Hắc Phong Thành Chiến Ký

Quyển 3 - Chương 106: Hồ bằng cẩu hữu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*): “Hồ bằng cẩu hữu” là cụm từ dùng để chỉ những người bạn không tốt, dùng ở thời hiện đại mang nghĩa tiêu cực nhưng ở trong chương này lại mang nghĩa tích cực, chỉ tình bạn rất thân không câu nệ gì hết của Lục gia gia với những người bạn cũ ^^

(Nguồn: Coser KumaQi熊祁 Vietnam Fanpage)

Lục Thiên Hàn mang theo Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi gặp một người bạn cũ, nói là bạn cũ nhưng bên trong lại có không ít nội tình phức tạp, vì vậy tâm trạng của Lục Thiên Hàn lúc này không dễ miêu tả bằng những cảm xúc đơn thuần như rất vui vẻ hay chỉ toàn là nghi ngại.

Triển Chiêu không phải cố tình đi theo hai người họ, chỉ là gần đây từ sau khi đến Hắc Phong Thành hắn lúc nào cũng dính chặt với Bạch Ngọc Đường, đột nhiên tách ra khiến Triển Chiêu cảm thấy không quen.

Sóng vai đi cùng Bạch Ngọc Đường theo sau Lục Thiên Hàn, Triển Chiêu hỏi thăm tình hình đại khái, Bạch Ngọc Đường kể lại một chút, Triển Chiêu liền hiểu được.

“A...” Triển Chiêu gật đầu, vừa định mở miệng hỏi thêm thì chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng “bùm”.

Hai người theo bản năng mà ngẩng đầu lên...  một quả pháo trúc được phóng lên trời.

Sau đó là một loạt tiếng pháo nổ đì đùng.

“Nhà ai đang có việc vui à?” Triển Chiêu tò mò.

Theo Lục Thiên Hàn quẹo qua một khúc cua, Lục Thiên Hàn đi trước họ hai bước liền ngừng lại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng dừng chân thì thấy phía trước là một con đường thẳng, đối diện là cánh cổng lớn của một tòa nhà, trên cửa có một tấm biển viết “Cổ Phủ”, nhà cửa vô cùng hào khí, có thể thấy được là gia cảnh của nhà này không tồi.

Chỉ là trước cổng tòa nhà này dù đang đốt pháo trúc nhưng trên cổng lại không giăng đèn kết hoa nên không biết là đang có việc vui gì.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhìn Lục Thiên Hàn.

Lúc này, Lục lão gia tử nhìn chằm chằm mấy viên pháo bị đốt đang nổ lách tách trên mặt đất, dường như đang nghĩ gì đó đến xuất thần.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau... rất hiếm khi thấy lão gia tử luôn lạnh như băng lộ ra vẻ mặt thế này.

Mà Thiên Tôn và Ân Hậu lén lút theo sau đang ngồi xổm trên nóc nhà, hai vị lão gia tử cũng có chút khó hiểu —— sao tự dưng lại đứng bất động? Pháo đó có gì hay đâu mà nhìn?

Yêu Trường Thiên đứng sau hai người lại nhẹ nhàng xoa cằm, dáng vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.

“Ngoại công.” Bạch Ngọc Đường tiến lên, nhẹ nhàng gọi Lục Thiên Hàn một tiếng.

“Ừ...” Lục Thiên Hàn dường như đã phục hồi lại tinh thần, gật đầu đi đến trước cửa chính tòa “Cổ Phủ” nọ.

“Cổ?”

Thiên Tôn hỏi Ân Hậu, “Hắn có bằng hữu họ Cổ à?”

Ân Hậu khẽ cau mày ngẫm nghĩ rồi nhún vai, “Ai mà biết...”

Nói xong, hai người đều nhìn Yêu Trường Thiên.

Yêu Trường Thiên có chút bất đắc dĩ, “Mỗi lần đốt pháo ăn Tết không phải hắn đều thất thần như vậy sao?”

Ân Hậu nghĩ lại, “Hình như là vậy...”

Thiên Tôn híp mắt nhìn hai người, “Không phải lúc nào hắn cũng ngẩn người như thế à? Theo ta nhà Ngọc Đường có tật mặt đơ di truyền đó!”

