Hắc Phong Thành Chiến Ký

Quyển 4 - Chương 137: Băng cảnh kỳ quan



Lâm Dạ Hỏa vốn đang yên đang lành đi theo mọi người vào trong động, Hỏa Phượng chỉ là oán thầm sau lưng mấy câu, người khác đều có đôi có cặp, chỉ có hắn là một mình chẳng thú vị chút nào.

Nhưng Hỏa Phượng Đường chủ mới vừa một bụng không hài lòng lúc này lại bị mọi người vây quanh.

Một câu của Tiểu Lương Tử, “Trên trán ngươi có cái gì?” Khiến cho Lâm Dạ Hỏa sợ tới mức run rẩy.

Lâm Dạ Hỏa che trán, kinh hô, “Cái gì? Ta mọc mụn phải không?”

Lục Thiên Hàn có chút bất đắc dĩ mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, không biết đứa nhỏ này mắc cái chứng gì... lúc nào cũng chỉ để ý mấy việc linh ta linh tinh.

Mọi người ở đây đang không biết phải làm sao để Lâm Dạ Hỏa có thể tự nhìn mặt mình một cái thì Lâm Đường chủ ‘soạt’ một tiếng liền lấy một mặt gương trong lòng ngực ra, nương theo ánh lửa soi mặt.

Vừa nhìn, Lâm Dạ Hỏa cũng sửng sốt, trên trán của hắn không phải nổi mụn hay nổi mẩn đỏ mà là không biết tại sao, xuất hiện một ấn ký.

Ấn ký kia thoạt nhìn có chút giống một cái bớt, màu đỏ nhạt, không phải một mảng lớn mà rất tinh xảo, có chút phong cách của mấy loại đồ án cổ xưa.

Ấn ký này nếu không phải đột nhiên xuất hiện thì mọi người sẽ cho rằng nó được dùng chu sa vẽ lên, giống như hình chữ “Phượng” 凤 viết theo kiểu đơn giản.

Hỏa Phượng vươn tay ra lau, không xóa được, hiển nhiên là từ trong da hiện lên.

Hồng Cửu Nương đảo vài vòng quanh Lâm Dạ Hỏa, đi tới phía sau lưng hắn, tò mò hỏi, “Con Phượng Hoàng trên lưng ngươi có phải cũng hiện lên không?”

Lâm Dạ Hỏa khó hiểu, bốn phía xung quanh đây không phải quá nóng, hắn cũng không tắm nước ấm, có thể hiện ra sao?

Hồng Cửu Nương xốc cổ áo nhìn vào lưng hắn, quả nhiên —— con Phượng Hoàng kia đã xuất hiện.

“Sao lại như vậy?” Hỏa Phượng không hiểu.

Triển Chiêu nhìn bốn phía, đây chỉ là một cái sơn động bình thường, là trùng hợp hay do họ bước vào sơn động này mới trở nên như vậy?

Bạch Ngọc Đường chỉ về phía cửa động, “Ngươi thử chạy ra ngoài xem ở bên ngoài có còn không?”

“Ừ.” Lâm Dạ Hỏa đáp lại rồi chạy ra khỏi sơn động.

Mọi người theo ra, nhìn lại... ấn ký trên trán của Lâm Dạ Hỏa đã biến mất.

Triển Chiêu lại chỉ vào sơn động.

Hỏa Phượng lại chạy vào, quả nhiên  —— lại xuất hiện trở lại!

Tất cả mọi người dùng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Lâm Dạ Hỏa so với họ càng thêm mù mờ —— rốt cục là xảy ra chuyện gì? Chỉ vào trong sơn động mà thôi, nhiệt độ của sơn động này cũng không chênh lệch là bao so với bên ngoài, mọi người cũng không có cảm giác gì, vì sao Lâm Dạ Hỏa lại xảy ra phản ứng này?

Lâm Dạ Hỏa vươn tay xoa trán —— ấn ký trên trán này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trước kia cho dù ngâm nước ấm tắm cũng không thấy xuất hiện!

Xa xa, Thiên Tôn và Yêu Trường Thiên đang mai phục chỉ thấy đám nhỏ nhà mình hết chạy vào rồi lại chạy ra, hết chạy ra rồi lại chạy vào, xoay vòng vòng đến chóng mặt.

Thiên Tôn không hiểu, “Bọn chúng đang làm gì vậy?”

Yêu Trường Thiên nhún vai, ông không muốn quan tâm, đám nhỏ này có đôi khi chẳng đáng tin cậy cho lắm.

