Diệp Tân gặp Tôn Thanh Hạ lần đầu tiên vào 3 năm trước. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã thích hắn.
3 năm trước, Diệp Tân còn là một sinh viên đại học năm tư sắp tốt nghiệp. Hàng năm vào lễ tốt nghiệp, trường học đều mời một danh nhân nổi tiếng trong thương giới đến diễn thuyết, mà năm đó lại rất may mắn mời được Tôn Thanh Hạ.
So sánh với một Diệp Tân bình thường, Tôn Thanh Hạ đứng trên đài cao rạng rỡ như ánh mặt trời, hấp dẫn vô số ánh mắt ngưỡng mộ của đám sinh viên. Bài diễn thuyết của Tôn Thanh Hạ hoàn toàn ngẫu hứng, tuy ngắn gọn, nghe qua như không đi đúng trọng tâm, nhưng thực chất rất vững vàng hùng hồn, hoàn toàn là lời thật lòng.
Chỉ là đối với Diệp Tân, giọng nói của Tôn Thanh Hạ so với bài diễn thuyết kia lại có lực hấp dẫn đáng sợ gấp vạn lần.
Tôn Thanh Hạ có giọng nói trầm ấm đầy từ tính, du dương êm tai, làm cậu không khỏi liên tưởng đến bức tranh thủy mặc treo trên hành lang phòng học, dòng thác nước đổ từ trên núi xuống, uyển chuyển trong vắt.
Hoặc có lẽ, thứ càng khiến cậu không thể rời mắt chính là đôi mắt đầy ý cười kia.
Chỗ ngồi của cậu không tốt lắm, quanh đi quẩn lại chỉ có thể nhìn thấy hơn nửa khuôn mặt của người trên đài, cũng may khoảng cách không quá xa, đủ để cậu nhận ra ý cười trêu chọc ẩn trong đôi mắt đào hoa ấy, để rồi trái tim bất giác cuộn sóng nhộn nhạo. Cậu như bị vòng xoáy trong đôi mắt của hắn quấn chặt, không thể thoát thân.
Diệp Tân nghĩ thầm, thực sự quá sức đẹp đẽ.
Trong trái tim như có dòng thác đổ, róc rách róc rách không ngừng.
Thừa lúc người bên cạnh đang đắm chìm trong mị lực của Tôn Thanh Hạ, cậu vội lấy ra di động, lưng ưỡn thẳng che khuất người ngồi phía sau, để điện thoai giữa khe hở của hai người ngồi hàng trước, len lén chụp một tấm ảnh.
Đáng tiếc, vừa kết thúc bài diễn thuyết Tôn Thanh Hạ đã rời đi, cậu không có cơ hội chụp thêm tấm ảnh nào nữa, chờ đến khi buổi lễ tốt nghiệp chấm dứt, trong trường học nào còn bóng dáng của hắn.
Từ đó về sau, Diệp Tân không còn cơ hội gặp gỡ Tôn Thanh Hạ, cũng may báo chí, TV không thiếu gì tin tức liên quan đến hắn, cậu cũng lưu lại được rất nhiều ảnh chụp rõ ràng khuôn mặt hắn, nhưng vẫn không xóa bỏ tấm ảnh mờ mờ tự tay chụp kia. Bởi trong ngần ấy năm, sự tồn tại của nó như là một lời nhắn nhủ, người này từng xuất hiện chân chân thực thực trước mặt cậu, không phải chỉ trong mơ.
Lúc học cấp ba, Diệp Tân đã comeout việc mình thích đàn ông với cha mẹ Diệp, lần này, cậu tiếp tục đem chuyện thích Tôn Thanh Hạ nói ra, nhị vị phụ huynh trầm mặc hồi lâu, lúc sau cha Diệp vỗ nhẹ vai cậu, bình tĩnh chấp nhận sự thật nói: “Con thấy thích là được rồi”.
Nói vậy nhưng ông vẫn thầm thở dài, người như Tôn Thanh Hạ…..sợ rằng mối tình đầu của con trai không thể có kết quả tốt.
Chẳng qua cơ duyên xảo hợp, năm trước cha Diệp bất ngờ nhận được một tấm thiệp mời, mà người gửi thiệp ký tên: Tôn Quốc Hồng____ là cha Tôn Thanh Hạ.
Diệp gia chắc chắn chẳng có mối liên hệ thân cận gì với Tôn gia, tấm thiệp mời này khiến người ta khó hiểu, cha Diệp cũng không thể không xốc lại tinh thần chuẩn bị ứng phó.
Từ tướng mạo đến khí thế Tôn Quốc Hồng đều thuộc dạng trầm ổn, thoạt nhìn nghiêm nghị, nhưng nói chuyện lại rất khiêm tốn lễ độ. Khi ông nói ra ý muốn muốn Diệp Tân gặp mặt Tôn Thanh Hạ, cha Diệp liền hiểu rõ, ông khó có cách từ chối.
Xem ra nhà họ Tôn đã điều tra Diệp gia, hoặc có lẽ là điều tra Diệp Tân, làm đủ bước chuẩn bị, nhưng dù ông bất mãn thế nào thì vẫn phải nghĩ cho Diệp Tân.
Diệp Tân thích Tôn Thanh Hạ.
Đúng vậy, đó là lý do ông không thể cự tuyệt.
Hai người ra nước ngoài du lịch đã được vài ngày.
Ban ngày Tôn Thanh Hạ như thời thanh niên mới yêu cực kỳ ấu trĩ, luôn tìm cớ đụng chạm sờ soạng Diệp Tân, đến tối liền đè cậu lên giường chiến đấu. Cường độ vận động mạnh liên tiếp nhiều ngày khiến Diệp Tân có chút ăn không tiêu.
Tìm một quán cà phê ngồi xuống, Diệp Tân như được cứu rỗi, ỉu xìu hỏi: “Em mệt quá, anh không mệt sao?”
Tôn Thanh Hạ gọi một cốc cà phê, lại gọi cho Diệp Tân một ly nước ép trái cây, cười lắc đầu. Hắn nói: “Mai chúng ta trở về, em còn muốn mua gì không?”
“Hả?” Diệp Tân choáng váng, “Nhanh vậy à? Không phải nói…..” lịch trình ngày kế sẽ đi thuyền ra đảo sao?
“Trong công ty có vài chuyện quan trọng cần xử lý.” Diệp Tân chưa nói hết câu đã bị Tôn Thanh Hạ ngắt lời.
Diệp Tân lập tức rơi vào dòng suy nghĩ miên man, lại có chút mất mát.
Hai ngày trước cậu thấy Tôn Thanh Hạ đặt mua một chiếc đồng hồ đeo tay cực kỳ đắt tiền, trong lòng tự cho rằng hắn muốn tặng mình, kết quả hiện tại không chờ được quà, ngược lại là một câu ngắn gọn “Về nhà”.
Tuy chuyện tặng đồng hồ là cậu tự mình đa tình, nhưng cậu không ngờ phải về nhà nhanh như thế, còn còn chưa cùng Tôn Thanh Hạ chụp chung một tấm hình nào mà. Chỉ có một tấm hình đối với cậu hiện tại mà nói đã không đủ thỏa mãn.
“….Em có thể chụp cùng anh một tấm hình không?” Cậu không dám nhắc tới chuyện ở lại chơi thêm vài ngày, sợ làm lỡ chính sự, thầm nghĩ muốn thực hiện nguyện vọng nho nhỏ kia.
Tôn Thanh Hạ bỏ thanh đường vào trong cốc cà phê, cười nhìn cậu: “Em hôn anh một cái, anh sẽ đồng ý chụp”.
Diệp Tân mặt đỏ bừng.
Cậu cảm thấy lúc hai người tiếp xúc thân mật nhất không phải khi làm tình, mà là hôn môi. Cho nên lúc ở trên giường, cậu đặc biệt hy vọng thời gian Tôn Thanh Hạ hôn cậu có thể càng kéo dài càng tốt, có đôi khi cậu cũng sẽ chủ động muốn hôn, khiến động tác của đối phương càng thêm ra sức.
Cậu không ngờ muốn chụp một tấm ảnh thôi còn có thể hôn thêm một cái. Quả thực là cầu còn không được, lòng tràn đầy vui mừng.
Từ phía đối diện, Diệp Tân rời đến vị trí bên cạnh Tôn Thanh Hạ, đảo mắt một vòng chú ý người xung quanh, sau đó mặt đỏ bừng hôn lên moi hắn một cái, xúc cảm ấm áp khiến tim cậu đập dồn dập, không thể dứt được, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, vươn đầu lưỡi liếm môi Tôn Thanh Hạ.
Cảm giác quá tuyệt vời, Diệp Tân lâng lâng nghĩ, cậu lén hé mắt nhìn trộm Tôn Thanh Hạ, cuối cùng vẫn lui ra, tỏ ra vô cùng thỏa mãn, sự thất vọng ban nãy đã sớm bay biến.
Lúc đầu Tôn Thanh Hạ chỉ định trêu chọc cậu một chút, không nghĩ cậu sẽ thực sự chủ động tiến tới, nhìn gương mặt hồng hồng cùng dáng vẻ ngại ngùng của cậu, trong lòng hắn vừa chua vừa ngọt, một loại tâm tình hắn chưa từng trải qua trước đây.
Hắn đứng dậy kéo Diệp Tân rời khỏi quán cà phê, tìm một vị trí đứng có phong cảnh đẹp, kiến trúc đặc trưng, thực hiện yêu cầu chụp ảnh chung của cậu.
Diệp Tân có vẻ rất kích động, thái độ nghiêm túc hẳn lên, giơ cao máy ảnh tự chụp mấy bức, sau đó hai mắt lóe sáng chờ mong nhìn Tôn Thanh Hạ, “Chụp thêm mấy tấm nữa nhé? Em muốn lấy rộng thêm bối cảnh sau lưng”.
Tôn Thanh Hạ dịu dàng cười: “Được”.
Diệp Tân lập tức nhờ người qua đường, dùng thứ tiếng Anh không đạt chuẩn của mình nhờ họ chụp hộ vài tấm ảnh, những người khách này cũng rất nhiệt tình, ha ha cười đồng ý.
Tôn Thanh Hạ kéo Diệp Tân lại gần, khoác vai cậu, đứng dịch về phía sau, suốt quá trình chụp không hề thả tay xuống.
Sau khi khách qua đường chụp ảnh xong, Diệp Tân lại tiếp tục bối rối, ngượng ngùng nhìn Tôn Thanh Hạ, lí nhí nói: “Dùng di động chụp chung một tấm được không?”
…
Cuối cùng, Diệp Tân ôm máy ảnh, nhét điện thoại vào túi, hài lòng trở về khách sạn. Mãi đến khi lên máy bay về nước, tâm tình cậu vẫn rất tốt, xán lạn như ánh mặt trời.
Nhưng chính cậu cũng không biết Tôn Thanh Hạ đã sớm xiêu lòng.