Hắc Nguyệt Quang Của Quyền Thần Trùng Sinh Rồi

Chương 14: Nói khóc là khóc ngay, bảo gào là gào luôn



Chương 14. Nói khóc là khóc ngay, bảo gào là gào luôn

Sao có thể!?

Cảnh Chiến hung hăng nhìn chằm chằm tấm bia, mũi tên của hắn ta dã bị chia thành hai nửa, không còn ở trên bia nữa.

Có thể thấy mũi tên của Dung Huân mang nội lực rất mạnh, xuyên qua cả tấm bia.

Toàn trường im lìm.

Không ai ngờ được Dung Huân tham gia thi bắn tên lần đầu tiên, mũi thứ nhất đã bắn xuyên qua tên của cao thủ bắn cung Cảnh Chiến.

Trong lòng Lễ bộ Thượng thư Văn Khiêm cực kỳ kích động, dù sao ông ấy cũng là văn thần, Dung Huân là đại diện cho văn thần, từ trước đến nay văn thần chẳng có chút mặt mũi nào ở phần thi cưỡi ngựa bắn tên cả.

Bây giờ mũi tên này của hắn, không chỉ bắn xuyên tên của Cảnh Chiến còn bắn cho tất thảy văn thần võ tướng trên triều xem.

Điều đó cho thấy gì?

Văn thần ta không chỉ có đầu óc tốt mà thân thủ cũng không kém cạnh.





"Thần tuyên bố." Lễ bộ Thượng thư nước mắt lưng tròng, "Cuộc thi bắn cung Nguyên Đức năm thứ chín, người đạt hạng nhất là... Dung Huân!"

Toàn bộ văn thần hoan hô vang dội. Còn sắc mặt võ tướng thì không hề dễ nhìn chút nào, có người căm tức phất tay áo rời khỏi sân, thể hiện không thể chấp nhận kết quả cuộc thi.

Lần này chắc chắn là một trang lịch sử vẻ vang nhất, văn có thể thắng võ, Dung Huân đủ để chứng minh.

Dịch Dao bị tiếng hoan hô đinh tai nhức óc ấy làm cho ngây người. Đợi đến khi Dung Huân đi tới trước mặt nàng thì nàng mới phản ứng lại được, hắn thắng thật rồi.

"Dao Dao..." Dung Huân nhẹ nhàng gọi nàng, "Nàng thích cây trâm hoa hồng làm từ ngọc đỏ đúng không?"

Dịch Dao sững sờ nói: "Ừ."

Dung Huân xòe lòng bàn tay ra, trâm ngọc hoa hồng đẹp đến chói mắt đang nằm ở đó.



"Cây trâm này thực sự rất đẹp." Nhìn trâm ngọc ở khoảng cách gần, Dịch Dao vừa mừng vừa lo.

Dung Huân cài trâm cho nàng, hoa hồng đỏ như máu nằm trên mái tóc đen như mực của Dịch Dao đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt.

Hắn thầm than thở, Dịch Dao vốn nên như vậy, nàng có thể không cần sợ ánh mắt của bất cứ người nào, xinh đẹp rạng rỡ đến mức càn rỡ, chỉ cần có thể để Dịch Dao sống tùy ý cả đời, có chết hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Các cô nương ở xung quanh dồn dập nhìn Dịch Dao đầy hâm mộ, ánh mắt Dung Huân nhìn Dịch Dao đong đầy tình yêu.

Các nàng ấy bỗng cảm thán, đi đâu tìm được phu quân tốt như thế, tham gia thi đấu bắn cung, giành hạng nhất được trâm ngọc, chỉ vì có được nụ cười của mỹ nhân.

Nhị lang trên thế gian có hàng nghìn hàng vạn người nhưng người si tình một lòng thì không nhiều.



Dung Huân như vậy, tuổi trẻ lập công, tướng mạo xuất chúng, tài đức vẹn toàn, võ công cao cường, là một nam nhân chọn từ vạn người, Hoa Âm quận chúa đúng là nhặt được một món hời lớn.

Dịch Dao chợt nhớ ra nàng cũng giành hạng nhất thi đấu bắn cung bên nhóm nữ, vốn định đổi lấy trâm ngọc nhưng Dung Huân đã giành được cho nàng rồi.

"Huynh thích gì, ta đi đổi cho huynh." Dịch Dao cầm huy chương hạng nhất thi bắn cung nữ quơ trước mặt Dung Huân.

Trong lòng Dung Huân ấm áp, đôi mắt long lanh nhìn nàng: "Nhiều phần thưởng như thế, Dao Dao không thích thứ gì khác sao?"

"Không."

Dịch Dao không tham đồ vàng bạc tục tĩu, nếu Dung Huân tặng nàng thì nàng phải đáp lễ, đó mới là đạo của quân tử.

"Ta cũng không thích gì cả, hay là Dao Dao chọn cái nào đó thích hợp rồi tặng cho ta là được." Dung Huân nhìn Dịch Dao, lòng tràn ngập vui mừng, nếu không phải vì ở đây có nhiều người, hắn hận không thể ôm nàng vào lòng một lúc.
"Vậy ta chọn đó nha." Dịch Dao đi đến đài ban thưởng, trong đống đồ muôn hình vạn trạng, nàng chọn lựa từng cái thật cẩn thận.

Cuối cùng nàng chọn một cái ngọc bội dương chi, trên đó khắc mấy chữ khiến nàng rung động.

"Chỉ mong toàn tâm toàn ý." Chỉ cần trái tim "dịch".

Dịch Dao bỗng đỏ mặt vì tâm tư nhỏ của mình.

"Nào, để ta xem thử, không có gì xứng với huynh cả, mảnh ngọc bội này không tệ lắm."

Dung Huân nhận ngọc bội, xem xét tỉ mỉ, hắn bỗng khẽ mỉm cười: "Ta rất thích món quà này."

Hắn đeo ngọc bội bên hông, khóe miệng nhếch lên cong vút, hệt như đứa trẻ con được cho cái kẹo to nhất vậy.

Cuộc thi kết thúc, chỉ còn săn bắn tự do.

Nương bảo muốn lông thỏ để làm khăn quàng cổ, nhân cơ hội này, Dịch Dao định bắt một con thỏ.

"Dung Huân, ở đó có một con!" Dịch Dao liếc mắt cái đã phát hiện ra con thỏ rừng trắng như tuyết, nàng cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi theo giữa rừng, đuổi vào tít bên trong, thể lực con thỏ này tốt, trốn lủi giữa các bụi cây.
Dung Huân cũng không muốn làm Dịch Dao tụt hứng săn bắn, chậm rãi cưỡi ngựa đi phía sau.

Con thỏ ấy mệt rồi, dừng lại.

Dịch Dao thấy cơ hội đã đến, kéo cây cung dài.

"Vút..."

"Vút..."

Mũi tên của Dịch Dao phóng ra ngoài, xuyên qua cổ con thỏ một cách chính xác.

Nhưng cùng lúc đó, có một mũi tên đang xuyên qua không khí bay về phía nàng!

May mà Dịch Dao phản ứng nhanh, nghiêng người tránh tên, mũi tên ấy cắm thẳng vào thân cây phía sau nàng.

Nàng thì không sao nhưng ngựa bị giật mình, nó nhảy lên hất nàng xuống.

Dịch Dao dùng lực lăn một vòng trên đất, dừng lại bên cái cây, nàng ngẩng đầu nhìn mũi tên trên cây, cuối mũi tên khắc một chữ "Chiến".

Cách đó không xa, tiếng vó ngựa dần đi đến phía nàng.

Trong lòng Dịch Dao bỗng nảy lên một kế, nàng nhổ mũi tên trên cây xuống, dùng sức đâm vào bắp chân mình, làn da mềm mịn rách ra ngay tức khắc, máu chảy ra như suối.
Nàng đâm không sâu nhưng đau là thật, nhất thời nước mắt tuôn trào ào ào.

Nghe tiếng vó ngựa ngày càng đến gần, Dịch Dao gào khóc lên thật to: "Hu hu hu.... Ôi hu hu... Đau quá..."

Giọng nàng vừa vang vừa bén, lực xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ, chấn động cả đám chim quạ trong rừng.

Cảnh Chiến và Cảnh Uyên giục ngựa đi đến, thấy một cô gái nằm dựa vào cây, nhìn kỹ thì thấy vậy mà lại là Hoa Âm quận chúa.

"Hoa Âm quận chúa!" Tam hoàng tử Cảnh Uyên lập tức nhảy xuống ngựa chạy đến, tiến lên một bước, "Ngươi không sao chứ?"

Dịch Dao cầm mũi tên có chữ "Chiến", nước mắt nước mũi chỉ Cảnh Chiến: "Không phải Dung Huân giành hạng nhất bắn cung sao? Ngươi cần gì trút giận lên ta? Ngươi dùng tên bắn ta..."

Nàng trực tiếp ụp mũ lên đầu Cảnh Chiến.

Cảnh Chiến lơ mơ, hắn nhớ rõ ràng là hắn vừa bắn ra mũi cuối cùng rồi, khiến con hươu ngốc kia chạy thoát mất, sao mũi tên này lại ở chỗ Dịch Dao?
Tiếng khóc kéo thị vệ và Dung Huân đến, còn có cả người trong hoàng gia khác đến săn bắn.

"Dao Dao..." Dung Huân nhảy xuống ngựa, chay như bay đến bên người nàng, quỳ xuống kiểm tra vết thương của nàng, "Xảy ra chuyện gì?"

Dịch Dao lại khóc lóc kể lệ tội trạng của Cảnh Chiến một lần nữa.

Dung Huân bóp chân nàng, xương không sao, chỉ bị thương ngoài ra,

Hắn bế Dịch Dao lên, lạnh mặt hung ác nhìn Cảnh Chiến: "Thái tử, ngươi không phục, trong lòng chứa lửa giận đều có thể trút vào vi thần, hà tất gì trút lên một cô gái yếu đuối?"

Cảnh Chiến ngây ngốc, ngơ ngác ngỡ ngàng, không phản ứng lại.

"Ta muốn đến chỗ hoàng thượng xin giải quyết... Hu hu hu, thái tử ức hiếp ta..." Dịch Dao nằm trong lòng Dung Huân, khóc càng dữ dội hơn, "Đau quá đi..."

"Đừng khóc, đừng khóc, ta đưa nàng đi gặp thái y." Dung Huân dịu dàng vỗ về cô gái trong lòng, xoay người lên ngựa, rời khỏi chỗ đó với gương mặt lạnh lùng.
Ở gần bãi săn hoàng gia có bố trí ít lều bạt lâm thời để nghỉ ngơi, Dung Huân ôm nàng vào trong lều, thái y vội vã chạy tới, xem cho nàng một lát, nói không có vấn đề gì lớn, chỉ bị thương ngoài da, băng bó xong thì đi luôn.

Chuyện này truyền đến tai hoàng đế Nguyên Đức rất nhanh.

Hoàng đế Nguyên Đức nghe tin Dịch Dao bị Cảnh Chiến bắn bị thương thì đổ cả một bàn trà loảng xoảng: "Gọi thái tử đến đây, cả Tam hoàng tử và Dung khanh."

Ba người đi đến lều nghỉ của hoàng đế Nguyên Đức.

Cảnh Chiến nơm nớp lo sợ quỳ xuống: "Phụ hoàng, nhi thần không biết mũi tên sẽ làm Hoa Âm quận chúa bị thương, chuyện này... Chỉ là trùng hợp."

"Trùng hợp?" Hoàng đế Nguyên Đức cười khẩy một cái: "Một lần trùng hợp thì trẫm tin ngươi, nhiều lần vẫn trùng hợp, trẫm tin ngươi thế nào đây?"
Từ chuyện lần trước, hoàng đế Nguyên Đức đã nghe nói hơn nửa đêm Cảnh Chiến chạy đến phủ tướng quân, làm ầm khuê phòng của Hoa Âm quận chúa, còn bị thị vệ phủ tướng quân đuổi ra ngoài.

Sao y lại sinh ra đứa con không biết điều vậy chứ?

Làm chuyện gì cũng không quan tâm tới thể diện hoàng gia, muốn gì là làm đó, tùy hứng làm bậy, sau này sao có thể giao đất nước vào tay hắn ta?

"Tam đệ, đệ mau giải thích giúp ta, lúc đó rõ ràng ta nhắm vào một con hươu mà." Cảnh Chiến nhìn Cảnh Uyên xin giúp đỡ, "Đệ cũng thấy, đúng không?"

Tam hoàng tử Cảnh Uyên chắp tay với hoàng đế Nguyên Đức, vẻ mặt thành thật nói: "Quả thực nhi thần nhìn thấy một cái bóng thoáng qua, nhưng không nhìn rõ đó là người hay hươu."

Cảnh Chiến muốn ói máu, sao có thể là người được chứ?

Chiều cao vóc dáng chưa đến một thước, huống hồ còn không cưỡi ngựa, sao có thể là người được!
Trong lòng hoàng đế Nguyên Đức đã dấy lên sự nghi ngờ, dù Cảnh Uyên nói vậy như y chẳng nghe lọt, trái lại nhìn về phía Dung khanh: "Trẫm nghe nói năm nay ngươi thắng cuộc thi bắn cung, Cảnh Chiến không phục đúng không? Hắn muốn báo thù ngươi nên mới bắn Hoa Âm quận chúa bị thương."

Sự đau lòng và hối hận hiện đầy trên mặt Dung Huân, dáng người cao ấy chắp tay hành lễ nói: "Đúng là vi thần thắng cuộc thi bắn cung nhưng cũng vì giành lấy cây trâm cho Hoa Âm quận chúa, mấy năm trước vi thần không tham dự, nếu thái tử bắn quận chúa bị thương vì chuyện này thì thần thà không thắng cuộc tranh tài này."

Sắc mặt hoàng đế Nguyên Đức càng tối hơn, Dung Huân làm gì cũng thận trọng, mấy năm vừa rồi không tham gia thi bắn cung chắc cũng vì khiêm tốn, không muốn vì tài bắn cung quá giỏi mà khiến thái tử bất mãn.
Thần tử giấu dốt chỉ vì muốn người hoàng gia của y vui vẻ, hoàng đế Nguyên Đức càng thất vọng vì thái tử hơn.

"Tuyên chỉ của trẫm, thái tử bất nhân, bắn Hoa Âm quận chúa bị thương, phạm tội lỗi lớn, hủy bỏ phong hào thái tử, giáng xuống làm Đại hoàng tử, về Đông Cung đóng cửa hối lỗi một tháng."

Cảnh Chiến cứng đờ cả người, không thể tin nổi đây là ý của phụ hoàng.

Dung Huân và Cảnh Uyên rời khỏi lều của hoàng đế Nguyên Đức thì quay lại chỗ Dịch Dao bị thương.

Lúc này không có ai, Dung Huân quay đầu lại, không vừa lòng nhìn Cảnh Uyên, "Tại sao không giống kế hoạch ban đầu?"

Cảnh Uyên đứng chắp tay, nhìn cái lỗ trên cây: "Ta bắn mũi tên này tránh Hoa Âm quận chúa rồi."

Kết quả, Hoa Âm quận chúa lại bị thương, điều này cũng khiến y bất ngờ.

"Sao nàng ấy lại bị thương?" Dung Huân sầm mặt, đôi mắt lạnh lẽo u ám, "Tam hoàng tử, vi thần đã nói rồi, hợp tác với ngươi, giới hạn là không được tổn hại tới người Dịch gia."
Cảnh Uyên vươn tay xoa lỗ mũi tên trên cây, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó y mím môi cười: "Ta cảm thấy mũi tên này bị người ta rút ra, Hoa Âm quận chúa tự làm mình bị thương."

Dung Huân sửng sốt, ánh mắt chuyển sang cái lỗ trên cây, nhìn một lát, môi mỏng mím chặt.

Cảnh Uyên lạnh nhạt nói: "Dung Huân, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*, bản hoàng tử cũng hiểu, nghe nói từ lâu Hoa Âm quận chúa luôn nhớ mãi không quên Cảnh Chiến, bây giờ nàng lại ra tay ác độc với chính mình như thế chỉ vì hãm hại Cảnh Chiến, có thể thấy tình cảm hai người đã rạn vỡ, không phải bản hoàng tử khuyên ngươi, lòng dạ phụ nữ như dò kim dưới đáy biển, có thể tàn nhẫn với mình như vậy, chắc chắn Hoa Âm quận chúa không phải người đơn giản, có thể ác với người tình cũ như thế, tâm tư nàng cũng đủ độc địa."
*Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: là hai câu thơ được trích ra từ bài thơ Quan Thư trong Kinh Thi, ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang làm vợ, làm người bạn đời, xứng đôi vừa lứa. (Trích dẫn trên mạng)

Cảnh Uyên dừng một lúc: "Nàng đâu có như ánh trăng sáng ngời trên trời, rõ ràng là hình phản chiếu ánh trăng u tối dưới hồ, nữ nhân ác độc như thế, cưới về nhà sẽ xảy ra chuyện đó."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv