Cầm cái túi rủng rỉnh linh ngọc mà Triệu Thiên Bình cười không ngậm được mồm. Chẳng ai ngờ một lô thảo dược để quá hạn lại bán được nhiều tiền như vậy. Một mẫu thảo dược được linh khí chăm sóc vô cùng tốt, thu hoạch mỗi cây phải cao to gấp ba lần bình thường, nó giữ lại một phần để sử dụng còn lại bán hết được đến ba mươi linh ngọc hạ phẩm, tính ra là lời gấp ba lần ấy chứ. Được lợi nên Triệu Thiên Bình nghĩ ngay đến việc mở rộng linh điền, nó lại tiêu tốn hơn hai mươi linh ngọc để mua hạt giống và tài liệu, lại tốn kém mua thêm một con Linh trùng để cải tạo linh điền, rồi tốn ba ngày ba đêm để mở rộng số linh điền của mình từ một thành mười mẫu, bố trí linh trận đâu ra đấy, Triệu Thiên Bình lại gieo hạt chuẩn bị hốt một vố lớn.
Lần này nó không chỉ trồng Hỏa vân thảo cùng Địa xà thảo nữa mà còn trồng thêm một thứ theo nó là có lợi ích kinh tế nhất là Thanh thần mộc và Chu căn thảo. Thanh thần mộc cần đến năm tháng mới trưởng thành nhưng sau đó sẽ liên tục kết quả, quả của nó có tác dụng tinh lọc tâm thần, rất tốt để bổ sung vào các dược phương có liên quan đến việc bế quan đột phá, còn Chu căn quả là một phụ dược trong luyện Thông Nguyên Đan, khác biệt là loại dược thảo này chỉ cần trồng một lần, sau khi trưởng thành thì cắt ngang gốc rồi bổ sung linh khí sẽ tự động mọc lại mà không cần phải gieo hạt lại. Nói chung hai loại dược thảo này chỉ cần trồng một lần thì có thể ăn được lâu dài. Nó đỡ phải tốn công mỗi lần thu hoạch lại phải trồng thêm.
Bố trí linh điền xong đâu ra đấy, Triệu Thiên Bình lại lâm vào bế quan khổ tu.
Thứ đầu tiên nó đem ra là Diễn thiên thần thuật, vì đọc qua trong mô tả thì thứ này là một pháp thuật bổ trợ cực kì hữu dụng, khi nắm bắt được rồi sẽ có hỗ trợ cực lớn trong việc tu luyện các loại thần thông pháp thuật khác.
Yêu cầu của việc tu luyện Diễn thiên thuật cũng không quá cao, nhưng thuật này đòi hỏi rất nhiều khó khăn trong việc phát triển nó trở thành một công cụ chủ chốt và mạnh mẽ. Việc đầu tiên cần làm là hình thành một Diễn thiên hư nghĩ thế giới. Diễn thiên thế giới mô phỏng lại thế giới thực, đưa bản thân vào ảo giới, hình thành một cơ sở cho việc diễn hóa những tính toán của mình ở mức độ chi tiết và chính xác. Diễn thiên thế giới hình thành rất dễ, chỉ cần niệm pháp quyết dẫn động tinh thần thức hải là có thể hình thành hư giới, đơn giản là thế nhưng lại yêu cầu mức độ cao của tri thức và sức mạnh tinh thần mới có thể hình thành diễn thiên thế giới một cách chính xác, lúc đó những diễn hóa tính toán mới tiếp cận thực tế tạo ra hiệu quả. Nếu kiến thức không đủ, khả năng tư duy bị hạn chế, hoặc quan niệm sai lầm sẽ dẫn đến sự sai khác trong diễn hóa thế giới, khi đó hậu quả chẳng những là tính toán không đúng mà còn khiến bản thân gặp nguy hiểm.
Thuật này có thể gọi là con dao hai lưỡi vì nguy hiểm cực kì lớn, nguy hiểm xuất phát từ chính một ưu điểm của nó, đó chính là khả năng đồng hóa thế giới hư ảo và hiện thực. Tức là những tính toán diễn hóa trong diễn thiên thế giới đến một mức độ nhất định, nếu đã xác định nó là đúng và tốt nhất thì có thể đồng hóa vào thực tại ngay lập tức khiến bản thân có ngay khả năng đó mà không cần phải tập lại.
