Hắc Thánh Thần Tiêu

Chương 91: Một đêm dọ thám



Chiêu thức phát xuất vừa nhanh, vừa độc. Vả lại nhân lúc đối phương chưa phòng bị, Dương Đình Phương giành ưu thế rõ ràng.

Bạch Thiếu Huy ngồi lặng trên ghế, để mặc Phạm Thù tranh biện với Dương Đình Phương, chàng không chen một lời nào cả, tuy nhiên chàng vẫn lưu ý đến y, theo dõi từng biến chuyển thần sắc của y.

Nhờ đó, chàng trông thấy kịp thời y xuất thủ tấn công Phạm Thù. Chàng thừa hiểu Phạm Thù có võ công khá cao, song trong lúc bất ngờ, hắn khó phản ứng hữu hiệu đúng lúc, nhưng chàng không phải lo ngại lâu, chàng cũng không cần xuất thủ hóa giải chiêu thức của địch hộ Phạm Thù, bởi hắn thấy kịp như chàng.

Hắn cười lạnh, vung cánh tay hữu ra, từ tay hắn bắn tới một đường mống bạc, đường mống đó lao vút thẳng đến chiếc quạt của Dương Đình Phương.

Thì ra, hắn đã rút thanh kiếm quanh mình, vung thanh kiếm lên, chặn chiếc Thiết phiến của địch.

Xem thì thanh kiếm nhắm chiếc quạt địch nhưng thật sự thì mũi kiếm chỉ ngay vào cổ tay cầm quạt của Dương Đình Phương.

Quạt bay ra nhanh, kiếm vung lên nhanh hơn, Dương Đình Phương bối rối liền, y từ ưu thế trở về thế thụ động.

Y thét lên một tiếng, thu chiếc quạt về, đồng thời nhảy lùi lại mấy bước.

Tuy nhiên, y nhảy lùi khỏi tầm kiếm nhưng cổ tay của y bị mũi kiếm chạm nhẹ vào huyệt đạo, không gây thương tích quan trọng nhưng cánh tay đó không còn cử động được nữa. Dĩ nhiên chiếc quạt rơi xuống nền đại sảnh, chiếc quạt bằng sắt rơi xuống bật thành tiếng kêu xoảng lạnh lùng.

Phạm Thù chỉ mũi kiếm vào mặt y, rùn vai hỏi :

-Thế nào? Anh em ta không phải là những kẻ nhát gan, ngươi đừng hòng dọa nạt với cái cơ sở đồ sộ, đầy ưng đàn chó lũ sẵn sang ùa theo lịnh ngươi!

Điền tổng quản đứng một bên không hiểu Thiếu trang chủ thọ thương nơi tay như thế nào, thấy chủ nhân lùi lại, vội rút trong mình ra một bàn tay sắt, đôi mắt lão trợn tròn tóe lửa, lão hét to :

- Vào nhà người toan hành hung, có lẽ các ngươi xem Dương gia trang là chốn không người hẳn?

Bàn tay sắt chớp lên, năm đạo hắc quang nhanh như điện bay vút tới Phạm Thù.

Bỗng có giọng già, từ phía sau đại sảnh vọng ra :

- Điền Viễn không được vô lễ!

Tiếp theo câu nói, một lão nhân xuất hiện.

Lão nhân vào trạc lục tuần, râu tóc điều trắng, song tinh thần quắc thước, thân vóc tráng kiện, nếu tóc và râu không ngả màu sương, chẳng ai nghĩ là lão có hơn bốn mươi tuổi.

Điền tổng quản lập tức thu bàn tay sắt về, lui lại mấy bước, nghiêng mình cung kính thốt :

- Lão trang chủ đã đến!

Lão nhân vẫy tay :

- Đình Phương hôm nay sao u ám tâm trí thế? Ngươi đã theo ta bao nhiêu năm, xuôi ngược trên giang hồ, lại chẳng có nhãn lực nhận thức bậc anh hùng sao?

Lão buông tiếng trách cứ Thiếu trang chủ, không biết tự lượng sức mình, thì Điền Viễn can thiệp tiếp trợ chủ nhân là làm một việc thừa, nghĩ ra còn kém trí hơn chủ nhân nữa, lời trách cứ đó có thể hướng về lão lắm, lão vừa sợ vừa thẹn, lui ra xa hơn.

Lão trang chủ nhìn Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù, điểm nụ cười tươi, vòng tay chào :

- Tiểu tử không biết anh hùng, thành mạo phạm hổ oai, lão phu xin nhị vị tha thứ cho nó! Lão phu là Dương Khai Thới, thân phụ của tiểu tử?