Yêu Trường Thiên và Ân Hậu đều nhìn trời, không thèm tám nhảm với Thiên Tôn nữa mà tiếp tục theo dõi.

...

Trước cửa Cổ Phủ, pháo hoa nổ đì đùng, những viên pháo chuột đỏ tươi nhảy lách tách, pháo trúc được phóng đầy lên trời nổ tung thành những đóa hoa lửa, tàn lửa rơi xuống như mưa.

Người đi đường bịt tai thì bịt tai, tránh né thì tránh né.

Triển Chiêu và Bạch ngọc Đường đi theo phía sau nhìn Lục Thiên Hàn một thân áo bào màu xám đi thẳng tới, tia lửa rơi xuống xung quanh ông, những đốm sáng nhỏ biến mất khi mái tóc dài màu xám và vạt áo xám lướt qua.

Triển Chiêu nhịn không được hỏi Bạch Ngọc Đường, “Người bằng hữu kia... là bằng hữu rất thân với ngoại công ngươi sao?”

Bạch Ngọc Đường không thể nói rõ được, ngoại công của hắn từ trước tới giờ luôn không nhanh không chậm, luôn bình tĩnh trước bất kỳ việc gì, nhưng bước chân lúc này dường như có chút vội vã, tuy cử chỉ vẫn tao nhã như trước nhưng dựa vào bóng lưng của ông vẫn có thể cảm nhận được sự mong đợi trong đó.

Ngũ gia thấy thế liền nhíu mày.

Triển Chiêu nhận thấy được quanh thân Bạch Ngọc Đường tản mát ra một luồng sát khí. Triển Chiêu hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Ngọc Đường lúc này. Cuộc đời này của Lục Thiên Hàn luôn phải trải qua trong rất nhiều tiếc nuối, không đau khổ không vui mừng là vì sớm đã không còn mong đợi gì nữa, nhưng lần này là ai? Nếu như đây là một âm mưu thì sự phẫn nộ của Bạch Ngọc Đường là điều có thể hiểu được.

Triển Chiêu đi theo Bạch Ngọc Đường tiến lên phía trước, vừa đi vừa tranh thủ lúc Bạch Ngọc Đường không chú ý quay đầu ra dấu thắc mắc với nóc nhà cách đó không xa.

Ân Hậu và Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nhún vai.

Triển Chiêu khẽ “chậc” một tiếng, quay người lại —— ngay cả ngoại công của hắn và Thiên Tôn cũng không biết sao?

Ân Hậu và Thiên Tôn đều định hỏi Yêu Trường Thiên ở ngay phía sau, nhưng khi hai người quay đầu lại thì không thấy Yêu Trường Thiên đâu nữa.

Hai người chớp mắt mấy cái, lại nhìn tới phía trước thì thấy một bóng đen đột nhiên rơi xuống phía trước Bạch Ngọc Đường, ngay sát Lục Thiên Hàn, chắp tay sau lưng, đi theo Lục Thiên Hàn lướt qua những tia lửa pháo hoa, giẫm lên mặt đất phủ kín xác pháo đỏ rực.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt —— sao Yêu Trường Thiên lại đến đây?

Lục Thiên Hàn đi đến trước cổng Cổ Phủ, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh, đứng song song với ông trước cổng lớn, ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên cao.

Lục Thiên Hàn cau mày nhìn Yêu Trường Thiên.

Yêu Trường Thiên đánh giá mặt tiền của tòa nhà một lượt từ trên xuống dưới rồi bĩu môi, “Nghèo nàn!”

Lục Thiên Hàn trừng mắt liếc nhìn Yêu Trường Thiên một cái —— ngươi đến làm gì?

Yêu Trường Thiên trừng ngược lại Lục Thiên Hàn —— ngươi tưởng là ta muốn đến hả?

Lục Thiên Hàn theo bản năng mà nhìn thoáng qua vị trí trái tim của Yêu Trường Thiên, không nói gì nữa, quay sang nói với một tên tiểu tư đang đứng trước cửa. “Lão gia của nhà ngươi có nhà không?”

Tiểu tư kia rất lễ phép hỏi Lục Thiên Hàn là ai, tìm lão gia nhà họ có việc gì.

