Nhà cũ của nhà họ Hà đã bán cho Hà Hiểu Lệ, từ đó về sau người nhà họ Hà và Hà Hiểu Lệ không còn tới lui. Tuy rằng con trai Hà Ái Quốc là Hà Thành Canh vẫn sống chung với Hà Hiểu Lệ để đi học, nhưng Hà Thành Canh đã sớm bị Mộc Tuyết đe dọa dụ lợi – thu phục. Hắn không nói với người nhà tình trạng hiện tại của Hà Hiểu Lệ, cũng không có nói quan hệ của Mộc Tuyết và Tống Nghĩa Đức và Tống Ngôn Mục, thậm chí ngay cả chuyện Mộc Tuyết học ở trường quý tộc cũng không nói.
Cho nên, người nhà họ Hà tự cho là đúng cho rằng, cuộc sống của Hà Hiểu Lệ rất bình thường, nói không chừng còn có thể về nhà mẹ đẻ đòi tiền, có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc. Lúc ấy, đồng thời, bọn họ lại cảm thấy, Hà Hiểu Lệ gánh hết học phí của Hà Thành Canh là đương nhiên, Hà Hiểu Lệ ly hôn, không phải người nhà họ Mộc, thì nhưng chỉ có thể là người nhà họ Hà. Cô cả nuôi cháu của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Loại tâm lý quỷ dị và ích kỷ này, tới khi nghe trấn Hoa Khê sẽ được khai phá để làm du lịch thì hoàn toàn bị đánh vỡ.
Thành phố Hải Đường phát triển cả hai chiều, công nghiệp phát triển, du lịch cũng phải phát triển. Đã có nguồn tài nguyên non xanh nước biếc, thì tội gì lại không khai phá đây?
Trong đó, những phong cách cổ xưa của trấn Hoa Khê đã sớm thu hút rất nhiều hoạ sĩ hoặc là khách du lịch chung quanh tự mình lui tới, chỉ là người trong trấn không cảm thấy quan trọng mà thôi. Bọn họ biết, thì phải là bán vẽ bán hình, có thể kiếm vài đồng tiền?!
Nhưng chính phủ nói muốn khai phá làm du lịch, bọn họ lại nháy mắt đã hiểu.
Chính phủ muốn trợ cấp tiền sửa chữa bên ngoài của nhà cũ, không phải cổ phong (phong tục cổ xưa) cũng phải làm như cổ xưa. Quy hoạch bờ suối ở kế bên nhà ở Hoa Khê, nhà sàn được đổi khách sạn bờ sông độc nhất. Về phần trấn trên, còn phải xây rất nhiều phương tiện giải trí vân vân. Dù sao nói một câu, làm du lịch, lấy tiền, kiếm tiền!
Lúc này người nhà họ Hà nhớ tới nhà cũ, trời ơi, không phải vừa lúc cạnh bên dòng suối sao?
Ôi, chính phủ trợ cấp tiền, về sau biến thành khách sạn bờ sông thì chính là mỗi ngày lấy tiền!
Đây chính là vừa chơi lại đẻ ra tiền, tại sao lại bán cho Hà Hiểu Lệ chứ!
Hà Trân Châu gả cho Trịnh Lợi, hai người cũng không hoàn toàn là người nhà họ Hà. Cộng thêm trước khi xảy ra tai nạn xe cộ có mượn tiện của Hà Ái Quốc, lúc này chuyện này bọn họ không dám đến tham gia. Hơn nữa Hà Trân Châu và Trịnh Lợi đã tới vùng duyên hải làm công, hai người cũng không rảnh trở về tham gia.
Hà Ái Quốc và Lưu Thúy ảo não đấm ngực dậm chân, trong lòng tính toán, nhất định phải cướp nhà cũ về!
Chú ý, là muốn cướp trở về, không phải mua cũng không phải chuộc, là cướp!
Vì thế bọn họ xoa tay đi tìm Hà Hiểu Lệ. Lần này bọn họ khôn hơn, nhớ đưa hai ông bà già đi cùng, cho dù cô vệ sĩ kia dám đánh hai người trung niên bọn họ, nhưng cũng không thể ném hai ông bà già ra ngoài đúng không!
Đám người Hà Ái Quốc đầu tiên là tới nhà của Hà Hiểu Lệ, kết quả gõ cửa nửa ngày cũng không có ai đi ra. Ông lão Hà và bà lão Hà bực bội, đây là tại sao, vì thế ông lão Hà cầm điện thoại của Hà Ái Quốc lần đầu tiên gọi điện thoại cho con gái lớn.
Điện thoại vừa có người nghe, ông lão Hà căn bản không đợi đối phương nói chuyện, vừa có người nhắc máy thì lập tức mắng.
“Đồ khốn, mày chết ở chỗ nào rồi? Tao với mẹ và em trai mày đang bị nhốt ngoài cửa đấy, còn không về nhanh mở cửa! Suốt ngày chạy Đông chạy Tây, cũng không thấy mày dụ được ai giàu có về, đồ vô dụng!”
Điện thoại bên kia dừng thật lâu, một giọng nam nói tiêng phổ thong rõ ràng lưu loát truyền ra nghi hoặc hỏi:“Xin chào, xin hỏi ông tìm ai?”
Ông lão Hà sửng sốt,“Ai vậy?”
“Xin chào, xin hỏi ông tìm ai?” Đối phương không nóng không lạnh tiếp tục hỏi.
“Ái Quốc, có phải gọi nhầm hay không, là một người đàn ông nghe điện thoại?” Ông lão Hà già cả không nghĩ ra, cơn tức một chút cũng không còn.
Hà Ái Quốc nhận điện thoại,“Alo, cậu là ai, tôi tìm chị tôi – Hà Hiểu Lệ.”
Người tiếp điện thoại, là trợ lý mới mà Tống Ngôn Mục cho mẹ Hà tên Vưu Mạch Đông. Hoa Báo ở nước ngoài với Mộc Tuyết không thể về, chỗ mẹ Hà nhất định phải có người mới. Trợ lý mới là người có thể tin cậy, tốt nghiệp đại học không bao lâu, tính cách ngoài mềm trong cứng, chuyên nghiệp là quản lý hứng thú là làm bố trí thiên nhiên. Việc kinh doanh của mẹ Hà càng lúc càng lớn, chi nhánh cũng mở vài cái, cần nhân tài quản lý chuyên nghiệp.
Vì thế đối phương lễ phép nở nụ cười,“Xin hỏi đúng là Hà Ái Quốc Hà tiên sinh sao?”
“Đúng.” Hà Ái Quốc đột nhiên uy vũ hùng tráng,“Cậu là ai? Nhân tình mới của chị tôi?”
“Mời chú ý lời nói của ông, Hà tiên sinh, nếu không tôi có thể cự tuyệt yêu cầu của ông.” Giọng nói của Vưu Mạch Đông không có thay đổi gì.
Hà Ái Quốc nghẹn họng, sau đó càng kiêu ngạo,“Muốn làm gì vậy hả, tao muốn nói chuyện với chị tao mày con mẹ nó còn muốn quản? Cút! Lập tức kêu Hà Hiểu Lệ tới nghe điện thoại, cha mẹ chị ta đến!”
“Thật có lỗi, chị Hà đang họp. Mời ngài nữa giờ sau gọi lại, hẹn gặp lại.” Vưu Mạch Đông lễ phép tắt điện thoại.
Quả nhiên là cả nhà cực phẩm, cái thái độ gì thế, từ từ chờ xem. Vưu Mạch Đông oán thầm, chậm rì rì đi vào hội trường, tiếp tục xem Hà Hiểu Lệ họp.
Hà Hiểu Lệ chưa bao giờ để cho nhân viên kêu bà (thật ra mới 30 mấy thôi….. Tại mẹ MT nên ta để bà) là bà chủ, đều bảo mọi người gọi là chị Hà, thân cận hơn còn có thể gọi là chị Hiểu Lệ. Thật ra thì bà cũng không hết lòng muốn mở công ty này, bởi vì Tống Ngôn Mục lại nói với bà con gái được trao đổi ra nước ngoài học mấy tháng, từ đó về sau bà cũng không liên lạc được với con gái.
Nếu không phải Vưu Mạch Đông thường chỉ bà những sở hở trong mấy món quà tặng cho công ty, tìm chuyện đến phân tán lực chú ý của bà, nói không chừng bà đã ra nước ngoài tìm con gái rồi. Cũng không biết Mộc Tuyết sống có tốt hay không, aizzz.
Hà Hiểu Lệ đã mở công ty được một tháng, khi đi ra hội trường, đúng lúc người nhà họ Hà lại gọi điện thoại tới.
Hà Hiểu Lệ nhìn di động, trong lòng đột nhiên rất chán ghét. Người nhà họ Hà không có chuyện sẽ không tìm bà, bình thường ngay cả lông cũng không thấy một cọng, liên lạc một lần thì chắc chắn là đưa phiền phức tới. Trước kia bà hiểu được nhưng không nói, bây giờ…… Nghĩ đã thấy ghê tởm.
“Alo?” Lãnh đạm nghe điện thoại, bà phải nhìn thử, lần này có chuyện gì nữa.
“Chị, đang ở đâu vậy? Nhanh chóng về nhà đi, em và cha mẹ đang chờ chị đấy!” Hà Ái Quốc nghe điện thoại còn ông già kia lại mất hứng.
“Có chuyện gì quan trọng không?”
“Thái độ gì vậy? Đừng nhiều lời, lập tức về cho tôi!” Có cha mẹ ở bên, hôm nay lưng của Hà Ái Quốc đặc biệt thẳng.
“Đêm nay tôi có hẹn, ngại quá. Tôi sẽ bảo trợ lý tìm khách sạn cho các người, các người tới đó ở trước đi. Chờ ngày mai tôi rảnh thì tôi sẽ tới.” Thật ra đêm nay mẹ Hà không có bận chuyện gì, nhưng bà chính là không muốn gặp những người này. Cách nói chuyện của Hà Ái Quốc làm cho cảm giác lo lắng cho con gái của bà chuyển thành buồn bực.
Nói xong, Hà Hiểu Lệ trực tiếp tắt điện thoại. Vưu Mạch Đông tay mắt lanh lẹ nhận di động, đưa dãy số đó di động của mình, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho khách sạn. Đặt phòng tốt hả? Nằm mơ đi.
Gạt người nhà họ Hà một buổi tối, buổi sáng ngày hôm sau, Hà Hiểu Lệ mới tự lái xe đi qua. Hơn một năm này, bà đã biết lái xe, học xong hoá trang, còn học xong rất nhiều loại ngoại ngữ về hoa cỏ, mẹ Hà tự tin vô cùng mà về.
Vưu Mạch Đông đi theo mẹ Hà vào thang máy, nhưng không có đi theo cửa phòng khách sạn, mà là canh giữ ở bên ngoài.
Tối hôm qua người nhà họ Hà bị gạt, tích tụ oán khí và tức giận lớn vô cùng.
Không biết từ đâu Hà Hiểu Lệ lại có trợ lý, còn là trợ lý nam, người nhà họ Hà phân tích và chắc chắn trong thời gian này Hà Hiểu Lệ sống rất sung sướng. ‘Nhìn xem đi, nó quả nhiên chính là trời sinh “lấy tay bắt cá”, khi còn bé thì mặt dày bám theo người ta, kết quả thế nào? Nhà họ Mộc người ta còn không phải nói đá liền đá! May mắn bọn họ trước kia không út lần tìm nhà họ Mộc đòi tiền muốn này nọ, nếu không thì không biết sẽ tổn thất bao nhiêu đấy!
Bây giờ ly hôn rồi, nghe nói nhà họ Mộc đã sớm dời đi tài sản, bề ngoài thì nói là cho người thân, trên thực tế căn bản là không có cho Hà Hiểu Lệ cái gì. Kết quả thì sao, phỏng chừng Hà Hiểu Lệ đã sớm dấu một đóng, hắc, vậy mà lại dám gạt người trong nhà, tự mình một người sống thoải mái sung sướng.
Xem ra, không cho Hà Hiểu Lệ một bài học, nó sẽ trèo lên đầu nhà họ Hà!’
Ba người có tư tưởng ích kỷ, người nhà họ Hà tin tưởng mười phần có thể giáo huấn Hà Hiểu Lệ.
Cho nên, sau khi Hà Hiểu Lệ vào cửa, mấy cái mặt đen có thể chảy ra nước.
Còn trưng sắc mặt cho tôi xem? Trong lòng Hà Hiểu Lệ càng thêm phiền chán, vì thế bà cũng lãnh nghiêm mặt, trực tiếp đi tới bàn trà bên cạnh ngồi xuống ghế, ngậm miệng không nói lời nào, xem bọn họ muốn làm cái gì.
Vốn tương rằng Hà Hiểu Lệ bị người nhà họ Hà làm chấn kinh, giờ thì nhìn xem cái thái độ này, ‘nó còn trưng sắc mặt cho chúng ta xem!’
Hà Ái Quốc thấy nữ vệ sĩ kia còn chưa vào, lại thấy uy phong, nhảy dựng lên chỉ vào mũi Hà Hiểu Lệ,“Chị cả, mệt toio còn kêu chị một tiếng chị cả, chị nhìn chị đối với người thân là chúng tôi như thế nào. Chị gạt chúng tôi hả? Chị gan thật, ngay cả cha mẹ cũng dám gạt, ăn gan hùm mật gấu rồi hả! Chị tự nói xem, chuyện ngày hôm nay là như thế nào.”
Lưu Thúy cũng đi ra hát đệm, trừng mắt mắt lạnh lẽo mở miệng,“Đều nói dù có bần tiện thì cũng là người thân, bây giờ chị giàu rồi, ngay cả nguồn gốc của mình cũng quên luôn.”
Xem đi, đây là nhà mẹ của mình, nhà mẹ vĩnh viễn đều muốn ngồi lên đầu mình. Hà Hiểu Lệ cười nhạo ra tiếng,“Tôi nhớ rõ lúc ấy bán nhà, các người cảm thấy tôi rất tham, không muốn tiếp tục qua lại với tôi.”
Bà lão Hà vẫn không nói chuyện, nghe Hà Hiểu Lệ nói như vậy, xông lên muốn tát. Nào biết Hà Hiểu Lệ vẫn đề phòng bọn họ sẽ động thủ, quay đầu đi, làm cho bàn tay bà lão Hà bị trượt.
Không thể tin trừng mắt nhìn mẹ mình, Hà Hiểu Lệ run giọng hỏi,“Mẹ, tại sao lại muốn đánh con?”
“Đánh mày vì mày nghỗ nghịch bất hiếu, cho tới bây giờ cũng không bận tâm người nhà, tùy hứng không lương tâm, mày có nghĩ tới tao và cha mày cực khổ nuôi mày lớn sao? Mày có nghĩ tới em trai em gái rất cực khổ và vất vả nuôi sống cả nhà ở nông thôn sao? Trong mắt mày chỉ có Mộc Tiền Trình! Mày có từng lo lắng cho người nhà?” Bà lão Hà chỉ vào Hà Hiểu Lệ mắng,“Còn hỏi tại sao tao đánh mày? Tao muốn đánh thì đánh!”
Nói xong bà lão Hà lại vung tay đánh xuống, bà ta quyết định hôm nay nhất định phải tỏa uy phong với Hà Hiểu Lệ, bằng không nhà cũ chắc chắn sẽ không thể cướp về.
“Đúng, tôi thừa nhận, khi còn trẻ tôi không tốt, mắt tôi bị mù, tôi đi tới nhà họ Mộc làm trâu làm ngựa không quan tâm các người, tôi có sai!” Hà Hiểu Lệ đứng lên, bắt lấy cổ tay bà lão Hà, không cho bà ta lộn xộn.
“Nhưng sau khi tôi gả cho Mộc Tiền Trình, không có trợ cấp các người sao? Tôi không dám xin tiền Mộc Tiền Trình, hàng năm đều phải dành dụm tiền của mình, không dám ăn không dám mặc, hàng năm đều phải cho các người mấy vạn! Các người có chắc số tiền đó không giúp được các người sao? Ngày lễ ngày tết tôi đều trở về thăm các người, cho các người mua ăn mua uống mua mặc, các người đã cho tôi lời hay sắc mặt hoà nhã sao? Các người tự nhìn lại xem, trừ khi có việc muốn nhờ tôi, các người có chủ động đến thăm tôi sao? Có hỏi tôi sống có tốt không hay sao?”
Liên tiếp hỏi lại, làm cho người nhà họ Hà trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không phải không biết Hà Hiểu Lệ đã bù lại thua thiệt năm đó của bọn họ, nhưng, bọn họ không chấp nhận một chút bồi thường đó.
Bọn họ cảm thấy, Hà Hiểu Lệ có thể cho nhiều hơn, càng nhiều – càng nhiều hơn nữa, vĩnh viễn cũng phải cho nhiều hơn. Mà bọn họ luôn không nhìn lại mình, có quan tâm cô con gái lớn vác hết sự đau khổ mà về nhà hay không, có vì cô con gái lớn mà lo lắng hay không, có từng ở bên phía con gái lớn ủng hộ nó hay không.
“Các người căn bản là keo kiệt cho tôi tí xíu thân tình, lại muốn đòi lấy tất cả của tôi một cách không hạn chế, có thể sao?”
Hà Hiểu Lệ càng nói càng kích động, âm thanh cũng lớn lên,“Các người cảm thấy tôi thiếu các người, luôn bắt tôi hoàn lại. Nhưng tôi là con người, tôi không phải là thứ để các người áp bức! Các người trừ việc sinh ra tôi, trừ việc nuôi tôi đến năm 15 tuổi, thì sau đó các người có từng quan tâm tôi sao? Lúc trước khi tôi cầu xin các người cho tôi mượn tiền để buôn bán, các người đã mắng tôi như thế nào? Lúc trước khi tôi quỳ xuống cầu xin các người nuôi tiểu Tuyết, các người đã nói như thế nào? Mà tôi thì sao, các người lúc nào cũng muốn lấy tiền cứ tiền tiền tiền, muốn tôi nuôi Hà Thành Canh thì tôi đã nuôi Hà Thành Canh, tôi có từng phàn nàn gì với các người sao? Tôi có từng châm chọc khiêu khích các người sao?”
Bị con gái lớn cầm cổ tay, bà lão Hà léo như thế nào cũng không ra, thẹn quá thành giận chỉ huy con dâu,“Lưu Thúy cô đứng để đó làm gì, còn không giúp tôi!”
Hà Hiểu Lệ buông tay bà lão Hà raủ, hất bàn trà. Chiêu này là bà học được từ chỗ Mộc Tiền Trình và Hà Ái Quốc, và bây giờ làm cho tất cả bọn họ kinh sợ.
Rầm một tiếng, làm cho Lưu Thúy đang chuẩn bị xăn tay áo đánh người và Hà Ái Quốc ngẩn ngơ.
Chỉ trong vài giây, cũng đủ Hà Hiểu Lệ sửa sang lại cảm xúc của mình. Bà kiêu ngạo ngẩng đầu, cố gắng nhớ tới khí thế của mình khi đứng trước mặt nhân viên, lạnh lùng mở miệng:
“Tôi nói lại một lần nữa cho các người biết. Tôi đã không còn là Hà Hiểu Lệ khúm núm trước kia, trừ con gái tôi – Mộc Tuyết, tôi không nợ bất cứ kẻ nào! Các người dù là nhà mẹ đi nữa thì cũng đừng vọng tưởng đè lên đầu tôi. Muốn nói chuyện, khách sáo một chút cho tôi, dùng thái độ cầu xin nên có. Nếu không, không cần bàn nữa!”
Nhớ lại lúc trước khi mình còn nghèo túng, Mộc Tiền Trình học đại học ái muội lui tới với người con gái khác, mình muốn mở một quán ăn vặt ở cạnh trường nhưng không có tiền vốn. Nghĩ về nhà mượn một chút, về sau sẽ trả lại gấp đôi cho người nhà, nhưng từ cha mẹ đến em trai em gái, không ai đồng ý, còn châm chọc khiêu khích bà là tiện – nhân. Sau đó bà dựa vào việc nhặt ve chai, mới có thể mở quầy ăn vặt ở gần trường học, từng chút từng chút nâng cao sinh hoạt phí cho Mộc Tiền Trình.
Hà Hiểu Lệ vẫn cho là mình đã quên những chuyện này, trong đoạn thời gian bà mê mang trong sương mù không dám chống lại Mộc Tiền Trình, trong đoạn thời gian bà giả vờ không thấy Mộc Tuyết bị bắt nạt, bà bồi thường tất cả cho người nhà của mình, hy vọng sẽ nghe được lời khích lệ của người nhà. Mặc dù chỉ là một thời gian ngắn, nhưng bà không nhận được một chút khích lệ và tôn trọng.
Nhưng mà giờ phút này, bà biết, mình vẫn nhớ rất kỹ. Bà nhớ rõ mọi người khinh thường bà, bà cũng biết rõ, bà không nợ bất luận kẻ nào. Trừ con gái của bà, bà không cần khúm núm với bất luận kẻ nào.
Hà Hiểu Lệ cười lạnh, hiện tại, nghĩ lấy phương thức này để lấy nhà cũ về, có thể sao?
“Ôi trời ơi! Làm bậy rồi! Tôi đã sinh ra một thứ không biết liêm sỉ!” Bà lão Hà đặt mông xuống, kêu khóc ầm ĩ. Ông cụ Hà run rẩy chỉ vào Hà Hiểu Lệ, mày nửa ngày cũng không nói được câu gì, Hà Hiểu Lệ cầm ly trà trên bàn lên đập xuống.
“Hà Ái Quốc, tôi nhắc nhở cậu, sinh hoạt phí của con cậu đều là do tôi cho. Hôm nay cậu tới rước con cậu trở về đi, người dì này không muốn quản nữa.” Hà Hiểu Lệ nhìn chằm chằm Hà Ái Quốc, tay xiết chặt, khí thế trên người càng ngày càng mạnh.“Các người không phải cảm thấy tôi có lỗi với các người sao? Vậy tôi đây sẽ làm cho tới cùng, như vậy cũng không uổng các người mắng tôi lãnh huyết vô tình nhiều năm như vậy.”
Lời này vừa ra, người ở đây toàn bộ choáng váng. Dường như bọn họ đã sớm quên, nhà họ Hà còn có một đứa cháu trai được gửi tới chỗ Hà Hiểu Lệ nuôi, chi phí ăn mặc đều là Hà Hiểu Lệ phụ trách.
Lần này Lưu Thúy thật sự bối rối, vừa chà xát tay vừa dậm chân, ôi ôi đẩy Hà Ái Quốc. Hà Ái Quốc hoành hành nhiều năm trước mặt chị cả của mình như vậy, nhất thời không thích ứng được trạng thái này, vì thế quay đầu nhìn cha mình. Về phần ông lão Hà, lại cứng miệng há hốc.
Bà lão hà Hà lăn lộn trên mặt đất, đáng tiếc đây là phòng khách sạn đóng cửa, ai cũng nghe không được, không có người đến vây xem. Không giống trong thôn hô lên một cái là vây thành đàn, thật sự là không thể so sánh. Vì thế bà lão Hà không lăn cũng không la, đứng lên để chỉnh lại tóc, vô cùng đau đớn vỗ ngực mình.
“Hà Hiểu Lệ, mày là đồ ngỗ nghịch bất hiếu sẽ bị thiên lôi đánh!” Bà lão Hà nước mắt lưng tròng thề,“Nếu mày dám đuổi Thành Canh đi, mày sẽ bị lỡ loét khắp lòng bàn chân cổ họng chảy mũ! Vứt bỏ thân nhân dù chết không có ai nhặt xác, cô hồn dã quỷ không có người nhận……”
Một tia độ ấm trong lòng cuối cùng cũng tiêu tán, Hà Hiểu Lệ châm chọc gợi lên khóe miệng,“Đúng vậy, vứt bỏ thân nhân…… Các người đã sớm vứt bỏ tôi. Nếu lúc trước tôi thật sự không kết hôn với Mộc Tiền Trình, chết ở bên ngoài, các ngươi có biết cũng sẽ không nhặt xác cho tôi.”
Mắt thấy Hà Hiểu Lệ sắp đi, bà lão Hà chạy lên chặn ngang ôm lấy bà, Hà Ái Quốc và Lưu Thúy cũng đã chạy tới giữ chặt.
“Ai chớ đi, mẹ tức giận mới nói như vậy, mẹ vẫn còn chưa nói chuyện chính mà……”
“Chị cả, chớ đi, mọi người không có ý này……”
“Chị cả à Thành Canh là đứa cháu thân nhất của chị, chị cả chị đừng tức giận!”
Cửa bị mở ra, Vưu Mạch Đông mỉm cười đi vào, thuần thục gỡ hết những cánh tay bám trên người Hà Hiểu Lệ, giống như binh lính hộ tống nữ vương, hướng ngoài cửa làm tư thế mời.
Hà Hiểu Lệ nhắm mắt, rồi mở ra. Đây là cái hố thứ ba của bà, qua khỏi nó, thì hoàn toàn thoải mái.
Không có nghe người phía sau lớn tiếng mắng hoặc là mềm giọng muốn nhờ, mẹ Hà ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước. hoadieucuu Thời gian còn lại của bà, nên vì Mộc Tuyết, vì mình mà sống. Tuy rằng bà không có nhiều năng lực và vốn liếng, nhưng bà sẽ thật cố gắng làm tốt công ty hoa cảnh trong tay, làm cho cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời và sung sướng.
Nữa đời trước bà đã trả giá quá nhiều, nên hoàn lại cũng hoàn lại. Hiện tại, bà sẽ không để tơ nhện làm quấy nhiễu cuộc sống của mình và con gái. Để cho tất cả của trước kia đều gặp quỷ đi!
Ẩn ẩn bắt đầu có khí phách Hà Hiểu Lệ trừng mắt ưởng lưng đi về phía trước, Vưu Mạch Đông nhân cơ hội ở bên cạnh nói ra ý nghĩ của mình.
“Dòng suối cạnh bên nhà cũ, em có thể mời bạn đến hỗ trợ trang hoàng thiết kế, làm thành khách sạn cổ phong (phong cách cổ xưa) để nghĩ ngơi……”
Làm ẫm ĩ nữa ngày cũng không lấy được thứ tốt gì, thậm chí ngay cả chuyện muốn nói cũng nói không được, người nhà họ Hà buồn rầu. Bọn họ cộng lại nửa ngày, tiếp tục tìm Hà Hiểu Lệ khóc lóc om sòm uy hiếp phỏng chừng là không dùng được nữa, kia vì thì đi dụ dỗ?
Nhiều năm như vậy cũng không có dụ dỗ lần nào, bọn họ thật đúng là không biết phải làm như thế nào. Lưu Thúy xung phong nhận việc, con bà ta – Hà Thành Canh còn đi theo Hà Hiểu Lệ học đấy. Vừa nãy Hà Hiểu Lệ uy hiếp thật sự là đâm trúng điểm yếu. Tuy rằng trong lòng Hà Ái Quốc vạn lần không muốn, nhưng vì con, hắn vẫn đồng ý cùng đi với vợ, chờ ngày mai Hà Hiểu Lệ nghỉ xả hơi lại tới cửa hàng bán hoa tìm xem.
Kết quả, ngày hôm sau khi bọn họ đi tới cửa hàng bán hoa trước kia của Hà Hiểu Lệ, một là bị cửa hiệu được trang hoàn hoa mỹ dị thường làm chấn kinh, hai là là bị nhóm người bán hàng lễ phép đánh Thái Cực ném ra.
“Ngại quá, chị Hà vừa đi tới thành phố S tham gia lễ hội hoa trang trí, không biết khi nào mới trở về.”
Gọi điện thoại cho Hà Hiểu Lệ, là Vưu Mạch Đông tiếp, nói y như đúc với những người ở tiệm hoa. Hà Ái Quốc lo lắng không thôi, kết quả tới giữa trưa nhận được điện thoại của Hà Thành Canh.
“Chaa mẹ hai người đang ở đâu? Tới cửa trường Hải Đường, thật là, không biết nên nói như thế nào các người! Tới đây nhanh lên đi!”
Nghe thấy giọng Hà Thành Canh không kiên nhẫn, trong lòng Lưu Thúy và Hà Ái Quốc càng sầu. Nhưng hai vợ chồng không dám trì hoãn, lòng như lửa đốt đi tới trường Hải Đường.
Trửa cửa trường Hải Đường có một quán nước, dùng bình phong gỗ được chạm khắc để ngăn cách giữa các phòng, là một chỗ rất thích hợp để nghĩ ngơi.
Hà Thành Canh gọi một ly nước ép dưa hấu, sắc mặt phải nói là xanh lét y như dây của trái dưa hấu. Chờ Hà Ái Quốc và Lưu Thúy đến, câu đầu tiên hắn nói đã tràn ngập tức giận.
“Hai người phát điên cái gì? Tìm dì cả làm chi? Dì cả nói là không cho con tiền để đi học nữa, để cho hai người cho đấy!”
Mặt Hà Ái Quốc lúc đỏ lúc thanh, xanh lại hồng,“Thằng nhãi mày phát cáu cái gì? Cha mẹ không thể cho? Cha mẹ cho không nổi?”
“Hai người có thể cho, nhưng có cho nổi không thì con không biết.” Hà Thành Canh không còn dịu ngoan như đứng trước mặt của Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ, giờ phút này lại như chó hoang nhe nanh nhếch vuốt,“Mắt chó của các người đúng thật là nhỏ, rất nhiều chuyện tôi không thể nói, không có nghĩa là các người không thể thấy!”
Lưu Thúy ngăn cản Hà Ái Quốc muốn nổi bão, ôn ngôn mềm giọng khuyên,“Cha đứa nhỏ, đừng nóng giận, nghe con nó nói một chút rốt cuộc sao lại thế này.”
Hà Thành Canh gần như chỉ dùng để lỗ mũi để trút giận,“Tôi đáp ứng Mộc Tuyết không nói gì cho các người biết, cho nên có rất nhiều chuyện không nói. Nhưng, trình độ chú ý của các người đối với dì cả và Mộc Tuyết thật sự quá thấp, Mộc Tuyết hiện tại học ở trường Hạo Vũ một năm mấy vạn, học phí còn không phải dì cả trả. Dì cả có thể mở rộng tiệm hoa như vậy, ngoại trừ dì đối với ai cũng như nhau, chẵng lẽ không có người khác giúp đở?? Còn có, các người nhìn xem nhà họ Mộc hiện tại, đã thành cái dạng gì.”
“Cái này nói lên cái gì? Chúng ta cnghe nói Mộc Tuyết và mẹ nó cùng một loại hàng, mười lăm sáu tuổi đã bám theo phú nhị đại. Có thể có kết cục tốt gì, nói không chừng về sau hôn cũng không có thể kết, cho dù kết thì cũng sẽ giống như chị cả người yếu sắc suy thị cũng bị đá.” Hà Ái Quốc vỗ cái bàn ồn ào.
“Người ngu xuẩn như vậy tại sao lại sinh ra một đưa con thông minh như tôi chứ……” Hà Thành Canh phù ngạch,“Một câu, tôi nói, các người có nghe hay không!”
Con còn muốn chỉ huy lão tử, Hà Ái Quốc quả thực là tức muốn điên rồi.
Lưu Thúy vừa vỗ lưng Hà Ái Quốc, vừa cẩn thận nghĩ,“Ý của con là nói, hiện tại nhà họ Mộc suy tàn, có quan hệ với Hà Hiểu Lệ?”
Xem ra người mẹ này còn chưa ngu xuẩn, Hà Thành Canh gật đầu,“Con cũng chỉ là đoán. Cụ thể, hẳn là có quan hệ với Mộc Tuyết. Cha mẹ, Mộc Tuyết không phải nhân vật đơn giản. Trong khoảng thời gian này cô ta được trao đổi ra nước ngoài đi học, không có về. Nếu thực sự trở lại, các ngươi xác định chắc chắn chịu không nổi. Thật sự, không có việc gì chớ chọc dì cả, chuyện dì cả làm với các người hoàn toàn không giống với Mộc Tuyết.” (ý nói bà Hà nhẹ tay hơn MT)
Lúc trước chuyện Mộc Tuyết đánh gãy mũi Lí Đại Bằng Hà Thành Canh và Lưu Thúy là nghe nói, từng ở chỗ Mộc Tuyết điếm một đống vàng trắng Hà Trân Châu và Trịnh Lợi sau lại mạc danh kỳ diệu xảy ra tai nạn xe cộ, còn có nghe nói công trình của Mộc Tiền Trình bị quậy nát bét, công nhân đánh chết bà xa thì gom hết tiền chạy mất, còn bị đánh nửa chết nửa sống nằm trong bệnh viện…… Hà Ái Quốc và Lưu Thúy liên tưởng lại những chuyện mình biết, còn nghĩ tới những lời Hà Thành Canh vừa nói, nhất thời cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh.
Thì ra Mộc Tuyết đã thành một người có thù tất báo lòng dạ đen tối ác độc như vậy?
Lưu Thúy có chút lắp bắp,“Nhưng, nhưng bây giờ…… Nhà cũ, chính sách cái gì…… Vậy làm sao bây giờ?”
Nói này, Hà Thành Canh lại tức giận,“Cái gì làm sao bây giờ, lúc trước các người đã bán cho dì cả, chẵng lẽ bây giờ còn cướp trở về? Tại sao các người không chuyện tìm tôi thương lượng! Nếu các ngươi không nháo như vậy, dì cả cho dù cầm trợ cấp của chính phủ xây khách sạn, đến lúc đó không thời gian không tinh lực, các ngươi nói thử một chút, còn không phải các người có thể quản, thu bao nhiêu tiền dì cả sẽ so đo với các người sao?” (D: mơ nhé…. MT dễ ăn hiếp v à? Để phù sa chảy ruộng ngoài à??? Mơ đi em)
Vỗ đùi, Hà Ái Quốc phản ứng lại. Bọn họ một mặt nghĩ Hà Hiểu Lệ nhút nhát giống như trước kia, nghĩ đến thái độ của mình hung ác một chút, Hà Hiểu Lệ sẽ áy náy. Nào biết là hoàn toàn ngược lại……
“Bây giờ thì tốt rồi, trong lòng dì cả đối với các người chỉ sợ là một chút ý tưởng cũng không có …… Quên đi, tôi nói các người chờ cơ hội thích hợp, xin lỗi dì cả đi. Nếu dì vui vẻ, về sau cái gì ưu việt đều có. Nếu không được, đừng đi làm dì ấy mất vui là được……” Tốt xấu gì cũng đã khuyên, Hà Thành Canh rốt cục thuyết phục cha mẹ, hắn cảm thấy nước miếng của mình cũng khô hết rồi. Một hơi uống nữa ly nước ép dưa hấu, tư vị ngọt ngào ê ẩm làm cho yết hầu hắn dễ chịu hơn.
“Chỗ con hai người cũng không cần quan tâm, chỉ cần con một lòng đi theo Mộc Tuyết, dì cả sẽ tiếp tục chi trả cho con học, về sau còn cho con xuất ngoại. Chờ con học xong, cho con một công việc tốt cũng là chuyện dễ dàng.”
Lưu Thúy than thở,“Con trai, nghe con nói, giống như Hà Hiểu Lệ đã gả cho một người nhà giàu vậy……”
Hà Thành Canh biết một ít chuyện của Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ, nhưng không phải biết hết. Hắn biết Hà Hiểu Lệ thường xuyên đi tới nhà thị trưởng ăn cơm, hiện tại lại càng ngày càng xinh đẹp. Tuy rằng thị trưởng so với Hà Hiểu Lệ thì nhỏ hơn, nhưng trong nhà thị trưởng nói không chừng còn có thân thích. Mộc Tuyết sau khi lớn lên không nhất định gả qua, Hà Hiểu Lệ bây giờ mới đáng nói, học ngoại ngữ mở công ty, nếu kết hôn vẫn là có tiền vốn.
“Con không thể nói lung tung, nhưng hai người nghe con là đúng. Sau này người phụ nữ đó ở thành phố Hải Đường, nói không chừng trừ Bí thư Thị ủy và thị trưởng phu nhân, thì dì cả là người cao quý nhất cũng không chừng. Nếu như vậy mà các người còn không hiểu, trở về nhà chờ chết đi.” Hà Thành Canh tức giận trả lời.
Thật ra, những lời này nếu đổi lại là Hà Hiểu Lệ nói, Hà Ái Quốc bọn họ khẳng định là không tin. Nhưng con nhà mình nói ra, bọn họ lại vô cùng chắc chắc. Thì ra chị cả đã sớm thấy người sang bắt quàng làm họ, trách không được đối bọn họ nắm chắc như vậy. Hừ, bọn họ phải về nhà nói cho cha mẹ và em gái em rễ, mọi người phải thay đổi sách lược.
Về sau phải làm tốt quan hệ với Hà Hiểu Lệ, mới có lợi lộc.