Chương 12. Con rể trung khuyển, đáng để có
Tiệc mừng thọ dùng việc hòa thân của Lục Phi Tuyết và Khoát Mông tộc để hạ màn.
Chiều đầu hạ là lúc khiến người ta dễ buồn ngủ nhất, Dịch Dao nằm trong phủ mấy ngày, eo cũng nhức mỏi, Nhẫn Đông mua cho nàng sách truyện, lật đi lật lại nhiều lần, thực sự chán lắm rồi.
Nhẫn Đông vén rèm vải lên: "Quận chúa, Dung đại nhân đến."
"Vết thương của hắn khỏi rồi?" Dịch Dao ngáp một cái, chậm rãi ngồi dậy, theo Nhẫn Đông ra khỏi khuê phòng, đi qua hai cái cổng thì vào đến sảnh chính.
Cho dù Dung Huân đang ngồi trên ghế lăn cũng không ảnh hưởng đến phong thái xuất chúng, phong độ ngời ngời của hắn.
"Dao Dao..." Dung Huân nhìn thấy nàng, hai mắt sáng bừng lên.
Dịch Dao tiến lên trước, nhận lấy tay đẩy xe lăn từ Lăng Nhược một cách tự nhiên, sau đó đẩy hắn ra ngoài, "Đúng lúc lắm, ta đang định ra quán nghe kể chuyện, hay là huynh đi cùng ta đi."
Dung Huân gật đầu, hai người dẫn hộ vệ ngồi xe ngựa đến quán kể chuyện ở phía tây thành.
Quán kể chuyện có dưa hấu, băng lạnh, các món nguội, là một nơi tốt để giải nhiệt ngày hè.
Dịch Dao và Dung Huân chọn gian có vách ngăn trên tầng hai, vừa có thể nhìn thấy sân khấu kể chuyện, vừa có thể ngăn cản ánh mắt người khác.
Dung Huân nhúm một nắm hạt dưa, bóc được một hạt lại đặt vào cái đĩa nhỏ trước mặt Dịch Dao, "Dao Dao, nàng có từng nghe về chuyện sau tiệc chúc thọ, Lục Phi Tuyết tự sát không thành mấy lần không?"
"Đương nhiên." Dịch Dao biếng nhác nhìn đài kể chuyện, nhặt hạt dưa trên đĩa bỏ vào trong miệng, "Lục thừa tướng không để nàng ta chết đâu, nếu chết rồi thì hoàng thượng sẽ tìm một công chúa khác hòa thân với Khoát Mông tộc."
"Kế sách này của Dao Dao đúng là thông minh, không chỉ đối phó Lục gia, còn thúc đẩy quan hệ hai nước thân thiết hơn." Dung Huân khen ngợi một cách thẳng thắn.
Thái độ của Dịch Dao cũng không lạc quan: "Đối phó Lục gia rồi đó, nhưng hòa thân thì không hẳn sẽ khiến hai nước thân thiết hơn."
Trong trí nhớ kiếp trước, triều Cảnh cử công chúa đến Khoát Mông tộc hòa thân, không một ai có kết quả tốt cả, hành vi này không những không khiến hai nước có quan hệ tốt hơn mà còn cổ vũ lệ khí cho Khoát Mông, cho rằng người triều Cảnh là tôm chân mềm*, chừng ba nằm sau, Khoát Mông sẽ cử binh xuôi nam, bắt tay với tiểu quốc ở Tây Nam, tấn công Đại Cảnh.
*Tôm chân mềm: anh hùng rơm, chỉ người sợ hãi làm gì đó hoặc lâm trận bỏ chạy.
Dung Huân cười nhạt: "Không sợ, Tây Bắc có đại ca của Dao Dao trấn giữ, người Khoát Mông không dám đánh vào."
Tiếng "loảng xoảng" vang lên, dưới tầng truyền đến mấy tiếng mắng chửi, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Một nam tử nói: "Chắc chắn Dịch Dao đó bày kế ám sát Dung Huân, ép Dung Huân ở bên nàng ta, Dung Huân không thể không cưới nàng ta, nếu không với phong thái và tri thức của Dung Huân, sao lại đi cười loại nữ nhân như Dịch Dao đó chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, với cái vẻ ngoài hồng nhan họa thủy ấy của Dịch Dao, chắc chắn Dung Huân bị nàng ta lừa rồi."
"Loại nữ nhân lẳиɠ ɭơ đó, vừa dây dưa không rõ với thái tử, bây giờ lại chung chạ với triều thần, đúng là bại hoại phong tục."
"Ngươi nói cưới loại nữ nhân Dịch Dao về có lợi ích gì chứ, cưới về nhà coi như tổ tông mà cung phụng sao? Mềm mại mong manh như vậy, lại chẳng làm việc nhà được, cả ngày cứ đeo vàng đeo bạc tiêu xài phung phí, không biết cần kiệm, lo toan việc nhà, theo tôi thấy thì loại nữ nhân này chơi đùa một chút là được, không cần coi là thật!"
"Các ngươi đoán một năm sau Dung Huân có hủy hôn hay không?"
"Ta thấy rất có khả năng đó, bây giờ Dung Huân bị ép đính hôn với Dịch gia, có lẽ cũng chỉ là kế tạm thời, có thể một năm sau, chắc chắn sẽ nghĩ cách vứt bỏ Dịch Dao."
"..."
Dịch Dao ngồi ở tầng hai, nghe thấy rõ ràng tất cả mấy lời thảo luận của người phía dưới.
Sắc mặt Dung Huân có chút khó coi, Dịch Dao cười với hắn, "Hờ" một cái đứng đậy, bước bình bịch xuống lầu, đá văng mấy cái ghế của đám người nói nhảm kia.
Mấy nam nhân tướng mạo bình thường bỗng ngã chổng vó cả ra rồi chửi đổng bò dậy.
"Con bà nó, tên nào không có mắt đá ghế của lão tử hả?"
Dịch Dao ôm cánh tay, từ trên cao nhìn xuống đám sâu mọt của kinh thành: "Lão nương đá ngươi đó, nhìn rõ chưa?"
Sâu mọt Giáp, Ất, Bính, Đinh chỉ nhìn thấy một cô nương xinh đẹp chói cả mắt, trên mặt bỗng nở nụ cười hèn hạ của tên háo sắc.
"Ồ, hóa ra là một tiểu nương tử."
"Xinh đẹp thế này, ra ngoài không đeo khăn che mặt là muốn cám dỗ nam nhân à?"
Bàn tay trong tay áo của Dịch Dao hơi động đậy, mấy ám tiễn sượt thẳng qua bốn tên sâu mọt Giáp, Ất, Bính, Đinh, đâm thẳng vào mu bàn tay vô cùng chuẩn xác.
Đây là quà gần đây đại ca nhờ người gửi về, nghe tin nàng hai lần gặp phải thích khách ở kinh thành nên huynh ấy chế tạo ám khí phòng thân cho nàng.
Nhìn thì giống vòng tay nhưng trên mặt có cơ quan, bên trong ẩn chứa chín ám tiễn như kim thêu, ấn một cái là phóng ra.
"AAAAAA..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, lan ra khắp cả lầu.
"Ngươi là ai! Ta muốn đi báo quan, ban ngày ban mặt, làm người vô tội bị thương..." Sâu mọt Giáp, Ất, Bính, Đinh chỉ tay vào mặt nàng, đau đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, mặt tái mét: "Đúng là tiểu nương tử ác độc."
"Ngươi bịa đặt công khai, mang ý đồ gây xích mích quan hệ Dung Huân và Dịch gia, còn nói xấu Hoa Âm quận chúa mà hoàng thượng đích thân thụ phong, sao ta cảm thấy ngươi mới là đồ ác độc vậy hả?" Dịch Dao cười hì hì đạp lên mu bàn tay gã, người đó nhất thời đau đến mức rơi nước mắt.
"Ngươi, ngươi, ngươi... Chẳng phải ta chỉ thuận miệng nói chuyện phiếm mấy câu thôi sao, mắc mớ gì tới ngươi?" Người kia thở phì phò nói.
Dịch Dao day chân nghiền mu bàn tay gã: "Ta chính là Hoa Âm quận chúa, ngươi nói chuyện này có liên quan đến ta hay không?"
"Hoa... Hoa... Hoa Âm quận chúa?"
Sâu mọt Giáp, Ất, Bính, Đinh trợn mắt ngoác mồm, có thể nào cũng không thể ngờ người trước mặt chính là đương sự mà bọn họ bịa đặt.
Dịch Dao thổi mấy cái vào bàn tay, cử động cổ và cổ tay, cười lạnh một tiếng, "Bụp bụp bụp" đánh mấy người kia một trận nhớ đời.
Lúc Lăng Nhược đẩy ghế lăn của Dung Huân xuống thì thấy khung cảnh khiến người ta hả dạ ấy.
"Dung... Dung... Dung đại nhân?" Lại một người trong cuộc xuất hiện, bốn tên sâu mọt Giáp, Ất, Bính, Đinh sợ tè ra quần.
Hôm nay mắc cái số gì không biết, nói xấu mà còn bị chính chủ bắt gặp?
Dung Huân đảo mắt nhìn bốn người họ: "Các ngươi to gan như thế, dám lỗ mãng với Hoa Âm quận chúa, chắc là có địa vị gì trong hoàng thất rồi hả?"
Giáp, Ất, Bính, Đinh há hốc mồm. Bọn họ chỉ được cha mẹ mua cho mấy chức vị nhàn rỗi, nhận được mấy lượng bạc của triều đình, miễn cưỡng sống qua ngày.
Làm gì có tí liên quan gì đến hoàng thất đâu?
Bọn họ chán nản nói tên mấy chức vị đó ra, đều là quan nhỏ cửu phẩm, Dịch Dao ngoái lỗ tai, chẳng có xíu ấn tượng nào.
Nàng nhớ mấy quan lớn, còn loại quan nhỏ rác rưởi này thì hoàn toàn không lọt nổi mắt xanh của nàng.
Dung Huân sầm mặt: "Nếu làm quan, cầm tiền của triều đình thì phải cống hiến cho triều đình, mấy người các ngươi ở đây rảnh rỗi lãng phí thời gian, không làm chính sự, ngày mai ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng, tháo cái mũ ô sa của các ngươi xuống."
Bốn người mặt mũi sưng vù nghe vậy thì hoảng hốt, run lẩy bẩy.
Chỉ tán gẫu mấy câu mà cái mũ ô sa cũng không giữ được nữa?
Dung Huân tiếp tục chụp mũ, tạo áp lực cho bọn họ: "Hoa Âm quận chúa được hoàng thượng đích thân thụ phong, các ngươi tung tin đồn nhảm về nàng chính là coi thường hoàng thượng, chống lại thánh ý, tội đáng xử chém."
Bốn người càng run mãnh liệt hơn.
Không chỉ mất chức mà mạng cũng chẳng còn?
Người ở xung quanh đứng xem cũng choáng váng, dồn dập nhắc nhở bản thân, sau này làm việc, làm người tuyệt đối không được nói xấu sau lưng người khác, nếu không sẽ giống bốn người này, không còn chức quan, mất luôn cả cái mạng.
Quan viên ở Đại Lý Tự nhanh chóng chạy tới, kéo bốn tên sâu mọt của kinh thành kia, khí thế hung hăng về Đại Lý Tự.
Dịch Dao xả giận xong thì không còn hứng nghe kể chuyện nữa, muốn kéo Dung Huân rời khỏi quán kể chuyện.
Trước khi đi, Dung Huân quay đầu lại liếc nhìn phòng riêng ở tầng hai, quán kể chuyện khôi phục như trước, lúc này ở tầng hai vô cùng yên tĩnh, chỉ có căn phòng sát cạnh phòng của Dịch Dao ban nãy, một cánh tay trắng nõn thò ra buông rèm xuống, tựa như không có hứng thú với chuyện ở tầng dưới.
Rèm che không nhấc lên nữa, hắn nhìn thoáng qua bóng người kia, cứ như chỉ là ảo giác.
"Lăng Nhược, đi hỏi thăm xem người trong phòng riêng cạnh chúng ta là ai." Dung Huân nói nhỏ.
Lăng Nhược nhận mệnh lệnh, lập tức đi tới, chưa đến một nén hương sau đã quay lại.
"Chủ tử, ở bên cạnh không có người."
Dung Huân nghe vậy thì khẽ cau mày lại.
Dịch Dao nhận ra Dung Huân có điều khác thường, mở miệng hỏi: "Sao vậy?"
"Có lẽ ta nhìn nhầm." Dung Huân mỉm cười, để Dịch Dao đẩy hắn ra ngoài.
Mấy ngày sau, Dung Huân báo chuyện này cho hoàng đế Nguyên Đức, ông cụ nghe xong thì tức đến vẹo mũi.
Không nói cái khác, chỉ riêng một câu coi thường thánh thượng đã khiến hoàng đế Nguyên Đức nghĩ thôi đã tức tối.
Trăm cay nghìn đắng làm hoàng đế để làm gì, chẳng phải vì nắm giữ quyền lực trên vạn người, ai không nghe theo thì chặt đầu người đó sao?
Bốn tên thanh niên sức dài vai rộng lại đần độn đâm đầu vào lưỡi giáo, hoàng đế Nguyên Đức ban một đạo thánh chỉ, không chỉ tước bỏ chức quan cỏn con của bốn người kia, còn đày bọn họ đến biên cương làm lao dịch.
Trên thánh chỉ viết hoàng đế nhân từ, không muốn mạng của bọn họ. Nhưng người bình thường đều hiểu đến biên cương làm lao dịch, ăn gió nằm sương, có thể sống đến ba mươi đã là giới hạn rồi.
Không riêng vậy, hoàng đế còn sai ngươi ban thương một đống thứ cho Dịch gia, ý của y rất rõ ràng, ai đối đầu với Hoa Âm quận chúa thì chính là đối đầu với hoàng đế.
Thể diện của Dịch gia chính là thể diện của hoàng gia.
Việc này truyền khắp ngóc ngách kinh thành, ai ai cũng biết có người nói xấu Hoa Âm quận chúa, bị hoàng đế cách chức, còn bị đày đến biên cương.
Mặc dù Dịch gia không phải người trong hoàng gia nhưng bây giờ bởi vì Hoa Âm quận chúa được hoàng đế đích thân thụ phong, nàng là một nửa người hoàng gia rồi.
Người của hoàng gia, ai dám đặt chuyện? Chờ hoàng đế Nguyên Đức trừng trị đi.
Nhất thời, cả kinh thành đều biết Dịch gia trở thành người được hoàng đế Nguyên Đức tin cậy, ưu ái.
Không ít triều thần biết chuyện, nhanh chóng mang quà đến gõ cửa lớn Dịch gia, muốn tạo quan hệ với Dịch gia.
Nhưng Dịch Trường Phong lớn lên ở quân doanh từ nhỏ, sống buông thả, các mối quan hệ cũng cẩu thả vô cùng.
Ông đang buồn bực vì hôn sự của Dung Huân và Dịch Dao, bát tự còn chưa đưa mà chuyện con gái đã phải gả cho Dung Huân đã lan truyền ra khắp cả kinh thành.
Mối hôn sự vốn có thể dở trò này kia, nay đã biến thành ván đã đóng thuyền, Dịch Trường Phong có thể không nôn nóng sao?
Mà lần nôn nóng này đã từ chối mấy phần quà cưới của triều thần đến cửa.
Mấy triều thần chán nản đi về, trong cơn tức giận đến nổi phổi hình dung Dịch Trường Phong thành vị tướng quân cáu gắt, còn chạy đến trước mặt Dung Huân nói xấu Dịch Trường Phong, nói nhạc phụ tương lai của hắn không phải người dễ sống chung.
Vậy mà Dung Huân cười nhạt đáp: "Nhạc phụ đại nhân là người ngay thẳng, phóng khoáng, Dung mỗ rất sùng bái ông ấy."
Triều thần: ???