Bạch Thiếu Huy thoáng nhìn qua Lão trang chủ, ngờ là lão không thuộc giới Hắc đạo, nghe lão xưng danh chàng bỗng nhớ lại ngày trước, sư phó chàng từng nhắc đến vị đại hiệp tại Xuyên Trung là Càn Khôn Thủ Dương Khai Thới, không ngờ hôm nay chàng có dịp được thấy mặt.

Chàng hết sức kinh ngạc, vội vòng tay đáp lễ :

- Không dám! Tiền bối dạy quá lời, tại hạ vô cùng hổ thẹn với hai tiếng anh hùng! Tại hạ mạn phép hỏi lão tiến bối có phải là vị đại hiệp tại Xuyên Trung, có ngoại hiệu Càn Khôn Thủ chăng?

Dương Khai Thới mỉm cười :

- Mấy năm trước, lão phu có giao kết với một số bằng hữu, cùng nhau thỉnh thoảng góp mặt với hào kiệt giang hồ, các vị đó cao hứng gọi đùa như thế, chứ làm gì lại dám lấy ngoại hiệu lạm dự trong hàng ngũ anh hùng hiệp khách!

Lão dừng lại một chút rồi tiếp :

- Bởi mình chẳng có tài nghệ gì đáng kể nên từ mười mấy năm qua, lão phu không còn đi lại trong giang hồ, lui về ở ẩn tại đây, chờ hết chuỗi ngày tàn về với lòng đất lạnh.

Bạch Thiếu Huy cung kính đáp :

- Khi đi ngang qua Thành Đô, tại hạ có nghe giang hồ ca tụng tài đức của Dương lão anh hùng, tại hạ hết khâm phục, hôm nay lại được hân hạnh bái kiến, thật phỉ nguyện sanh bình!

Dương Khai Thới vừa cười vừa lắc đầu, luôn miệng thốt không dám không dám, rồi lại hướng sang Phạm Thù vòng tay :

- Thiếu hiệp xuất chiêu độc nhưng không có ý hại người, lão phu vô cùng cảm kích, không rõ tiểu tử đã làm gì vô lễ với nhị vị, khiến nhị vị phải nghiêm trách nó?

Phạm Thù cười lạnh một tiếng :

- Lão trang chủ có thể hỏi lại lệnh lang!

Thốt xong, hắn nắm mấy ngón bàn tay hữu, khẽ đưa lên, đoạn búng mấy ngón tay đó nhằm vào vai Dương Đình Phương.

Dương Đình Phương bị mũi kiếm của địch điểm vào huyệt đạo cánh tay tê dại, đến lúc đó, y nghe nhói nơi vai, toàn thân rung lên, huyệt đạo nơi cổ tay được giải khai liền.

Chính Dương Khai Thới nhìn cánh tay buông xuôi của y cũng biết y bị điểm huyệt rồi, song lão chưa vội giải cho con trai. Chợt lão trông thấy Phạm Thù búng tay, Dương Đình Phương cử động được cánh tay hữu, lão giật mình thầm nghĩ :

- “Tiểu tử này mới ngần ấy niên kỷ mà có thủ pháp lợi hại như vậy, hẳn hắn có võ công khá cao. Hắn lại sử dụng được thủ pháp Đa La chỉ, có lẽ hắn là môn đệ của Thiên sơn thần ni!”

Dương Đình Phương được giải khai huyệt đạo rồi hường sang lão nhân, vòng tay nghiêng mình thốt :

- Gia gia không biết đó thôi, chứ bọn họ đến đây định sanh sự với con đấy, họ vu khống là con giết mẫu cướp nữ, họ bức bách con phải trao cho họ một thiếu nữ có tên là Hương Hương gì đó...

Dương Khai Thới trầm mặt :

- Câm ngay tên thất giáo! Nếu ngươi không có làm chuyện đó, thì người ta đâu đến đây tìm ngươi? Ta biết, ngươi cậy có chút ít võ công, sanh tánh cao ngạo sinh cường, nếu vừa rồi, thiếu hiệp này không dung tình có phải là ngươi mất hết một cánh tay chăng?

Dương Đình Phương bị phụ thân mắng, thẹn đỏ mặt, cúi gầm đầu, lui qua một bên.

