“Chứng thất hồn là loại bệnh gì?” Công Tôn làm lang trung nhiều năm như vậy mà lần đầu tiên mới nghe nói đến loại bệnh này.
Công Tôn Mỗ nghe Công Tôn hỏi vậy thì đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu, nói với đám người Công Tôn, Triệu Phổ đang hoàn toàn mờ mịt. “Lần này không biết là kẻ nào giở trò, quả thật là thần thông quảng đại!”
...
Trời muộn dần, hỗn loạn trên đường đã được bình ổn nhưng trong quân doanh của Triệu gia quân lại cực kỳ náo nhiệt.
Âu Dương Thiếu Chinh và Hồng Tề Thiên mang những “người gỗ” kia về quân doanh, dùng cây gỗ mềm và vải bố dựng thành rào chắn nhốt hết mấy người trẻ tuổi vẫn còn đang đi không ngừng lại.
Tuy gỗ mềm không gây nguy hiểm khi bị đụng vào nhưng người đụng người vẫn sẽ bị thương, vì vậy Công Tôn đành sắp xếp hơn mười binh lính, chia thành mấy đội, mỗi người cầm trong tay gậy mềm bọc vải bố tách mấy “người gỗ” đang không ngừng tông vào nhau kia ra.
Tuy rằng đây là một biện pháp hay có thể tránh được thương tổn nhưng Triệu Phổ nhìn khung cảnh ngu ngốc trước mắt, không biết có cách nào để chữa dứt điểm được không?
Công Tôn đuổi theo Công Tôn Mỗ hỏi xem “Chứng mất hồn” đó là gì, Công Tôn Mỗ bảo kể chuyện này ra rất hao nước miếng, bảo hắn đi hỏi nhóm Tương Du đi.
Vì thế, tất cả mọi người dõi đôi mắt trông mong nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn.
Ân Hậu hỏi Công Tôn mặt ủ mày ê, “Thái gia của ngươi chưa nói à?”
Công Tôn thở dài.
Thiên Tôn dùng vẻ mặt như xem kịch vui, “Chuyện này kể ra rất mất công.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên, vẻ mặt của Yêu Trường Thiên rất bàng quan, không biết là đã xảy ra chuyện gì, Lục Thiên Hàn thì đã sớm về lều nghỉ ngơi, dường như không có hứng thú, trước sau như một vẫn không thích tụ tập.
Triển Chiêu kéo Ân Hậu không buông tay —— nói rõ ràng!
Ân Hậu bảo, “Đừng làm rộn, ăn cơm chiều xong đợi trời tối sẽ mang các ngươi đi xem!”
Mọi người càng nghi hoặc —— còn có thể xem nữa?
...
Khó khăn đợi đến khi trời tối, một đám người đã đứng đợi sẵn trước cổng quân doanh.
Ân Hậu và Thiên Tôn sai người mang đến mấy cây đuốc, mang theo một đám trẻ ra khỏi cửa Bắc của Hắc Phong Thành, hướng về phía Tây Bắc.
“Đi đâu vậy ạ?” Lâm Dạ Hỏa tương đối quen thuộc với vùng Tây Bắc này mà không nhìn ra được hướng này là đi đâu.
“Lăng Yêu Hậu.”
Một câu của Thiên Tôn khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.
“Lăng Yêu Hậu?” Triệu Phổ khó hiểu, “Đi chơi sao?”
Đối với người Tây Vực mà nói thì Lăng Yêu Hậu không phải là một sự tồn tại thần bí gì mà là một danh thắng rất nổi tiếng, nhiều người đều đến đây du ngoạn.
Nói đến Lăng Yêu Hậu này, chính là một tòa lăng mộ giữa sa mạc, chủ nhân lăng mộ này là Yêu Hậu rất nổi tiếng ở Tây Vực.
