Lúc tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của tôi là đầu óc choáng váng. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt thì phát hiện mình đã ở trong phòng. Tôi bước xuống giường nhưng bởi vì đầu vẫn còn choáng váng một chút nên liền quay về nằm lên giường tiếp.
Chiếc giường này thật thoải mái nha.
Một lúc sau, người đã có chút tỉnh táo, tôi liền bắt đầu quan sát căn phòng này.
Rất lớn, rất đơn giản. Tủ quần áo, tủ đầu giường, TV...
Ngẩn người thật lâu mới phản ứng được...
Đây là nhà của Lý Hách Tể?
Tôi ở nhà của anh ấy?
Tôi ở trên giường anh ấy?
Cái này thật là tỉnh hoàn toàn.
Phản ứng đầu tiên đó là vén chăn lên, nhìn. Dường như không có phát sinh cái gì.
Hây da... Thất vọng ghê.
Tôi ở trên giường lộn mấy vòng, phát hiện bụng có chút đói. Xuống giường, thấy đôi dép ở cạnh giường, giày của tôi thì đặt ở tủ đầu giường bên cạnh.
Thật là đức hạnh, ông xã tương lai của tôi thật là đức hạnh. Sau đó thì tôi phát hiện trên tủ đầu giường có chai nước và mảnh giấy.
Cậu bị sốt, thức dậy nhớ kỹ phải uống nhiều nước. Buổi chiều sẽ có bác sĩ đến!
Ký tên: Hách Tể
Sau đó ở cuối thư còn thêm một câu:
Phòng bếp có thức ăn.
Lần thứ hai tôi cảm thán ông xã tương lai thật cẩn thận tỉ mỉ.
Hóa ra là tôi bị sốt, chính mình còn không phát hiện đã cảm thấy chóng mặt. Kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng rất chói mắt. Phỏng chừng đã gần trưa rồi.
Tôi mở rộng cửa đi ra ngoài, phát hiện nhà anh ấy thực sự rất lớn rất sạch sẽ. Tôi đi dạo xung quanh, bắt đầu tìm căn phòng của Hách Tể, đột nhiên phát hiện căn phòng cách vách có một mảnh giấy dán trên cửa:
Đây là phòng của tôi, đừng tìm nó.
Điều này có thể nói rõ cái gì? Tôi cùng ông xã tương lai thực sự là thần giao cách cảm nha. Tôi không nói hai lời đi mở cửa phòng của hắn, quả nhiên không khóa.
Bố cục gian phòng này và của tôi lúc nãy không khác nhau lắm, chỉ là lớn hơn một chút. Đi đến bên đầu giường, cầm lên khung ảnh trên bàn cạnh giường ngủ.
Ba người, ông xã tương lai của tôi, mẹ chồng tương lai của tôi, ba chồng tương lai của tôi.
Rất hòa hợp.
Lúc đó Hách Tể hình như còn nhỏ, đoán chừng là lúc còn đi học. Khi đó còn ngây ngô hơn hiện tại rất nhiều. Chỉ là hiện tại một Hách Tể tràn ngập mị lực của đàn ông thành thục với tôi mà nói rất có lực hấp dẫn.
Bên cạnh khung ảnh là lịch bàn. Vào ngày tôi đến Tây Ban Nha, đã dành một vòng tròn, viết hai từ du lịch.
Là du lịch, không phải công việc...
Nếu như tôi đã không giận dỗi trở về, Hách Tể hẳn là dự định đưa tôi đi chơi vào ngày cuối cùng sao?
Xin lỗi, chuyện này thật là do em tùy hứng. Nhưng chỉ là muốn giận dỗi với anh, cũng không có lo lắng nhiều như vậy.
Nhìn quanh phòng anh ấy một chút, rất may mắn không nhìn thấy bất kỳ món đồ nào của phụ nữ.
Đi đến phòng bếp ở dưới lầu, phát hiện bánh mì và sữa. Xác thực chỉ có bánh mì và sữa.
Buổi chiều có bác sĩ đến. Là bác sĩ riêng của Hách Tể, tuổi còn rất trẻ. Hắn kê cho tôi một ít thuốc, còn nói sốt không nhiều nghỉ ngơi một chút sẽ không có việc gì. Còn để lại danh thiếp của hắn.
Lần thứ hai cảm thán có tiền thật tốt.
Cái nhà này thật là lớn, sau này tôi phải nuôi một chú chó. Tốt hơn là nên đặt thêm nhiều máy tính trong phòng. Giường thì có vẻ hơi mềm.
Mộng tưởng hão huyền một lúc thì phát hiện đã bốn giờ. Chừng nào Hách Tể về nhà đây?
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, tôi đi tới phòng bếp một lần nữa, nhìn đến tủ lạnh của anh ấy, chỉ có bia và bánh kem.
Làm người vợ tương lai của Lý gia, bây giờ là thời gian tôi phải ra tay. Mặc dù chưa khỏi hoàn toàn, nhưng tôi vẫn mang tâm tình tốt đi ra ngoài mua thức ăn.
Đầu tháng tám mặt trời chiều cũng rất lợi hại, chiếu xuống có chút choáng đầu. Cũng may siêu thị không xa, sau khi mua xong thức ăn thì tôi mua một ít đồ ăn vặt. Quay đầu lại phát hiện mình ở trong siêu thị vẫn có nhiều sự chú ý. Đẹp trai nên không có biện pháp đó.
Trở lại nhà Hách Tể, tôi bắt đầu làm cơm.
Càng nghĩ trong lòng càng đắc ý, một bên nấu cơm một bên chờ anh ấy tan tầm trở về. Trước đây mẹ tôi đã nói biết nấu ăn sẽ không thua thiệt. Hiện tại tôi cảm nhận được việc này sâu sắc.
Hơn năm giờ toàn bộ được chuẩn bị tốt. Tôi gọi điện thoại cho Hách Tể, đáng tiếc là anh ấy tắt máy, có một chút mất mác.
Khả năng là đang họp.
Một lát sau gọi lại vẫn là tắt máy.
Có chút thất vọng rồi...
Hơn sáu giờ, tôi cảm giác có chút khó chịu, người choáng váng, liền nằm úp mặt trên ghế salon. Ban đầu tôi còn nghĩ rằng hai người có thể ngồi đối mặt và ăn thức ăn tôi tự nấu.
Rất ấm áp, rất hạnh phúc. Đáng tiếc là chỉ mình tôi đang mơ tưởng. Bất lực nhìn kim đồng hồ chậm rãi từ từ chạm đến số bảy.
Mơ hồ nghe được tiếng mở cửa, tôi đứng dậy, Hách Tể đã về.
"Đông Hải? Cậu vẫn còn khó chịu sao?" Vẫn là giọng nói rất ôn nhu.
Điều khó chống cự nhất chính là giọng nói ôn nhu, tôi có một chút tủi thân, không nói gì thêm. Hách Tể liếc nhìn thức ăn trên bàn với vẻ mặt kinh ngạc.
"Cậu làm à?"
Tôi gật đầu, người không có khí lực chỉ có thể dựa vào trên ghế salon. Anh ấy đặt túi xuống rồi chạm vào trán tôi: "Uống thuốc rồi sao?"
Tôi vẫn gật đầu.
"Buổi chiều ăn rồi…"
Hách Tể thở dài: "Vừa có khách hàng, vốn là phải cùng hắn ăn cơm, nhưng nghĩ lại cậu thân thể khó chịu nên tôi để trợ lý đi. Bất quá vẫn là về trễ."
Tô có một chút không nhịn được, liền tiến lên ôm lấy anh ấy.
Không nói gì.
Hách Tể ngẩn ra, vỗ nhè nhẹ vào lưng của tôi: "Ăn cơm thôi."
Tôi vẫn ôm không có buông tay, hít mũi một cái rồi cà lên vai anh ấy.
"Hách Tể…"
"Làm sao vậy?"
"Chuyện ở Tây Ban Nha, em xin lỗi."
"Sau này nhớ kỹ đừng như vậy. Tôi thực sự rất lo lắng cậu có xảy ra chuyện gì hay không."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, nói: "Anh thật sự lo lắng cho em sao?"
Hách Tể rõ ràng sửng sốt một chút, rồi gật đầu. Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, trái tim tôi đập nhanh hơn. Từ từ tới gần, từ từ nhắm mắt lại.
Trái tim cảm thấy như nhảy ra khỏi cổ họng.
Đừng tránh, đừng tránh.
Yên lặng cầu nguyện.
Thẳng đến khi chạm môi của Hách Tể...
Không có nhiều thâm nhập, chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm. Người có chút run rẩy...
Cảm giác Hách Tể ôm lấy vai của tôi, lưỡi của tôi liền thử thăm dò liếm môi của anh ấy.
Hô hấp có chút gấp, đầu óc cũng trống rỗng. Một chút không biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Không có thâm nhập nhiều hơn nữa, Hách Tể đột nhiên quay đầu, đứng dậy nói:
"Ăn cơm..."
Tôi thấy anh ấy đỏ mặt, đỏ đến tận tai.
Lúc ăn cơm không ai nói gì, bầu không khí rất là quỷ dị. Tôi chỉ có thể len lén nhìn anh ấy vài lần.
"Nấu rất ngon. Đúng rồi... Cái kia… Tôi sẽ rửa bát, cậu nhớ kỹ phải uống thuốc."
Nói xong liền vội vã mang chén vào phòng bếp, cảm giác anh ấy đang trốn tránh tôi. Tôi bĩu môi, đi đến phía ngoài phòng bếp và gọi:
"Hách Tể…"
Anh ấy không quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
"Em có về nhà, thế nhưng mẹ em không ở nhà, em lại không mang theo chìa khóa…"
Giữ em lại đi, giữ em lại đi.
Việc trên tay anh ấy ngừng lại và nói:
"Vậy cậu trước tiên tạm thời ở đây với tôi. Phòng dành cho khách còn trống, không có ai ở."
Tốt quá!
Tôi kích động liền tiến lên ôm lấy anh ấy từ phía sau. Anh ấy sửng sốt làm chén trên tay rơi xuống, hoàn hảo chỉ là rơi trong nước không có vỡ.
"Cậu… Cậu đi tắm trước đi. Tôi sẽ mang áo ngủ cho cậu."
"Dạ!" Tôi nhón chân lên hôn trên mặt anh ấy một cái rồi liền vui vẻ chạy đi.
Cam chịu là chấp nhận.
Lý Hách Tể, anh đã phát hiện Lý Đông Hải em thật là tốt phải không.
Mùa xuân a mùa xuân, cưng rốt cuộc đã tới ~
Áo ngủ của Hách Tể với tôi mà nói vẫn có một chút lớn. Nhưng mà cũng có vẻ tốt, mặc rất thoải mái. Chỉ tiếc buổi tối không ở cùng một phòng.
Tôi ôm gối đầu nhìn ngoài cửa sổ, khắp trời đầy sao. Nhưng tôi vẫn cầu khẩn: Sét đánh đi sét đánh đi, càng to càng tốt. Như vậy tôi có thể giả yếu đuối chạy đi cùng Hách Tể nói: "Em sợ sét đánh, không dám ngủ một mình..."
Sau đó...
Cuối cùng...
Oa hắc hắc ~
Đáng tiếc thời tiết này hình như khả năng có sét đánh cực kỳ thấp. Suy nghĩ một chút, tôi ôm gối đi tới trước cửa phòng Hách Tể, gõ một cái.
Không có tiếng động.
Tôi cẩn thận mở rộng cửa, phát hiện anh ấy ở trên giường xem văn kiện. Chỉ có đèn ngủ ở đầu giường, ánh sáng dịu nhẹ từ đèn chiếu vào mặt của Hách Tể khiến anh ấy thêm vài phần ôn nhu.
Sự thận trọng của tôi bắt đầu quay trở lại.
"Làm sao vậy? Trễ như thế còn chưa ngủ?"
"Em... gặp ác mộng, ngủ không được…"
Hách Tể thở dài, di chuyển người sang bên cạnh: "Đến đây ngủ đi."
Anh ấy còn chưa nói hết lời, tôi đã chạy đến tiến vào trong chăn. Tôi cực kỳ thích cảm giác mở điều hòa đắp chăn vào mùa hè. Tôi nhịn cười như kẻ trộm mà nhìn anh ấy.
"Đông Hải, cậu còn không ngủ đi, đều đã mấy giờ rồi."
"Anh không ngủ sao?"
"Tôi xem xong phần văn kiện này rồi sẽ ngủ."
"Em chờ anh cùng nhau ngủ…"
Hách Tể quay đầu nhìn tôi, tôi bĩu môi:
"Đừng có trừng em mà, em ngủ là được chứ gì…"
Thật là, mắt khi không lại trừng tôi làm gì. Tôi nằm xuống gần Hách Tể, hưng phấn đến không ngủ được. Tôi từ từ di chuyển đến gần anh ấy, sau đó vươn đôi tay nhỏ bé ôm lấy anh ấy.
Hắc hắc~~~
Cười trộm nhìn anh ấy tắt đèn, nằm xuống. Tôi lao ra và cả người treo lên cổ anh ấy như một con gấu túi, dựa đầu vào anh ấy.
Qua thật lâu, Hách tể phỏng chừng cho là tôi đã ngủ, anh ấy nhẹ nhàng sờ sờ tóc của tôi, sờ thật lâu. Chỉ tiếc sau đó không có gì khác.
Sau đó tôi ngủ thiếp đi và không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thức dậy vào giữa đêm và thấy Hách Tể không còn ở đó nữa. Đại khái nửa giờ sau hắn quay trở về, thay tôi sửa sang lại chăn liền ngủ.
Nói xem...
Anh ấy rốt cuộc làm sao vậy?
----- Hết Chương 11 -----