Dương Khai Thới day qua Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù, vòng tay tạ lỗi :

- Ngày thường, gia pháp trong Dương gia rất nghiêm, dù tiểu tử có bất hiếu thế nào, cũng không dám làm điều gì phi nhân phi nghĩa mỗi xuất ngoại. Nhị vị đề cập đến việc sát mẫu cướp nữ nào đó, chẳng hay đúng tiểu tử đã làm chăng?

Phạm Thù cười lạnh :

- Lão trang chủ tự hào là gia pháp rất nghiêm. Lão trang chủ cho là anh em tại hạ lầm lạc? Không đâu! Chính mắt bọn tại hạ mục kích, và đã theo dõi hung thủ từ đêm qua! Chẳng lẽ anh em tại hạ nằm mộng?

Dương Khai Thới lộ vẻ sợ hãi :

- Hơn nữa người đời giữ tánh gìn tâm, một tấc chân thành đã tỏ bày cùng hai vị, nếu quả thật tiểu tử đã làm điều bất nghĩa vô đạo như thiếu hiệp đã nói, lão phu thà không người nối dõi, hơn là để một đứa con bất hiếu làm bại hoại gia phong sống sót. Nhất định là lão phu phải tự tay giết nó trước mặt hai vị. Tuy nhiên,...

Lão dừng một chốc rồi tiếp :

- Lão phu thiết tưởng bên trong sự tình...

Phạm Thù không để lão thốt dứt câu, vội chận :

- Lão trang chủ hãy hỏi lịnh lang, đã cùng ai từ Đồng Châu về đây?

Dương Khai Thới biến sắc, song lão lấy lại bình tĩnh ngay, đôi mắt chớp lên, lão nhìn thoáng qua hai người một lượt rồi lão đưa tay vuốt nhẹ chòm râu, sau cùng thốt :

- Từ Đồng Châu về đây, tiểu tử đi cùng với một người, sự thật đúng như vậy. Nhưng người đó thuộc trong thân, nhất định không phải nữ nhân Hương Hương nào đó như thiếu hiệp đề cập! Lão phu nghĩ thiếu hiệp lầm chăng?

Phạm Thù cười mỉa :

- Cứ như lời Lão trang chủ, thì anh em tại hạ lầm. Có lẽ là kẻ nào khác chứ không phải lịnh lang!

Bạch Thiếu Huy nhận thấy Lão trang chủ dung cái nhu giấu cái cương, mượn cái phải che cái quấy, đúng là lão muốn bênh vực con trai của lão, chàng đã có ý nghi ngờ, thầm nghĩ :

- “Cứ theo lời sư phó thì Càn Khôn Thủ Dương Khai Thới năm xưa nổi tiếng là bậc hào hiệp tại vùng Xuyên Trung, nhưng đêm nay, xem thái độ của lão, ta rất ngờ cái danh đại hiệp của lão chỉ là hư danh, mà thực sự lão chỉ là một nhân vật trong Hắc đạo”.

Chàng day qua Phạm Thù thốt :

- Hiền đệ ạ, Lão trang chủ là bậc đại anh hùng, người đã nhân danh dự bảo đảm cho hạnh kiểm của lịnh lang, chúng ta còn nói gì hơn? Có lẽ chúng ta lầm người, chứ một trang nối dòng nhà đạo đức cao thâm thế này là kẻ độc ác sao? Cứu người như cứu lửa, đã lầm thì chúng ta nên tạ tội rồi đi ngay, không thể dần dà được.

Chàng vòng tay hướng qua Dương Khai Thới thốt với giọng đầy lễ độ, khách sáo :

- Mong Lão trang chủ thứ cho chỗ nhầm lẫn của anh em tại hạ, và hiện tại anh em tại hạ xin cáo từ!

Dương Khai Thới chừng như đã đoán biết thâm ý của Bạch Thiếu Huy, nhìn thoáng qua cả hai đáp :

- Việc lầm lạc kể như giải quyết xong rồi, nhưng hai vị thiếu hiệp đã từ xa đến đây, đó là một vinh hạnh cho Dương gia trang này, đâu có thể cáo biệt sớm thế? Ít nhất cũng phải lưu lại một phút giây cho lão phu tiếp đãi, trọn tình chủ nhân trọng khách.

Lời nói đó, còn ai không biết có cái ý sáo rõ rệt? Lời nói đẩy đưa, vừa cầm khách mà cũng vừa đuổi khách, bởi lưu lại dung chén rượu chung trà thì nên mời ngay từ lúc đầu, ai lại để khi khách cáo từ mới ngỏ ý! Tỏ ý như vậy là muốn khách rời mau.