Lục Thiên Hàn báo tên mình ra.

“A! Là Lục Đảo chủ!” Tiểu tư kia vội vàng dẫn mọi người vào trong, “Lão gia đã sớm dặn dò, mời Đảo chủ vào trong! Lão gia nhà ta đã đợi nhiều ngày rồi!”

Lục Thiên Hàn gật đầu, tiến vào bên trong.

Yêu Trường Thiên cũng nghênh ngang theo vào.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo sau, lúc này lại có chút không biết phải làm sao —— sao Yêu Trường Thiên lại theo đến đây?

Xa xa, Thiên Tôn cũng muốn nhảy xuống khỏi nóc nhà thì bị Ân Hậu kéo lại. “Ngươi định làm gì vậy?”

Thiên Tôn bất mãn, “Lão Yêu có thể quang minh chính đại đi theo, vậy hai ta mắc mớ gì phải nhìn lén?”

Ân Hậu không nói gì, đè Thiên Tôn lại để ông đừng gây thêm phiền.

Đúng lúc này, bên cạnh nghe “soạt” một tiếng, một thân ảnh đỏ rực đáp xuống.

Ân Hậu và Thiên Tôn quay lại thì nhận ra là Lâm Dạ Hỏa bế Tiểu Tứ Tử đến.

Lâm Dạ Hỏa vừa đáp xuống thì thuận tay đem Tiểu Tứ Tử đưa cho Thiên Tôn, vừa duỗi tay vừa trêu chọc Tiểu Tứ Tử, “Ui cha! Cháu nên giảm béo rồi! Hai ngày trước ở ta bế heo con trong chuồng heo cũng không nặng như cháu!”

Tiểu Tứ Tử vừa nghe, đỏ mặt phụng phịu.

Thiên Tôn vội vàng xoa đầu bảo bối, “Không mập, không mập ha! Đừng nghe lời nó!”

Ân Hậu cũng dỗ dành, “Đúng vậy, như thế này là vừa đẹp rồi!”

Lâm Dạ Hỏa xích lại chọc quai hàm của Tiểu Tứ Tử. “Cháu đừng để sau này nha, mặt thì giống như thiên tiên mà thân hình lại tròn vo như quả cầu... ái da!”

Hỏa Phượng còn chưa dứt lời thì bị Tiểu Lương Tử vừa đuổi đến nơi một cước giẫm lên đầu!

Tiểu Lương Tử vừa giành lấy Tiểu Tứ Tử, vừa đá Lâm Dạ Hỏa mới bị đánh lén thành công đang nằm úp sấp trên mái nhà. “Ta giết ngươi! Cận Nhi nhà ta có béo hơn nữa cũng vẫn là thiên tiên! Cho dù có là quả cầu thì cũng là tiên nhân cầu (1)!”

Tiểu Tứ Tử tức giận đến mặt tái xanh, giơ nắm đấm nhỏ tròn như bánh nhân đậu (2) lên dùng sức đánh Tiểu Lương Tử và Lâm Dạ Hỏa.

Ân Hậu chỉ biết lắc đầu, Thiên Tôn thì dường như bị “tiên nhân cầu” chọt trúng huyệt cười, ngồi xổm che miệng cười sặc sụa.

Triển Chiêu là người sau cùng bước chân vào Cổ Phủ hết biết nói gì mà quay đầu lại liếc nhìn nóc nhà đối diện —— đám theo dõi các người đừng ồn ào như vậy có được không?

...

Tiến vào Cổ Phủ, bày trí trong nhà đủ khiến cho cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường lấy làm kinh hãi —— cách bày trí tổng thể của tòa cổ trạch này có chút tương tự với Băng Nguyên Đảo ở cực Bắc.

Bạch Ngọc Đường rất bất ngờ —— cực Bắc không giống như những nơi bình thường, không có khả năng tùy tùy tiện tiện muốn đến thì đến muốn đi thì đi, nói cách khác... khả năng rất cao vị này thật sự là bằng hữu của ngoại công.

Nghĩ đến đây, Ngũ gia cảm thấy hơi yên tâm, mặt khác... khiến Bạch Ngọc Đường để ý chính là tòa đại trạch của Lục gia ở Băng Nguyên Đảo cực Bắc rất lớn, chia thành nhiều khu, khu vực tương tự với tòa nhà này chính là thư phòng. Đó là nơi mà ngoại công của Bạch Ngọc Đường học công khóa khi còn bé, Công Tôn Mỗ cũng thường xuyên ra vào chỗ đấy.

Bốn người vừa đi vào trong viện thì chợt nghe thấy một giọng nói truyền đến. “A, thiếu gia.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở to mắt, giọng nói này mang theo cảm giác lưu manh, hơi có chút khàn khàn, bất quá nội lực dường như không thấp.

Hai người nhìn theo hướng âm thanh truyền đến thì thấy trên một chiếc ghế dài kê trên hành lang uốn lượn của tòa đại trạch, có một người đang dựa vào.

Người nọ thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mặc một bộ y phục bằng vải bố màu xám, quấn một chiếc khăn quàng cổ kỳ dị, mái tóc không dài được búi lên rất tùy tiện... Nếu Triệu Phổ ăn mặc như vậy thì có thể dùng từ “thoải mái” để hình dung thì vị này chính là lôi thôi lếch thếch, thậm chí có chút nhếch nhác.

Người này đã có chút tuổi tác, bộ dạng cũng không tính là kém mà còn có thể nói là có khí chất rất độc đáo... nên gọi là gì nhỉ? Cà lơ phất phơ...

Vị này thoạt nhìn như là say rượu còn chưa tỉnh hoặc là mới vừa tỉnh rượu, có cảm giác chán chường, ngồi một mình trên ghế dài không có ai bên cạnh, vẫy tay ra hiệu với Lục Thiên Hàn, mở miệng thì gọi ông là thiếu gia.

Lục Thiên Hàn dừng lại trong viện, nghe thấy giọng nói kia thì không lập tức quay đầu lại nhìn người mới vừa gọi mình mà là nhìn chằm chằm vào một gốc cây bồ đề...

Một lát sau, Lục Thiên Hàn quay sang liếc mắt nhìn người nọ.

Người kia cười hỏi Lục Thiên Hàn, “Nếu đã đến chứng tỏ ngươi còn nhớ ta là ai phải không?”

Lục Thiên Hàn nhìn người kia một lát, hơi gật đầu, mở miệng. “Kính Chi!”

Yêu Trường Thiên cũng quay sang liếc nhìn người nọ, Triển Chiêu thì lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bắt đầu hồi tưởng —— Kính Chi? Họ Cổ, Cổ Kính Chi... hình như đã từng nghe qua cái tên này.

Cũng may mà trí nhớ của Ngũ gia rất tốt nên nhớ lại rất nhanh...

Hạ nhân ở Băng Nguyên Đảo Cực Bắc là đời đời tương truyền, khi hắn còn bé, quản gia đời trước vẫn còn sống.

Gia giáo của Bạch Ngọc Đường rất nghiêm, Lục gia là danh gia vọng tộc nên yêu cầu lễ nghi cử chỉ đều rất nghiêm ngặt.

Bởi vậy thỉnh thoảng khi Tiểu Bạch Ngọc Đường quay về Băng Nguyên Đảo, Lục Thiên Hàn đều cho quản gia đến dạy Bạch Ngọc Đường lễ nghi.

Cử chỉ tao nhã không phải là loại thói quen có thể luyện trong một sớm một chiều, khi còn bé Bạch Ngọc Đường đôi lúc cũng giở tính trẻ con ra, cảm thấy luyện lễ nghi rất đáng ghét.

Có đôi khi Ngũ gia chạy ra ngoài chơi không nói cho người trong nhà khiến mọi người bổ đi tìm cả ngày cho đến khi chạng vạng mới tìm được. Lục Thiên Hàn rất tức giận, phạt nhốt Bạch Ngọc Đường trong phòng không cho ăn cơm chiều. Buổi tối, Thiên Tôn giúp “bắt cóc” Lục Thiên Hàn, lão quản gia tranh thủ lén mang cơm đến cho tiểu thiếu gia nhà mình.

Tiểu Bạch Ngọc Đường hỏi quản gia —— ngoại công từ nhỏ đã cứng nhắc như vậy sao? Khi còn bé bộ người chưa từng không nghe lời lén chạy ra ngoài chơi à?

Lão quản gia bị hỏi như vậy thì cười nói với Bạch Ngọc Đường, “Khi còn bé có lần Đảo chủ cũng lén chạy ra ngoài... lão gia khi đó còn nghiêm khắc hơn Đảo chủ bây giờ nhiều, phạt Đảo chủ quỳ ba ngày, lại còn bị đánh đòn!”

Lúc ấy Bạch Ngọc Đường cảm thấy không thể tin nổi, hỏi quản gia, ngoại công của hắn tại sao lại chạy ra ngoài?

Quản gia mỉm cười, nói, “Bị Kính Chi làm hư! Lão gia nói thiếu gia kết giao hồ bằng cẩu hữu, bắt thiếu gia phải đoạn tuyệt quan hệ với mấy tên côn đồ kia nhưng thiếu gia không chịu, lần đầu tiên tranh cãi với lão gia một trận, chọc tức lão gia mới bị phạt nặng như vậy!”

“Hồ bằng cẩu hữu?” Bạch Ngọc Đường tò mò, từ trước tới giờ ngoại công hắn rất ít bằng hữu, cũng không khi nào ra ngoài, sao có thể kết giao với hồ bằng cẩu hữu được?

Quản gia cười nói, “Mọi thứ trên Băng Nguyên Đảo đều được đưa đến từ ngoài đảo, phụ trách đưa hàng chính là nhà thuyền, trên thuyền có sử dụng cả tiểu hài nhi làm thuê, đều là cô nhi, tuổi cũng xấp xỉ với thiếu gia, chúng rất hoang dã không được giáo dục, không biết như thế nào mà thiếu gia lại kết bạn với chúng. Đặc biệt có một người tên là Cổ Kính Chi rất láu cá, thích uống rượu bài bạc gây rắc rối khắp nơi, tuổi còn nhỏ mà đã coi trời bằng vung, khi đó thật sợ thiếu gia bị tên đó làm hư.”

Ngũ gia nhìn lại “phong thái” và “khí chất” của vị lão gia tử trước mặt này, quả thật rất phù hợp với miêu tả của quản gia năm đó, chỉ là... vì sao ngoại công của hắn lại xưng huynh gọi đệ với người này?

Nghĩ đến đây, đột nhiên Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu —— cô nhi, láu cá, lưu manh, bài bạc, uống rượu, coi trời bằng vung... chẳng phải rất giống với bốn ca ca ở Hãm Không Đảo của hắn khi còn bé sao?

Ngũ gia tự xét lại một chút, càng nghĩ càng cảm thấy có chút ý tứ... khi hắn còn bé gia giáo cũng rất nghiêm nhưng ngoại công của hắn cho tới bây giờ chưa từng quản việc hắn kết giao bằng hữu. Năm đó khi hắn cùng với Tứ Thử xưng huynh gọi đệ cho đến bây giờ vẫn chẳng cảm thấy có gì không đúng, bây giờ ngẫm lại, là vì chưa có ai từng ngăn cản hắn không cho hắn làm như vậy.

Bạch Ngọc Đường lại nghĩ tới lời mà Tưởng Bình từng nói. “Ngọc Đường à, người lớn trong nhà đệ thật thoải mái, không hề sợ tiểu thiếu gia như đệ bị bốn tên lưu manh chúng ta lừa gạt làm hư đi!”

Bạch Ngọc Đường còn nhớ rõ lúc đó khi ngoại công thấy hắn mang bốn vị huynh đệ này về, chưa từng bảo họ là hồ bằng cẩu hữu, bắt hắn tuyệt giao, còn coi bốn vị ca ca của hắn như ngoại tôn mà yêu thương...

Cổ Kính Chi đứng lên từ trên ghế, lười biếng tựa lên lan can, nhướng mày nhìn Lục Thiên Hàn, liếc mắt nhìn tới Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu phía sau Lục Thiên Hàn, bèn hỏi. “Hai đứa này là tiểu hài nhi nhà ngươi?”

Lục Thiên Hàn gật đầu.

Triển Chiêu cười híp mắt, miệng lưỡi lanh lẹ không ngại người lạ, cảm thấy cái cảnh mọi người đứng mỗi bên mắt to trừng mắt nhỏ rất mất tự nhiên, vì vậy bèn báo tên của mình và Bạch Ngọc Đường.

“A...” Cổ Kính Chi mỉm cười, “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Nói xong, Cổ Kính Chi lại liếc nhìn Yêu Trường Thiên, bĩu môi hỏi Lục Thiên Hàn. “Ai vậy?”

Lục Thiên Hàn bất đắc dĩ nhìn Yêu Trường Thiên, cảm thấy càng mất tự nhiên hơn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy cũng đúng —— phải giới thiệu thế nào đây? Đại cữu tử à?

(*) Anh vợ

Yêu Trường Thiên đánh giá Cổ Kính Chi từ cao xuống thấp, thật lâu sau mở miệng nhận xét một tiếng. “Bình thường...”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Triển Chiêu gãi đầu —— quả nhiên không thể áp dụng cách hành xử thông thường với Bạch Quỷ Vương được.

Xa xa Thiên Tôn và Ân Hậu dựa vào nội lực tốt ngồi nghe lén cùng nhau “phụt” một tiếng.

“Ha ha ha...” Cổ Kính Chi vui vẻ cười phá lên, nói với Lục Thiên Hàn. “Ta cũng có tôn tử.” Nói xong thì hỏi quản gia, “Húc Nhi đâu?”

“Thiếu gia ra phố rồi, sẽ về muộn một chút!” Quản gia đáp.

“Mau gọi nó về, đã nói mấy ngày nay không được cho nó ra ngoài rồi mà!” Cổ Kính Chi phất tay, quản gia liền phái người đi tìm.

Cổ Kính Chi nghiêng người nhảy ra khỏi hành lang uốn lượn kia.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đánh giá thân thủ của người này —— là một cao thủ.

Xa xa trên nóc nhà, Thiên Tôn vỗ mạnh lên vai Ân Hậu, “Tiểu tử kia là ai vậy? Sao chưa từng gặp qua bao giờ?”

Ân Hậu lắc đầu, “Ta cũng chưa từng gặp qua, chắc là bằng hữu khi bé rồi!”

“Thế mà lại không phải là nữ!” Lâm Dạ Hỏa tỏ ra thất vọng, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cũng gật đầu, có thể thấy được là mọi người nghe được lời đồn mới chạy đến xem náo nhiệt.

Cổ Kính Chi mời nhóm người Lục Thiên Hàn ngồi xuống, bọn hạ nhân liền dâng trà lên.

Sau khi Lục Thiên Hàn ngồi xuống thì không nói tiếng nào, Triển Chiêu liền hỏi Cổ Kính Chi, “Trong nhà tiền bối đang có việc vui à? Trước cửa đang đốt pháo...”

Cổ Kính Chi hơi cười cười, châm trà cho mọi người, ý vị thâm trường mà nói, “Không phải là lễ lạt hay có việc vui gì mà hôm nay vốn là ngày đốt pháo, đúng không?”

Tiếng “đúng không” này của Cổ Kính Chi chính là dành cho Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn giương mắt nhìn Cổ Kính Chi, trầm giọng hỏi, “Vì sao ngươi vẫn còn sống?”

Khóe miệng Cổ Kính Chi hơi giật giật, dở khóc dở cười, “Ngươi đang chê mệnh của ta dài quá à...”

Bạch Ngọc Đường cùng Yêu Trường Thiên yên lặng uống trà không nói lời nào, Triển Chiêu nâng cằm nhìn gương mặt nghiêm túc của Lục Thiên Hàn —— quả nhiên như Bạch Ngọc Đường nói, lão gia tử đúng là thẳng ruột ngựa.

————–Tiên nhân cầu: ở đây Tiểu Lương Tử nói là Tiểu Tứ Tử có béo như quả cầu thì cũng là tiên nhân, ẻm khen nhưng hơi vụng về tý, với lại tiên nhân cầu còn có nghĩa là cây xương rồng kim hổ hoặc thảo cầu, tiên nhân cầu có thân hình tròn vo hoặc bầu dục, trông rất dễ thương nên rất được mọi người yêu thích.
chapter content

Bánh nhân đậu nè (Sở thích của bạn là minh họa tranh về món ăn mà ^^)
chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv