Đợi đến nhìn lúc không nhìn thấy Phiên Nhiên nữa, Tô Tô mới bước vào trong khe.
Trời đất quay cuồng, nàng không kịp phản ứng, từ không trung rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, Tô Tô bị đập xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn.
Nàng từ dưới đất bò dậy, đau đến dở khóc dở cười. Yêu Hồ cuối cùng còn bày kế nàng, có lẽ là ân oán lúc trước, cố ý để Tô Tô nếm chút khổ sở, không nói cho nàng cách bình thường vào Hoang Uyên.
Vị trí giống mộ địa, từ không trung bay ra tro tàn, trên trời lại có ánh trắng màu lam.
Tô Tô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vầng trăng kia, Câu Ngọc nói: "Kia là Yêu Nguyệt, chỉ Hoang Uyên mới có."
Tô Tô nói: "Sao ngươi lại tỉnh lại?"
Câu Ngọc nói: "Ngươi muốn đi tìm Thần Quy, ta không yên lòng. Những tro tàn trên không trung kia đều là yêu khí hóa thành, bây giờ thân thể của ngươi là phàm nhân, đụng nhiều sẽ chết sớm."
Nói xong mới nhớ tới Khuynh Thế Hoa màu tím ở trong thân thể Tô Tô, lời này nói vô ích. Vận mệnh chú định, chỉ không biết sẽ chết kiểu gì.
Tô Tô nâng mắt nhìn, cửa Hoang Uyên tràn đầy hoang vu.
Cỏ dại rậm rạp, trên đất mùi tanh hôi hư thối. Rắn, côn trùng, chuột, kiến bò qua bò lại, còn có mấy con dơi tránh trên tàng cây, dùng mắt màu hồng nhìn Tô Tô.
Câu Ngọc nói: "Bọn nó đều là yêu vật cấp thấp, không cần để ý tới bọn họ, chúng ta đi tìm Thần Quy tiền bối là được rồi."
Tô Tô gật đầu, đẩy cây dại ra đi vào trong.
"Tiền bối sẽ ở đâu?"
Câu Ngọc trầm ngâm một lát, nói ra: "Khoảng cách với trận Thần Ma đại chiến lúc trước đã qua vài vạn năm. Thần Quy có huyết thống với thượng cổ Huyền Vũ, hắn trấn thủ Hoang Uyên cũng đã vạn năm, nói không chừng ý thức sớm đã dung nhập Hoang Uyên. Hắn là Thần cuối cùng trên đời này."
Thần sinh sôi vốn khó khăn, thượng cổ huyết mạch càng ít thấy, phàm nhân tu chân, vì theo đuổi đại đạo mà thành thần.
Thế nhưng những Thần tộc đó sớm đã vì sự an ổn của tam giới mà đã tử trận trên chiến trường.
Nỗ lực phải trả giá lớn, tiêu diệt Ma Thần đời trước và đại yêu.
Phía sau người tu chân tuân theo bọn họ phân phó, phong ấn yêu ma đang lục đục ngo ngoe trong Hoang Uyên.
Bây giờ, thiếu niên Ma Thần sắp thức tỉnh, Thần tộc cùng phàm nhân, đã không có gì có thể áp chế Ma Thần.
Câu Ngọc có chút bi thương, nói ra: "Tô Tô, ngươi nhất định phải thành công."
Tô Tô nói: "Ta biết."
Nàng lấy ra một cây châm lửa chiếu sáng: "Ta còn hi vọng đệ tử Hành Dương tông có một ngày có thể tự do xuống núi, nhân gian cũng không cần coi con mình là thức ăn."
Câu Ngọc nói: "Thần tộc huyết mạch cuối cùng độc thủ Hoang Uyên, đã đã chịu vạn năm cô độc. Thức hải của hắn, nói không chừng đã hóa thành một cái cây trong Hoang Uyên hoặc một bụi cỏ, ngươi để ý."
Tô Tô nói: "Thất vĩ hồ chạy ra Hoang Uyên, cũng không biết tiền bối có biết hay không."
Câu Ngọc thở dài nói: "Hắn cho dù biết được, cũng không có cách nào ra Hoang Uyên bắt yêu vật."
Dù sao hàng ngàn hàng vạn yêu ma, còn đang trấn áp ở Hoang Uyên.
Hai người vừa nói chuyện, Tô Tô quan sát bốn phía.
Hoang Uyên giống một nghĩa địa khổng lồ.
Bốn phía không thể phân rõ phương hướng, giống như một nghĩa địa vô tận. Mỗi nơi Tô Tô đi qua, trông thấy mấy bộ bạch cốt.
Câu Ngọc nói: "Lúc trước tiểu yêu bị ném vào Hoang Uyên phong ấn, bây giờ khả năng đã trưởng thành đại yêu, mà lúc trước đại yêu, chắc cũng chết già ở Hoang Uyên rồi."
Nhưng yêu vật hành vi phóng túng, nói không chừng sẽ còn ở Hoang Uyên sinh tiểu yêu ma. Có yêu quái sinh sôi yếu, có yêu quái năng lực sinh sôi mạnh.
Câu Ngọc đối với những yêu quái phóng đãng kia không nói nữa, sợ dạy hư mất đứa trẻ Tô Tô nhà mình.
Nhưng may mắn chính là, Ma Thần không có để lại hậu tự, bằng không thì thế gian lộn xộn.
Câu Ngọc hèn mọn nghĩ, cũng có khả năng Ma Thần không được nhỉ. Sử sách ghi chép Ma Thần tính tình tàn nhẫn, không nghe nói thích ngủ với nữ nhân, chắc Đạm Đài Tẫn cũng không ngoại lệ.
Cũng không biết hắn cùng Hữu hộ pháp xinh đẹp trong truyền thuyết có cùng một chân không.
Tô Tô đột nhiên nói: "Có âm thanh."
Không cần Câu Ngọc dặn dò, nàng lập tức tìm chỗ trốn đi.
Bên cạnh chính là mấy khung xương, Tô Tô đẩy chúng ra mặt ngoài. Ngừng thở, trốn ở phía sau nham thạch màu đen.
Tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, Tô Tô lặng lẽ nhìn sang, thấy mấy con rắn vây quanh một chiếc quan tài băng.
Nữ tử thân người đuôi rắn, vây quanh quan tài, tức giận nói: "Bảo các ngươi đi tìm khe hở, các ngươi tìm tới thứ như vậy, một đám phế vật vô dụng!"
Rắn nhỏ tê tê phun lưỡi: "Tự Nữ bớt giận, chúng ta mới nhìn rõ khe hở, vật này từ trên trời giáng xuống. Nó đập chúng ta hôn mê, chờ chúng ta tỉnh lại, khe hở đã không thấy tăm hơi."
Gọi là "Tự Nữ" xà yêu tà khí cuồn cuộn, đánh giá quan tài: "Cái này là của nhân loại, các ngươi lại bị một đứa bé trai loài người đập cho hôn mê, ta không dễ gì mới tạo ra ngọc Vô Giới, chắc đập vào đám ngu xuẩn các ngươi quá."
Nàng nén giận, cuối cùng miễn cưỡng lắng lại tà khí, liếm môi nói: "Được rồi, rất lâu chưa từng ăn qua nhân loại, ăn hắn cũng được."
Nói, tay của nàng chạm vào quan tài, thử mở lên.
Nhưng mà một ánh quang bắn ra, Tự Nữ "A" một tiếng thu tay lại, tay của nàng bị thiêu đốt đến hoàn toàn đỏ ngầu.
Nàng bất ngờ nhìn đứa trẻ, lúc này trong mắt nhiều có thêm sự hứng thú.
"Nhược thủy ngưng tụ thành quan tài."
Nghe thấy lời này, Câu Ngọc cũng rất kinh ngạc: "Thần Ma đại chiến, nhược thủy từng chảy vào thế gian, thế nhưng nhiều năm như vậy, lý thuyết đó đã không còn tồn tại, dần dần biến mất, cũng không biết là ai tích nhược thủy, còn nghĩ cách làm thành quan tài."
Tô Tô: "Nhược thủy ngưng tụ thành quan quài, có tác dụng gì?"
Câu Ngọc nói: "Cam đoan thân thể không thối rữa, duy trì sinh mệnh. Khỏi cần phải nói, quá trình ngưng tụ thành băng quan rất khó khăn, người trong quan tài băng, nhất định rất được coi trọng."
Tô Tô suy một ra ba: "Tác dụng so với Minh La châu cũng không khác gì."
Câu Ngọc: "Cũng không phải, Minh La châu chỉ có thể bảo chứng thi thể không phân huỷ, thế nhưng nhược thủy băng quan có thể chữa trị thân thể, so với Minh La châu hữu dụng nhiều."
Tô Tô cùng Câu Ngọc nói chuyện, tay xà yêu phát ra ánh sáng màu nâu, thử hòa tan băng quan.
Câu Ngọc nhìn ra ý nghĩ của nàng, nói: "Ngươi muốn cứu đứa trẻ kia, tốt nhất là làm im lặng, xà yêu một lát không có khả năng hòa tan nhược thủy, đợi nàng rời đi, lúc rắn nhỏ trông coi, ngươi mang người đi."
Tô Tô: "Được."
Quả nhiên, như Câu Ngọc nói, xà yêu giày vò trong chốc lát, rời đi.
Chỉ còn lại rắn nhỏ trông coi băng quan.
Lít nha lít nhít rắn, nhìn qua rất buồn nôn.
Tô Tô vuốt vuốt cánh tay đang nổi da gà, kéo xuống mép váy, cắn nát ngón tay vẽ lên hai tấm bùa.
Sau khi máu dung hợp Khuynh Thế Hoa, so với chu sa mãnh thú còn có tác dụng hơn nhiều.
Tô Tô bấm một quyết: "Đi!"
Phù chú hóa thành một đôi mắt chim ưng sắc bén, xông vào chỗ rắn, chim ưng vốn là khắc tinh của rắn, bọn chúng hốt hoảng trong chốc lát, mới phát hiện "chim ưng" không ăn bọn nó, móng vuốt bắt lấy băng quan, nhanh chóng chạy.
Chim ưng bay đến trước mặt Tô Tô, nàng dán một lá phù khác lên băng quan, nhìn đứa trẻ trong quan tài băng, cả người lẫn quan tài, nhanh chóng thu nhỏ.
Tô Tô nhét quan tài vào trong tay áo, co cẳng chạy.
Câu Ngọc nói: "Chạy mau, những con rắn kia đuổi theo."
Tô Tô không dám quay đầu, lúc này rất nhớ cánh của nàng.
Nàng ở Hoang Uyên căng chân chạy, đằng sau theo một đám lít nha lít nhít rắn.
Cũng may đó là yêu vật cấp thấp, trí thông minh không cao, Tô Tô dùng mấy Chướng Nhãn pháp, bọn nó không đuổi kịp.
Tô Tô mới thở phào, trên vai lại đột nhiên bị người vỗ một chưởng.
Nàng không kịp phản ứng, bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu.
Tự Nữ uốn éo người, nhìn Tô Tô.
Câu Ngọc nói: "Xong xong, đánh bọn nhỏ thì già đến."
Tô Tô lau máu trên khóe miệng, không lo nói chuyện với Câu Ngọc, đứng lên lại muốn chạy.
Cứ như vậy một chưởng, nàng cảm giác bả vai mình nát, nếu như không phải có Khuynh Thế Hoa, chưởng kia nàng sẽ chết.
Câu Ngọc cái khó ló cái khôn: "Tô Tô, nếu không ném băng quan cho nàng, chúng ta chạy đi."
Tô Tô nói: "Ném cho nàng chúng ta cũng chạy không được." Xà yêu sẽ không bỏ qua nàng.
Nàng lúc này có chút hoài niệm Đạm Đài Tẫn, tên biến thái kia đối phó với yêu quái rất tốt, nếu đánh không lại, trực tiếp giết luôn yêu quái.
Thân thể Tự Nữ tăng vọt, rất nhanh, một đầu Thanh Văn cự mãng cản đường Tô Tô.
Tự Nữ nheo mắt lại: "Trên người ngươi vì sao lại có mùi của con tiện nhân kia?"
Nàng phun lưỡi, cảm giác mùi hương trong không khí.
Tô Tô nét mặt bất động lui lại, nhớ tới từng có giọt máu vào người mình: "Ngươi nói Phiên Nhiên sao?"
Xà Yêu nói: "Ngươi biết tiện nhân kia?"
Tô Tô thầm nghĩ, thì ra là kẻ thù của Phiên Nhiên. Cũng khó trách, đều ở Hoang Uyên, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.
Thế nhưng Xà Yêu rõ ràng lợi hại hơn Thất Vĩ Hồ nhiều, Tô Tô ở trong tay Xà Yêu, một chiêu cũng không đỡ được."
Tô Tô con ngươi đảo một vòng: "Đúng, ta là kẻ thù của con Thất Vĩ Hồ kia."
Xà Yêu quả nhiên không vội vã giết nàng, biểu tình kì quái: "Thất Vĩ Hồ? Tiện nhân kia không phải Cửu Vĩ Hồ sao?"
Sau một lúc lâu, Xà Yêu cười ha ha nói: "Thì ra là như vậy, Phiên Nhiên kia cố gắng xuyên qua khe hở, tự cắt hai đuôi, hủy đi mấy ngàn năm đạo hạnh. Ngươi còn sống, nàng khẳng định chết rồi."
Tô Tô ngẩn người, Phiên Nhiên vốn là Cửu Vĩ Hồ?
Liên tưởng đến Xà Yêu để rắn nhỏ đi dò đường, nàng hiểu được, yêu ma muốn xuyên qua khe hở, phải bỏ cái giá đắt, mấy ngàn năm, thậm chí vạn năm đạo hạnh đều sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Xà Yêu trước kia hẳn không phải là đối thủ Phiên Nhiên, thế nhưng vì Phiên Nhiên chạy đi, hết sức yếu ớt, ngay cả phàm nhân cũng đánh không lại.
Cũng khó trách Xà Yêu không đánh ngay, chỉ dám quan sát.
Xà Yêu phun lưỡi: "Ngươi là kẻ thù của nàng, nhưng ta vẫn như cũ muốn ăn ngươi."
Dứt lời, đuôi rắn vung qua, Tô Tô đã sớm chuẩn bị, tránh đi, co cẳng chạy.
Tô Tô hoảng hốt chạy bừa, cũng không đoái hoài cùng là nơi nào, đỡ trái hở phải né tránh.
Xà Yêu không nhanh không chậm đùa bỡn nàng, tay nàng vừa nhấc, Tô Tô văng ra, thống khổ che cổ mình.
Tự Nữ khặc khặc cười, ngón tay nắm chặt.
"Người phàm nho nhỏ, mưu toan đấu cùng ta."
Quan tài trong tay áo Tô Tô rớt xuống đất, biến thành nguyên hình, giọt máu nàng rơi vào trên quan tài.
Tự Nữ hưởng thụ khoái cảm của sự giết chóc, không có chú ý tới, nhược thủy băng quan run lên, lại đang hòa tan.
Câu Ngọc thấy sự việc nghiêm trọng, vốn định đập nồi dìm thuyền, không nghĩ tới, băng quan đột nhiên lượn vòng ra ngoài, đánh lui Tự Nữ.
Tự Nữ kêu thảm một tiếng, nhược thủy toàn hòa tan ở trên người nàng.
Nàng biến thành một con cự mãng, ở trên mặt đất lăn lộn.
Tô Tô rớt xuống, một đứa trẻ sắc mặt tái nhợt, mờ mịt nhìn nàng.
Tô Tô nhịn xuống đau nhức, gặp đứa trẻ bộ dáng mềm mại, ở trước mặt hắn ngồi xuống: "Đến đây, tỷ tỷ cõng ngươi chạy."
Con mắt ướt sũng của đứa trẻ nhìn nàng, giang hai cánh tay, ghé vào lưng nàng.
Tô Tô nhịn xuống mùi máu tươi trong cổ, cõng đứa trẻ lảo đảo chạy.
Đứa trẻ yên lặng ghé vào lưng nàng, còn quay đầu nhìn Xà Yêu, hắn mím môi nói: "Yêu quái lại đuổi theo."
Đứa trẻ thấy nàng chạy khổ cực như vậy, nói ra: "Tỷ buông ta xuống, chạy mình thôi."
Tô Tô nói: "Ngươi muốn giúp ta, nhìn đường xem nên chạy bên nào."
Đứa trẻ ngẩn người, cuối cùng do dự nói: "Bên trái giống như có một tông miếu."
Tô Tô lấy ngựa chết làm ngựa sống, dứt khoát chạy bên trái.
Tự Nữ đuổi theo, xem xét tông miếu, sắc mặt đại biến, nàng không cam lòng nhìn xem Tô Tô cùng đứa trẻ, cắn răng rời đi.
Tô Tô chạy vào tông miếu, đứa trẻ quay đầu nhìn, nói: "Yêu quái không đuổi theo."
Câu Ngọc ngạc nhiên nói: "Tô Tô, ngươi nhìn bên kia."
Chỉ thấy một chỗ hoang vu trên bồ đoàn, có nam tử tóc trắng, nhắm mắt ngồi.
Trên người hắn không có yêu khí, chung quanh hiện ra ánh sáng nhu hòa, quanh thân mang theo khí linh hoạt kỳ ảo thánh khiết. Cảm thấy được kết giới bất động, nam tử lại từ từ mở mắt.
Một đôi mắt cô độc thê lương, giống như lạnh lùng, lại như thương xót.
Chớp mắt vạn năm, Tô Tô giống như từ trong mắt của hắn, nhìn thấy năm tháng chậm rãi trôi qua.
Nghĩ đến hắn rõ ràng là Thần, lại độc thủ Hoang Uyên, cùng mấy mươi ngàn yêu ma, ở nơi vĩnh viễn không nhìn thấy ánh nắng, mũi Tô Tô ê ẩm.
Tô Tô buông đứa trẻ, quy củ dập đầu.
"Tiền bối, vãn bối Lê Tô Tô, bất đắc dĩ xâm nhập nơi đây, đã quấy rầy ngài, xin ngài tha thứ."
Nam tử mắt màu bạc nhìn nàng, không trách tội, ngược lại trong mắt mang theo chút tia vui mừng: "Ngươi cuối cùng đã đến."
Tô Tô kinh ngạc ngước mắt, sau lưng đứa trẻ cũng mờ mịt.
Nam tử không nói chuyện, nhưng mà sau một khắc, đứa trẻ ngất đi.
Nam tử nói với Tô Tô: "Ngươi lại đây."
Tô Tô vội vàng đi qua, đến gần mới phát hiện, thân thể nam tử đã gần trong suốt. Hắn giơ tay lên, ngón tay chỉ vào mi tâm Tô Tô.
Chính là chỗ nốt chu sa ban đầu của Tô Tô.
"Ta tên Tắc Trạch." Hắn ôn nhu nói.
Trên người Tô Tô bị Xà Yêu đánh nội thương, chậm rãi khỏi hẳn. Nàng mở to mắt, không nháy mắt nhìn Tắc Trạch.
Ánh mắt màu bạc mang theo ý cười, lại nhẹ nhàng sờ tóc nàng.
"Tiểu hữu rất kiên cường."
Tô Tô được thần cuối cùng trên đời khen, lộ ra tính trẻ con, chân tay luống cuống, lại ngượng ngùng cười.
Câu Ngọc cũng kinh ngạc: "Tô Tô ngươi vậy mà lại thẹn thùng!"
Tắc Trạch tròng mắt nói: "Cửu Thiên Câu Ngọc, khó trách."
Câu Ngọc lần này cũng không tiện, bao nhiêu năm, không có người biết nó là cái gì. Tắc Trạch gọi tên của nó, hắn cảm thấy mặt nóng đến hoảng.
Tắc Trạch không có vạch trần Câu Ngọc, hắn ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn hòa, nói với Tô Tô: "Ta canh giữ ở Hoang Uyên quá lâu, thần lực dần dần biến mất, Hoang Uyên bắt đầu xuất hiện khe hở. Thế giới này, yêu ma sắp hoành hành."
Tô Tô nói: "Vãn bối vì thế mà đến, phụ thân và các trưởng lão hi vọng Tô Tô thay đổi 500 năm trước, rút Tà Cốt, ngăn cản Ma Thần thức tỉnh, còn xin tiền bối chỉ phương pháp."
Tắc Trạch nói: "Rút Tà Cốt cũng không phải là dễ dàng như vậy, bỏ ra giá gì ngươi cũng không để ý sao?"
Tô Tô trịnh trọng gật đầu.
Ánh mắt Tắc Trạch màu bạc, trong trẻo mà sạch sẽ, hắn không cổ vũ, cũng không tức giận, chỉ nói: "Nếu như thế, tiểu hữu thử một chút đi."
Hắn mở tay, bên trong hạt châu hiện ra kim sắc.
Hạt châu từ trong tay Tắc Trạch, bay đến tay Tô Tô.
Câu Ngọc tinh tế phát hiện: "Đây là.....Diệt Hồn châu lệ, ta nghe nói, Diệt Hồn châu lệ có thể hóa thành chín Thần đinh, đinh nhập trong cơ thể Tà Ma. Nhưng chưa có người từng thấy Diệt Hồn châu lệ."
"Trước khi thần đi mới có thể hóa ra Diệt Hồn châu lệ."
Tô Tô ngẩng đầu, lúng ta lúng túng nói ra: "Ngài.....Ngài....."
Tắc Trạch mỉm cười nói: "Ta sắp phải đi rồi."
Giọng hắn thong dong bình thản, Tô Tô cùng Câu Ngọc cũng không biết nói cái gì cho phải.
Thật lâu, Câu Ngọc nhỏ giọng hỏi: "Diệt Hồn châu lệ, sao mới có thể biến thành Diệt Hồn đinh, tiêu diệt Tà Cốt?"
Việc này ai cũng không có làm qua, ai cũng không có kinh nghiệm.
Tắc Trạch nhìn Tô Tô.
"Cách duy nhất trên đời rút ra Tà Cố là mở tâm Ma Thần, để châu lệ hóa thành chín Thần đinh, đinh nhập trong lòng của hắn."
Tô Tô đập nói lắp ba, bất khả tư nghị nói: "Mở, mở tâm hắn?"
Không thể nào, không phải lý giải như vậy!
Tắc Trạch mỉm cười nói: "Tiểu hữu thông minh, nhất định có thể lĩnh ngộ ý ta. Phong ấn Hoang Uyên, trong vòng ba năm sẽ phá, tiểu hữu chỉ có thời gian ba năm, nhập Thần đinh vào trong trái tim của hắn."
"Nhưng....." Tắc Trạch nhìn nàng, nhẹ nói: "Thế gian ít có người biết, Ma Thần cũng có tơ tình."
Tô Tô nắm chặt Thần đinh.
Lần này Câu Ngọc cũng sợ ngây người.
Tô Tô còn muốn nói điều gì, Tắc Trạch một lần nữa nhắm mắt lại, tóc trắng thần chỉ, thân thể dần dần trong suốt, biến mất ở không trung.