Bạch Thiếu Huy lắc đầu :

- Đa tạ Lão trang chủ có lòng đoái tưởng anh em tại hạ. Song việc cứu người cấp bách, không thể đam cách thời gian. Anh em tại hạ cam chịu lỗi với Trang chủ lần này, và hẹn lại khi nào có việc ngang qua quí trang sẽ vào bái kiến!

Dương Khai Thới vòng tay đáp lễ :

- Đã vậy, lão phu không dám miễn cưỡng hai vị, làm hỏng việc cứu người. Xin đưa hai vị ra cổng!

Bạch Thiếu Huy lắc đầu :

- Anh em tại hạ không dám làm lão phải nhọc công đưa tiễn, xin Lão trang chủ để anh em tại hạ tự tiện.

Nhưng Dương Khai Thới nhất định đưa cả hai đến tận cổng, nên dẫn luôn Dương Đình Phương cùng đi. Ra đến nơi, lão thốt :

- Tiền trình bảo trọng, xin nhị vị thiếu hiệp thứ lỗi lão phu không thể đưa xa hơn.

Bạch Thiếu Huy vòng tay chào lượt cuối :

- Đã làm phiền Lão trang chủ trong giây lát, mong Lão trang chủ thứ cho anh em tại hạ!

Cả hai bước đến chỗ cột ngựa, mở cương nhảy lên lưng ngựa, ra roi tiến đến con đường cái.

Dương Khai Thới đứng lại cổng trang, nhìn theo họ đến lúc khuất dạng, mới khẽ điểm một nụ cười, quay bước vào trang.

Đi được một đoạn đường, Phạm Thù vội gọi Bạch Thiếu Huy :

- Đại ca, theo đệ nghĩ, Hương Hương hiện có mặt trong trang viện đó.

Bạch Thiếu Huy lỏng buông cương ngựa, đáp :

- Huynh nhận thấy tòa trang viện đó có chứa ẩn nhiều sự đáng ngờ lắm. Chỉ vì Dương Khai Thới ngày xưa từng nổi tiếng là bậc anh hùng hào hiệp, thinh danh rất trọng vọng trên giang hồ, huống chi, lão lại thuộc chánh phái.

Phạm Thù hừ một tiếng chận lời :

- Luận người không thể bằng vào tướng mạo. Trong thế gian ngày nay, có biết bao nhiêu người bề ngoài tỏ ra là chánh nhân quân tử, nhưng bên trong chẳng có một điểm chân giá trị nào. Mình làm sao tin tưởng được bất kỳ ai?

Hắn dừng lại một chút, đoạn tiếp :

- Đại ca không để ý, lão ấy biến sắc khi đệ đề cập đến việc con trai lão mang người từ Đồng Châu về trang viện sao? Lão lại chống chế vu vơ. Lão còn bảo người do Dương Đình Phương đưa từ Đồng Châu về trang viện là một thân nhân, điều đó chứng tỏ lão có ý che chở cho con trai lão quá rõ rệt!

Bạch Thiếu Huy gật đầu :

- Nhất định người đó là Hương Hương rồi!

Phạm Thù lại hừ một tiếng :

- Biết vậy mà đại ca vẫn cáo từ ra đi!

Bạch Thiếu Huy cười nhẹ :

- Họ không thừa nhận, mình có nói bao nhiêu cũng vô ích, chẳng có kết quả gì!

Phạm Thù hằn học :

- Mình chế ngự Dương Đình Phương, bức bách họ phải tuân theo ý mình, nghĩa là họ phải giao Hương Hương lại cho mình.

Bạch Thiếu Huy lắc đầu :

- Nên nhớ là anh em ta chẳng nắm một chứng cớ gì trong tay, bất quá mình ức độ mà thôi, thì dựa vào đâu dám vọng động? Đành rằng tại tòa thạch thất dưới lòng đất, chính Dương Đình Phương bắt Hương Hương đem đi, nhưng rất có thể hắn đã bỏ rơi nàng dọc đường, như vậy mình có lý lẽ gì buộc tội hắn? Giả sử nếu đúng là hắn có đưa nàng về trang viện đi nữa, mình vọng động e tạo thêm khó khăn trong việc giải cứu nàng. Chúng đông, ta ít, đã chắc gì ta thủ thắng nếu xẩy ra cuộc xô xát?

Chàng dừng lại một chút rồi tiếp :

- Nếu chúng làm già hơn, đưa một nữ nhân nào đó ra trước mắt chúng ta bảo rằng đó chính là người do Dương Đình Phương mang về, thì mình sẽ ăn nói làm sao với chúng?

Phạm Thù đuối lý, lẩm nhẩm :

- Như vậy mình phải hành động thế nào bây giờ đây?

Bạch Thiếu Huy trầm ngâm chút :

- Theo chỗ suy đoán của huynh, sau khi chúng ta rời trang viện, chúng sẽ mang Hương Hương giấu một nơi.

Phạm Thù lo ngại :

- Nếu thế, lại càng khó khăn cho chúng ta hơn!

Bạch Thiếu Huy cười nhẹ :

- Hiền đệ làm gì rối lên thế? Dưới gầm trời này, những sự kiện nào bí mật vô tưởng, lại là những sự kiện mà người ta dễ tìm hiểu nhất. Chỗ nào bí mật nhất, lại là chỗ dễ tìm nhất. Và dĩ nhiên, chúng ta phải trở lại trang viện.

Thốt xong, chàng nhảy xuống ngựa, buộc cương vào cội cây.

Phạm Thù vừa làm như chàng, vừa cười :

- Phải rồi, chúng ta có con Tiểu Bạch, nó sẽ làm hướng đạo cho chúng ta. Dù họ có giấu nơi nào, nhất định Tiểu Bạch cũng đánh hơi được Hương Hương, và sẽ đưa chúng ta đến nơi đó!

Bạch Thiếu Huy lắc đầu nhanh :

- Không! Không thể làm như vậy được! Chúng ta tuyệt đối không mang Tiểu Bạch theo.

Phạm Thù lấy làm kỳ :

- Tại sao?

Bạch Thiếu Huy giải thích :

- Chúng ta dọ thám phải hết sức nhẹ nhàng, kín đáo, càng tránh được tiếng động cành hay. Đem Tiểu Bạch theo, dễ bị lộ hành tung. Hễ bị lộ hành tung là vĩnh viễn mình không tìm lại được Hương Hương nữa. Bởi có thể chúng sẽ mang nàng giấu một nơi khác an toàn hơn, hoặc giả chúng có thể giết nàng cho chúng ta tuyệt vọng.

Phạm Thù trố mắt :

- Đại ca đã biết chúng giấu Hương Hương nơi nào rồi chăng?

Bạch Thiếu Huy trầm giọng :

- Biết thế nào được? Bất quá huynh chỉ đoán chừng thôi. Đệ đừng hỏi gì, cứ theo huynh là hơn.

Phạm Thù cười với tất cả tin tưởng :

- Nhất định đại ca biết gì rồi!

Cả hai quay đầu lại trông thấy Tiểu Bạch vọt đi như tên bắn đến tận đường cái đứng đó như chờ đợi họ.

Phạm Thù vẫy tay gọi :

- Tiểu Bạch! Trở lại đây!

Tiểu Bạch phóng chân chạy trở về.

Phạm Thù vỗ về :

- Ngươi ở đây canh chừng hai con ngựa, anh em ta có việc phải đi một chút.

Bạch Thiếu Huy giục :

- Hiền đệ, mình đi chứ!

Không đợi Phạm Thù đáp, chàng lập tức phi thân lao mình vụt đi trước.

Phạm Thù đề thụ chân khí vọt theo liền.

Cả hai lao mình đi vun vút dưới ánh mờ, trong khoảng khắc đã đến trang viện. Cả hai theo phía hữu, từ một cụm xứng nhỏ vào trong.

Ánh trăng mờ ảo không soi rõ vạn vật, lại thêm cây cối um tùm thì còn ai nhận ra họ? Giả sử có người canh gác cẩn thận, cũng khó nhận thấy họ đột nhập vào.

Tòa trang viện lúc đó chẳng những im lìm, lại không có một ánh đèn.

Một tòa trang viện lớn như thế, vào giờ đó chưa hẳn là khuya lắm, song từ trước đến sau, từ tả sang hữu chẳng có lấy một bóng người.

Khung cảnh tịch mịch lạ lùng, chẳng khác nào một khung cảnh chết.

Phạm Thù lướt tới gầm Bạch Thiếu Huy, khẽ rĩ vào tai chàng :

- Đại ca! Họ có chuẩn bị đó!

Bạch Thiếu Huy gật đầu :

- Chúng ta phải hết sức cẩn thận. Tuyệt đối đừng để chúng phát giác sự hiện diện của mình!