Vùng đất Tây Vực này ngoại trừ bão cát và lạc đà rất nhiều ra thì còn nhiều cả những Vương triều sụp đổ trong một đêm. Tựa như bị nguyền rủa, giữa dòng lịch sử cuồn cuộn, có vô số những Vương triều nhỏ hưng thịnh xuất hiện trên mảnh cát vàng này. Con dân của những Vương triều này như được thần linh phù hộ, bất tri bất giác mà xây dựng nên những tòa thành xinh đẹp, những thành thị hùng vĩ, nhưng rồi lại chỉ trong một đêm vườn không nhà trống, con người biến mất như bị cuốn theo gió vậy. Vương triều sụp đổ, chỉ để lại những di tích cổ tuyệt mỹ để cho người đời sau chiêm ngưỡng, cùng với những truyền thuyết mỹ lệ.
Yêu Hậu chính là một trong nhiều truyền thuyết đó.
Tương truyền ở Tây Vực có một vị Yêu Hậu rất nổi tiếng, tên thật thì không ai biết. Bà ta từng có một Vương quốc giữa sa mạc, cùng với dung mạo mị hoặc chúng sinh. Nhưng sau đó Vương triều sụp đổ, chỉ để lại một đống đổ nát thê lương, một quần thể kiến trúc cùng với một tòa lăng mộ chưa kịp tu sửa xong. Về phần Yêu Hậu đi đâu, quốc dân của bà ta đi đâu thì không ai biết cả.
Dấu hiệu duy nhất để lại chính là một pho tượng Yêu Hậu rất lớn đặt trước Lăng Yêu Hậu, là một pho tượng mang mạng che mặt, trên đầu mọc một cặp sừng dê làm tăng thêm vẻ yêu mị cho pho tượng nữ nhân.
Lăng Yêu hậu là một trong những thánh cảnh nổi tiếng nhất Tây Vực, cách Hắc Phong Thành không xa, ngay trên con đường mà người lữ hành bắt buộc phải đi qua sa mạc phía Tây. Nơi này thuộc về phạm vi quản lý của Hắc Phong Thành nên rất an toàn không sợ đạo tặc, lại thêm bão cát không lớn lắm, địa hình cũng khá an toàn, bởi vậy lữ nhân đi ngang qua đây đều sẽ ghé qua du ngoạn một chút.
Nhưng đến đây dạo chơi chỉ giới hạn vào ban ngày, buổi tối không một lữ nhân nào dám ở lại nơi này vì đây là một trong những địa điểm đi săn chủ yếu của bầy sói ở đại mạc. Ngoại trừ Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa ra thì chẳng ai muốn hơn nửa đêm lại đụng trúng mấy vạn con sói cả.
Nhóm người Triển Chiêu bọn họ cơ hồ đều đã từng đi thăm Lăng Yêu Hậu, chỉ là một khu tàn tích cổ mà thôi, có quan hệ gì với vụ án lần này sao?
Sa mạc vào ban đêm cực kỳ giá lạnh, mọi người cưỡi ngựa, khoác áo choàng, không nhanh không chậm mà đi trên con đường toàn cát vàng.
Bởi vì Trâu Lương cũng đi theo nên không biết từ khi nào một bầy sói đã xuất hiện đi theo phía sau mã đội, những đôi mắt xanh biếc nhìn theo bọn họ, nếu đổi lại là thương đội bình thường thì phỏng chừng đã bị dọa cho chết khiếp, nhưng Triển Chiêu bọn họ thì lại vừa đi vừa đùa giỡn với bầy sói đồng hành.
Tắc Lặc cũng đến, mùa này chính là thời điểm mà bầy sói đi săn mồi bởi vì thức ăn rất dư thừa, sói con lại vừa mới trưởng thành nên mỗi con sói đều rất cao to cường tráng, mập mạp xinh đẹp, lông trên lưng nhẹ nhàng phất phơ trong gió đêm.
Rất nhanh, mọi người đã đến trước Lăng Yêu Hậu.
Hôm nay trăng tròn treo trên cao, cảnh đẹp trăng tròn ở Tây Vực không thể thấy được ở vùng Trung Nguyên, mặt trăng không treo giữa không trung mà như di động theo bước chân người, sao trên trời cũng như đang chuyển động, xung quanh ngoại trừ Lăng Yêu Hậu ra thì chỉ còn những cồn cát trùng trùng điệp điệp.
Mọi người hoàn toàn không có hứng thú du ngoạn mà lúc này đều bị cảnh đẹp trước mắt thu hút.
Lâm Dạ Hỏa cảm thán, “Nơi này bất kể là đến bao nhiêu lần cũng nhìn không chán ha!”
Thiên Tôn chắp tay sau lưng, đứng trước pho tượng Yêu Hậu khổng lồ phía trước, ngẩng đầu nhìn.
Tiểu Tứ Tử cũng đứng bên cạnh Thiên Tôn, ngửa mặt nhìn cùng ông.
Tiểu Tứ Tử hỏi, “Tôn Tôn, đây là Yêu Hậu ạ?”
Thiên Tôn gật đầu, “Đúng vậy.”
“Bà ấy là người tốt sao?”
Thiên Tôn lắc đầu, trả lời rất thẳng thừng. “Bà điên đệ nhất Tây Vực!”
Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Thiên Tôn, “Lão gia tử, người quen của người ạ?”
Thiên Tôn liếc nhìn hắn, “Cũng không phải không đúng, là tự tay ta chém chết!”
Lâm Dạ Hỏa nguyên bản chỉ muốn giỡn một câu, vừa nghe câu trả lời của Thiên Tôn thì giật mình.
Những người khác cũng kinh ngạc.
Triển Chiêu hỏi, “Thật ạ?”
Thiên Tôn giơ một ngón tay chỉ về phía Ân Hậu đang dùng chân chọc chọc xuống cát, “Không tin thì cứ hỏi hắn.”
Mọi người “soạt” một cái xoay mặt, chỉ thấy Ân Hậu dò dẫm tìm kiếm trong cát nửa buổi trời, cuối cùng “rầm” một tiếng kéo ra một sợi xích sắt, kéo sợi dây xích bắt đầu đi về phía trước.
Tiểu Lương Tử tò mò đi theo sau lưng ông.
Bạch Ngọc Đường nghe được lời của Thiên Tôn, cũng đi qua ngẩng đầu cẩn thận quan sát bức tượng điêu khắc kia, thật lâu sau, Ngũ gia mới hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Bà ta... thật sự có sừng?”
Thiên Tôn chê bai mà nhìn đồ đệ.
Triển Chiêu lắc đầu, “Không phải đâu... thế thì đầu phải nặng đến thế nào?”
“Hai cái sừng kia là đồ trang sức làm bằng bạc.” Thiên Tôn vươn hai đầu ngón tay huơ huơ trên đầu để diễn tả. “Là rỗng ruột! Khi nữ yêu kia nói chuyện thì sẽ lợi dụng nội lực và hai cái sừng dê rỗng ruột này để tạo ra một loại âm thanh có hiệu quả mê hồn, ả ta hay dùng thứ âm thanh này để mê hoặc người khác...”
“Ừm...” Lâm Dạ Hỏa vuốt cằm, “Yêu Hậu theo truyền thuyết kể lại thì xinh đẹp động lòng người, vẻ mỹ mạo đủ khiến cho người khác mất hồn...”
“Dẹp đi!” Thiên Tôn làm vẻ mặt ghét bỏ. “Diện mạo của ả chỉ thường thường mà thôi, cả đời của ta gặp qua không biết bao nhiêu là đại mỹ nhân, chưa tính đến những mỹ nhân nổi tiếng, ngay như nữ hài Sa Yêu Tộc tổ tiên của nhà ngươi, tùy tiện chọn ra một người cũng đẹp hơn ả ta gấp trăm lần.”
Thiên Tôn đang nói thì chợt nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên mặt đất cạnh lăng mộ xuất hiện một cái hố to hình vuông, Ân Hậu đứng một bên, trong tay kéo sợi xích, đầu kia của xích sắt nối với một tấm sắt hình vuông.
“Địa đạo?!”
Triệu Phổ kinh ngạc, “Ở gần đây có địa đạo sao?”
“Là địa cung của Yêu Hậu mà thôi.” Thiên Tôn vẫy tay, ý bảo mọi người đến đây.
Ân Hậu đốt đuốc, đi xuống địa đạo.
Tất cả mọi người đều theo xuống.
Bên dưới địa cung tối om om, dựa vào ánh sáng phát ra từ cây đuốc thì chỉ có thể nhìn thấy vách tường ở bốn phía... trên tường có rất nhiều vết rạn, thoạt nhìn được đào rất cẩu thả.
Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Vì sao lại không đến vào ban ngày mà chỉ có thể đến vào ban đêm?”
Thiên Tôn cười cười nhìn Triển Chiêu, “Ngươi đúng là rất cơ trí ha!”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên nhìn lối vào hình vuông, ngẫm nghĩ, sau đó mở miệng. “Huyền cơ ắt hẳn ở trên mặt đất...” Vừa nói, Ngũ gia vừa vươn tay gõ lên vách tường, liền có vài mảng tường tróc ra rơi xuống.
“Đó là do nhiệt độ quá cao tạo thành, tức là phía dưới nền cát kia căn bản không phải là đá mà là sắt.” Công Tôn xem ra cũng hiểu được vì sao chỉ có thể đến vào buổi tối, “Vào ban ngày sa mạc cực kỳ nóng, sắt sẽ phình to ra, cho dù tìm được xích sắt cũng không thể mở được cửa vào địa cung. Trong khi đó buổi tối ở sa mạc lại cực lạnh, sắt sẽ co lại, có thể dễ dàng mở ra, mà nhiệt độ phía dưới cũng giảm bớt, có thể đi vào.”
Trâu Lương gật đầu, “Vùng này vào buổi tối là lúc bầy sói đi lại nhiều, không mấy ai dám tùy tiện đến đây!”
Triệu Phổ hỏi, “Nơi này bí mật như vậy, phía dưới đang cất giấu điều gì?”
“Chỉ là chỗ tránh nạn khi cần thiết mà thôi.” Ân Hậu nói xong thì chân đã chạm đến mặt đất, đưa tay... dùng cây đuốc châm vào một rãnh đèn (1) trên tường...
Lập tức “phừng” một tiếng, toàn bộ địa cung đều sáng bừng lên.
Địa cung này không nhỏ, không gian khá rộng lớn, được mấy cây cột trụ rất lớn chống đỡ, xung quanh có khá nhiều tảng đá lớn nằm lung tung, còn có một số khung đỡ.
“Giống như là đang làm một nửa thì dừng lại vậy.” Lâm Dạ Hỏa thăm thú một vòng xung quanh.
“Ừm, trước kia cung điện sửa xong thì Yêu Hậu đã chết.” Thiên Tôn lên tiếng.
“Vậy thần dân của Yêu Hậu năm đó đã đi đâu?” Công Tôn hỏi.
Ân Hậu và Thiên Tôn liếc nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười, bảo mọi người, “Các ngươi đoán thử xem?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Lâm Dạ Hỏa đang thăm thú bên trong đột nhiên nhặt một thứ từ dưới đất lên... chỉ thấy là một con hổ bằng vải rất tinh xảo, là một trong những con rối được tiểu hài tử vùng Tây Vực thích nhất, tuy rằng nó bám đầy tro bụi.
“Trốn ở đây?” Nhìn chằm chằm con búp bê vải một lát, Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu hỏi.
Thiên Tôn và Ân Hậu gật đầu.
“Tất cả mọi người trốn ở đây sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Một tòa thành lớn như vậy mà chỉ còn lại bấy nhiêu người?”
“Là chỉ còn lại bấy nhiêu người vẫn còn tỉnh táo.” Thiên Tôn cười lạnh một tiếng. “Còn những kẻ khác thất hồn lạc phách, đi lang thang ở ngoài thành, cuối cùng toàn bộ đi sâu vào sa mạc, trở thành cô hồn.”
Mọi người kinh ngạc —— thất hồn lạc phách?
Lúc này, Ân Hậu đi đến một bên địa cung, nâng lên một mảnh đá trên vách tường, kéo một thứ giống như trường minh đăng ra bên ngoài, lại đè xuống, xoay hai vòng...
“Cùm cụp” một tiếng...
Mặt thạch bích đối diện với địa đạo vào địa cung chậm rãi tách ra hai bên, một cái quan tài bằng đá xuất hiện trước mắt mọi người.
Thiên Tôn đi tới, phẩy tay áo một cái...
Nắp quan tài bằng đá bị hất mở ra.
Thiên Tôn rướn người ra vừa nhìn vào trong thì liền cau mày.
Đám người Triển Chiêu đều tò mò mà tiến lại gần xem thử.
Chỉ thấy bên trong quan tài đá không có thi thể, chỉ có một bộ y phục... giống hệt như quần áo trên người pho tượng Yêu Hậu ở cửa vào lăng, sừng dê trang trí bằng bạc, trang sức bằng bạc cùng với váy xuyên thấu bằng sa mỏng màu tím, trên váy đính đầy bạc và trân châu, một bộ váy cực kỳ xa hoa lại yêu diễm.
“Trang sức trên đầu không bị mất...” Ân Hậu nhíu mày, vươn tay cầm lấy cái đồ trang sức như sừng dê kia.
Ân Hậu cầm lên, mọi người mới phát hiện, thứ trang sức kia đã bị bể, bị chém thành hai nửa...
Tất cả mọi người nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu giơ tay chỉ Thiên Tôn, ý là —— hắn chém.
Bạch Ngọc Đường nhận lấy xem thử một chút, quay đầu lại nhìn sư phụ của hắn, “Khi người chém... Yêu Hậu vẫn đang đội trên đầu?”
Thiên Tôn mỉm cười, “Đương nhiên.”
Mọi người hít một hơi —— vậy chẳng phải đầu của Yêu Hậu cũng bị bổ thành hai sao?
“Lão gia tử.” Triệu Phổ quan sát bốn phía, hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu. “Các người nói những người bị trúng phải huyễn thuật của Yêu Hậu mà thất hồn lạc phách... với những kẻ đang bị nhốt trong Hắc Phong Thành của ta là giống như nhau sao?”
Thiên Tôn và Ân Hậu đều gật đầu.
Thiên Tôn vỗ vỗ thứ đồ trang sức kia, đáp: “Khi Yêu Hậu dùng thứ âm thuật này khống chế người khác thì kỳ thật cũng ảnh hưởng lên chính bản thân ả. Cuối cùng thì ả hoàn toàn không thể khống chế được năng lực của mình, hoàn toàn phát điên... mới có thể dẫn đến kết cục vong quốc diệt tộc.”
“Nhưng mà thứ trang sức này không mất đi thì kẻ nào đó dùng cách nào để khiến cho những người kia cũng thất hồn lạc phách?” Triệu Phổ hỏi, “Còn người biết phương pháp này sao?”
“Thứ đồ chơi này nào dễ tạo ra như vậy.” Ân Hậu lắc đầu, “Bạc này không phải là loại bạc bình thường, tài nghệ đó đã sớm thất truyền rồi.”
“Hơn nữa nếu thật sự còn một thứ trang sức như vậy.” Thiên Tôn lắc đầu, “Không chỉ có mấy chục người phát điên mà thôi đâu, muốn làm cho nửa tòa thành của ngươi điên loạn không phải là việc khó!”
“Có cách nào cứu những người kia không?” Công Tôn hỏi.
“Chậc!” Thiên Tôn có chút khó xử. “Vì những người năm đó trúng chiêu, có người đi đến mấy châu thành lân cận, bị phát hiện, người dân ở đó dùng “chứng mất hồn” để hình dung chứng bệnh của họ, mà đa phần thì đi vào sa mạc... Quả thật vẫn có cách chữa trị.”
“Chữa như thế nào?” Tất cả mọi người đều hỏi.
“Trói trên giường chừng nửa năm thì từ từ sẽ khá hơn.” Thiên Tôn trả lời.
“Không phải chứ...” Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng, “Thảm như vậy? Họ đã trêu ai ghẹo ai vậy?”
Mấy người còn lại đều gật đầu.
“Nếu chỉ là huyễn thuật thì có lẽ có thể nghĩ ra được cách, bất quá...” Dường như Ân Hậu lại chú ý đến điểm khác. “Trước đó các ngươi... có phải đang điều tra về máu của Tông Tổ không?”
Tất cả mọi người sửng sốt, Triển Chiêu gật đầu, đừng nói chứ, xém chút nữa là đã quên béng mất việc điều tra về máu Tông Tổ rồi.
“Có lời đồn.” Thiên Tôn lên tiếng. “Yêu Hậu đã uống máu của Tông Tổ nên mới có được thanh xuân vĩnh trú!”
Tất cả mọi người kinh ngạc.
“Vậy... bà ta cũng uống máu sao?” Triển Chiêu hỏi.
Thiên Tôn lắc đầu, “Ta không biết, ta chẳng quen biết gì với ả... Bất quá ngẫm lại đích thật là ả có gương mặt của kẻ chuyên đi uống máu người khác.”
Mọi người nhịn không được bắt đầu tưởng tượng —— mặt chuyên đi uống máu người sẽ trông như thế nào?
“Nữ nhân này điên như vậy cũng là vì có liên quan đến máu của Tông Tổ?” Triệu Phổ hỏi.
Thiên Tôn và Ân Hậu đều nhún vai —— có khả năng.
“Đúng rồi!” Đột nhiên Thiên Tôn như nhớ ra điều gì. “Năm đó có mấy người mắc chứng mất hồn đi ra được cứu, cũng có dấu hiệu của việc bị mất máu.”
Triển Chiêu hỏi Ân Hậu. “Ngoại công, những người năm đó được mọi người cứu đâu? An bài họ ở chỗ nào rồi?”
“Phân tán tại các thôn trấn khác nhau gần đây.” Ân Hậu và Thiên Tôn cùng đáp.
Triệu Phổ gật đầu, phái Thiên Dực cho người đi hỏi thăm những người sống sót trong tộc của Yêu Hậu, xem xem bây giờ còn ai còn sống không.
Ra khỏi địa cung, trước Lăng Yêu Hậu đã có rất nhiều con sói tụ tập lại, tiểu bạch lang xinh đẹp nhà Tắc Lặc đã có thể ra ngoài săn bắt, cái đầu cơ hồ lớn hơn gấp đôi những con sói con đồng trang lứa, hai ba bước đã nhảy lên một cái đài cao, học theo cha nó ngửa đầu nhìn mặt trăng mà tru lên.
“Đàn lừa đại khái sắp đến.” Trâu Lương nhìn thấy bụi mù cuồn cuộn ở xa xa, bầy sói cũng trở nên kích động, những đôi mắt đỏ ngầu lóe lên dưới lớp lông rậm rạp.
Mọi người không quấy rầy bầy sói săn bắt, rời khỏi sa mạc về Hắc Phong Thành.
Trên đường trở về, mọi người ở trên ngựa vừa đi vừa bàn tán về truyền thuyết Yêu Hậu.
Bạch Ngọc Đường nghe Thiên Tôn và Ân Hậu kể lại câu chuyện diệt Yêu Hậu năm đó, chợt cảm thấy có người đến gần, xoay mặt vừa thấy... Triển Chiêu cưỡi Đa Đa, không biết khi nào đã đi song song cùng với Bạch Vân Phàm.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu dùng đôi mắt to nhìn mình chằm chằm thì có chút khó hiểu, “Làm sao vậy?”
Triển Chiêu hơi híp mắt, chỉ Tiểu Tứ Tử đang ngủ gà ngủ gật trong lòng mình mà hỏi. “Tiểu tử này ban ngày thần thần bí bí nói cái gì với ngươi?”
————-
Rãnh đèn: đại khái là trên tường có một đường rãnh, thời xưa thì đổ dầu sẵn, châm lửa 1 phát thì sáng hết, ở thời hiện đạt thì lắp bằng bóng đèn thôi, bạn không tìm được hình cổ nên đành lấy bóng đèn thời hiện đại ra thế vậy