Lúc này vấn đề mà Yêu Trường Thiên quan tâm chính là mấy chiếc thuyền con kia cùng với những kẻ đang trốn trong đó.

Bạch Quỷ Vương không hiểu, nếu đã đến đây vì sao lại luôn núp trong thuyền? Là đang chờ cái gì? Vừa không lên bờ cũng không chạy trốn, quả là có chút khó hiểu.


...

Trong sơn động, Lâm Dạ Hỏa cầm gương nhìn trái nhìn phải, gật đầu, “Đừng nói chứ, trông rất là coi được nha.”

Tất cả mọi người vô lực.

Tiểu Lương Tử tìm một tảng đá đứng lên, kiễng chân nhìn trán của Lâm Dạ Hỏa, tò mò, “Có cảm giác gì không? Như là đau hoặc ngứa chẳng hạn?”

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu, “Một chút cảm giác cũng không có.”

Ngô Nhất Họa cảm thấy kỳ quái, “Theo lý mà nói nơi này có quan hệ với Băng Ngư Tộc, nhưng vì sao Bạch Ngọc Đường không có phản ứng mà một đứa thuộc Sa Yêu Tộc như ngươi lại có phản ứng nhỉ?”

Hồng Cửu Nương hỏi, “Chẳng lẽ nơi này là chỗ của Sa Yêu Tộc?”

Lục Thiên Hàn càng nghi hoặc, “Không phải Sa Yêu Tộc luôn sống trong sa mạc sao? Sao lại chạy đến cực Bắc của ta?”

Trong lúc mọi người không hiểu ra sao thì Triển Chiêu như nghĩ đến điều gì, hắn chọc chọc Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ngọc Đường ngươi còn nhớ không? Lúc trước khi Mê Thành xuất hiện, ngươi chính là người phát hiện sớm nhất?”

Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, gật đầu, “Nếu nói như vậy, quả thật...”

“Lúc ấy ngươi nói là bởi vì gió ngừng...” Triển Chiêu hỏi, “Còn có cảm giác nào khác không?”

Bạch Ngọc Đường cẩn thận nhớ lại một chút, vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu, “Không nhớ rõ lắm, nhưng lúc đó quả thật có một cảm giác cực kỳ vi diệu.”

“Vi diệu thế nào.” Triển Chiêu vừa nói, vừa xoay một vòng quanh Bạch Ngọc Đường, tò mò hỏi, “Trên lưng ngươi có cái gì không? Có thể xuất hiện một cái bớt hình chuột thật là lớn gì đó...”

Nói còn chưa dứt lời, Lục Thiên Hàn đã giơ tay gõ cho Triển Chiêu một cái chúi nhủi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu với ngoại công hắn, tỏ vẻ —— đáng đánh! Con mèo miệng bần, nói một câu khiến cho cả người hắn ngứa ngáy, luôn cảm thấy như sau lưng có con gì đó.

“Chúng ta có nên đi tiếp không vậy?” Cửu Nương thấy mọi người dần lạc đề, liền chỉ về phía huyệt động tối đen đằng trước, “Bên trong có phải thật sự có thứ gì không?”

Mọi người không nháo loạn nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Lương Tử kéo Tiểu Tứ Tử lại hỏi, “Cận Nhi, bên trong có cái gì vậy?”

“Ừm...” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lắc đầu, đáp. “Không biết, cứ cảm thấy như có ai đang gọi ta vậy.”

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Hồng Cửu Nương đi tới bế Tiểu Tứ Tử lên, “Đừng nói chuyện dọa người như vậy... cái động này không phải vẫn luôn bị đóng băng sao?”

Ngô Nhất Họa cũng gật đầu, cùng Cửu Nương đùa giỡn với Tiểu Tứ Tử, “Sông băng che kín cửa động không phải nghìn năm thì cũng ít nhất mấy trăm năm, bên trong nếu thật sự có người gọi ngươi, vậy chắc không phải là người phàm đâu!”

Tiểu Tứ Tử bị chọc cho cười khanh khách.

Mọi người để ý một chút đến biểu hiện của Tiểu Tứ Tử, lại nhìn cửa động phía trước, hẳn là... không có gì nguy hiểm đi?

Ánh lửa chiếu sáng bốn vách tường sơn động, đi qua khỏi một đoạn nhìn như hang động hình thành do tự nhiên thì phía trước xuất hiện một cầu thang được đẽo gọt bởi bàn tay của con người.

“Bậc thang là hướng lên trên sao? Triển Chiêu hỏi, “Chẳng lẽ chúng ta đang đi vào trong lòng núi?”