Họ đến dãy nhà thứ hai, chọn nóc nhà cao nhất, phi thân lên đó, đứng nhìn ra bốn phía, nhận ra nơi nào cũng thế, vẫn không bóng đèn, không bóng người, nơi nào cũng im vắng lạnh lùng, một cái im vắng nặng nề.

Phạm Thù gọi khẽ :

- Đại ca...

Bạch Thiếu Huy đưa tay làm dấu, ngụ ý cho Phạm Thù im lặng. Chàng còn lắc đầu, sợ hắn không hiểu chỗ ngụ ý của chàng.

Cùng lúc đó, chàng khoát nhẹ bàn tay, rồi nhanh chóng ngả người nằm dài trên nóc nhà, khuất trong bóng tối.

Chàng và Phạm Thù vừa nằm khuất, từ nơi góc nhà gần đó, về hướng Nam, một bóng người vút bổng lên cao, lao đi về hướng Bắc.

Nhãn lực của Bạch Thiếu Huy vô cùng tinh diệu, chàng nhận ra ngay bóng đó chính là Điền Viễn, viên Tổng quản của Dương gia trang. Chàng bật cười gọi Phạm Thù :

- Hiền đệ, ta theo lão ấy ngay!

Cả hai vừa đứng lên, Điền tổng quản đã cách xa họ độ mười trượng rồi.

Nhưng mười trượng khoảng cách không có nghĩa gì đối với cả hai, vả lại họ còn phải giữ một cách vừa tầm, phòng địch phát giác hành tung của họ. Nếu cần, họ bắt kịp bóng đó dễ dàng.

Họ không chậm trễ, vọt mình theo liền. Bạch Thiếu Huy trước, Phạm Thù sau. Kẻ chạy và người đuổi vẽ thành một vệt dài, chuyền nhanh trên những dãy nhà.

Người đuổi không vượt lên, chỉ ở trong tầm độ năm trượng xa.

Cả ba hết chạy trên nóc nhà, lại nhảy xuống đất, chạy mãi.

Đang chạy, Bạch Thiếu Huy bỗng thấy một con chó ngao từ trong bống tối vượt ra, chặn đầu chàng.

Chàng toan vung chưởng hạ con chó, nhưng Phạm Thù ở phía sau lướt tới, phóng ra một đoạn chỉ phong vào đầu con chó.

Con chó không kịp kêu lên một tiếng khẽ, thân hình nó lộn nhào, đầu nó bị chỉ phong bắn trúng nát bét.

Có mấy tiếng hừ nhẹ vang lên. Bạch Thiếu Huy cau mày, gọi khẽ Phạm Thù :

- Đã kinh động bọn người may phục quanh đây rồi. Chúng ta phải nhanh chóng chạy đến hòn giả sơn kia nấp tạm, không thể để chúng thấy chúng ta.

Phạm Thù gật đầu, cúi xuống nhặt xác con chó ngao lên, mang theo luôn.

Sợ để lại đó, người trong Trang thấy sẽ sanh nghi ngờ.

Ngoài ra, cái xác của con chó ngao có một tác dụng khác cho cả hai.

Họ phóng mình về phía hòn giả sơn. Chưa đến nơi, họ vứt xác con chó lên không uốn cầu vòng vượt ngang qua một hồ nước, trút xuống mấy bụi trúc ở bên kia hồ.

Từ hướng sau lưng họ, những mũi tên lao ra, nhắm vào cái xác con chó ngao.

Bọn cung thủ nấp nơi đó tưởng là một kẻ dạ hành nào đột nhập vào trang viện.

Chúng bắn rất chuẩn, mũi tên đều trúng đích xác, con chó hứng tên rơi xuống một bụi trúc.

Lừa cho bọn đó chú ý về hướng đối diện, Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù nhanh như chớp, đáp xuống cạnh hòn giả sơn. Rất may, họ đáp trúng chỗ có một cửa hang.

Không chậm trễ, họ chui vào cửa hang đó định nấp một lát, chờ cho bọn cung thủ chạy vòng quanh bờ hồ đến nơi xác con chó, họ sẽ di chuyển đến chỗ khác.

Nhưng vào trong cửa hang rồi, Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù hết sức kinh ngạc, nhận ra cửa hang không phải được tạo ra cho đủ sơn hình thạch thế như hấu hết tất cả những hòn giả sơn của những trang viện khác, trong cửa hang này, lại có bậc thang ăn thông từ trên, nghiêng lài lài xuống sâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv