Chương 7. Quận chúa tôn quý, dùng thiên hạ làm sính lễ
Dịch: Dã Lam
Người đi vào là Ninh thị, bà lên tiếng với vẻ mặt nghiêm trọng: "Dao Dao, con nói thật với nương, có phải con ăn đậu hũ của Dung đại nhân rồi không?"
Dịch Dao:.....
"Nương, con là nữ mà, làm gì có đạo lý nào là nữ lại ăn đậu hũ của nam cơ chứ?" Dịch Dao bị Ninh thị chọc tức.
"Vậy tại sao Dung đại nhân lại muốn cưới con?" Ninh thị mơ hồ không hiểu.
Dịch Dao tự tin ưỡn ngực: "Bởi vì con có gương mặt xinh đẹp, hắn thích con."
Ninh thị:.......
Ninh thị vô cùng hiểu con gái mình, mặc dù các cụ đã bảo người nhà mình thì nhìn đâu cũng thấy đẹp nhưng người ngoài thì chưa chắc.
Dung Huân là cô nhi, từ nhỏ đã được Trường Không đại sư của Thanh Long tự ở ngoại thành nuôi nấng, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ nho nhã văn chương, mười hai tuổi vào cung trở thành thư đồng thị thư*, mười sáu tuổi đặc cách trở thành trạng nguyên bậc cao trung, quanh năm làm việc bên cạnh thái phó*.
*Thị thư: là một chức danh cổ đại phục vụ hoàng đế và phụ trách quản lý văn thư. Ví dụ ở Việt Nam có quan chánh lục phẩm là Hàn lâm viện thị thư.
*Thái phó: chức quan thời phong kiến, có trách nhiệm nuôi nấng dạy dỗ vua, là một trong những chức quan cao cấp nhất trong triều đình.
Một văn thần đầy bụng thi thư như vậy, sao lại muốn làm thông gia với võ tướng thế gia dùng đao thương, côn bổng tập võ như nàng?
Từ xưa tới nay, trong triều đình, văn võ luôn đối đầu nhau, văn thần xem thường võ tướng không có đầu óc, võ tướng chướng mắt văn thần chỉ có cái miệng lắm lời dài dòng, văn võ thế gia nhìn nhau là thấy ghét, tự hiểu ngầm với nhau là không bao giờ làm thông gia, giữ vững tín ngưỡng của mỗi bên.
Ninh thị vô cùng ưu sầu: "Dao Dao, chúng ta không cầu con phải gả đến nhà giàu sang phú quý, chỉ mong bình an một đời, con thấy Dung đại nhân thế nào?"
Dịch Dao dùng một tay chống đôi má hồng, nhớ lại Dung Huân ở kiếp trước trong giấc mơ bới tìm thi thể của nàng giữa đống tro tàn.
"Con bằng lòng gả cho Dung Huân." Nàng gật đầu thật mạnh.
Ninh thị biết suy nghĩ của con gái rồi thì vẻ mặt thả lỏng hơn hẳn, nếu con gái bằng lòng rồi thì bà cũng không còn gì để nói nữa. Nếu gả tới đó, Dung Huân đối xử không tốt với nàng thì bảo Dịch Trường Phong tới phá cửa lớn Dung gia luôn, dẫn con gái mình về là xong.
Dịch Dao vẽ mày tô môi xong thì đi theo Ninh thị, đi qua nội viện, xuyên qua cổng vòm tròn, băng qua dãy hàng lang đi tới sảnh ngoài.
Chính giữa sảnh ngoài có một mảnh sân lộ thiên, bên dưới trồng một hồ sen, trong nước còn có mấy chú cá chép đuôi trắng đỏ bơi qua bơi lại.
Dung Huân đứng cạnh bờ, trong lòng bàn tay trái có một nắm thức ăn cho cá, thỉnh thoảng lại ném vào trong hồ mấy viên.
"Dung đại nhân." Dịch Dao đi tới phía sau hắn, khoảng cách rất gần, lúc này nàng mới thấy Dung Huân cao hơn nàng hẳn một cái đầu.
Dung Huân xoay người lại, hơi hạ cằm xuống, dịu dàng nhìn Dịch Dao: "Hửm?"
"Khụ khụ..." Dịch Dao bị hắn nhìn thế thì không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt chuyển đến bông sen mới hé nở trên mặt nước, "Ta muốn nói chuyện riêng với huynh về hôn nhân đại sự của chúng ta."
Dung Huân khẽ cười nói: "Được thôi, quận chúa."
"Ta có một điều kiện." Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng khiến Dịch Dao vô thức lùi về sau một bước, nàng lấy sự tự tin của con gái tướng quân ra lãnh đạm nói: "Huynh cưới ta rồi thì không được nạp thiếp."
Mặc dù kiếp này không có khả năng hắn sẽ bước lên con đường giống kiếp trước cho lắm nhưng chuyện tình cảm mà, không ai nói chuẩn xác được, nếu hắn giống Cảnh Chiến ở kiếp trước, hễ thích cô gái nào là nạp vào phủ, tỷ tỷ muội muội trong phủ đầy cả ra, suốt cả ngày lục đục đấu đá nhau, phiền phức muốn chết.
Dung Huân đáp: "Được."
Dịch Dao sửng sốt.
Hắn đồng ý nhanh đến vậy, tựa như chuyện này không cần phải suy nghĩ gì.
"Còn sính lễ." Dịch Dao nói thẳng: "Dịch Dao ta không phải con gái nhà nghèo hèn, không phải tùy tiện là cưới được đâu, huynh cũng không thể lừa gạt Dịch gia chúng ta."
"Quận chúa mang phong thái tiên trên trời, đương nhiên là cao quý." Dung Huân tán đồng gật đầu, hắn vô cùng thành khẩn, ánh mắt sáng bừng, giọng nói như dòng suối tuyết Thiên Sơn chảy qua dãy núi, có một loại rung động và mê hoặc không nói lên lời.
"Ta lấy thiên hạ làm sính lễ, được không?"
Trong sân bỗng nổi lên trận gió lớn, gió lướt qua lá sen, cánh sen hồng run rẩy, rung chạm tới cá chép đỏ trắng trong hồ.
"Huynh... Huynh biết mình đang nói gì không?" Dịch Dao tê cả da đầu, làn da dưới ống tay áo nổi da gà.
"Ta biết." Dung Huân khẽ ừ một tiếng.
Thê tử của hắn phải ở trong cung điện lộng lẫy quý giá nhất trên thiên hạ, mặc y phục xinh đẹp nhất, đội vương miện đá quý tôn quý nhất.
Cảnh Chiến có thể hứa hẹn cho nàng, hắn cũng có thể.
"Quận chúa có bằng lòng nắm tay ta cùng chung thiên hạ không?"
Dịch Dao ngửi thấy mùi hương trầm nhàn nhạt trên người Dung Huân.
Sống lại một đời, nàng luôn muốn gϊếŧ thái tử, hủy diệt hoàng gia, thay đổi triều đại. Nhưng trên con đường báo thù chỉ có một người cất bước thì quá đỗi gian khổ.
Nếu thực sự có một người hợp tác với nàng, Dung Huân quả là sự lựa chọn tốt nhất.
Thứ nhất, hắn là người được hoàng đế Nguyên Đức tin tưởng; thứ hai, hắn là văn thần, quen thân với không ít quan văn trên triều, đây là nguồn tài nguyên quan hệ mà Dịch gia nàng không có; thứ ba, ở trong mơ nàng đã thấy rõ ràng Dung Huân thật lòng thích nàng.
Dịch Dao hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Dung Huân một cách chăm chú: "Ta đồng ý."
Nghe được câu trả lời của nàng, khóe môi Dung Huân chậm rãi cong lên, đôi mắt đen như mực phản chiếu hình bóng nhàn nhạt của nàng.
"Nhưng mà..."
Dung Huân ngưng cười, trái tim lại treo ngược lên: "Sao vậy?"
"Ta mới mười lăm, không muốn thành thân sớm thế, ta muốn ở bên cha mẹ nhiều hơn một chút..." Dịch Dao mím môi, trên mặt mang chút không tình nguyện.
Nét mặt Dung Huân giãn ra: "Không sao, chúng ta ký vào hôn thư là được."
Dịch Dao quả thực còn nhỏ, hắn có thể đợi.
Thấy hắn cái gì cũng đồng ý, Dịch Dao ừ một tiếng như tiếng muỗi kêu, coi như ưng thuận cuộc hôn sự này rồi.
"Dao Dao, ta đi tìm Dịch tướng quân thảo luận về việc thành thân trước nhé." Dung Huân không chờ đợi được nữa, sửa lại lời, vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại dưới lớp áo rộng của Dịch Dao, "Nàng phải giúp ta nói tốt mấy câu trước mặt Dịch tướng quân đó."
Tay Dung Huân rất to, cũng rất nóng, bao bọc lấy tay nàng, dòng nước ấm áp từ lòng bàn tay chậm rãi lan đến trái tim Dịch Dao.
Nhịp tim nàng bắt đầu tăng nhanh.
"Muốn qua cửa của cha mẹ thì huynh tự cầu phúc đi." Trên mặt Dịch Dao nổi lên hai vệt ửng đỏ như mây lúc ráng chiều, để mặc hắn nắm, không tránh đi.
Dung Huân tội nghiệp nói: "Dao Dao, không định giúp ta thật sao?"
Dịch Trường Phong lớn lên ở quân doanh từ nhỏ, tinh thông mười tám kiểu võ nghệ, nếu muốn cưới con gái bảo bối của ông thì e là phải tốn công sức lớn mới được.
Ngoài hành lang vang lên giọng nói ồm ồm, ẩn chứa sự phẫn nộ và kích động.
"Ta nói không được là không được! Sao nàng có thể để hai đứa nó ở riêng với nhau? Hai đứa nó đâu rồi? Đừng hòng mơ tưởng, khuê nữ ta mới mười lăm, thái tử muốn cưới mà ta còn không cho, một tên văn thần thối, tay trói gà không chặt mà cũng muốn lấy khuê nữ của ta? Hắn có thể bảo vệ cho khuê nữ ta sao?"
"Phụ thân, con ở đây!" Dịch Dao vội vàng tránh thoát khỏi tay Dung Huân, bước nhanh vài bước đến hành lang, thấy Dịch Trường Phong tức giận thì âm thầm lo lắng cho Dung Huân.
Dịch Trường Phong nhìn thấy Dịch Dao, cơn tức giận trên mặt bỗng chốc tan biến, gương mặt ngăm đen tràn đầy vẻ cưng chiều: "Con gái yêu, tên nhóc thối kia đâu rồi?"
Dung Huân cố ý đợi một lát mới chậm rãi đi ra từ phía sau Dịch Dao, vẻ mặt thong dong khiêm tốn chắp tay với Dịch trường Phong.
"Nhạc phụ đại nhân, ngài đang tìm tiểu tế sao?"
"Nhạc phụ cái đầu ngươi ấy..." Dịch Trường Phong tức giận mắng.
Tháng trước Dung Huân cứu con gái ông trở về, ông còn cảm thấy tuy là văn thần nhưng trông cũng khá là vừa mắt, nhưng vừa nghe tin hắn muốn thành thân với Dịch Dao thì hảo cảm với Dung Huân biến mất sạch sành sanh không còn sót lại chút nào.
"Ta nói cho ngươi biết, muốn làm con rể Dịch gia ta thì ít nhất phải vượt qua ba cửa ải, cửa đầu tiên là ca ca của con bé Dịch Hàn, cửa thứ hai là nương của con bé, cửa thứ ba chính là ta. Ngươi còn chưa qua nổi cửa thứ nhất nữa, gọi nhạc phụ cái gì chứ?"
Dịch Trường Phong hệt như gà mẹ bảo vệ con, dang rộng hai cánh, cực kỳ đề phòng nhìn chằm chằm con diều hâu Dung Huân.
Dung Huân ho khan một cái: "Xin lỗi ngài, vừa nãy Dao Dao đã đồng ý lời cầu hôn của ta, vì thế ta mới hấp tấp gọi nhạc phụ đại nhân."
Dịch Trường Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn Dịch Dao, mặt đen như đít nồi: "Con nhìn trúng tên nhóc này rồi? Thế mà con lại đồng ý?"
Dịch Dao hơi lúng túng: "Con cảm thấy, hai người không ngại thì thông cảm cho nhau trước đi."
Dịch Trường Phong không nói gì, cơ mặt căng cứng, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng của ông thế nào.
"Phụ thân." Dịch Dao kéo cánh tay Dịch Trường Phong, quơ tay ông làm nũng: "Bọn con chỉ xác lập hôn ước, nếu hai người không làm hòa với nhau được thì Dao Dao không gả đi nữa, ở với phụ thân cả đời, được không?"
Dịch Trường Phong nghe chỉ là đính hôn thôi thì cảm xúc thất vọng với cô con gái này mới vơi đi một chút, đanh mặt nói với Dung Huân: "Nể mặt con gái ta, ngươi miễn cưỡng được làm con rể dự bị."
Ông dùng hai chữ dự bị chính là muốn mài giũa lòng hăng hái của người trẻ tuổi.
Dung Huân thể hiện đúng mực: "Đa tạ Dịch tướng quân, ta sẽ cố gắng vượt qua ba cửa này."
Dịch Dao đứng cạnh mặc niệm cho Dung Huân.
Ba cửa này, sẽ dễ qua sao?
Cửa đầu tiên, đại ca của nàng, quản lý quân binh nơi biên cương xa xôi, căn bản không thể trở về được, Dung Huân vượt qua kiểu gì.
Rõ ràng phụ thân chỉ muốn làm khó hắn mà thôi.
Nhưng tốt xấu gì cũng coi như định mối hôn sự rồi, Dịch Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, thế này thì có lẽ Cảnh Chiến sẽ không đến cửa xin cưới nữa.
"Phụ thân, hôm nay con muốn đến quán trà ở phía tây thành nghe sách." Dịch Dao không muốn làm bánh bao nhân thịt kẹp giữa hai người đàn ông này nên đề xuất đi ra ngoài, "Vậy con đi trước đây nhé."
Dung Huân hùa theo lời nàng: "Hôm qua hoàng thượng đã tuyên chỉ để ta nhậm chức Đại Lý Tự khanh, ta cũng phải đi làm việc rồi, không quấy rầy Dịch tướng quân nghỉ ngơi nữa."
Hắn nói xong thì theo gót Dịch Dao ra khỏi phủ tướng quân.
Ngoài cổng phủ tướng quân đã có một chiếc xe ngựa sang trọng khảm đá quý dừng ở đó từ lâu.
Từ sau khi nàng thụ phong quận chúa, hoàng đế ban thưởng cho nàng một đống thứ tốt, bao gồm cả chiếc xe ngựa cỡ lớn trang hoàng hào nhoáng thu hút ánh nhìn người khác này.
"Dung đại nhân, hẹn gặp lại nhé." Dịch Dao nhấc chân giẫm lên ghế gỗ, quay đầu lại mỉm cười với Dung Huân.
Dung Huân cười đáp lại: "Ừ, ngày mai gặp."
Dịch Dao vén rèm lên vào trong xe ngựa, mông còn chưa đặt xuống chỗ ngồi thì một lưỡi dao sắc bén đã nằm nàng trên cổ nàng.
"Ngươi bảo phu xe đi về phía đông của thành." Người phía sau nói giọng Dương Châu, uy hiếp nàng: "Nếu ngươi dám gọi người thì ta sẽ gϊếŧ người."
"Đi về phía đông thành." Dịch Dao thở dài một hơi, nói với phu xe bên ngoài.
Nàng đúng là xui xẻo mà, mới được nửa tháng đã đụng vào bọn bắt cóc nữa rồi.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, phu xe nghe theo lời dặn của Dịch Dao, chạy về hướng phía đông thành.
Dung Huân lên ngựa, nhìn xe ngựa của Dịch Dao đi khỏi, sau khi xe đi xa rồi thì hơi nhíu mày lại.
Vừa nãy hắn đã nghe thấy rất rõ ràng rằng Dao Dao muốn đến quán trà ở phía tây thành nghe sách, nhưng hướng đi của xe ngựa thì là về phía đông thành mà.
Không đúng.
Dung Huân quay đầu ngựa lại, lạnh lùng nói: "Lăng Nhược, chúng ta đuổi theo xe ngựa của Dịch Dao."
Lăng Nhược: "Không phải ngài vừa nói về Đại Lý Tự sao?"
Dung Huân nghiêm túc: "Ta đoán trong xe ngựa có người bắt trói nàng, chúng ta đi theo phía sau xem, không cần theo quá sát."
Lăng Nhược: Bắt cóc? Lại nữa?
Nhóm Dung Huân chậm rãi đi theo xe ngựa đang lăn bánh về phía đông thành.