìn thấy camera được gắn trên trần nhà đang trực tiếp quay xuống bọn họ. Đó chính là điều mà không ai ngờ tới nhất.

Hắn ta đơ người, đứng hình trong chốc lát. Lưu Ly lợi dụng lúc này nhanh như chớp đoạt lại chiếc ví, đúng lúc các nhân viên bảo vệ chạy tới, cô giao người đàn ông cho bọn họ, còn không quên mỉa mai một câu:

- Người xấu bây giờ không dễ làm đâu, đừng đánh giá bản thân mình cao quá.

Hắn ta bị áp giải mang đi, Lưu Ly cũng trả lại ví tiền cho cô gái kia, còn nhận được lời cảm ơn rối rít.

Từ xa, Mặc Khiết Thần đã xem hết một màn này, khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra vẻ tán thưởng.

Cũng giỏi lắm... Sở Lưu Ly!

Người đàn ông ngồi đối diện vừa kết thúc phần thuyết trình của mình, anh ta nhìn Mặc Khiết Thần tự tin lên tiếng:

- Hạng mục lần này cực kì hấp dẫn và mới mẻ, nhất định sẽ khiến biểu đồ chứng khoán của Trung Quốc thay đổi không ít. Mặc tổng, anh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này chứ.

Vừa nói, anh ta vừa đưa bản hợp đồng đến phía trước, Mặc Khiết Thần dời tiêu cự sang nhìn anh ta, nét cười đã thu lại từ lúc nào, lạnh lùng đáp:

- Thế giới chứng khoán biến động mỗi ngày, phương án của anh lại chỉ đề cập đến lợi ích, trong khi tôi có thể thấy rõ mặt tiêu cực của nó. Anh nghĩ rằng khách hàng đều rất ngu ngốc sao? Sẽ chịu bỏ ra số tiền cao hơn mua cổ phiếu mới dù giá trị của nó mang lại chỉ bằng trên dưới trái phiếu một chút?

- Đừng tự đánh giá mình cao quá!

Nói xong, Mặc Khiết Thần liền đứng dậy bỏ đi.

...

Lưu Ly trở về chỗ của mình, tiếp tục bữa ăn còn dang dở. Cô ngồi ngẩn ngơ một đoạn rồi chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng vừa vặn bước ra khỏi cửa, còn lại thì không phát hiện ra ai khả nghi cả.

Lưu Ly cau mày, thầm nghĩ trong lòng.

Kì quái thật, từ lúc bước vào đây cứ cảm giác có người đang nhìn mình. Là ảo giác sao?



============================================

Ăn xong bữa trưa, Lưu Ly tiếp tục đi dạo một vòng quanh thành phố mua sắm, khi trở về đến Sở gia thì trời đã sẩm tối.

Nhìn đám người hầu chạy loạn xạ trong nhà, cô tùy tiện chặn một kẻ hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Nữ hầu đó cúi người, nhanh chóng trả lời:

- Thưa Đại tiểu thư, Bác gia cho người đưa tin tới, nói rằng Nhị thiếu gia Bác Trác Huân sẽ đến thăm vào tối nay. Vì vậy ông chủ dặn mọi người chuẩn bị.

Nghe xong, Lưu Ly gật đầu không nói gì. Mắt thấy trên bàn dọn lên chút trái cây, cô đi thẳng đến cầm một mảnh dưa hấu lớn lên ăn.

Trùng hợp có chuyện để hóng, quần chúng nên ngồi xem ăn dưa thôi.

"Sụp" - Vừa ngoạm một miếng, bên ngoài đã truyền tới tiếng động, dường như Bác gia đã tới cửa rồi. Trên lầu Sở Linh Lung cũng lật đật chạy xuống, một thân trang phục diêm dúa đến đáng sợ.

Cô ta thở hồng hộc, đưa tay ngang ngực nói:

- Mẹ à, con hồi hộp quá.

Tử Liên đứng bên cạnh ngay lập tức vỗ vai trấn an:

- Không sao đâu, con bình tĩnh đi. Hít một hơi thật sâu vào.

Sở Thiên Minh ăn vận chỉnh tề cũng xuất hiện, trên gương mặt nghiêm nghị không giấu nổi nét cười.

Lưu Ly: "..."

Có cần phải làm quá vậy không? Tưởng đang nghênh đón Tổng thống à?

Lưu Ly bĩu môi, đứng nép qua một góc ăn dưa, cô không quan tâm mấy người này nhưng lại có chút muốn biết mặt người đàn ông đã nhìn trúng Sở Linh Lung là ai.

"Te tò te.... tò te té" - Đúng lúc đó, tiếng kèn vang lên khiến Lưu Ly giật mình, suýt thì rơi dưa hấu xuống đất. Cô liếc mắt nhìn qua cửa sổ, thoáng thấy một đoàn người đang tiến vào sân, ai nấy cũng cầm kèn trống thổi vang tưng bừng.

"..."

Cái vẹo gì vậy chứ? Đi thăm nhà người ta thôi mà, cần rình rang vậy không? Sợ cả thế giới không biết ông đi xem mắt chui à?

Lưu Ly cạn lời ngoạm thêm một miếng dưa lớn, nhẫn nhịn nhìn dàn xướng tấu hết khúc nhạc, rồi một người đàn ông bước ra từ trong đám đông, tiến thẳng vào đại sảnh Sở gia.

Đây rồi đây rồi, nhân vật chính của đêm nay, Vedette*!!!

*Vedette: vị trí quyền lực trong show thời trang, thường xuất hiện rất hoành tráng. Việt hóa đọc là vơ - đét.

Nhị thiếu gia của nhà họ Bác đã bước vào, vẻ ngoài ưa nhìn của anh khiến Sở Linh Lung loạn nhịp. Cô ta chủ động bước tới, cười e thẹn lên tiếng:

- Bác thiếu...

Còn chưa kịp gọi những tiếng đầu tiên thì người đàn ông đã lướt qua người Sở Linh Lung, cất bước đi về một hướng khác. Hành động này của anh khiến đám đông sững sờ, mà bất ngờ hơn cả khi họ ngoái đầu nhìn theo thì thấy anh ta đang đi về phía một cô gái.

Lưu Ly vừa thưởng thức dưa hấu vừa đánh giá vẻ ngoài của Bác Trách Huân. Anh ta khá cao, ngũ quan cũng hài hòa ưa nhìn, nói chung thì cũng soái. Nhưng mà đáng tiếc, đẹp trai nhưng mắt kém, nhìn trúng Sở Linh Lung đã chứng tỏ thẩm mỹ tồi lắm rồi.

Lưu Ly đùa giỡn với ý nghĩ trong đầu, mắt thấy Bác Trác Huân đã tới gần Sở Linh Lung, nhưng không ngờ anh lại lướt qua người cô ta, còn đang tiến về phía cô.

Một bước... Hai bước... rồi ba bước...

Mỗi bước chân đặt xuống, khoảng cách càng ngày càng thu nhỏ, nét mặt của Lưu Ly cũng theo đó mà biến đổi.

Đợi đến khi người đàn ông đứng ngay trước mặt cô thì..... hoàn toàn hóa đá.

Anh ta... sao lại đến đây? Sở Linh Lung ở đằng kia cơ mà?

Lưu Ly đứng cứng nhắc như một pho tượng, Bác Trác Huân đưa bó hoa trong tay cho cô, mỉm cười nói:

- Tôi thích cô.

"Phụt" - Ngay tức khắc, miếng ăn trong miệng Lưu Ly phun phắt ra ngoài, toàn bộ dính hết lên mặt của anh ta. Mà nội tâm cô ngay lúc này chỉ có duy nhất một câu...

What the…. hell?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv