Hỏa Long dựa vào ưu thế tốc độ linh hoạt luân phiên chuyển hướng với công kích đa dạng, dù không phải chân long, không thể thôi động những thần thông của long tộc nhưng dựa vào long thế tiến hành phụ gia những chiến pháp công kích thuật cũng gây nên khó chịu kinh người.
Mà đối diện Chiến thần với Dương Thủ với sự chắc chắn của mình luôn kịp thời ứng phó với những thủ đoạn công kích kia, còn Âm thủ linh hoạt thường xuyên cũng từ trên thân Hỏa long chém ra chút lợi thế.
Đồ long chiến kẻ tới ta đi không chút ngừng nghỉ, cả hai chiến đội đều phát huy đến tận cùng sự tinh diệu của chiến trận. Với Lưu Vân Thái Thượng thì không thể bàn cãi về khả năng phối hợp của họ, còn Vân Trung Hoàng Phong trước đây có yếu điểm là Triệu Thiên Bình, nhưng trải qua nhiều trận chiến, lại cộng thêm thiên tư thông minh, dần dần Triệu Thiên Bình cũng thích nghi được với đội hình này, khiến chiến trận dần trở nên hoàn mỹ, từ đó uy lực càng thêm tăng tiến.
Trong vai trò Âm thủ, Triệu Thiên Bình không những được sự trợ giúp của khí cơ chiến trận mà còn được tận tình phát huy sở trường chiêu thức, từng kiếm từng kiếm phiêu động thiên hình vạn trạng không ngừng mài ra hỏa tinh.
Nhưng cân bằng trước mắt lại chẳng mang đến chút vui mừng nào cho bọn Triệu Thiên Bình, vì nếu tiếp tục như vậy sẽ gặp bất lợi. Bởi lẽ Chiến thần của bọn họ đa phần dựa vào lực lượng mà tạo nên, còn Hỏa long lại có phần lớn nhờ vào Long thế. Lực lượng so ra là thứ tiêu hao không bù được, trước đó Thủy xà không sợ tiêu hao nhưng lúc này Chiến thần lại thua thiệt. Tất nhiên Hỏa long cũng chẳng thể tồn tại mãi nhưng nhờ vào Long thế mà tiêu hao của Hỏa long rất hạn chế, so về lâu dài thì Chiến Thần sẽ là bên phải cạn kiệt tan rã trước.
Một đường thất sách khó mà gượng lại, Linh Vân Đạo Nhân mỗi lúc mỗi nặng mày, mà những sư huynh đệ khác dù một tâm chiến đấu nhưng vẫn không tránh khỏi có điều lo lắng. Thua thiệt chiến trận, lại hạn chế về tinh thần, nếu cứ duy trì trận thế này thì sớm muộn gì Vân Trung Hoàng Phong cũng rơi vào bại cục.
Đến nước này, Linh Vân Đạo Nhân đành cắn răng đưa ra đối sách cuối cùng, nghĩ vậy hắn liền hướng Triệu Thiên Bình quát:
- Lão Cửu, tới lượt đệ rồi.
Triệu Thiên Bình đang điên cuồng công kích nghe vậy thì gật đầu, nó liền lập tức quát lên:
- Lui.
Nhân lúc Hỏa Long không để ý, chiến thần liền mượn thế lui lại ba bước. Nhưng bọn Triệu Thiên Bình cũng biết rằng khoảng cách này chỉ là tạm thời, vì chỉ chốc lát với tốc độ mau lẹ Hỏa Long sẽ nhanh chóng áp sát khiến bọn họ không có chỗ thở.
Lợi dụng chút thời gian trống trải, lúc này bọn Triệu Thiên Bình liền nhất quán hành động. Lâm Binh Trận tức thì đình chỉ, ngay sau đó tám tiểu kỳ bay ra lấy bát phương vị bao lấy Hỏa long ở giữa, lúc này Triệu Thiên Bình liền quát to:
- Bạo!
Tức thì tám tiểu kỳ đang vừa hình thành Bát Phương Bạo Linh Trận lập tức bị nổ nát. Hiệu quả dẫn động Bạo linh trận lập tức gia tăng bội phần khiến năng lượng trong trận lập tức hỗn loạn, Long thế của Hỏa Long trận cũng vì thế mà lập tức xiêu vẹo, Hỏa Long Chiến Trận cũng vì thế mà có nguy cơ tan rã.
Nhưng có vẻ Cửu Khúc Hỏa Long này lại vô cùng lợi hại, tuy bị khóa trong sự hỗn loạn nhưng vẫn dựa vào ý chí của những thành viên trong đó mà kiên trì không chịu bỏ cuộc, Hỏa Long tuy vặn vẹo nhưng mắt thấy chỉ cần hiệu quả dẫn bạo năng lượng qua đi thì Hỏa Long sớm muộn sẽ khôi phục. Có điều, bản thân Triệu Thiên Bình cũng biết Hỏa Long lợi hại nên chẳng trông đợi vào mỗi Bát Phương Bạo Linh Trận có thể phân rã Hỏa Long. Lập tức mười tiểu kỳ lại lăng không bay ra.
Mười tiểu kỳ không đi một mình mà theo ngay sau đó, là Âm Dương song thủ của chiến thần bay theo, tức là bản thân Triệu Thiên Bình và Chu Đại Lực hợp nhau dẫn động, hình thành Đấu Tràng Thập Trụ Kết Giới. Quang cảnh như chiến thần vung lên một vòng sắt nhằm thẳng vào hai mắt xích là hai tu sĩ ở chính giữa Hỏa Long chụp tới. Nếu thành công sẽ cách ly hai tu sĩ này cùng Triệu Thiên Bình và Chu Đại Lực vào kết giới, hình thành nên một đấu trường nhỏ giữa bốn người, khi đó bên trong sẽ là hai đấu hai mà không gian nhỏ nên chắc chắn bên Triệu Thiên Bình sẽ có lợi vì chủ cận chiến, còn không gian bên ngoài hình thành nên bảy đấu bảy, bên Lưu Vân Thái Thượng lại mất đi hai tu sĩ nên khả năng chiến trận sẽ suy giảm nhiều hơn so với Vân Trung Hoàng Phong, từ đó tạo thành lợi thế hai mặt, dù cho mất đi một lượng lớn tiểu kỳ thì với Thất tinh kiếm trận đã luyện kỹ chắc chắn bảy người bên ngoài sẽ cầm chân được cho tới khi hai người bên trong chiến thắng.
Chia ra để đánh, đây có thể nói là giải pháp cuối cùng của bọn Triệu Thiên Bình nhằm đối phó với Lưu Vân Thái Thượng. Vì suy đi tính lại, nếu cùng với chiến đội này so đấu chiến trận rất khó mà thắng thế, vì dù sao sự liên kết chặt chẽ cùng bản lĩnh thi đấu kiên cường của Lưu Vân Thái Thượng đã nằm ở thế hoàn mỹ, còn Vân Trung Hoàng phong cho dù Triệu Thiên Bình đã thích nghi với lối đánh đồng đội đi chăng nữa vẫn là thiếu thời gian để luyện tập đa dạng chiến thuật. Trong giao tranh đỉnh cao, chỉ một thiếu sót cũng đủ phân ra thắng bại. Nếu đã đấu chiến trận không lại thì phải dùng lợi thế khác bù vào, chia đối thủ ra cũng là một loại chiến thuật.
Mắt thấy Thập trụ kết giới sắp chụp được đối phương vào thì bỗng nhiên lúc này Hỏa Long liền vùng lên cực mạnh, một đòn Hỏa long bài vĩ lập tức quét ra “đùng” một phát trúng ngay vào người Chu Đại Lực.
Không thể không nói Hỏa Long thực sự quá mạnh mẽ.
Chu Đại Lực bị đập trúng liền như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, Đấu Tràng Thập Trụ Kết Giới cũng lung lay sắp đổ, Triệu Thiên Bình mặt mày lập tức tái nhợt sợ hãi.
Tưởng như sắp thất bại, bỗng nhiên bên Chiến thần liền có một người liều mạng bay ra tiếp lấy Kết Giới, nhìn lại đúng là Phiên Vũ Đạo Nhân trong lúc nguy cấp liền quyết định thay thế Chu Đại Lực. Nhưng Phiên Vũ vừa ra, Chiến thần hình thái cũng tuyên bố suy sụp.
Nhưng kết giới được củng cố lúc này liền một đường đáp thẳng, như loan đao cắt qua, Hỏa long liền đứt đoạn. Nhưng hiệu quả cũng không được như mong muốn, do chậm trễ khoảnh khắc, mục tiêu của kết giới cũng bị thay đổi, không phải là hai tu sĩ như mong muốn mà lại trở thành hai võ giả nắm giữ mắt xích cuối Hỏa Long.
Kết giới chạm đất, thập trụ kỳ trận liền bành trướng hóa thành một thành đồng vách sắt ngăn cản hết thảy, chỉ còn hai người Triệu Thiên Bình và Phiên Vũ Đạo Nhân đối mặt với hai võ giả Lưu Vân Thái Thượng.
Tình thế bỗng nhiên biến thành bất lợi. Bên trong đấu tràng kết giới, vốn định lấy lợi thế võ giả đấu với tu sĩ trong không gian hẹp thì lại biến thành đấu với võ giả, lại còn bị bất lợi về mặt trang bị khiến tình thế trở nên hỏng bét.
Mà bên ngoài, Chu Đại Lực sau khi bị va đụng thì liền thương thế trầm trọng, sức chiến đấu gần như tan rã, chỉ có thể miễn cưỡng gia nhập chiến trận.
Tình thế bất lợi khiến Triệu Thiên Bình nhịn không được than khẽ, quả nhiên là đối thủ khó nhằn, dù sao cũng là đương kim vô địch, mình cũng là quá xem thường họ rồi.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hai võ giả kia đã tiến hành giáp công.
Triệu Thiên Bình và Phiên Vũ phân ra mỗi người đấu một.
Bản thân Triệu Thiên Bình khá tự tin với kiếm chiêu của mình, nhưng đối phương cũng là Tiên thiên võ giả có kinh nghiệm thực chiến phong phú, chiêu thức cũng đầy uy lực, mà xen kẽ kiếm chiêu lại còn có đa dạng các hiểm chiêu như cầm nã, quyền cước khiến Triệu Thiên Bình nhất thời không thể chiếm được thượng phong.
Quả nhiên nếu là chiến xáp lá cà thì võ giả liền có ưu thế hơn người, bọn họ vì tu tập ngoại công lẫn ngoại công mà không ngừng rèn luyện quyền cước kiếm thuật khiến kỹ năng chiến đấu thiếp thân của họ hơn xa tu sĩ, điều này cũng khó trách vì tu sĩ muốn gia tăng tu vi phần lớn phải bế quan, mà đạo thuật tung ra chú trọng ở uy lực hơn là kỹ xảo như võ giả, cho nên khi cận thân chiến đấu so với võ giả thường thua thiệt.
Bản thân Triệu Thiên Bình chưa đi quá sâu vào con đường tu sĩ mà thương xuyên rèn luyện kiếm chiêu nên lúc đầu giao đấu khó phân thắng bại, còn Phiên Vũ Đạo Nhân ở bên cạnh thì cực kì chật vật. Hắn muốn tìm ra khoảng cách để thi triển đạo thuật nhưng đối thủ nào có cho hắn được như nguyện, dưới sự tấn công tới tấp không ngừng nghỉ của đối thủ, hắn chỉ có nước tránh né mà thôi. Nhưng so thân pháp lại thua thiệt, nên theo thời gian trôi qua, dù hết mình luồn lách mà Phiên Vũ vẫn ăn đủ nhưng nhát kiếm lên người.
Triệu Thiên Bình nhìn thấy tình cảnh sư huynh cực kỳ thảm hại, nhưng lại vướng phải đối thủ khó xơi nên không có cách nào trương trợ, mà thi thoảng kẻ đang đánh với Phiên Vũ lại rảnh tay chọc qua bên nó mấy kiếm khiến Triệu Thiên Bình hoảng hồn xém chút là bị đâm lòi xương.
Không ngờ lại tự mua dây buộc mình, thật sự là gậy ông đập lưng ông mà. Triệu Thiên Bình vừa đánh vừa cười khổ trong lòng, cái kết giới thật khó khăn mới khai triển được lại trở thành lao tù của chính mình. Mà cái kết giới này lại có phần giống với Bạo linh trận kia là sử dụng chính tiểu kỳ làm năng lượng để duy trì, một khi vứt ra, phải chờ mười tiểu kỳ ma diệt hết thì kết giới mới tan rã. Điều này là do lúc trước lo sợ không đủ linh lực thi triển mới làm đến, không ngờ cũng lại hại chính bản thân mình.
Trong cái không gian chật hẹp này thực sự quá nhiều bất lợi, từ đạo thuật của Phiên Vũ lẫn thân pháp của bản thân nó đều vô kế thi triển. Chỉ với kiếm chiêu tinh diệu chí cực nó mới miễn cưỡng duy trì thế trận.
Tình cảnh bên ngoài lại càng thê thảm, Chu Đại Lực với thương thế nghiêm trọng chỉ sau vài lần va chạm chiến trận đã tuyệt khí. Cho dù bảy đấu bảy chưa chắc đã thắng lợi, huống gì là thua thiệt người, bọn Linh Vân Đạo Nhân thất thế nhanh chóng bị đàn áp, chẳng mấy chốc liền bị ma diệt không còn.
Một tiếng hét thảm vang lên, Phiên Vũ Đạo Nhân ngay một bên cũng bị một kiếm thấu tim. Triệu Thiên Bình đâm ra một kiếm nhằm cứu trợ nhưng không kịp đành phải nhìn thân ảnh Phiên Vũ bị lu mờ rồi trục xuất.
Nhìn trong, nhìn ngoài, cả thảy chín người giờ chỉ còn mình nó. Coi như hy vọng chiến thắng đã là con số không. Triệu Thiên Bình có chút buồn bã, nhưng bảo nó bó tay chịu chết là điều không thể. Nếu đã không thắng thì chẳng ngại gì không thẳng tay hết sức đấu một trận cuối cùng.
Nghĩ vậy, kiếm thế nó càng lăng lệ hơn, một đấu hai từ trạng thái chật vật dần dần xoay chuyển, chỉ sau một lúc vậy mà nó đã bình thủ với cả hai người, không thể không nói ở trong chiến đấu Triệu Thiên Bình luôn có sự tiến bộ cực kì kinh người.
Nhưng dù vậy, khi Đấu tràng thập trụ kết giới tan đi, một quang đoàn ập xuống, Triệu Thiên Bình cũng vì thế mà biến mất khỏi Mộc nhân cảnh.
Lúc này, chiến đấu cũng tuyên bố kết thúc, thắng lợi liền là thuộc về chiến đội mạnh nhất Lưu Vân Thái Thượng.
Triệu Thiên Bình lấy lại thần trí nhưng vẫn còn ngơ ngác, rồi buồn bã, chỉ sai một chút thôi, nếu không bọn họ đã giành được quán quân rồi. Triệu Thiên Bình có chút buồn ngẩn ngơ. Mấy người Vũ Thanh Hà cũng chẳng thoải mái gì, ai cũng thấy tiếc nuối.
Phiên Vũ Đạo Nhân một lúc khẽ thở dài rồi nói:
- Thành tích như vậy đã không tệ, chúng ta dù sao cũng tính là một nửa tân nhân mà. Lần sau cố gắng hơn chút nữa thì quán quân nằm chắc trong tay rồi.
Linh Vân Đạo Nhân khẽ nhìn qua mấy người Lưu Vân Thái Thượng đang ăn mừng rồi quay sang gật đầu:
- Tốt rồi, lần sau cố gắng hơn là được, mọi người chuẩn bị tinh thần nhận thưởng, dù sao chúng ta vẫn là vô địch một hạng mục đấy.
- Đúng thế.
- Là lão Cửu mang vinh quang về cho chúng ta. Mọi người nghe đến hạng mục vô địch cũng liền phấn khởi trở lại. Triệu Thiên Bình tuy còn chút buồn bã nhưng cũng đầy mong chờ với phần thưởng sắp tới.
Sau khi thi đấu hoàn thành, các vị trưởng lão chấp sự mới bắt đầu chuẩn bị phần thưởng, thành ra sẽ phải chờ một khoảng thời gian, đến tối thì mấy nghi thức trao thưởng mới tiến hành. Ở đây không có việc gì, bọn Triệu Thiên Bình định cùng nhau đi ăn mừng trước một chút nhưng lại bị Bạch Vân Chân Nhân gọi về Vân Trung Cư.
- Chẳng biết sư tôn cho gọi chúng ta làm gì nhỉ?
Khổng Thương Vũ có điều thắc mắc, Vũ Thanh Hà liền nhanh nhảu:
- Chắc là ngài muốn thưởng thêm cho chúng ta đây mà.
Người khác cũng gật gù:
- Hẳn là thế, thành tích lần này của chúng ta tốt như vậy, sư phụ hẳn là nở mày nở mặt lắm.
Linh Vân Đạo Nhân thường lạnh nhạt cũng không nhịn được mà mỉm cười, chợt hắn nhìn qua Triệu Thiên Bình có chút mặt ủ mày chau thì hỏi:
- Tiểu sư đệ có tâm sự gì sao?
Không chờ Triệu Thiên Bình kịp trả lời Dương Cửu đã chen vào:
- Đến giờ này mà đệ còn tiếc nuối trận đấu lúc nãy hả?
Vũ Thanh Hà thì vừa bĩu môi vừa hề hề nói:
- Chắc hẳn là đang tiếc nuối giải thưởng lớn tuột tay đây.
Triệu Thiên Bình thu lại lo âu trong lòng gãi đầu cười nói:
- Không phải, đệ chỉ sợ sư phụ trách chúng ta không làm hết sức mà thôi.
Tiền Vạn Kim nghe vậy lườm lườm nó:
- Có trách thì trách đệ mà thôi, thật là gánh nặng a.
Triệu Thiên Bình nghe thế liền xấu hổ, còn mấy người khác thì cười ồ.
Sư phụ gọi tập trung, Triệu Thiên Bình có chút suy đoán nên tâm trạng thật không thoải mái, nhưng trò chuyện với mấy vị sư huynh cũng làm nó vơi bớt phần nào. Bỏ qua chút phiền muộn, Triệu Thiên Bình liền hòa vào câu chuyện với mấy người.
Bạch Vân Chân Nhân cũng chẳng căn dặn gì nhiều, lão phát cho mỗi người một túi trữ vật, trong đó có cái gọi là phần thưởng thêm của lão, nhưng đã bị phong ấn, chỉ dặn sau điển lễ tế tổ ngày mai mới được mở ra coi.
Mọi người có phần khó hiểu nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận, chỉ có Triệu Thiên Bình là trong lòng nặng trịch, nó biết trong này có lẽ có di ngôn của sư phụ, nhưng hiện giờ người chẳng muốn cho mấy sư huynh biết mà thôi. Nó gắng nặn ra một nụ cười để tiếp nhận rồi cẩn thận cất giữ.
Sau đó Bạch Vân Chân Nhân liền đuổi tất cả đi, kể cả Triệu Thiên Bình muốn lưu lại một chút lão cũng không cho, nói rằng muốn bế quan tu luyện.
Bạch Vân Chân Nhân không có thân thích, cả đời đắm chìm vào lịch lãm tu luyện, khi đột phá Chân linh cảnh liền được tiếp nhận chức vị Phong chủ Hoàng phong, sau đó vài chục năm mới bắt đầu thu nhận đồ đệ, đến cuối đời chẳng ngại vì môn phái mà hy sinh.
Triệu Thiên Bình thầm thở dài, đến cuối cùng quay đầu chỉ thấy một bóng dáng già lão cô tịch.