Tỉ như diễn há kiếm chiêu trong Diễn thiên thế giới đến một mức độ nhất định thì khi đồng hóa và thực tại sẽ khiến ta có thể nắm bắt được ngay những gì đã diễn hóa trong hư giới mà không cần tốn công sức luyện tập nữa. Hoặc giả vận hành một công pháp trong hư giới rồi áp dụng vào thực tế thì cơ thể sẽ lập tức thích ứng mà không phải tốn thời gian tìm tòi lộ tuyến như trước.
Nhưng nếu lộ tuyến trong hư giới bị sai hoặc không phù hợp với cơ thể mà vội vàng đồng hóa sẽ để lại những hậu quả khó lường, nhẹ thì tiêu tốn tinh thần thực vô ích, nặng thì nghịch loạn kinh mạch dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Song Diễn thiên thần thuật mang chữ thần bởi vì bản thân nó có khả năng không ngừng hoàn thiện, dùng hư diễn hóa thực, dùng thực bồi luyện hư, khiến Diễn thiên thế giới luôn luôn phát triển, đó mới chính là sự kì diệu của thuật này.
Triệu Thiên Bình còn phát hiện một điều khá lí thú, đó là tận dụng Diễn thiên thần thuật sẽ khiến bản thân tiết kiệm khá là nhiều chi phí cho việc tu luyện. Từ chi phí thời gian đến chi phí tiền bạc, ý thức càng mạnh thì thời gian diễn hóa càng nhanh, so với tự thân ngẫm nghĩ hoặc tự thân rèn luyện phải nhanh hơn nhiều, mà linh thức tăng trưởng thì tốc độ diễn hóa càng nhanh hơn nữa, đến mức phải gọi là khủng bố, mà việc diễn hóa chỉ tiêu hao tinh thần, thứ có thể bù đắp bằng việc nghỉ ngơi chứ chẳng tiêu hao linh ngọc đem ra thí nghiệm thực tế từng chút một. Điều này đối với Triệu Thiên Bình có thể nói cực kì quan trọng, vì nó hiện giờ vừa thiếu thời gian mà cũng thiếu kinh tế nữa.
Triệu Thiên Bình có thể nói là người ham học hỏi, lượng tri thức tuy không nhiều những cũng đủ cho nó tạm hình thành một diễn thiên thế giới đủ dùng. Mất ba ngày tập trung tư tưởng và niệm tụng pháp quyết, rốt cục trong tâm trí nó xuất hiện một khoảng không. Khoảng không hư vô chẳng có thứ gì tồn tại, đây là hình thức ban đầu của diễn thiên thế giới. Một thế giới theo suy nghĩ mà vận động, vì thế muốn hoàn thiện nó thì phải không ngừng tăng lên sự hiểu biết của bản thân, chỉ khi nắm rõ mọi cấu tạo và sự vận động trong tự nhiên thì Diễn thiên thế giới mới trở nên hoàn chỉnh, đó là một chặng đường vô cùng dài.
Triệu Thiên Bình hiểu rằng Diễn thiên thế giới chỉ làm cho những tính toán trong suy nghĩ được trực quan hơn, lại có cơ sở để diễn luyện trong thực tế hư ảo khiến ta dễ nắm bắt hơn, từ đó hỗ trợ cực lớn trong việc tham ngộ đạo thuật hoặc tính toán thiên cơ. Hơn nữa Diễn thiên thế giới có liên hệ trực tiếp với ý thức, vì thế mà linh thức càng mạnh mẽ thì Diễn thiên thế giới càng rõ ràng và chi tiết. Diễn thiên thần thuật không mạnh ở bản thân nó mà mạnh ở bản thân người sử dụng, nếu ở trên người một kẻ tài trí thì phát huy hiệu quả tốt còn ở trên kẻ mãng phu thì chỉ là gân gà.
Bước đầu hình thành diễn thiên thế giới, Triệu Thiên Bình bắt tay vào tham ngộ Mộng cảnh đạo thuật. Đây cũng là lần đầu tiên nó sử dụng Diễn thiên thần thuật hỗ trợ cho việc tham ngộ đạo thuật.
Mộng cảnh đạo thuật là một dạng huyễn thuật tinh thần mạnh mẽ dần dắt tâm trí đối phương lâm vào những trải nghiệm hư ảo do người thi triển tạo ra mà không thể phân biệt được thực hư trong đó. Điều kỳ diệu của thuật này là có thể chủ động lưu giữ ký ức triệt để, nhờ đó lưu lại những kinh nghiệm quý giá, song nó cũng có nhược điểm là dễ bị phá khi người bị thi pháp có linh thức mạnh hơn kẻ dùng thuật, hoặc giả người đó có bản năng tiềm ẩn quá mạnh mẽ. Như Triệu Thiên Bình, những đạo thuật dù nó học vẫn chưa đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh nhưng bản năng cầu sinh lại vô cùng mạnh mẽ khiến Mộng đạo thuật xuất hiện lỗ hổng, tuy nhiên song phương lại cách biệt thực lực quá lớn nên nó vẫn không thể chỉ dựa vào bản năng mà phá hỏng thần thông này cửa Bà lão vô danh được.
Huyễn thuật, hay ảo thuật, phương diện này Triệu Thiên Bình có đọc qua vài phù trận nhưng chưa đi sâu nghiên cứu, nhưng giờ vì học tập Mộng cảnh đạo thuật mà nó phải tìm hiểu kĩ hơn. Cũng may nó đã từng sao lưu khá nhiều thư tịch ở thư viện nên giờ cũng không thiếu thứ để nghiên cứu. Triệu Thiên Bình dùng nguyên một ngày để đọc lại những phù trận đang lưu giữ, mà trọng tâm là những huyễn trận.
Triệu Thiên Bình nhờ vào Diễn thiên thế giới suy tính một loạt các loại huyễn thuật suốt ba ngày ba đếm liền hiểu ra được điểm then chốt của chữ “huyễn”, rồi dùng nó đi tham ngộ Mộng đạo thuật. Lại hết bảy ngày bảy đêm mới mơ hồ nắm bắt được chữ “Mộng”. Chỉ là mơ hồ nắm bắt vì tất cả còn nằm trong suy diễn. Nói Diễn thiên thần thuật không cần tốn tài liệu thí nghiệm không hẳn là đúng, vì đôi khi cần phải kiểm tra lại những tính toán có đings hay không, hơn nữa, Triệu Thiên Bình chỉ nghiên cứu dựa trên những phù trận được miêu tả chứ không phải là phù trận thực nên khó lòng đảm bảo không có sai sót. Nếu không phải đã đến ngày hẹn nhau luyện tập thì chắc nó còn bế quan suốt.
Trên đường đến nơi tụ họp, Triệu Thiên Bình vừa đi vừa dùng Diễn thiên thế giới diễn hóa tám loại chiến trận.
Diễn thiên thế giới có thể nói là vô cùng kì diệu, nếu để nó dùng cách bình thường lĩnh ngộ thì thời gian tiêu tốn ở một môn đạo thuật ít nhất phải gấp bốn năm lần, nhưng sử dụng Diễn thiên giới lại tiết kiệm rất nhiều thời gian, lại dễ dàng nắm bắt những điểm chủ chốt. Bù lại một điều là tinh thần sẽ dễ mỏi mệt hơn gấp nhiều lần, nhưng điều này có thể khắc phục bằng cách thích nghi qua thời gian dài cộng thêm việc không ngừng tăng cường tu vi để linh thức mở rộng.
Thực chất Diễn thiên thần thuật chỉ đơn thuần là khai phá tối đa tư duy và năng lực tinh thần của Triệu Thiên Bình mà thôi. Vì thế kẻ có ngộ tính càng cao thì tu luyện thuật này càng kích thích được tư duy, còn những kẻ trì độn lười suy nghĩ, lười học hỏi thì có thứ này chỉ càng hao tổn tinh thần hơn, trì độn lại càng trì độn thêm.
Trên đỉnh Hoàng phong có một bình thai tương đối rộng được chọn làm nới luyện tập. Ngước lên thấy trởi, cuối xuống chỉ có mây, những cơn gió se lạnh mang đến cảm giác như hòa vào lòng đất trời, chẳng nơi nào có được. Cái độ cao trên đỉnh trời này nếu là ở một nơi khác thì đã là băng phong thiên lý, ấy vậy mà ở Lưu Vân Thiên Sơn này chỉ có gió và mây, Lưu Vân, thật sự là Lưu Vân.
Trên đường Triệu Thiên Bình lên đã hội họp được với hai vị Nhị và Tứ sư huynh, Đại sư huynh cùng Tam sư huynh thì đã có mặt trên bình thai, còn những người khác có lẽ đang trên đường đến.
Linh Vân thấy Triệu Thiên Bình gật đầu rồi nói:
- Cửu sư đệ đã làm quen với tám loại chiến trận chưa?
Triệu Thiên Bình nghĩ chút rồi gật đầu đáp:
- Đệ đã nghiên cứu cả, có điều chưa diễn luyện thực chiến bao giờ.
Linh Vân lại hỏi:
- Đệ chọn lối đánh nào, viễn hay cận.
Triệu Thiên Bình cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều mà đáp:
- Đệ nghĩ là cận chiến, việc sử dụng đạo thuật đệ vẫn chưa thành thạo lắm.
Triệu Thiên Bình giải thích có chút ngại ngùng. Linh Vân Đạo Nhân cũng không để ý lắm, hăn quay sang Chu Đại Lực nói:
- Nếu là cận chiến thì lão Tam hãy thử sức với Cửu sư đệ một chút.
Chu Đại Lực không phản đối, gã nhanh chóng rút ra trọng kiếm của mình chỉ thẳng hướng Triệu Thiên Bình. Mà bản thân Triệu Thiên Bình cũng khá hưng phấn, vốn sau khi hấp thu kinh nghiệm trong mộng cảnh thì vẫn chưa có cơ hội kiểm tra, giờ bỗng nhiên tự có đối thủ diễn luyện thì chẳng gì bằng, có điều nhìn thấy trọng kiếm của Chu Đại Lực lại khiến Triệu Thiên Bình khó xử, nó vẫn chưa có vũ khí. Lệnh bài sư phụ ban cho vẫn còn nằm trong túi trữ vật, từ bữa đó đến giờ nó chẳng dư giả chút thời gian nào để đi đổi binh khí cả.
Triệu Thiên Bình gãi đầu ngượng ngùng:
- Cũng được, có điều mấy sư huynh có ai có kiếm hay đoản côn không, đệ vẫn chưa tìm được vũ khí ưng ý.
Linh Vân Đạo nhân nhìn nó kì quái:
- Đệ không đùa đấy chứ, chọn cận chiến mà đến vũ khí thuận tay vẫn chưa chọn được.
Triệu Thiên Bình ngại ngùng:
- Thật ra đệ sử dụng kiếm, nhưng vũ khí trước đây đã mất, vẫn chưa có thời gian tìm cái khác.
Khổng Thương Vũ cười:
- Không sao không sao, sau này ta sẽ đưa đệ đi xem vũ khí, giờ thì dùng tạm kiếm này cũng được.
Khổng Thương Vũ vừa nói vừa móc ra một thanh kiếm nạm ngọc, tuy nhìn thì đẹp nhưng không phải là pháp bảo gì mà chỉ là một thanh kiếm bình thường. Trên người gã lúc nào cũng thủ vài thanh vũ khí đẹp đẽ như vậy, để cứ gặp cô gái nào có chút nhan sắc lại đem ra làm quà gặp mặt.
Dù sao đây cũng chỉ là kiểm tra thực lực một chút, không phải sát phạt gì nên kiếm có là được rồi, Triệu Thiên Bình vui vẻ cảm tạ rồi nhận lấy kiếm.
Nó múa vài đường cơ bản làm quen với kiếm rồi chắp tay hướng Chu Đại Lực:
- Xin Tam sư huynh chỉ giáo.
Chu Đại Lực gật đầu rồi vung kiếm hét to:
- Cẩn thận.
Nói đoạn gã dùng kiếm ra một thức kiếm đúng như bài bản đâu ra đấy, hoa lệ nhưng mạnh mẽ đầy đủ cương nhu biến hóa.
Triệu Thiên Bình không biết đây là chiêu gì, nhưng nó có vài điểm tương đồng với những chiêu thức mà Triệu Thiên Bình học được qua Mộng cảnh nên nó không hề loạn nhịp như trước kia mà bình tĩnh ứng đối từng kiếm một.
Triệu Thiên Bình không chỉ phòng thủ, không đợi Chu Đại Lực kịp đưa ra biến hóa tiếp theo, Triệu Thiên Bình đã phản công ngay góc chết khiến thế công của Chu Đại Lực lập tức đình trệ. Song gã cũng là một người học võ lâu năm nên rất nhanh đã ứng phó được, chỉ là trong lòng hết sức ngạc nhiên.
Tuy vậy với vốn võ học tích lũy sâu dày, gã vẫn tự tin với từng đường kiếm của mình.
Triệu Thiên Bình càng đánh càng cảm nhận được sự quen thuộc, quen thuộc từ chiêu thức đến bản năng chiến đấu.
Mộng đạo thuật thật sự kì diệu, thật bá đạo, biến tất cả mọi thứ xảy ra thành của mình, có thể nói một tháng trầm mình trong mộng đạo có thể bằng với mười năm chuyên tâm tập võ. Nhưng Triệu Thiên Bình cũng biết thành quả lớn này là do người thi triển Mộng Đạo tạo ra, cũng tương tự như việc bà lão vô danh dùng mộng cảnh để truyền dạy mình tất cả võ học một cách trực tiếp nhất, chẳng khác gì thể hồ quán đỉnh trong truyền thuyết cả.
Nếu có thể dựa vào Mộng Đạo Thuật để học hỏi bản lĩnh của người khác thì sao?
Một suy nghĩ táo bạo bỗng dưng toát ra trong đầu Triệu Thiên Bình, nếu có một ngày nó quán thông mọi đạo lý của Mộng cảnh đạo thuật thì có thể sáng tạo ra một thuật bá đạo như vậy được không? Như vậy ta có thể học hỏi rất nhiều thứ một cách cực kỳ nhanh chóng. Ý nghĩ vừa mới lóe lên lại bùng cháy dữ dội trong lòng Triệu Thiên Bình, nhưng nó biết bản thân bây giờ vẫn chưa đủ khả năng để tạo ra thứ bá đạo như vậy, có lẽ sau này sẽ được nếu bản thân cố gắng hơn.
Suy nghĩ của Triệu Thiên Bình nhanh chóng quay lại cuộc chiến. Dù vừa giao đấu vừa lang mang suy nghĩ nhưng Triệu Thiên Bình vẫn không hề thất thế. Nó nhận ra một điểm mấu chốt, tuy Chu Đại Lực có tốc độ cao, có kĩ năng chiến đấu tốt, có kinh nghiệm thực chiến phong phú, thậm chí trong kiếm còn ẩn hàm sát khí nhưng lại thiếu đi ma luyện sinh tử đích thực. Có lẽ sát khí được sinh ra trong những lần hành tẩu giang hồ, song lúc đấy bản thân những nhân sĩ giang hồ phàm tục chẳng ai có thể đe dọa được hắn, người có bản lĩnh tu đạo lại chẳng dây vào đệ tử của Lưu Vân Tông làm gì, khiến hắn có thể giết người, nhưng chưa từng lâm vào hiểm cảnh sinh tử.
Thiếu ma luyện sinh tử, kiếm chiêu của Chu Đại Lực dưới con mắt Triệu Thiên Bình trở nên đơn giản hơn nhiều. Nếu so với Phùng Đinh trong mộng cảnh, nếu cả hai cùng lực lượng chiến đấu, Triệu Thiên Bình tin chắc chỉ trong mười chiêu Phùng Đinh có thể trảm được Chu Đại Lực nếu bản năng cầu sinh của Chu Đại Lực không đủ mạnh và không bức phá tiềm năng được như Triệu Thiên Bình.