Lục Thiên Hàn lắc đầu, trước kia sơn cốc này được bao trùm bởi sông băng, sau khi băng tuyết tan rồi thì chỗ nào là núi chỗ nào là sông, bản thân Lục Thiên Hàn cũng không rõ lắm.

“Mọi người có thấy càng lúc càng lạnh không?” Vóc dáng Tiểu Lương Tử tương đối thấp hơn mọi người, bé cứ cảm thấy gió núi thổi vào trong sơn động càng lúc càng lạnh, còn mang theo cảm giác như có tuyết rơi.

“Mọi người đoán, bên trong có phải còn băng đang tan...”

Tiểu Lương Tử còn chưa dứt lời thì đột nhiên hoảng hốt nhảy dựng lên, khiến cho  tất cả người lớn xung quanh đều sửng sốt.

Cửu Nương đi phía trước cũng kinh hô một tiếng, “Có người!”

Điều này khiến cho mọi người giật mình không ít, trong nháy mắt tất cả đều nhớ lại câu nói đùa của Ngô Nhất Họa —— sơn động này đã bị đóng băng mấy trăm năm, nếu bên trong thực sự có người thì đó chắc chẳng phải là người phàm...

Mà càng quỷ dị chính là những “người” kia còn đi về phía bọn họ.

Mọi người liền dàn sẵn trận địa sẵn sàng đón kẻ địch.

Hơn nữa lúc này càng khiến cho mọi người cảm thấy thêm quỷ quái chính là —— những người đi tới hoàn toàn không có chút khí tức nào.

Vừa rồi khi vào động, mọi người đều không cảm thấy trong động này có người.

Bạch Ngọc Đường nhìn Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn hơi lắc đầu.

Mọi người càng thêm lo lắng —— công phu của những kẻ kia tốt đến thế nào mà ngay cả Lục Thiên Hàn cũng không cảm nhận được.

Ngay khi không khí đang ngưng đọng, đột nhiên Tiểu Tứ Tử nói một tiếng, “Kính!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu nhìn kỹ những “người” đang đứng đối diện phía trước bọn họ, nhẹ nhàng thở ra, chẳng phải chỉ là một tấm kính sao?!

Nhìn kỹ mới thấy, ngay phía chính diện phía trước, có một tấm kính bằng băng đứng sừng sững như một cánh cửa rất lớn.

“Là một phần của sông băng còn chưa tan hết sao?” Triển Chiêu bước tới trước mấy bước đi đến trước mặt băng, vươn tay ra thử một chút, sau đó nghiêng đầu, tay sờ sờ trên mặt kính, quay đầu bảo với mọi người ở phía đằng sau, “Không lạnh!”

Bạch Ngọc Đường cũng vươn tay nhẹ nhàng gõ lên mặt kính, gật đầu, “Là tinh thạch chứ không phải là băng!”

“Hình thành từ thiên nhiên sao?” Tiểu Lương Tử cũng chạy tới chỗ tấm kính.

Tấm kính trước mắt cơ hồ bịt kín toàn bộ lối đi trong sơn động, chỉ có hai khe hở nhỏ hai bên đủ cho một người đi qua.

Tiểu Lương Tử giống như một chú khỉ con, chui qua khe hở, sau đó liền ồn ào, “Phía sau còn có nữa nè! Thiệt nhiều!”

Mọi người đều nghi hoặc, cũng đi theo vào.

Đi qua khỏi mặt gương kia mới phát hiện sơn động trước mắt trở nên trống trải hơn, xung quanh dày đặc đủ loại cửa lớn nhỏ, tấm nào tấm nấy đều là những tấm băng kính rất lớn. Loại băng kính này cũng giống như là băng đá thật vậy, bóng loáng, nửa trong suốt, đứng trước mặt băng có thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu cũng như có thể nhìn thấy tất cả những người khác.

“Rốt cuộc có tất cả bao nhiêu tấm?” Triển Chiêu vừa xem vừa cảm thấy thật thần kỳ, quay đầu lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường vẫn còn đang ngẩn người liền vươn tay kéo hắn một chút, tránh cho hắn đi lạc.

Nhưng Triển Chiêu vừa vươn tay ra thì liền vang lên một tiếng “cốp”.

Triển Chiêu nhảy dựng lên, vội vẩy tay cho đỡ đau, vừa rồi vươn tay ra không chụp được chuột nhà mình mà lại gõ trúng băng kính, băng kính kia cứng như quỷ vậy làm Triển Chiêu đau đến nhe răng, may mà không gãy xương.

Triển Chiêu nghi hoặc mà nhìn chằm chằm “Bạch Ngọc Đường”, vươn tay, nhận ra  mình không chạm được vào người mà chỉ chạm vào mặt băng kính.

Mà Bạch Ngọc Đường trong kính lúc này dường như cũng rất hoang mang, đang nhìn trái nhìn phải.

“Mọi người đang ở đâu vậy?” Lúc này truyền đến tiếng kêu của Hồng Cửu Nương.

Không rõ động huyệt này cấu tạo kiểu gì mà đại khái là âm thanh được tập hợp trong không trung, một tiếng gọi của Cửu Nương phiêu đãng giữa không trung, căn bản không nhận rõ được từ hướng nào phát ra.

Triển Chiêu thấy Cửu Nương đang bế Tiểu Tứ Tử ở phía trước, vừa định chạy tới thì đột nhiên cảm thấy không đúng, vội vàng dừng lại, vươn tay ra phía trước, quả nhiên có một mặt băng kính cản đường.

Triển Chiêu nhìn sang bên cạnh... chỉ thấy phía trước xuất hiện một loạt hơn mười Ngô Nhất Họa, khung cảnh trông có hơi đáng sợ.

Triển Chiêu đang cau mày, lúc này chợt nghe thấy một tiếng “koong” một tiếng, sau đó là tiếng kêu của Tiểu Lương Tử. “Ai nha! Đâm chết ta rồi!”

“Tiểu Lương Tử, đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích!” Tiếng của Lục Thiên Hàn truyền đến, “Đừng tùy tiện hành động, đây là một trận pháp bằng băng kính, càng chạy càng không thể phân biệt rõ phương hướng mà lại rất dễ bị thương.”

“Các ngươi có ai biết phá giải không?” Cửu Nương ôm Tiểu Tứ Tử trong tay, luôn cảm thấy bốn phương tám hướng đều là bóng người đang chuyển động.

Triển Chiêu cũng kêu lên, “Hỏi Tiểu Tứ Tử xem nó có biết đường đi không?”

Cửu Nương nhìn Tiểu Tứ Tử trong lòng.

Cửu Nương đi theo hướng tay bé chỉ chưa được hai bước liền thiếu chút nữa đụng vào băng kính, tính nóng nảy của Cửu Nương lại phát tác. “Chi bằng phá tan hết...”

“Nghìn vạn lần đừng làm bậy!” Chưa đợi Cửu Nương dứt lời thì Ngô Nhất Họa lẫn Lục Thiên Hàn đồng thời lên tiếng.

“Nhìn lên đỉnh đầu!” Lục Thiên Hàn nhắc nhở.

Mọi người theo bản năng mà cầm cây đuốc trong tay giơ lên cao, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Vừa nhìn thấy liền giật mình hoảng hốt.

Chỉ thấy giữa những tấm tinh thạch rất lớn này và đỉnh hang động đều đầy măng đá, những măng đá này có lẽ là do băng tuyết tan ra nên trông rất mỏng manh không chắc chắn. Hơn nữa khoảng cách giữa các tấm băng kinh này rất gần, một khi một măng đá rơi xuống thì có khả năng sẽ kéo theo những cái khác, đến lúc đó vạn nhất cùng rơi xuống hết thì hết đường chạy.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Lương Tử sốt ruột.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng nói truyền đến, “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Nghe giọng nói thì biết ngay là Lâm Dạ Hỏa.

“Hỏa Kê, ngươi đang ở đâu vậy?” Tiểu Lương Tử mới vừa hỏi thì cảm thấy có người chọc chọc vai bé, bé quay đầu lại thì thấy Lâm Dạ Hỏa đang nghiêng đầu ngồi xổm ngay bên cạnh.

Tiểu Lương Tử vừa rồi vội vã chạy ra bên ngoài nên đầu đụng đến sưng lên một cục u bự, lúc này đang ngồi trên mặt đất xoa trán, kinh ngạc mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, phản ứng đầu tiên chính là vươn tay ra sờ thử —— không phải là mặt kính!

Tiểu Lương Tử đang còn cao hứng thì Lâm Dạ Hỏa xách cổ áo bé lên.

Hỏa Phượng mang theo Tiểu Lương Tử đi ra ngoài.

Tiểu Lương Tử chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa bảy quẹo tám rẽ mà vẫn luôn đi tới, hoàn toàn không đụng trúng tấm băng kính nào thì khó hiểu mà nhìn hắn, “Hỏa Kê, trước kia ngươi đã đến đây rồi sao?”

