Chương 4. Bàn tay vàng mở ra, tương lai của kiếp trước
Dịch: Dã Lam
Lửa!
Hơi nóng phả lên mặt, Dịch Dao cảm thấy mình như rơi xuống dòng dung nham. Nàng cúi đầu nhìn người mình, trên người là bộ váy xuân thu bốc mùi vừa mới vừa cũ, chân vẫn bị trói bởi dây xích, thế này, đây là...
Tại... Tại sao nàng lại về lãnh cung?
Thanh gỗ lớn trên xà ngang rơi xuống, "răng rắc" một tiếng rồi rơi thẳng xuống chân Dịch Dao, nàng sợ hãi nhắm chặt mắt lại nhưng chân không hề thấy đau.
Thanh gỗ xuyên qua chân nàng, nện xuống nền đá.
Không ít cung nhân và thái giám hoảng hốt bưng thùng nước chạy vào, trực tiếp đi qua trước mặt nàng, tựa như không nhìn thấy nàng, bọn họ không ngừng hô lên: "Lãnh cung cháy rồi! Đi lấy nước! Người đâu mau tới đây!"
Dịch Dao chống đất đứng dậy, đi ra khỏi ánh lửa, bước qua bậc cửa, liếc mắt nhìn thấy Lục Phi Tuyết và Cảnh Chiến, hai người họ đứng bên ngoài, Lục Phi Tuyết khóc lóc ỉ ôi: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ còn ở bên trong." Cảnh Chiến ôm Lục Phi Tuyết an ủi, biểu cảm trong mắt mù mịt không rõ.
Hình như... Bọn họ không nhìn thấy nàng.
Cuối cùng Dịch Dao cũng nhận ra nàng đang nằm mơ, những chuyện đang xảy ra trước mắt nàng là chuyện xảy ra sau khi nàng chết ở kiếp trước.
Nàng mơ thấy... tương lai của kiếp trước?
"Cộp cộp cộp..." Tiếng vó ngựa vang lên, một nam nhân mặc áo choàng màu đen huyền đi vào.
Dung Huân?!
"Đây là lãnh cung, một ngoại thần như ngươi vào đây làm gì?" Lục Phi Tuyết hoảng hốt tránh về phía sau Cảnh Chiến.
Dung Huân giơ cuộn giấy trong tay lên thật cao, giọng nói rõ ràng, nói một cách ngắn gọn, súc tích mà mạnh mẽ: "Vi thần tìm thấy chứng cứ rồi, đây là thư từ của kẻ gian tặc trong triều ta với ngoại tộc về việc liên thủ hãm hại quân lính Dịch gia, Dịch gia trong sạch, xin hoàng thượng minh xét!"
Cảnh Chiến hơi nhướng mày lên, nhanh chóng che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, thương tiếc chỉ vào đám lửa: "Dung Huân, đáng tiếc ngươi tới muộn rồi, lãnh cung bốc cháy, Dịch Dao... Nàng ấy chôn thây trong biển lửa."
Dung Huân ngồi trên ngựa, sắc mặt bỗng tái mét, nhìn than tro đổ sụp và đám lửa ngậm trời, cả người xụ xuống như bị rút mất khung xương.
Cảnh Chiến nhìn dáng vẻ ấy của Dung Huân, trong mắt lóe lên sát ý khó nhận ra.
Dịch Dao lại nhìn thấy rất rõ ràng, Cảnh Chiến quyết tâm muốn diệt trừ quân Dịch gia, cố ý bày ra tình cảnh này, nhưng Dung Huân lại tìm ra chứng cứ chứng minh Dịch gia trong sạch.
Dung Huân, nguy hiểm!
"Dung Huân, chạy mau!" Dịch Dao thấy bàn tay phải buông bên đùi của Cảnh Chiến khẽ ra hiệu thì quay sang hét lên với Dung Huân.
Đáng tiếc nàng đang ở trong mơ, Dung Huân không nghe thấy tiếng nàng.
Hắn vẫn suy sụp ngồi trên lưng ngựa, hai tay buông lỏng dây cương, rũ mắt xuống, không ai nhìn rõ vẻ mặt hắn.
"Xoạt xoạt xoạt..."
Vô số kỵ binh đeo tên và cung xông vào, tất cả đều nhắm mũi tên về phía Dung Huân.
Cảnh Chiến lạnh lùng, nhẹ nhàng nhả ra một chữ: "Gϊếŧ!"
"Dung Huân..." Mắt Dịch Dao tối sầm lại.
"Quận chúa!" Nhẫn Đông bưng chậu rửa mặt súc miệng, luống cuống gọi Dịch Dao, thấy nàng đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường thì tiến lên lo lắng hỏi: "Quận chúa bị quỷ nhập tràng* hả? Sao nô tì lại nghe thấy người gọi tên Dung đại nhân?"
Quỷ nhập tràng: là một câu chuyện lưu truyền trong dân gian kể về hiện tượng người chết trong lúc khâm liệm thì sống dậy và có những hành động khó hiểu. Những câu chuyện về quỷ nhập tràng thường gắn liền với con mèo đen hay còn gọi là linh miêu, truyền thuyết kể rằng khi người chết chưa được khâm liệm mà một con mèo màu đen nhảy qua xác chết thì sẽ làm cái xác chết vùng dậy (Wiki).
Dịch Dao thở dốc từng hơi, tây chân lạnh lẽo.
Trước mắt nàng vẫn là gian phòng quen thuộc ở phủ tướng quân, không có trận mưa tên và đám người Cảnh Chiến. Nhẫn Đông gọi nàng là quận chúa, lúc này Dịch Dao với tỉnh táo lại, những gì nàng vừa trải qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ này, mỗi một cảnh đều miêu tả chuyện sau khi nàng chết. Ở thế giới trong mơ, nàng bị Cảnh Chiến cho uống thuốc độc mà chết, còn bày ra cảnh lãnh cung bốc cháy, Dung Huân tìm ra bằng chứng chứng minh Dịch gia trong sạch, nhưng đã quá muộn, Cảnh Chiến muốn gϊếŧ Dung Huân, ra lệnh kỵ binh của cấm vệ quân dàn trận nhắm cung tên về phía Dung Huân.
Ngay tại giây phút mấu chốt ấy, nàng tỉnh dậy.
Ở tương lai của kiếp trước, rốt cuộc Dung Huân còn sống hay đã chết?
Nếu Dung Huân chết rồi, vậy thì kiếp này Dung Huân có sống lại giống nàng không?
Dịch Dao nhức đầu không thôi, giấc mơ đột ngột ấy làm rối loạn tinh thần của nàng.
"Nhẫn Đông, dìu ta đi rửa mặt, ta muốn đến Đại Lý Tự." Dịch Dao xuống giương, có lẽ bị cơn ác mộng ảnh hưởng nên đầu óc lâng lâng, cả người nàng chìm trong mê man, tựa như có cái bệ đè ép.
Nhẫn Đông vô cùng khó hiểu: "Dung đại nhân đã đến sảnh chờ người từ sớm rồi, quận chúa quên rồi sao? Tối qua, khi buổi tiệc mừng sinh nhật trưởng công chúa kết thúc, Dung đại nhân nói hôm nay muốn dẫn người đến Đại Lý Tự xác nhận thích khách!"
"À..." Dịch Dao vỗ trán một cái, sao nàng lại quên mất chuyện này chứ?
Nhẫn Đông nhìn dáng vẻ mơ màng của nàng, che môi mỉm cười.
Từ sau khi quận chúa tuyệt thực tỉnh lại, nàng ấy phát hiện tính tình trầm lắng của quận chúa trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, ngay cả dáng vẻ mơ màng kia cũng rất nữ tính.
Nhẫn Đông cảm thấy quận chúa càng ngày càng giống bụi hoa hồng đỏ bừng nở ngoài cửa sổ.
Rạng ngời, xinh đẹp.
Dịch Dao đến sảnh, điều khiến người ta ngạc nhiên chính là mới sáng sớm, ở sảnh trước của phủ tướng quân đã đứng đầy người. Có thái tử Cảnh Chiến vẻ mặt lo lắng, còn có không ít bà mai miệng tô điểm nốt ruồi son, từ xa nàng đã nhìn thấy nam tử mặc bộ quan bào đỏ thẫm, đứng giữa đám người đó càng trở nên nổi bật.
"Dung đại nhân, chào buổi sáng." Dịch Dao thong thả đi qua, ánh mắt lướt qua một lượt những người ở đó, cuối cùng dừng lại trên mặt Dung Huân.
Dung Huân xoay người lại, thấy trời sắp qua giờ ngọ rồi nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi gì cả: "Chào buổi sáng, Hoa Âm quận chúa."
Dịch Dao đánh giá Dung Huân dáng người cao lớn ấy, người này có khuôn mặt như ngọc trên mũ, môi hồng răng trắng, khi phất tay toát lên phong thái của một công tử quyền quý.
Nàng càng ngày càng cảm khái, sao trước đây nàng lại không chú ý trong kinh thành có một nam tử đẹp như vậy chứ?
Kiếp trước Dung Huân mười sáu tuổi thi đậu trạng nguyên, con đường làm quan vô cùng suôn sẻ, chưa tới hai mươi đã được đặc cách trở thành hữu tướng trẻ nhất Cảnh triều.
Chưa hết, dựa vào việc đêm có thích khách trước đó, Dung Huân hẳn là biết võ công, đêm đó bắt nàng đi, trình độ khinh công còn tốt hơn cha nàng. Nhưng không biết tại sao Dung Huân lại tuyên bố với bên ngoài rằng hắn không biết võ công.
Thật là... Người này không chỉ có nhan sắc mà còn có tài hoa, thậm chí còn có võ công tuyệt thế.
Giỏi cho một quyền thần thâm tàng bất lộ!
*Thâm tàng bất lộ: chỉ người có tri thức tài năng nhưng ẩn giấu, không khoe khoang trước mặt người khác.
Trong lòng nàng thở một hơi thật dài, mỹ nam tử như vậy mà lại là tiểu đệ mến mộ nàng, âm thầm thích nàng nhiều năm.
Nhớ lại cảnh hắn cưỡi ngựa liều mạng tới cứu mình trong giấc mơ, Dịch Dao vẫn buồn rầu khó hiểu, tại sao Dung Huân lại thích nàng?
Chẳng lẽ bị vẻ đẹp của nàng mê muội? Dịch Dao bắt đầu tự đắc, nói thế nào thì nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành, đó là sự thật rành rành, không hề có chút xíu xiu điểm ảo nào, ngay cả quyền thần cỡ này cũng say đắm.
Dung Huân đứng chắp tay cũng đánh giá Dịch Dao, nàng mặc đồ đỏ, mặt trắng môi đỏ, mắt sáng long lanh, thong thả bước đến, rạng rỡ hơn kiếp trước rất nhiều, hắn không nhịn nổi cong khóe miệng lên, thầm khen ngợi trong lòng.
Chỗ nào nàng cũng tốt, chỉ có khả năng đánh giá nam nhân là không tốt.
Nghĩ đến việc ở kiếp trước nàng luôn nhớ mãi không quên Cảnh Chiến, Dung Huân giữ lại tâm trạng tiêu cực nhỏ nhặt trong mắt.
"Dao Dao..." Một tiếng chém ngang phong cảnh vang lên, chấm dứt khung cảnh đối diện nhau của hai người.
Dịch Dao thu ánh mắt đang nhìn mặt Dung Huân lại, dùng biểu cảm hững hờ nhìn về phía Cảnh Chiến: "Thái tử không ở trong cung đóng cửa ngẫm nghĩ lỗi lầm, chạy đến phủ tướng quân ta làm gì?"
Cảnh Chiến thối mặt, hậm hực nói: "Ta tới để xin lỗi. Hơn nữa, ta còn muốn nói một chuyện rất quan trọng với nàng, chuyện thích khách quá kỳ lạ, nhất định là co người muốn hãm hại ta và Dịch gia nàng, Dao Dao, nàng tuyệt đối đừng mắc lừa."
Dung Huân đứng cạnh bỗng mở miệng: "Đại Lý Tự thấm vấn suốt cả một đêm, thích khách kia đã nhận tội rồi, nói hắn là môn khách của thái tử điện hạ, hôm nay thái tử vội vã đến đây như vậy, muốn thoát tội cho mình sao?"
Dịch Dao nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên: "Thích khách là người của thái tử?"
Vậy... Đêm đó xông vào phòng nàng... Chẳng lẽ có hai người áo đen?
Cảnh Chiến căng thẳng, nhất thời lắp bắp: "Môn khách đó mới đến phủ ta mấy tháng, ta còn chẳng nhớ tên hắn."
Dịch Dao chẳng muốn nghe hắn ta biện bạch nữa: "Thái tử, bây giờ ta muốn cùng Dung đại nhân đến Đại Lý Tự xác nhận thích khách, ngài còn chuyện gì thì chờ ta về rồi nói sau đi."
Dứt lời, nàng nhấc váy đi ra ngoài, Cảnh Chiến vẫn cố hết lòng cầu xin.
"Dao Dao, lời khai của nàng rất quan trọng, việc này liên quan đến tính mạng của ta, xin nàng giơ cao đánh khẽ, tha cho ta đi."
Tối hôm qua, Cảnh Chiến nhận được tin từ Đại Lý Tự, biết thích khách là môn khách trong phủ hắn ta thì hắn ta biết ngay có người tạo dựng tình thế này, chắc chắn chuyện này sẽ nhắm vào hắn ta, nếu Dịch Dao xác nhận thích khách là thật thì hắn ta sẽ không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Tất cả đều dựa vào Dịch Dao, nếu nàng không xác nhận tên thích khách ấy, có lẽ tội của hắn ta vẫn có khả năng chuyển biến tốt.
Bởi vậy, mới sáng sớm hắn ta đã đến phủ tướng quân, muốn xin Dịch Dao mở một mắt nhắm một mắt, biến chuyện này từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
Dịch Dao chậm rãi quay lại, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vẻ mặt đắng cay của Cảnh Chiến, khóe miệng thoáng qua vẻ trào phúng: "Ngươi cầu xin ta tha cho ngươi?"
Ha, vậy ai tha cho nàng và toàn bộ Dịch gia?
Cảnh Chiến gật đầu, vẻ mặt mong đợi: "Dao Dao, nàng và ta đều yêu thích đối phương, chẳng lẽ tình cảm ấy còn chưa đủ?"
Nghe hắn ta nói ra hai chữ "yêu thích", nét mặt Dung Huân hơi thay đổi, hắn nhìn về phía Dịch Dao, thấy nàng cũng không thay đổi biểu cảm quá nhiều thì tâm trạng mới thả lỏng xuống một chút.
"Thái tử, ta thích ngươi bao giờ hả?" Dịch Dao cười lạnh: "Hi vọng sau này thái tử đừng nói mấy lời như thế, để người ngoài nghe thấy thì trong sạch của bổn quận chúa thực sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."
Cảnh Chiến sững sờ, ngơ ngác đứng tại chỗ, không thể tin nổi những lời ấy lại phát ra từ miệng Dịch Dao.
Dịch Dao nhìn sang Dung Huân, vẻ mặt lạnh lùng biến thành gió xuân êm dịu chỉ trong nháy mắt: "Dung đại nhân, thật ngại quá, mấy người không liên quan làm chậm trễ thời gian, chúng ta mau đi thôi."
Dung Huân gật đầu, đi trước dẫn đường.
Hai mắt Cảnh Chiến ửng đỏ, nhìn chằm chằm hai người một trước một sau đi mất, trong lòng có chút chua xót, tại sao Dịch Dao mỗi ngày đều bám theo hắn ta, luôn miệng gọi "thái tử điện hạ" lại đi với một người đàn ông khác rồi?
Cổng lớn phủ tướng quân.
Dịch Dao giẫm bục gỗ, bước lên xe ngựa, đột nhiên hỏi Dung Huân: "Dung đại nhân, kẹo mứt tối qua ta tặng cho ngài, ngon không?"
Dung Huân cưỡi ngựa, xoay đầu lại, nhìn nàng cười tươi: "Hồi bẩm quận chúa, mứt rất nogn, vi thần thích ăn."
Dịch Dao tựa cười như không cười nhìn hắn: "Ngon hơn cả mứt ở đầu giường ta sao?"
Dung Huân thu lại ý cười: "Quận chúa đang nói gì vậy, vi thần không hiểu."
"Không có chuyện gì, đi thôi, Dung đại nhân." Khóe môi Dịch Dao cong cong, không cãi qua cãi lại với hắn nữa, buông rèm xuống.
Hừ, tiếp tục giả bộ đi.
Không thừa nhận đêm đó đến phòng nàng đúng không?
Dịch Dao thở phì phò ngồi trong xe ngựa, nàng phải nghĩ ra một cách bắt Dung Huân thừa nhận mới được.
Nhớ tới mùi máu tanh nồng trên người áo đen đêm đó, trên người Dung Huân phải có vết thương mới phải, nghĩ đến đây, Dịch Dao có một ý tưởng.
Nàng phải tìm chỗ nào vắng lặng, vạch áo Dung Huân ra, đến lúc đó xem hắn giả ngu thế nào?