Lâm Dạ Hỏa lườm bé, “Không phải bảo đã đóng băng mấy trăm năm rồi à, sao ta đến đây được?”

“Vậy sao ngươi lại biết đường?”

Hỏa Phượng bị bé hỏi đến hoang mang, “Không phải chỉ có mấy cây cột thôi, bị váng đầu cả rồi hả? Thế mà các ngươi còn dám bảo Thiên Tôn là mù đường?”

Tiểu Lương Tử mở to hai mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa trừng trừng, mãi một lúc sau mới la lên, “Hỏa Kê! Ngươi quả nhiên không phải chỉ biết trang điểm không thôi, lần này rốt cục cũng có ích được một lần! Ái da...”

Nói còn chưa dứt lời, cục u trên trán Tiểu Lương Tử bị Lâm Dạ Hỏa chọc một cái khiến cho bé đau đến gào to.

Lâm Dạ Hỏa thả Tiểu Lương Tử xuống đất, dặn dò, “Ở đây chờ, đừng chạy lộn xộn đấy!”

“Ừm.” Tiểu Lương Tử gật đầu, nhìn Lâm Dạ Hỏa lại đi vào trong Băng Kính Trận, liền quay đầu lại quan sát bốn phía.

Xung quanh đây tối âm u, phía trước dường như có một khoảng không gian rất rộng, tối đen một mảnh, gió đêm từ đâu thổi đến đặc biệt lạnh lẽo.

Tiểu Lương Tử đang còn nhìn thì Lâm Dạ Hỏa đã đón được Cửu Nương và Tiểu Tứ Tử ra.

Cửu Nương giao Tiểu Tứ Tử cho Tiểu Lương Tử, để hai đứa nhỏ song song ngồi chờ.

Hai mắt Tiểu Tứ Tử trong veo, nhìn mảnh tối đen trước mặt mà như đang nhìn một cảnh đẹp nào đó.

Chẳng mấy chốc, Lâm Dạ Hỏa dẫn tất cả mọi người lạc trong Băng Kính Trận ra đây.

Cuối cùng mọi người cũng biết được điểm lợi hại của Sa Yêu Tộc, thì ra quả thật là trong bất kỳ loại tình huống nào cũng không bao giờ lạc đường!

Làm một tên mù đường chính hiệu, Triển Chiêu cảm thấy kỹ năng này quả thật quá thần kỳ!

Sau khi ra khỏi Băng Kính Trận, trước mắt là không gian tối tăm, ánh sáng của cây đuốc có hạn, không thể chiếu ra xa được!

Tiểu Lương Tử đứng lên, đá mấy viên đá bên chân...  viên đá lăn lộc cộc được một đoạn thì biến mất.

Triển Chiêu khẽ cau mày, Hồng Cửu Nương vội kéo hai tiểu hài nhi lại phía sau —— đằng trước hẳn là có một cái hố rất sâu hoặc là vách núi.

...

Trong Hắc Phong Thành, Công Tôn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhận ra trên người đắp áo choàng của Triệu Phổ, bản thân đang nằm trên ghế chủ soái, trong lều rất ấm áp.

Công Tôn ngồi dậy nhìn quanh, trong lều chỉ có một mình hắn, Triệu Phổ không có ở đây, trên bàn đều là sách.

Công Tôn nhớ lại, vừa rồi mình đang tra hồ sơ, lật được mấy cuốn sách thì ngủ.

Xuống khỏi ghế chủ soái, Công Tôn ra khỏi quân trướng.

Gió lạnh ùa đến giúp Công Tôn nhanh chóng tỉnh táo.

Bên ngoài quân doanh không an tĩnh như những đêm trước, các tướng sĩ đi tới đi lui dường như rất vội vã, xa xa cũng đầy ánh đèn cùng với tiếng người ồn ào.

Công Tôn khó hiểu, hỏi một thủ vệ trước cửa, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thủ vệ kia nói với hắn, “Sắp sửa xuất binh, đang còn chuẩn bị, hơn nữa trận đánh này còn là do Nguyên soái đích thân xuất chinh.”

Hai chữ “xuất chinh” lọt vào trong tai Công Tôn, hắn lập tức bật người lên tinh thần —— xuất chinh?! Chính là xuất chinh trong truyền thuyết! Từ trước tới giờ chưa từng thấy xuất chinh!

Nghĩ đến đây, Công Tôn tiên sinh nhanh chóng chạy vào quân doanh xách hòm thuốc nhỏ của mình, chạy ra hỏi, “Triệu Phổ đâu? Ta cũng đi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv